Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-169.txt
Chương 169: SỰ KIỆN LỚN!
Sau khi trở về từ trại giam Tần Nam thì cũng đã khá muộn, Triệu Ngọc không về cục cảnh sát mà đi thẳng về nhà.
Có điều, trên đường đi, hắn đã liên lạc với tổ trưởng Khúc Bình, báo cáo lại toàn bộ thông tin mà hắn có được.
Khúc Bình nghe xong2thì vô cùng kinh ngạc, không ngớt lời tán dương Triệu Ngọc, còn khen hắn thông minh, không ngờ hắn có thể nhìn ra được nhiều manh mối bị bỏ sót như vậy, thật sự là tài năng hiếm có!
Còn về cái người tên Trình Tam Lý, Khúc Bình tất nhiên đặc biệt8coi trọng, lập tức cho người đi điều ra mục tiêu khả nghi này. Mặc dù người này đã chết, nhưng nói không chừng vẫn có thể tìm được manh mối gì đó từ ông ta!
Khúc Bình còn nói cho Triệu Ngọc biết, ngoài Tiêu Hải ra, chị ta còn cho người đi6điều tra hai đối tượng còn lại, đáng tiếc là hai người này cũng không phù hợp với đặc trưng của vụ án Miên Lĩnh, cho nên đã bị loại trừ.
Tuy nhiên, theo ý của tổ trưởng Khúc Bình, dù hiện giờ ba người bị điều tra đều không phải là nghi phạm,3nhưng không loại trừ khả năng hung thủ thật sự vẫn bị giam giữ trong tù. Bởi vậy, chị ta quyết định xin cấp trên cho phép được mở rộng phạm vi điều tra, đến tất cả các trại giam trong cả nước để tìm kiếm đối tượng tình nghi! Tuyệt đối không5để sẩy một con cá nào!
Sau khi tắt điện thoại, cuối cùng thì Triệu Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm, việc kế tiếp chỉ là ngồi đợi tin tức mà thôi!
Hắn ghé vào một quán cơm nhỏ trên đường Thuận Phong mua một phần thức ăn mang về nhà, ăn qua loa cho bữa tối. Lúc hắn đang ăn, hệ thống vang lên âm thanh thông báo kết thúc, lần này mức độ hoàn thành chỉ có 76%, hắn lại nhận được một thiết bị nhìn ban đêm tàng hình!
Ố ồ…
Quẻ Ly Khảm cứ vậy mà kết thúc rồi, Triệu Ngọc ghi lại những chuyện của ngày hôm nay. Do bữa ăn với vị lãnh đạo cấp cao Tô Dương kia trôi qua rất êm thấm, cho nên Triệu Ngọc cảm thấy suy đoán của mình không sai, chữ “Ly” này chắc chắn là đại diện cho tình bạn!
Có điều, hắn cũng được lãnh đạo coi trọng, hơn nữa còn trở thành điều tra viên đặc biệt. Theo lý mà nói, điều này cũng như một sự thay đổi về địa vị, có phải thích hợp với quẻ Chấn hơn chăng?
Còn nữa, hôm nay, nhờ vào sự cố gắng của mình, cuối cùng hắn cũng điều tra được một vài manh mối ở chỗ trại giam Tần Nam, vậy có phải cũng có một chút liên quan tới quẻ Cấn hay không?
À…
Triệu Ngọc nhớ ra, giống như trước kia hắn không có quẻ Đoài, nhưng vẫn kiếm được một khoản lớn từ Hách Gia Tuấn. Mặc dù hệ thống Kỳ Ngộ đã sắp xếp sẵn cho mình một vài cuộc gặp gỡ bất ngờ, nhưng qua lựa chọn và hành vi của bản thân, có thể sẽ phát sinh một vài thay đổi!
Vậy có nghĩa là, nếu như mình muốn tìm ra được manh mối phá án, thì thật ra không cần phải đợi quẻ Cấn xuất hiện, chỉ cần mình chịu cố gắng, thì cho dù không ra quẻ bói vẫn có thể phá được án!!!
Viết xong quẻ Ly, hắn lại nghĩ tới quẻ Khảm.
Do quan hệ của hắn và Tô Dương khá tốt, hơn nữa còn cùng nhau đối phó với đám du côn, khiến anh ta có cách nhìn khác về mình. Do vậy, hắn nghĩ đối với cuộc kỳ ngộ ứng với quẻ Ly, hắn đã hoàn thành khá tốt!
Sở dĩ mức độ hoàn thành chung cuộc không cao, là do quẻ Khảm không được xử lý tốt mà thôi.
Triệu Ngọc cho rằng, hôm nay hắn chỉ nói chuyện với hai người phụ nữ, một người là Diêu Giai, một người là Khúc Bình! Do giữa hắn và Khúc Bình hoàn toàn chỉ có quan hệ công việc, cho nên hắn không nghĩ rằng chị ta có liên quan tới sự sắp xếp của hệ thống.
Do vậy, rất có thể người nằm trong cuộc kỳ ngộ của hắn chính là Diêu Giai! Lẽ nào… Nếu hôm nay hắn không vội đi điều tra vụ án thì sẽ xảy ra điều gì đó với Diêu Giai chăng?
Có phải mình đã bỏ lỡ một cơ hội tiếp cận với cô gái này?
Chậc chậc…
Cứ nghĩ tới Diêu Giai thì Triệu Ngọc lại cảm thấy trong lòng mang một cảm giác khang khác. Sau khi biết Diêu Giai này không phải là “Diêu Giai” nọ, chỉ số rung động của hắn dành cho cô gái này đã giảm xuống còn dưới mười độ, không ôm suy nghĩ không nên có nữa.
Cũng chính vì vậy mà hôm nay hắn cũng đã kể hết cho cô ấy biết chuyện về Tạng Kiệt, không giấu giếm gì cả. Sau khi biết rõ sự thật, Diêu Giai mừng rỡ, hạnh phúc tột cùng.
Mặc dù vẫn có đôi chút ganh tỵ, nhưng Triệu Ngọc vẫn rất bình thản chấp nhận mọi thứ. Nếu Diêu Giai đã không có quan hệ gì với mình, vậy thì mình hà tất phải lao tâm tổn sức đi phá vỡ cuộc sống hạnh phúc của cô ấy chứ?
Nào ngờ, sau khi đã nghĩ thông, thì Diêu Giai lại đối xử tốt hơn với Triệu Ngọc.
Hôm nay, lúc còn ở trại giam Tần Nam, Triệu Ngọc nhận được tin nhắn wechat của Diêu Giai. Một là cảm ơn hắn đã mời cô ấy ăn cơm; hai là cảm ơn sự giúp đỡ của hắn; ba là ca ngợi màn thể hiện xuất sắc của hắn lúc ở quán lẩu, khen hắn là một đại anh hùng đích thực!
Được một người đẹp xuất sắc khen ngợi, Triệu Ngọc cảm thấy trong lòng lâng lâng vui sướng, dường như trên người lại tràn đầy sức mạnh!
Có điều, nếu xét kỹ thì hôm nay còn có một người phụ nữ khác gọi điện thoại cho Triệu Ngọc, đó chính là Hoa Hoa, người giúp hắn chăm con chó.
Hoa Hoa thông báo với Triệu Ngọc sắp tới tết Đoan Ngọ rồi, cô ấy phải về quê một chuyến, hơn nữa còn muốn mang Đại Hanh đi cùng, để bố cô ấy tìm người khám chân cho nó xem có thể chữa được hay không?
Triệu Ngọc đang lo không có ai trông giúp con chó, nên tất nhiên rất mừng, liền nói với Hoa Hoa, cho dù tốn bao nhiêu tiền, hắn cũng nghe theo! Chỉ cần chữa lành cho Đại Hanh, chuyện tiền nong không thành vấn đề!
Khỏi phải nói, sau khi về nhà, không có Đại Hanh chạy ra quấn quýt quanh chân nữa, Triệu Ngọc cũng cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Mong là chân nó có thể được chữa khỏi!
Sau khi tắm rửa xong thì cũng không còn sớm nữa, Triệu Ngọc đang nằm trên giường suy nghĩ thì vô tình nghĩ tới chuyện của Hoa Hoa!
À đúng rồi!
Tết Đoan Ngọ sao?
Nhìn vào lịch, quả đúng là sắp đến Tết Đoan Ngọ rồi!
Hoa Hoa phải về quê, vậy còn mình thì sao?
Mấy ngày trước, bố của Triệu Ngọc có gọi điện thoại tới, chắc là định hỏi kỳ nghỉ này hắn có về nhà không, nhưng Triệu Ngọc không biết phải trả lời thế nào, bèn mượn cớ bận rồi tắt điện thoại đi!
Bây giờ nghĩ lại, có phải mình nên về quê một chuyến không?
Nhưng mà… Kiếp trước hắn chỉ sống một mình, bây giờ đột nhiên về quê gặp cô dì chú bác, thì phải làm sao?
Cứ nghĩ tới điều này thì Triệu Ngọc lại thấy đau cả đầu! Hắn không hề biết rốt cuộc mình phải đối mặt với cha mẹ anh em xa lạ kia như thế nào, còn cả những người bà con họ hàng nữa!
Ờ… Hay là, thôi cứ lấy cớ đi công tác hoặc tăng ca, trốn tránh tiếp?
Nhưng mà, lỡ họ không yên tâm, tới thành phố tìm mình thì phải làm sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, sau cùng Triệu Ngọc vẫn chưa quyết định được, đành tập trung suy nghĩ vào vụ án Miên Lĩnh.
Không biết những manh mối có được từ trại giam Tần Nam kia có giúp ích được gì cho vụ án hay không?
Ngưu Vĩ Quang thật sự có liên quan tới bọn bắt cóc kia sao? Nhưng mà... Nếu anh ta đã cấu kết với bọn bắt cóc từ trước, thì đúng ra anh ta không cần phải đi cùng bọn bắt cóc kia chứ? Trở về làm nội ứng thì có phải tốt hơn không?
Hơn nữa, trong nhà Ngưu Vĩ Quang còn có vợ và con, chắc sẽ không tự chặn đường sống của mình vậy chứ?
Còn nữa, hung thủ của vụ án Miên Lĩnh thật sự là tên Trình Tam Lý kia sao?
Đã lâu như vậy mà sao Khúc Bình vẫn chưa điều tra ra được thông tin của người này? Hay là đã điều tra ra được rồi nhưng chưa kịp thông báo cho mình?
Cứ như vậy, đêm đó Triệu Ngọc trằn trọc trong mớ suy nghĩ hỗn độn rồi chìm vào giấc ngủ.
Do Đại Hanh đi theo Hoa Hoa về quê, Triệu Ngọc không cần phải dậy sớm dắt cho đi dạo nữa, bèn cuộn mình trong chăn ngủ nướng, đến gần tám giờ mới rời khỏi giường.
Nào ngờ, có lẽ là vì hắn ngồi dậy đột ngột, hơi lạnh ập vào mặt, nên hắn hắt xì một cái thật mạnh!
Ách xì....
Vừa hắt xì xong, hệ thống trong đầu đột nhiên khởi động :
“Hệ thống Kỳ Ngộ khởi động thành công, đang tiến hành ra quẻ... quẻ Khôn Cấn! Khôn tức đất Cấn tức núi, đại địa ngộ sơn (gặp núi giữa đất bằng), trở khí đảng phong (ngăn khí cản gió), lịch gia tứ hợp (thêm trải nghiệm gộp bốn), bát hoang quy nhất (tám phương quy về một).”
Ôi trời!?
Triệu Ngọc vô cùng kinh ngạc, một là thế nào mà hôm nay hắn lại quên béng mất chuyện bói quẻ, nhưng nhờ hắt xì mà hệ thống đột nhiên khởi động; hai là sao lại đột nhiên xuất hiện một quẻ “Khôn” thế này chứ!?
“Khôn” và “Cấn” cùng ra một lúc...
Ai da, bà nội nhà nó!
Lẽ nào...
Lẽ nào... Triệu Ngọc vô cùng kích động, lẽ nào... chân tướng của vụ án bí ẩn bậc nhất rúng động cả Tần Sơn sẽ được phơi bày trong hôm nay sao?
A... A... Ách xì!
Có lẽ do quá kích động, Triệu Ngọc lại hắt xì thêm một cái nữa! Không ngờ, hắt xì xong cái thứ hai thì như suy đoán đã ứng nghiệm, điện thoại của Triệu Ngọc chợt vang lên.
“A... Anh hùng, xin hãy theo đuổi mộng đẹp cùng em...”
Triệu Ngọc vội quay sang đầu giường nghe máy, vừa mới alô một tiếng, giọng nói hấp tấp đầy lo lắng của Lý Bối Ni bất ngờ vang lên trong điện thoại:
“Đàn… Đàn… Đàn anh, không... Không xong rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!!” Giọng nói của Lý Bối Ni không những gấp gáp mà còn run rẩy: “Tổ trưởng Khúc... Tổ trưởng Khúc Bình chết rồi!!”
“Gì cơ?” Triệu Ngọc tức giận trách móc: “Con bé này, mới sáng sớm mà đùa kiểu gì vậy?!”
“Hu... Hu...” Nào ngờ, Lý Bối Ni đột nhiên bật khóc trong điện thoại: “Em... Em không lừa anh! Hu hu... Tổ trưởng Khúc Bình chết thật rồi!!!”
Sau khi trở về từ trại giam Tần Nam thì cũng đã khá muộn, Triệu Ngọc không về cục cảnh sát mà đi thẳng về nhà.
Có điều, trên đường đi, hắn đã liên lạc với tổ trưởng Khúc Bình, báo cáo lại toàn bộ thông tin mà hắn có được.
Khúc Bình nghe xong2thì vô cùng kinh ngạc, không ngớt lời tán dương Triệu Ngọc, còn khen hắn thông minh, không ngờ hắn có thể nhìn ra được nhiều manh mối bị bỏ sót như vậy, thật sự là tài năng hiếm có!
Còn về cái người tên Trình Tam Lý, Khúc Bình tất nhiên đặc biệt8coi trọng, lập tức cho người đi điều ra mục tiêu khả nghi này. Mặc dù người này đã chết, nhưng nói không chừng vẫn có thể tìm được manh mối gì đó từ ông ta!
Khúc Bình còn nói cho Triệu Ngọc biết, ngoài Tiêu Hải ra, chị ta còn cho người đi6điều tra hai đối tượng còn lại, đáng tiếc là hai người này cũng không phù hợp với đặc trưng của vụ án Miên Lĩnh, cho nên đã bị loại trừ.
Tuy nhiên, theo ý của tổ trưởng Khúc Bình, dù hiện giờ ba người bị điều tra đều không phải là nghi phạm,3nhưng không loại trừ khả năng hung thủ thật sự vẫn bị giam giữ trong tù. Bởi vậy, chị ta quyết định xin cấp trên cho phép được mở rộng phạm vi điều tra, đến tất cả các trại giam trong cả nước để tìm kiếm đối tượng tình nghi! Tuyệt đối không5để sẩy một con cá nào!
Sau khi tắt điện thoại, cuối cùng thì Triệu Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm, việc kế tiếp chỉ là ngồi đợi tin tức mà thôi!
Hắn ghé vào một quán cơm nhỏ trên đường Thuận Phong mua một phần thức ăn mang về nhà, ăn qua loa cho bữa tối. Lúc hắn đang ăn, hệ thống vang lên âm thanh thông báo kết thúc, lần này mức độ hoàn thành chỉ có 76%, hắn lại nhận được một thiết bị nhìn ban đêm tàng hình!
Ố ồ…
Quẻ Ly Khảm cứ vậy mà kết thúc rồi, Triệu Ngọc ghi lại những chuyện của ngày hôm nay. Do bữa ăn với vị lãnh đạo cấp cao Tô Dương kia trôi qua rất êm thấm, cho nên Triệu Ngọc cảm thấy suy đoán của mình không sai, chữ “Ly” này chắc chắn là đại diện cho tình bạn!
Có điều, hắn cũng được lãnh đạo coi trọng, hơn nữa còn trở thành điều tra viên đặc biệt. Theo lý mà nói, điều này cũng như một sự thay đổi về địa vị, có phải thích hợp với quẻ Chấn hơn chăng?
Còn nữa, hôm nay, nhờ vào sự cố gắng của mình, cuối cùng hắn cũng điều tra được một vài manh mối ở chỗ trại giam Tần Nam, vậy có phải cũng có một chút liên quan tới quẻ Cấn hay không?
À…
Triệu Ngọc nhớ ra, giống như trước kia hắn không có quẻ Đoài, nhưng vẫn kiếm được một khoản lớn từ Hách Gia Tuấn. Mặc dù hệ thống Kỳ Ngộ đã sắp xếp sẵn cho mình một vài cuộc gặp gỡ bất ngờ, nhưng qua lựa chọn và hành vi của bản thân, có thể sẽ phát sinh một vài thay đổi!
Vậy có nghĩa là, nếu như mình muốn tìm ra được manh mối phá án, thì thật ra không cần phải đợi quẻ Cấn xuất hiện, chỉ cần mình chịu cố gắng, thì cho dù không ra quẻ bói vẫn có thể phá được án!!!
Viết xong quẻ Ly, hắn lại nghĩ tới quẻ Khảm.
Do quan hệ của hắn và Tô Dương khá tốt, hơn nữa còn cùng nhau đối phó với đám du côn, khiến anh ta có cách nhìn khác về mình. Do vậy, hắn nghĩ đối với cuộc kỳ ngộ ứng với quẻ Ly, hắn đã hoàn thành khá tốt!
Sở dĩ mức độ hoàn thành chung cuộc không cao, là do quẻ Khảm không được xử lý tốt mà thôi.
Triệu Ngọc cho rằng, hôm nay hắn chỉ nói chuyện với hai người phụ nữ, một người là Diêu Giai, một người là Khúc Bình! Do giữa hắn và Khúc Bình hoàn toàn chỉ có quan hệ công việc, cho nên hắn không nghĩ rằng chị ta có liên quan tới sự sắp xếp của hệ thống.
Do vậy, rất có thể người nằm trong cuộc kỳ ngộ của hắn chính là Diêu Giai! Lẽ nào… Nếu hôm nay hắn không vội đi điều tra vụ án thì sẽ xảy ra điều gì đó với Diêu Giai chăng?
Có phải mình đã bỏ lỡ một cơ hội tiếp cận với cô gái này?
Chậc chậc…
Cứ nghĩ tới Diêu Giai thì Triệu Ngọc lại cảm thấy trong lòng mang một cảm giác khang khác. Sau khi biết Diêu Giai này không phải là “Diêu Giai” nọ, chỉ số rung động của hắn dành cho cô gái này đã giảm xuống còn dưới mười độ, không ôm suy nghĩ không nên có nữa.
Cũng chính vì vậy mà hôm nay hắn cũng đã kể hết cho cô ấy biết chuyện về Tạng Kiệt, không giấu giếm gì cả. Sau khi biết rõ sự thật, Diêu Giai mừng rỡ, hạnh phúc tột cùng.
Mặc dù vẫn có đôi chút ganh tỵ, nhưng Triệu Ngọc vẫn rất bình thản chấp nhận mọi thứ. Nếu Diêu Giai đã không có quan hệ gì với mình, vậy thì mình hà tất phải lao tâm tổn sức đi phá vỡ cuộc sống hạnh phúc của cô ấy chứ?
Nào ngờ, sau khi đã nghĩ thông, thì Diêu Giai lại đối xử tốt hơn với Triệu Ngọc.
Hôm nay, lúc còn ở trại giam Tần Nam, Triệu Ngọc nhận được tin nhắn wechat của Diêu Giai. Một là cảm ơn hắn đã mời cô ấy ăn cơm; hai là cảm ơn sự giúp đỡ của hắn; ba là ca ngợi màn thể hiện xuất sắc của hắn lúc ở quán lẩu, khen hắn là một đại anh hùng đích thực!
Được một người đẹp xuất sắc khen ngợi, Triệu Ngọc cảm thấy trong lòng lâng lâng vui sướng, dường như trên người lại tràn đầy sức mạnh!
Có điều, nếu xét kỹ thì hôm nay còn có một người phụ nữ khác gọi điện thoại cho Triệu Ngọc, đó chính là Hoa Hoa, người giúp hắn chăm con chó.
Hoa Hoa thông báo với Triệu Ngọc sắp tới tết Đoan Ngọ rồi, cô ấy phải về quê một chuyến, hơn nữa còn muốn mang Đại Hanh đi cùng, để bố cô ấy tìm người khám chân cho nó xem có thể chữa được hay không?
Triệu Ngọc đang lo không có ai trông giúp con chó, nên tất nhiên rất mừng, liền nói với Hoa Hoa, cho dù tốn bao nhiêu tiền, hắn cũng nghe theo! Chỉ cần chữa lành cho Đại Hanh, chuyện tiền nong không thành vấn đề!
Khỏi phải nói, sau khi về nhà, không có Đại Hanh chạy ra quấn quýt quanh chân nữa, Triệu Ngọc cũng cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Mong là chân nó có thể được chữa khỏi!
Sau khi tắm rửa xong thì cũng không còn sớm nữa, Triệu Ngọc đang nằm trên giường suy nghĩ thì vô tình nghĩ tới chuyện của Hoa Hoa!
À đúng rồi!
Tết Đoan Ngọ sao?
Nhìn vào lịch, quả đúng là sắp đến Tết Đoan Ngọ rồi!
Hoa Hoa phải về quê, vậy còn mình thì sao?
Mấy ngày trước, bố của Triệu Ngọc có gọi điện thoại tới, chắc là định hỏi kỳ nghỉ này hắn có về nhà không, nhưng Triệu Ngọc không biết phải trả lời thế nào, bèn mượn cớ bận rồi tắt điện thoại đi!
Bây giờ nghĩ lại, có phải mình nên về quê một chuyến không?
Nhưng mà… Kiếp trước hắn chỉ sống một mình, bây giờ đột nhiên về quê gặp cô dì chú bác, thì phải làm sao?
Cứ nghĩ tới điều này thì Triệu Ngọc lại thấy đau cả đầu! Hắn không hề biết rốt cuộc mình phải đối mặt với cha mẹ anh em xa lạ kia như thế nào, còn cả những người bà con họ hàng nữa!
Ờ… Hay là, thôi cứ lấy cớ đi công tác hoặc tăng ca, trốn tránh tiếp?
Nhưng mà, lỡ họ không yên tâm, tới thành phố tìm mình thì phải làm sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, sau cùng Triệu Ngọc vẫn chưa quyết định được, đành tập trung suy nghĩ vào vụ án Miên Lĩnh.
Không biết những manh mối có được từ trại giam Tần Nam kia có giúp ích được gì cho vụ án hay không?
Ngưu Vĩ Quang thật sự có liên quan tới bọn bắt cóc kia sao? Nhưng mà... Nếu anh ta đã cấu kết với bọn bắt cóc từ trước, thì đúng ra anh ta không cần phải đi cùng bọn bắt cóc kia chứ? Trở về làm nội ứng thì có phải tốt hơn không?
Hơn nữa, trong nhà Ngưu Vĩ Quang còn có vợ và con, chắc sẽ không tự chặn đường sống của mình vậy chứ?
Còn nữa, hung thủ của vụ án Miên Lĩnh thật sự là tên Trình Tam Lý kia sao?
Đã lâu như vậy mà sao Khúc Bình vẫn chưa điều tra ra được thông tin của người này? Hay là đã điều tra ra được rồi nhưng chưa kịp thông báo cho mình?
Cứ như vậy, đêm đó Triệu Ngọc trằn trọc trong mớ suy nghĩ hỗn độn rồi chìm vào giấc ngủ.
Do Đại Hanh đi theo Hoa Hoa về quê, Triệu Ngọc không cần phải dậy sớm dắt cho đi dạo nữa, bèn cuộn mình trong chăn ngủ nướng, đến gần tám giờ mới rời khỏi giường.
Nào ngờ, có lẽ là vì hắn ngồi dậy đột ngột, hơi lạnh ập vào mặt, nên hắn hắt xì một cái thật mạnh!
Ách xì....
Vừa hắt xì xong, hệ thống trong đầu đột nhiên khởi động :
“Hệ thống Kỳ Ngộ khởi động thành công, đang tiến hành ra quẻ... quẻ Khôn Cấn! Khôn tức đất Cấn tức núi, đại địa ngộ sơn (gặp núi giữa đất bằng), trở khí đảng phong (ngăn khí cản gió), lịch gia tứ hợp (thêm trải nghiệm gộp bốn), bát hoang quy nhất (tám phương quy về một).”
Ôi trời!?
Triệu Ngọc vô cùng kinh ngạc, một là thế nào mà hôm nay hắn lại quên béng mất chuyện bói quẻ, nhưng nhờ hắt xì mà hệ thống đột nhiên khởi động; hai là sao lại đột nhiên xuất hiện một quẻ “Khôn” thế này chứ!?
“Khôn” và “Cấn” cùng ra một lúc...
Ai da, bà nội nhà nó!
Lẽ nào...
Lẽ nào... Triệu Ngọc vô cùng kích động, lẽ nào... chân tướng của vụ án bí ẩn bậc nhất rúng động cả Tần Sơn sẽ được phơi bày trong hôm nay sao?
A... A... Ách xì!
Có lẽ do quá kích động, Triệu Ngọc lại hắt xì thêm một cái nữa! Không ngờ, hắt xì xong cái thứ hai thì như suy đoán đã ứng nghiệm, điện thoại của Triệu Ngọc chợt vang lên.
“A... Anh hùng, xin hãy theo đuổi mộng đẹp cùng em...”
Triệu Ngọc vội quay sang đầu giường nghe máy, vừa mới alô một tiếng, giọng nói hấp tấp đầy lo lắng của Lý Bối Ni bất ngờ vang lên trong điện thoại:
“Đàn… Đàn… Đàn anh, không... Không xong rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!!” Giọng nói của Lý Bối Ni không những gấp gáp mà còn run rẩy: “Tổ trưởng Khúc... Tổ trưởng Khúc Bình chết rồi!!”
“Gì cơ?” Triệu Ngọc tức giận trách móc: “Con bé này, mới sáng sớm mà đùa kiểu gì vậy?!”
“Hu... Hu...” Nào ngờ, Lý Bối Ni đột nhiên bật khóc trong điện thoại: “Em... Em không lừa anh! Hu hu... Tổ trưởng Khúc Bình chết thật rồi!!!”