Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-443.txt
Chương 443: Tên lưu manh chính hiệu
Trưởng đồn Vương nhiệt tình trò chuyện vài câu với Triệu Ngọc rồi lập tức dẫn hai vị cảnh sát đi mất, còn chuyện đánh người thì không thèm nhắc lấy một chữ.
Trưởng thôn Triệu Kim Sinh càng cảm thấy khó2hiểu hơn. Ông ta cũng vội vàng dẫn đám người của mình đi theo, muốn hỏi mọi chuyện cho ra ngô ra khoai.
Trưởng đồn Vương đi một mạch đến một chỗ rất xa rồi mới quay người lại, vừa quắc mắt8trừng Triệu Kim Sinh vừa trách móc: “Ông Triệu à, ông có biết hôm nay ông đã chọc phải rắc rối lớn cỡ nào không? Nếu vừa nãy chúng tôi thật sự bắt tên Ngọc gì đó kia, thì vị trí6trưởng đồn này của tôi cũng khó mà giữ được, ông hiểu chưa?”
“Cái... Cái gì? Sao có thể chứ? Không phải hắn chỉ là một tên cảnh sát nho nhỏ thôi sao?” Lông mày của Triệu Kim Sinh nhíu chặt lại,3hai đầu mày sắp dính luôn vào với nhau.
“Ông thì biết cái gì!” Trưởng đồn Vương tức giận nói: “Ông không biết chứ vừa rồi nguy hiểm lắm đấy! May mà tôi chạy tới kịp đó, không thì đúng là phiền5to rồi! Hừ! Tôi nói thật cho ông biết, sở dĩ tôi vội vàng chạy tới như vậy là vì Cục trưởng Lưu bên Cục Cảnh sát huyện tự mình gọi điện thoại cho tôi. Ông ấy bảo tôi nhất định, tuyệt đối không được làm khó Triệu Ngọc, không thì ông ta sẽ cho tôi biết tay!”
“Cái gì? Cục trưởng Lưu của Cục Cảnh sát huyện?” Triệu Kim Sinh giống như vừa nghe chuyện nghìn lẻ một đêm, cảm thấy rất khó tin.
“Đúng đó! Nếu tôi không chạy tới thì Cục trưởng Lưu sẽ tự mình tới đó! Mà chuyện này cũng chưa tính là gì đâu. Ông có biết Cục trưởng Lưu đã nghe chỉ thị của ai không?” Trưởng đồn Vương phồng má nói: “Là Cục trưởng Cục Cảnh sát thành phố Tần Sơn đó!”
“Hả? Cục thành phố!?”
“Ông Triệu nè, ông nghe tôi đi. Sau này... đừng có chọc vào tên Ngọc gì đó nữa!” Trưởng đồn Vương lắc đầu thở dài: “Người này, chúng ta thật sự không trêu nổi đâu! Trước khi tới tôi cũng nghe ngóng rồi. Theo một nguồn đáng tin cậy, trong một lần đi ăn cơm ở khách sạn, có người tận mắt nhìn thấy Cục trưởng Cục thành phố tự tay rót rượu cho Triệu Ngọc đó! Còn có mấy tin tức ngoài lề nói vài vị lãnh đạo lớn bên tỉnh đều là anh em kết nghĩa của tên Ngọc này đấy! Ông nói đi, người như vậy ông có chọc vào nổi không?”
“Hả!?”
Nghe được những tin tức này, Triệu Kim Sinh suýt nữa thì té lăn ra đất. Kiểu gì ông ta cũng không hiểu nổi, rốt cuộc bối cảnh hùng hậu của Triệu Ngọc chui từ đâu ra thế?
“Thực... Thực sự lợi hại như vậy sao?” Triệu Kim Sinh há to miệng nói: “Thằng nhóc kia... hình như mới bắt đầu làm cảnh sát trong năm nay thôi mà? Làm sao mà...”
“Nè, rốt cuộc ông có nghe được hay không vậy?” Trưởng đồn Vương tức giận: “Nhìn người không thể nhìn bề ngoài! Sự thật đã bày ra trước mắt rồi! Nếu ông chê tôi không quan tâm ông, vậy được thôi, ông cứ đi tìm Cục trưởng Lưu đi! Để xem ông ta có giúp ông hay không!”
“Không phải, tôi không có ý này...” Triệu Kim Sinh buồn bực nói: “Nhưng còn mấy thằng cháu ngoại của tôi thì sao đây!”
“Bà nó! Ông không bị gì chứ? Xem như đám cháu khốn khổ nhà ông bị xui đi! Đánh thì đánh thôi! Như vậy vẫn còn nhẹ đó!” Trưởng đồn Vương lại tiếp tục: “Tôi nói cho ông biết nhé, người tên Ngọc gì đó kia, ngay cả mấy chục tên tội phạm được trang bị súng ống đầy đủ mà cũng có thể xử lý gọn gàng đó! Mấy đứa cháu họ của ông chỉ bị đánh thôi là còn đỡ lắm đó! Hi vọng sau này đừng tính hết mọi chuyện lên đầu ông, vậy thì ông sẽ không gánh nổi đâu!”
Nói xong, trưởng đồn Vương vội vàng vẫy tay với hai anh cảnh sát kia, sau đó mỗi người tự lên xe máy của mình, chạy xình xịch trở về đồn. Trên đường cái chỉ còn lại Triệu Kim Sinh với vẻ mặt mờ mịt và mấy tên thuộc hạ đã sợ đến ngây ra như phỗng của ông ta.
...
Cùng lúc đó, trong nhà Triệu Ngọc lại khôi phục trạng thái tưng bừng lúc trước. Mấy cô gái cùng nhau vào bếp nấu thêm một nồi sủi cảo để đón tiếp cậu Triệu Ngọc.
Trên đường quay vào nhà, Triệu Ngọc giả vờ giận dữ quát Miêu Anh, ra vẻ như mình là người đứng đắn: “Em yêu, sau này em phải nhớ kỹ đó. Anh chỉ cho phép một lần này thôi, hiểu chưa? Anh là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể để cho vợ mình cúi đầu tìm người khác giúp đỡ chứ? Em... em làm vậy không phải đang đánh vào mặt anh sao?”
Thấy bộ dáng lưu manh lại ra vẻ có học thức của Triệu Ngọc, Miêu Anh bật cười ha ha không ngừng.
“Cười cái gì mà cười?” Triệu Ngọc được voi lại muốn đòi tiên, quát: “Anh đang nói rất nghiêm túc đó! Nếu ngay cả chút chuyện vặt vãnh ấy mà anh cũng không giải quyết được, sau này làm sao xứng làm chồng của tiểu thư Miêu đây chứ?”
“Rồi rồi rồi... Nghe lời anh, mọi chuyện đều nghe theo đồ lưu manh nhà anh hết. Anh hài lòng rồi chứ?” Ngoài miệng Miêu Anh đồng ý với hắn, trong lòng thì thấy vô cùng ấm áp. Trong suy nghĩ của cô, tuy Triệu Ngọc là một kẻ cực kỳ vô lại, thế nhưng tinh thần trách nhiệm của đàn ông trên người hắn lại khiến cô thấy hết sức cảm động.
“Hừ! Vậy thì còn được! Sau này em nhất định phải nghe lời anh đấy, đừng có tự mình làm chủ!” Triệu Ngọc hài lòng thở phào một cái. Ngó thấy xung quanh không có ai, hắn lại nhỏ giọng nói: “Để khen thưởng, đêm nay anh nhất định sẽ săn sóc em đàng hoàng... Ha ha ha...”
“Đồ mất nết...” Hai má Miêu Anh bỗng chốc đỏ như quả táo...
...
Sau khi cơm nước xong, mọi người lại nói chuyện nhà chuyện cửa thêm một lúc, anh nói tôi cười rất đầm ấm.
Triệu Ngọc nhân cơ hội này đưa một triệu kia cho cha mình, bảo ông ấy nhanh chóng tìm người tới sửa lại nhà cửa, sau này không cần ở trong căn nhà chật chội cũ nát này nữa.
Mặc dù đôi vợ chồng già rất vui sướng, nhưng đột nhiên nhìn thấy Triệu Ngọc lấy ra nhiều tiền như vậy thì vẫn rất chú ý đến nguồn gốc của số tiền này. Hai người chỉ lo hắn đã làm ra chuyện gì vi phạm pháp luật.
Triệu Ngọc bèn nói với họ rằng số tiền này là do hắn phá được án nên mới được thưởng, là tiền quang minh chính đại, có vậy hai vợ chồng già mới yên lòng.
Tuy nhiên, cuối cùng cha mẹ già nhà hắn cũng chỉ cầm có hai trăm nghìn mà thôi. Mẹ hắn nói xây nhà vốn không cần nhiều như vậy, có hai trăm nghìn là đủ rồi! Bây giờ Triệu Ngọc sống trong thành phố, lại còn có bạn gái, đương nhiên phải nghĩ cách mua nhà ở thành phố rồi! Thế là sau một hồi đẩy tới đẩy lui, hai vợ chồng già vẫn kiên trì chỉ cần hai trăm nghìn là đủ.
Triệu Ngọc thấy thái độ bọn họ dứt khoát như vậy thì cũng không tiện chối từ nữa.
Tiếp theo đó, đề tài trò chuyện của mọi người bắt đầu xoay quanh chuyện xây nhà xây cửa, ví dụ như nên mời đội xây dựng nào, đi đâu mua vật liệu, phải xây kiểu nhà nào... Ai nấy đều vô cùng hào hứng.
Mặc dù Miêu Anh chẳng thể nào chen miệng vào được, nhưng xuất phát từ lễ phép, cô vẫn lắng nghe vô cùng kiên nhẫn.
Thấy cả nhà trò chuyện rôm rả, Triệu Ngọc lại lấy cớ đi toilet, lén chạy ra ngoài một mình.
Vừa ra đến sân trước, ánh mắt Triệu Ngọc đột ngột chuyển sang vẻ lạnh lẽo hung ác. Thân là một nửa người giang hồ, hắn không thể tha thứ chuyện Lý Nhị Cẩu báo cảnh sát. Tuy người báo cảnh sát cũng rất có khả năng là trưởng thôn Triệu Kim Sinh, nhưng vẫn không thể thay đổi chuyện bọn họ không giữ chữ tín.
Cho nên, giờ khắc này, ý muốn giết người của Triệu Ngọc trào dâng. Lòng nhiệt huyết hào hùng lúc còn làm lưu manh chuyên nghiệp hồi trước đột nhiên dâng lên từ đáy lòng.
Triệu Ngọc cởi đồng phục cảnh sát của mình ra, cất quần áo ở trong xe. Sau đó hắn cứ cởi trần như thế mà đi đến nhà trưởng thôn Triệu Kim Sinh.
Sau trận đánh với đám Lý Nhị Cẩu, uy danh của Triệu Ngọc đã truyền khắp xóm khắp làng. Bây giờ thấy hắn đi nghênh ngang trong thôn, cho dù nam nữ già trẻ, người lớn trẻ con gì cũng đều nhìn hắn bằng ánh mắt kính sợ và khiếp đảm. Rất nhiều người vừa nhìn thấy hắn thì đã chọn đường vòng mà đi, trốn ra rất xa.
Hừ!
Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng. Khi xưa từng có một quãng thời gian, cảm giác khiến người ta vừa nghe đã sợ mất mật này mới là thứ mà hắn thích nhất. Bắt đầu từ hôm nay, danh hiệu Triệu Nhị ỉu xìu này cũng sẽ hóa thành lịch sử.
Lúc sắp đến nhà trưởng thôn Triệu Kim Sinh, Triệu Ngọc lại còn gian ác đoạt lấy một quả dưa chuột trong tay một đứa nhóc, sau đó vừa nhai nhồm nhoàm vừa nghênh ngang đi vào nhà Triệu Kim Sinh.
Giờ phút này, trong nhà Triệu Kim Sinh vẫn có một vài họ hàng đang thương lượng chuyện của Lý Nhị Cẩu! Nhưng khi bọn họ thình lình nhìn thấy Triệu Ngọc ở trần đi đến, lại còn cắn dưa chuột, tất cả đều kinh hoàng. Cả đám người mắt to trừng mắt nhỏ, đứng chết trân giống như đã hóa đá.
“Triệu... Triệu Triệu Triệu Ngọc...” Triệu Kim Sinh nhớ lại lời trưởng đồn Vương nói, sợ tới nỗi nói năng cũng lắp ba lắp bắp: “Cậu... Cậu cậu cậu... Muốn làm gì?”
Triệu Ngọc giương mắt nhìn Triệu Kim Sinh một cái, không thèm để ý tới ông ta mà chỉ quan sát hoàn cảnh trong nhà một phen. Lúc phát hiện ở giữa phòng có một miếng dưa hấu to và một con dao cắt dưa, hắn liền phun miếng dưa chuột trong miệng ra, khiến nó rơi ngay vào bồn rửa mặt nhà Triệu Kim Sinh.
Sau đó, Triệu Ngọc cầm một miếng dưa hấu nhỏ lên, cứ thế bắt đầu ăn.
“Cậu... rốt cuộc cậu muốn... muốn thế nào?” Triệu Kim Sinh run run nhìn tên ác quỷ hung tàn trước mắt mình, không cần nói cũng biết trong lòng ông ta đang khiếp sợ cỡ nào.
Triệu Ngọc ăn hết miếng dưa hấu rồi ném vỏ dưa đi, khen: “Mẹ nó, sao mà ngọt quá vậy!”
Nói xong, Triệu Ngọc cầm con dao cắt dưa hấu lên, cắm phập nó vào sâu trong tấm thớt!
A...
Những người đang có mặt giật nảy mình, thậm chí có kẻ suýt thì nhảy tót lên xà nhà.
Phập!
Sau nhát dao vừa rồi, có thêm một miếng dưa hấu nữa bị cắt xuống. Triệu Ngọc cầm miếng dưa trên tay trái, tay phải thì vung qua vung lại, nói với Triệu Kim Sinh: “Trưởng thôn à, tới đây tới đây nào! Tôi có ít chuyện muốn nói với ông!”
Dứt lời,, Triệu Ngọc cất bước đi vào phòng ngủ của Triệu Kim Sinh.
Tuy Triệu Kim Sinh thấy rất sợ, nhưng vẫn đành nhắm mắt đi theo.
“Ha ha ha...”
Sau khi vào phòng, Triệu Ngọc bật cười ha ha có vẻ rất ngang tàng rồi nhẹ nhàng khép cửa phòng lại...
Trưởng đồn Vương nhiệt tình trò chuyện vài câu với Triệu Ngọc rồi lập tức dẫn hai vị cảnh sát đi mất, còn chuyện đánh người thì không thèm nhắc lấy một chữ.
Trưởng thôn Triệu Kim Sinh càng cảm thấy khó2hiểu hơn. Ông ta cũng vội vàng dẫn đám người của mình đi theo, muốn hỏi mọi chuyện cho ra ngô ra khoai.
Trưởng đồn Vương đi một mạch đến một chỗ rất xa rồi mới quay người lại, vừa quắc mắt8trừng Triệu Kim Sinh vừa trách móc: “Ông Triệu à, ông có biết hôm nay ông đã chọc phải rắc rối lớn cỡ nào không? Nếu vừa nãy chúng tôi thật sự bắt tên Ngọc gì đó kia, thì vị trí6trưởng đồn này của tôi cũng khó mà giữ được, ông hiểu chưa?”
“Cái... Cái gì? Sao có thể chứ? Không phải hắn chỉ là một tên cảnh sát nho nhỏ thôi sao?” Lông mày của Triệu Kim Sinh nhíu chặt lại,3hai đầu mày sắp dính luôn vào với nhau.
“Ông thì biết cái gì!” Trưởng đồn Vương tức giận nói: “Ông không biết chứ vừa rồi nguy hiểm lắm đấy! May mà tôi chạy tới kịp đó, không thì đúng là phiền5to rồi! Hừ! Tôi nói thật cho ông biết, sở dĩ tôi vội vàng chạy tới như vậy là vì Cục trưởng Lưu bên Cục Cảnh sát huyện tự mình gọi điện thoại cho tôi. Ông ấy bảo tôi nhất định, tuyệt đối không được làm khó Triệu Ngọc, không thì ông ta sẽ cho tôi biết tay!”
“Cái gì? Cục trưởng Lưu của Cục Cảnh sát huyện?” Triệu Kim Sinh giống như vừa nghe chuyện nghìn lẻ một đêm, cảm thấy rất khó tin.
“Đúng đó! Nếu tôi không chạy tới thì Cục trưởng Lưu sẽ tự mình tới đó! Mà chuyện này cũng chưa tính là gì đâu. Ông có biết Cục trưởng Lưu đã nghe chỉ thị của ai không?” Trưởng đồn Vương phồng má nói: “Là Cục trưởng Cục Cảnh sát thành phố Tần Sơn đó!”
“Hả? Cục thành phố!?”
“Ông Triệu nè, ông nghe tôi đi. Sau này... đừng có chọc vào tên Ngọc gì đó nữa!” Trưởng đồn Vương lắc đầu thở dài: “Người này, chúng ta thật sự không trêu nổi đâu! Trước khi tới tôi cũng nghe ngóng rồi. Theo một nguồn đáng tin cậy, trong một lần đi ăn cơm ở khách sạn, có người tận mắt nhìn thấy Cục trưởng Cục thành phố tự tay rót rượu cho Triệu Ngọc đó! Còn có mấy tin tức ngoài lề nói vài vị lãnh đạo lớn bên tỉnh đều là anh em kết nghĩa của tên Ngọc này đấy! Ông nói đi, người như vậy ông có chọc vào nổi không?”
“Hả!?”
Nghe được những tin tức này, Triệu Kim Sinh suýt nữa thì té lăn ra đất. Kiểu gì ông ta cũng không hiểu nổi, rốt cuộc bối cảnh hùng hậu của Triệu Ngọc chui từ đâu ra thế?
“Thực... Thực sự lợi hại như vậy sao?” Triệu Kim Sinh há to miệng nói: “Thằng nhóc kia... hình như mới bắt đầu làm cảnh sát trong năm nay thôi mà? Làm sao mà...”
“Nè, rốt cuộc ông có nghe được hay không vậy?” Trưởng đồn Vương tức giận: “Nhìn người không thể nhìn bề ngoài! Sự thật đã bày ra trước mắt rồi! Nếu ông chê tôi không quan tâm ông, vậy được thôi, ông cứ đi tìm Cục trưởng Lưu đi! Để xem ông ta có giúp ông hay không!”
“Không phải, tôi không có ý này...” Triệu Kim Sinh buồn bực nói: “Nhưng còn mấy thằng cháu ngoại của tôi thì sao đây!”
“Bà nó! Ông không bị gì chứ? Xem như đám cháu khốn khổ nhà ông bị xui đi! Đánh thì đánh thôi! Như vậy vẫn còn nhẹ đó!” Trưởng đồn Vương lại tiếp tục: “Tôi nói cho ông biết nhé, người tên Ngọc gì đó kia, ngay cả mấy chục tên tội phạm được trang bị súng ống đầy đủ mà cũng có thể xử lý gọn gàng đó! Mấy đứa cháu họ của ông chỉ bị đánh thôi là còn đỡ lắm đó! Hi vọng sau này đừng tính hết mọi chuyện lên đầu ông, vậy thì ông sẽ không gánh nổi đâu!”
Nói xong, trưởng đồn Vương vội vàng vẫy tay với hai anh cảnh sát kia, sau đó mỗi người tự lên xe máy của mình, chạy xình xịch trở về đồn. Trên đường cái chỉ còn lại Triệu Kim Sinh với vẻ mặt mờ mịt và mấy tên thuộc hạ đã sợ đến ngây ra như phỗng của ông ta.
...
Cùng lúc đó, trong nhà Triệu Ngọc lại khôi phục trạng thái tưng bừng lúc trước. Mấy cô gái cùng nhau vào bếp nấu thêm một nồi sủi cảo để đón tiếp cậu Triệu Ngọc.
Trên đường quay vào nhà, Triệu Ngọc giả vờ giận dữ quát Miêu Anh, ra vẻ như mình là người đứng đắn: “Em yêu, sau này em phải nhớ kỹ đó. Anh chỉ cho phép một lần này thôi, hiểu chưa? Anh là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể để cho vợ mình cúi đầu tìm người khác giúp đỡ chứ? Em... em làm vậy không phải đang đánh vào mặt anh sao?”
Thấy bộ dáng lưu manh lại ra vẻ có học thức của Triệu Ngọc, Miêu Anh bật cười ha ha không ngừng.
“Cười cái gì mà cười?” Triệu Ngọc được voi lại muốn đòi tiên, quát: “Anh đang nói rất nghiêm túc đó! Nếu ngay cả chút chuyện vặt vãnh ấy mà anh cũng không giải quyết được, sau này làm sao xứng làm chồng của tiểu thư Miêu đây chứ?”
“Rồi rồi rồi... Nghe lời anh, mọi chuyện đều nghe theo đồ lưu manh nhà anh hết. Anh hài lòng rồi chứ?” Ngoài miệng Miêu Anh đồng ý với hắn, trong lòng thì thấy vô cùng ấm áp. Trong suy nghĩ của cô, tuy Triệu Ngọc là một kẻ cực kỳ vô lại, thế nhưng tinh thần trách nhiệm của đàn ông trên người hắn lại khiến cô thấy hết sức cảm động.
“Hừ! Vậy thì còn được! Sau này em nhất định phải nghe lời anh đấy, đừng có tự mình làm chủ!” Triệu Ngọc hài lòng thở phào một cái. Ngó thấy xung quanh không có ai, hắn lại nhỏ giọng nói: “Để khen thưởng, đêm nay anh nhất định sẽ săn sóc em đàng hoàng... Ha ha ha...”
“Đồ mất nết...” Hai má Miêu Anh bỗng chốc đỏ như quả táo...
...
Sau khi cơm nước xong, mọi người lại nói chuyện nhà chuyện cửa thêm một lúc, anh nói tôi cười rất đầm ấm.
Triệu Ngọc nhân cơ hội này đưa một triệu kia cho cha mình, bảo ông ấy nhanh chóng tìm người tới sửa lại nhà cửa, sau này không cần ở trong căn nhà chật chội cũ nát này nữa.
Mặc dù đôi vợ chồng già rất vui sướng, nhưng đột nhiên nhìn thấy Triệu Ngọc lấy ra nhiều tiền như vậy thì vẫn rất chú ý đến nguồn gốc của số tiền này. Hai người chỉ lo hắn đã làm ra chuyện gì vi phạm pháp luật.
Triệu Ngọc bèn nói với họ rằng số tiền này là do hắn phá được án nên mới được thưởng, là tiền quang minh chính đại, có vậy hai vợ chồng già mới yên lòng.
Tuy nhiên, cuối cùng cha mẹ già nhà hắn cũng chỉ cầm có hai trăm nghìn mà thôi. Mẹ hắn nói xây nhà vốn không cần nhiều như vậy, có hai trăm nghìn là đủ rồi! Bây giờ Triệu Ngọc sống trong thành phố, lại còn có bạn gái, đương nhiên phải nghĩ cách mua nhà ở thành phố rồi! Thế là sau một hồi đẩy tới đẩy lui, hai vợ chồng già vẫn kiên trì chỉ cần hai trăm nghìn là đủ.
Triệu Ngọc thấy thái độ bọn họ dứt khoát như vậy thì cũng không tiện chối từ nữa.
Tiếp theo đó, đề tài trò chuyện của mọi người bắt đầu xoay quanh chuyện xây nhà xây cửa, ví dụ như nên mời đội xây dựng nào, đi đâu mua vật liệu, phải xây kiểu nhà nào... Ai nấy đều vô cùng hào hứng.
Mặc dù Miêu Anh chẳng thể nào chen miệng vào được, nhưng xuất phát từ lễ phép, cô vẫn lắng nghe vô cùng kiên nhẫn.
Thấy cả nhà trò chuyện rôm rả, Triệu Ngọc lại lấy cớ đi toilet, lén chạy ra ngoài một mình.
Vừa ra đến sân trước, ánh mắt Triệu Ngọc đột ngột chuyển sang vẻ lạnh lẽo hung ác. Thân là một nửa người giang hồ, hắn không thể tha thứ chuyện Lý Nhị Cẩu báo cảnh sát. Tuy người báo cảnh sát cũng rất có khả năng là trưởng thôn Triệu Kim Sinh, nhưng vẫn không thể thay đổi chuyện bọn họ không giữ chữ tín.
Cho nên, giờ khắc này, ý muốn giết người của Triệu Ngọc trào dâng. Lòng nhiệt huyết hào hùng lúc còn làm lưu manh chuyên nghiệp hồi trước đột nhiên dâng lên từ đáy lòng.
Triệu Ngọc cởi đồng phục cảnh sát của mình ra, cất quần áo ở trong xe. Sau đó hắn cứ cởi trần như thế mà đi đến nhà trưởng thôn Triệu Kim Sinh.
Sau trận đánh với đám Lý Nhị Cẩu, uy danh của Triệu Ngọc đã truyền khắp xóm khắp làng. Bây giờ thấy hắn đi nghênh ngang trong thôn, cho dù nam nữ già trẻ, người lớn trẻ con gì cũng đều nhìn hắn bằng ánh mắt kính sợ và khiếp đảm. Rất nhiều người vừa nhìn thấy hắn thì đã chọn đường vòng mà đi, trốn ra rất xa.
Hừ!
Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng. Khi xưa từng có một quãng thời gian, cảm giác khiến người ta vừa nghe đã sợ mất mật này mới là thứ mà hắn thích nhất. Bắt đầu từ hôm nay, danh hiệu Triệu Nhị ỉu xìu này cũng sẽ hóa thành lịch sử.
Lúc sắp đến nhà trưởng thôn Triệu Kim Sinh, Triệu Ngọc lại còn gian ác đoạt lấy một quả dưa chuột trong tay một đứa nhóc, sau đó vừa nhai nhồm nhoàm vừa nghênh ngang đi vào nhà Triệu Kim Sinh.
Giờ phút này, trong nhà Triệu Kim Sinh vẫn có một vài họ hàng đang thương lượng chuyện của Lý Nhị Cẩu! Nhưng khi bọn họ thình lình nhìn thấy Triệu Ngọc ở trần đi đến, lại còn cắn dưa chuột, tất cả đều kinh hoàng. Cả đám người mắt to trừng mắt nhỏ, đứng chết trân giống như đã hóa đá.
“Triệu... Triệu Triệu Triệu Ngọc...” Triệu Kim Sinh nhớ lại lời trưởng đồn Vương nói, sợ tới nỗi nói năng cũng lắp ba lắp bắp: “Cậu... Cậu cậu cậu... Muốn làm gì?”
Triệu Ngọc giương mắt nhìn Triệu Kim Sinh một cái, không thèm để ý tới ông ta mà chỉ quan sát hoàn cảnh trong nhà một phen. Lúc phát hiện ở giữa phòng có một miếng dưa hấu to và một con dao cắt dưa, hắn liền phun miếng dưa chuột trong miệng ra, khiến nó rơi ngay vào bồn rửa mặt nhà Triệu Kim Sinh.
Sau đó, Triệu Ngọc cầm một miếng dưa hấu nhỏ lên, cứ thế bắt đầu ăn.
“Cậu... rốt cuộc cậu muốn... muốn thế nào?” Triệu Kim Sinh run run nhìn tên ác quỷ hung tàn trước mắt mình, không cần nói cũng biết trong lòng ông ta đang khiếp sợ cỡ nào.
Triệu Ngọc ăn hết miếng dưa hấu rồi ném vỏ dưa đi, khen: “Mẹ nó, sao mà ngọt quá vậy!”
Nói xong, Triệu Ngọc cầm con dao cắt dưa hấu lên, cắm phập nó vào sâu trong tấm thớt!
A...
Những người đang có mặt giật nảy mình, thậm chí có kẻ suýt thì nhảy tót lên xà nhà.
Phập!
Sau nhát dao vừa rồi, có thêm một miếng dưa hấu nữa bị cắt xuống. Triệu Ngọc cầm miếng dưa trên tay trái, tay phải thì vung qua vung lại, nói với Triệu Kim Sinh: “Trưởng thôn à, tới đây tới đây nào! Tôi có ít chuyện muốn nói với ông!”
Dứt lời,, Triệu Ngọc cất bước đi vào phòng ngủ của Triệu Kim Sinh.
Tuy Triệu Kim Sinh thấy rất sợ, nhưng vẫn đành nhắm mắt đi theo.
“Ha ha ha...”
Sau khi vào phòng, Triệu Ngọc bật cười ha ha có vẻ rất ngang tàng rồi nhẹ nhàng khép cửa phòng lại...