Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1533
Chương 1533 : Chương 1533ÁC MA GIẾT NGƯỜI
Chương 1533ÁC MA GIẾT NGƯỜI
Phòng làm việc tạm thời của tổ điều tra đặc biệt trong Cục Cảnh sát Phụng Bình.
Triệu Ngọc đang gọi điện thoại với tổ phó Miêu Anh.
“Vừa có kết quả kiểm tra ADN.” Miêu Anh đè thấp giọng báo cáo: “Hiện giờ đã có thể xác định được hài cốt được đào trong nghĩa địa là của người mất tích Miêu Tiếu Văn!”
“À...” Triệu Ngọc nhận được tin tức này, tâm trạng không khỏi trở nên nặng nề lần nữa. Có kết quả giám định ADN thì tức là sự thật một trăm phần trăm.
Mà sự thật này chắc chắn là vô cùng tàn khốc, nó không chỉ chứng tỏ hài cốt đó thuộc về người bị hại Miêu Tiếu Văn, mà còn chứng tỏ mười một người bị hại trong vụ án video giết người đều bị giết hại!
Mười một cô gái chết thảm dưới lưỡi dao của ác ma giết người, đây không thể nghi ngờ là một vụ án giết người nghiêm trọng khiến người ta phải bận tâm, tính chất tồi tệ làm người ta vô cùng phẫn nộ.
“Sau khi kiểm nghiệm sơ bộ, pháp y Trương cũng đã chứng thực sự thật này rồi.” Miêu Anh tiếp tục nói: “Vị trí vết cắt được phát hiện trên hài cốt giống như đúc vị trí bị thương của người bị hại trong video. Tuy nhiên, do tình trạng thối rữa của hài cốt quá nghiêm trọng cho nên không có nhiều đầu mối có thể dùng. Còn tình huống cụ thể thế nào thì phải chờ kết quả xét nghiệm cặn kẽ hơn mới biết được.”
“Anh biết rồi, bên Tiểu Thôi có tiến triển gì chưa?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Tiểu Thôi đã dựa vào tin tức mới nhất mà đi Tây Giang rồi.” Miêu Anh trả lời: “Có người phát hiện một cái tháp nước trong video tại hiện trường giết người bị hại đầu tiên là Ngụy Kỳ Kỳ. Cho nên Tiểu Thôi đã chạy tới đó, đang xác minh có đúng là cái tháp nước đó không...”
“Tốt.” Triệu Ngọc gật đầu: “Nếu đã vậy thì giao bên Việt Châu cho em nhé! Thông tin của người bị hại thứ mười và mười một vẫn còn đang được kiểm tra đối chiếu, đợi khi nào có kết quả thì anh sẽ gửi tài liệu qua cho em ngay!”
“Được.” Sau khi báo cáo xong, Miêu Anh lập tức cúp điện thoại.
“Sếp à.” Nhiễm Đào bên cạnh vội vàng đưa một tập tài liệu cho Triệu Ngọc: “Đây là tài liệu về kẻ tình nghi Khang Tử Thanh. Đội trưởng Địch Vinh của Phụng Bình đã phái người đến trung tâm phúc lợi xã hội để điều tra thông tin, xác nhận lời Âu Dương Đông khai là sự thật. Khang Tử Thanh qua đời vào tháng một năm ngoái, sau khi chết, ông ta được chôn ở nghĩa trang công cộng núi Lão Lương của Phụng Bình.”
“Ừm...” Nhiễm Đào hơi khựng lại rồi mới nói tiếp: “Không may là trước khi chôn cất, thi thể đã được tiến hành hỏa táng rồi...”
Triệu Ngọc lật xem tài liệu của kẻ tình nghi, thì thầm: “Người của huyện Ngọc Ninh thành phố Phụng Bình, sinh năm 1959...”
Triệu Ngọc nhìn thấy thông tin này thì bắt đầu bấm ngón tay tính toán.
“Anh không cần tính nữa đâu.” Nhiễm Đào trả lời: “Ông ta đã chết năm ngoái, lúc chết là năm mươi chín tuổi. Mười chín năm trước cũng chính là lúc vụ án đầu tiên bắt đầu, lúc đó, ông ta bốn mươi mốt tuổi.”
“Nhưng quan trọng là.” Nhiễm Đào chỉ vào một cột trong tài liệu nói: “Ông ta gặp tai nạn xe cộ vào mùa đông năm 2006, biến thành người thực vật. Bây giờ, chúng ta còn chưa xác định được thân phận và thời gian mất tích của hai người bị hại, nếu như đều bị mất tích trước khi ông ta gặp tai nạn xe cộ thì có thể chắc chắn Khang Tử Thanh chính là hung thủ của vụ án video giết người!”
“...” Triệu Ngọc nhíu chặt mày lại, hắn cho rằng lời suy đoán của Nhiễm Đào không được chặt chẽ lắm.
Nhưng sự thật đã đặt ngay trước mắt, nếu như mấy cuộn băng đó là di vật của Khang Tử Thanh thì đương nhiên khả năng Khang Tử Thanh là ác ma giết người đã như ván đóng thuyền rồi!
“Tổ trưởng.” Tăng Khả thấy Nhiễm Đào đã báo cáo xong bèn vội vàng chạy tới nói với Triệu Ngọc: “Đội kỹ thuật đã giám định mười một cuộn băng video xong và cũng đã sao lưu lại rồi!
Qua kết quả giám định, mười một cuộn băng ghi hình Sony này đều được quay bởi một loại máy quay cùng kiểu mẫu và tính năng, mà thời lượng mỗi cuộn băng đều khoảng bốn mươi phút, dài hơn một nửa thời lượng mà Âu Dương Đông đăng lên mạng.
“Còn nữa.” Trí nhớ Tăng Khả rất tốt, không cần nhìn bất kỳ dòng nhắc nhở nào đã nói ngay: “Em đã tra qua tài liệu rồi, vào những năm đó thì loại băng video Sony HD đều là băng video nhập khẩu rất chuyên nghiệp, giá cả mỗi một cuộn đều từ bốn trăm tệ trở lên, đối với lúc ấy mà nói thì giá cả này rất đắt đỏ. Có lẽ chỉ có những đoàn làm phim chuyên nghiệp, hoặc là người rất giàu có mới sử dụng loại này thôi.”
“Còn nữa.” Tăng Khả nói mà không hề ngừng nghỉ chút nào: “Chắc chắn toàn bộ máy quay phim đều thuộc loại tính năng khá cao hồi đó. Tổ kỹ thuật vẫn đang tìm thêm số liệu so sánh, cho nên còn cần một thời gian nữa mới có thể xác định được tín hiệu digital cụ thể.”
“Tuy nhiên, dựa vào kiểu dáng chế tạo của băng video, chúng ta có thể đoán rằng.” Tăng Khả nói: “Máy quay phim chắc là được nhập khẩu từ Nhật Bản, chắc chắn giá cả sẽ không rẻ đâu!”
“Nhưng mà...” Nhiễm Đào nghe xong thì nhíu mày: “Hình như ông Khang Tử Thanh này nghèo lắm mà? Nhìn này...” Hắn ta chỉ tài liệu Triệu Ngọc đang cầm trên tay nói: “Cộng toàn bộ số tiền trong tất cả tài khoản dưới danh nghĩa của ông ta lại cũng không thể vượt qua hai nghìn!”
“Vậy thì có gì kỳ lạ?” Bỗng nhiên, Ngô Tú Mẫn đi tới, bác bỏ lời nói của Nhiễm Đào theo thói quen: “Khang Tử Thanh làm việc trong đoàn làm phim, dùng máy quay phim và băng video của đoàn làm phim để quay video giết người là hợp lý mà!”
“Chuyện này...” Nhiễm Đào gãi đầu.
“Tổ trưởng.” Ngô Tú Mẫn cầm một tập tài liệu khác, đi tới gần mà nói: “Tôi đã tra được thân phận của hai người bị hại mới nhất rồi! Người bị hại thứ mười tên là Mục Tử Tuyền, người thành phố An Hương, tỉnh Kim Nguyên, đã mất tích vào năm 2005. Lúc mất tích hai mươi bốn tuổi, là một giáo viên mầm non, có sở thích chụp ảnh sau giờ làm việc. Một người bị hại cuối cùng là Tào Nhạc Kiều, người thủ đô, mất tích đầu năm 2006, là một phóng viên tin tức giải trí, lúc mất tích hai mươi sáu tuổi. Nhưng Tào Nhạc Kiều không bị mất tích ở thủ đô mà là mất tích ở tỉnh Việt Châu. Lúc mất tích, người này đang đưa tin giải trí...”
“Nhìn kìa, muộn nhất là đầu năm 2006.” Nhiễm Đào trừng to hai mắt nói: “Mà Khang Tử Thanh là bị tai nạn xe cộ vào cuối năm 2006, kể từ đó thì chưa từng xuất hiện vụ án video giết người nào nữa!”
“Cho nên, có phải chúng ta đã có thể tuyên bố phá được vụ án rồi không?” Nhiễm Đào oán hận xoay mặt lại nói: “Nhưng để cho người này chết cũng tiện cho lão quá! Một tên ác ma giết người như vậy, phải chịu hậu quả nên có mới có thể hả giận được!”
“Có phải bị tai nạn cũng xem như là một hậu quả hay không?” Tăng Khả bĩu môi nói: “Từ năm 2006 đến năm 2017, chẳng khác nào ông ta phải nằm liệt trên giường bệnh suốt mười một năm, sống thực vật mười một năm có xem như một loại báo ứng hay không?”
“Không! Không...” Nhưng không ngờ, Triệu Ngọc lại vô cùng nghiêm túc lắc đầu nói: “Chúng ta không thể đưa ra kết luận một cách nóng vội như vậy được.
Nhiễm Đào nói không đúng, dựa vào tài liệu trước mắt thì chúng ta đâu chắc chắn được là sau khi Khang Tử Thanh gặp tai nạn xe thì vụ án video giết người đã chấm dứt?
Còn nữa, nếu như Khang Tử Thanh chính là hung thủ giết người thì tại sao chỉ đem băng video theo mà không đem cả máy quay phim theo?”
“Ừm... Chuyện này...” Mọi người không theo kịp suy nghĩ của Triệu Ngọc. Sau một hồi suy nghĩ, Nhiễm Đào mới nói: “Có thể là máy quay phim đã bị đoàn làm phim thu lại, hoặc là ông ta đã làm mất lúc gặp tai nạn xe rồi? Nhưng mà vấn đề trước đó của anh thì...”
“Không được!” Triệu Ngọc chỉ vào tài liệu trong tay nói: “Tôi cần có nhiều tài liệu cặn kẽ hơn về người tên Khang Tử Thanh này! Tôi phải hiểu rõ được quỹ tích sinh hoạt của ông ta thì mới có thể khẳng định ông ta có phải là hung thủ giết người hay không?”
“Còn nữa, Tăng Khả...” Triệu Ngọc lại nghiêm túc phân công: “Bây giờ đã có bản video HD rồi, cậu cho tổ video và các chuyên gia nhận mặt xác nhận thử xem! Chẳng phải trong video đã từng xuất hiện bóng người của kẻ tình nghi à? Đi tìm chứng cứ xác thực cho tôi, chỉ khi nào có chứng cứ chứng minh Khang Tử Thanh chính là người quay video giết người thì chúng ta mới có thể... viết báo cáo kết thúc vụ án được!!!”
Chương 1533ÁC MA GIẾT NGƯỜI
Phòng làm việc tạm thời của tổ điều tra đặc biệt trong Cục Cảnh sát Phụng Bình.
Triệu Ngọc đang gọi điện thoại với tổ phó Miêu Anh.
“Vừa có kết quả kiểm tra ADN.” Miêu Anh đè thấp giọng báo cáo: “Hiện giờ đã có thể xác định được hài cốt được đào trong nghĩa địa là của người mất tích Miêu Tiếu Văn!”
“À...” Triệu Ngọc nhận được tin tức này, tâm trạng không khỏi trở nên nặng nề lần nữa. Có kết quả giám định ADN thì tức là sự thật một trăm phần trăm.
Mà sự thật này chắc chắn là vô cùng tàn khốc, nó không chỉ chứng tỏ hài cốt đó thuộc về người bị hại Miêu Tiếu Văn, mà còn chứng tỏ mười một người bị hại trong vụ án video giết người đều bị giết hại!
Mười một cô gái chết thảm dưới lưỡi dao của ác ma giết người, đây không thể nghi ngờ là một vụ án giết người nghiêm trọng khiến người ta phải bận tâm, tính chất tồi tệ làm người ta vô cùng phẫn nộ.
“Sau khi kiểm nghiệm sơ bộ, pháp y Trương cũng đã chứng thực sự thật này rồi.” Miêu Anh tiếp tục nói: “Vị trí vết cắt được phát hiện trên hài cốt giống như đúc vị trí bị thương của người bị hại trong video. Tuy nhiên, do tình trạng thối rữa của hài cốt quá nghiêm trọng cho nên không có nhiều đầu mối có thể dùng. Còn tình huống cụ thể thế nào thì phải chờ kết quả xét nghiệm cặn kẽ hơn mới biết được.”
“Anh biết rồi, bên Tiểu Thôi có tiến triển gì chưa?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Tiểu Thôi đã dựa vào tin tức mới nhất mà đi Tây Giang rồi.” Miêu Anh trả lời: “Có người phát hiện một cái tháp nước trong video tại hiện trường giết người bị hại đầu tiên là Ngụy Kỳ Kỳ. Cho nên Tiểu Thôi đã chạy tới đó, đang xác minh có đúng là cái tháp nước đó không...”
“Tốt.” Triệu Ngọc gật đầu: “Nếu đã vậy thì giao bên Việt Châu cho em nhé! Thông tin của người bị hại thứ mười và mười một vẫn còn đang được kiểm tra đối chiếu, đợi khi nào có kết quả thì anh sẽ gửi tài liệu qua cho em ngay!”
“Được.” Sau khi báo cáo xong, Miêu Anh lập tức cúp điện thoại.
“Sếp à.” Nhiễm Đào bên cạnh vội vàng đưa một tập tài liệu cho Triệu Ngọc: “Đây là tài liệu về kẻ tình nghi Khang Tử Thanh. Đội trưởng Địch Vinh của Phụng Bình đã phái người đến trung tâm phúc lợi xã hội để điều tra thông tin, xác nhận lời Âu Dương Đông khai là sự thật. Khang Tử Thanh qua đời vào tháng một năm ngoái, sau khi chết, ông ta được chôn ở nghĩa trang công cộng núi Lão Lương của Phụng Bình.”
“Ừm...” Nhiễm Đào hơi khựng lại rồi mới nói tiếp: “Không may là trước khi chôn cất, thi thể đã được tiến hành hỏa táng rồi...”
Triệu Ngọc lật xem tài liệu của kẻ tình nghi, thì thầm: “Người của huyện Ngọc Ninh thành phố Phụng Bình, sinh năm 1959...”
Triệu Ngọc nhìn thấy thông tin này thì bắt đầu bấm ngón tay tính toán.
“Anh không cần tính nữa đâu.” Nhiễm Đào trả lời: “Ông ta đã chết năm ngoái, lúc chết là năm mươi chín tuổi. Mười chín năm trước cũng chính là lúc vụ án đầu tiên bắt đầu, lúc đó, ông ta bốn mươi mốt tuổi.”
“Nhưng quan trọng là.” Nhiễm Đào chỉ vào một cột trong tài liệu nói: “Ông ta gặp tai nạn xe cộ vào mùa đông năm 2006, biến thành người thực vật. Bây giờ, chúng ta còn chưa xác định được thân phận và thời gian mất tích của hai người bị hại, nếu như đều bị mất tích trước khi ông ta gặp tai nạn xe cộ thì có thể chắc chắn Khang Tử Thanh chính là hung thủ của vụ án video giết người!”
“...” Triệu Ngọc nhíu chặt mày lại, hắn cho rằng lời suy đoán của Nhiễm Đào không được chặt chẽ lắm.
Nhưng sự thật đã đặt ngay trước mắt, nếu như mấy cuộn băng đó là di vật của Khang Tử Thanh thì đương nhiên khả năng Khang Tử Thanh là ác ma giết người đã như ván đóng thuyền rồi!
“Tổ trưởng.” Tăng Khả thấy Nhiễm Đào đã báo cáo xong bèn vội vàng chạy tới nói với Triệu Ngọc: “Đội kỹ thuật đã giám định mười một cuộn băng video xong và cũng đã sao lưu lại rồi!
Qua kết quả giám định, mười một cuộn băng ghi hình Sony này đều được quay bởi một loại máy quay cùng kiểu mẫu và tính năng, mà thời lượng mỗi cuộn băng đều khoảng bốn mươi phút, dài hơn một nửa thời lượng mà Âu Dương Đông đăng lên mạng.
“Còn nữa.” Trí nhớ Tăng Khả rất tốt, không cần nhìn bất kỳ dòng nhắc nhở nào đã nói ngay: “Em đã tra qua tài liệu rồi, vào những năm đó thì loại băng video Sony HD đều là băng video nhập khẩu rất chuyên nghiệp, giá cả mỗi một cuộn đều từ bốn trăm tệ trở lên, đối với lúc ấy mà nói thì giá cả này rất đắt đỏ. Có lẽ chỉ có những đoàn làm phim chuyên nghiệp, hoặc là người rất giàu có mới sử dụng loại này thôi.”
“Còn nữa.” Tăng Khả nói mà không hề ngừng nghỉ chút nào: “Chắc chắn toàn bộ máy quay phim đều thuộc loại tính năng khá cao hồi đó. Tổ kỹ thuật vẫn đang tìm thêm số liệu so sánh, cho nên còn cần một thời gian nữa mới có thể xác định được tín hiệu digital cụ thể.”
“Tuy nhiên, dựa vào kiểu dáng chế tạo của băng video, chúng ta có thể đoán rằng.” Tăng Khả nói: “Máy quay phim chắc là được nhập khẩu từ Nhật Bản, chắc chắn giá cả sẽ không rẻ đâu!”
“Nhưng mà...” Nhiễm Đào nghe xong thì nhíu mày: “Hình như ông Khang Tử Thanh này nghèo lắm mà? Nhìn này...” Hắn ta chỉ tài liệu Triệu Ngọc đang cầm trên tay nói: “Cộng toàn bộ số tiền trong tất cả tài khoản dưới danh nghĩa của ông ta lại cũng không thể vượt qua hai nghìn!”
“Vậy thì có gì kỳ lạ?” Bỗng nhiên, Ngô Tú Mẫn đi tới, bác bỏ lời nói của Nhiễm Đào theo thói quen: “Khang Tử Thanh làm việc trong đoàn làm phim, dùng máy quay phim và băng video của đoàn làm phim để quay video giết người là hợp lý mà!”
“Chuyện này...” Nhiễm Đào gãi đầu.
“Tổ trưởng.” Ngô Tú Mẫn cầm một tập tài liệu khác, đi tới gần mà nói: “Tôi đã tra được thân phận của hai người bị hại mới nhất rồi! Người bị hại thứ mười tên là Mục Tử Tuyền, người thành phố An Hương, tỉnh Kim Nguyên, đã mất tích vào năm 2005. Lúc mất tích hai mươi bốn tuổi, là một giáo viên mầm non, có sở thích chụp ảnh sau giờ làm việc. Một người bị hại cuối cùng là Tào Nhạc Kiều, người thủ đô, mất tích đầu năm 2006, là một phóng viên tin tức giải trí, lúc mất tích hai mươi sáu tuổi. Nhưng Tào Nhạc Kiều không bị mất tích ở thủ đô mà là mất tích ở tỉnh Việt Châu. Lúc mất tích, người này đang đưa tin giải trí...”
“Nhìn kìa, muộn nhất là đầu năm 2006.” Nhiễm Đào trừng to hai mắt nói: “Mà Khang Tử Thanh là bị tai nạn xe cộ vào cuối năm 2006, kể từ đó thì chưa từng xuất hiện vụ án video giết người nào nữa!”
“Cho nên, có phải chúng ta đã có thể tuyên bố phá được vụ án rồi không?” Nhiễm Đào oán hận xoay mặt lại nói: “Nhưng để cho người này chết cũng tiện cho lão quá! Một tên ác ma giết người như vậy, phải chịu hậu quả nên có mới có thể hả giận được!”
“Có phải bị tai nạn cũng xem như là một hậu quả hay không?” Tăng Khả bĩu môi nói: “Từ năm 2006 đến năm 2017, chẳng khác nào ông ta phải nằm liệt trên giường bệnh suốt mười một năm, sống thực vật mười một năm có xem như một loại báo ứng hay không?”
“Không! Không...” Nhưng không ngờ, Triệu Ngọc lại vô cùng nghiêm túc lắc đầu nói: “Chúng ta không thể đưa ra kết luận một cách nóng vội như vậy được.
Nhiễm Đào nói không đúng, dựa vào tài liệu trước mắt thì chúng ta đâu chắc chắn được là sau khi Khang Tử Thanh gặp tai nạn xe thì vụ án video giết người đã chấm dứt?
Còn nữa, nếu như Khang Tử Thanh chính là hung thủ giết người thì tại sao chỉ đem băng video theo mà không đem cả máy quay phim theo?”
“Ừm... Chuyện này...” Mọi người không theo kịp suy nghĩ của Triệu Ngọc. Sau một hồi suy nghĩ, Nhiễm Đào mới nói: “Có thể là máy quay phim đã bị đoàn làm phim thu lại, hoặc là ông ta đã làm mất lúc gặp tai nạn xe rồi? Nhưng mà vấn đề trước đó của anh thì...”
“Không được!” Triệu Ngọc chỉ vào tài liệu trong tay nói: “Tôi cần có nhiều tài liệu cặn kẽ hơn về người tên Khang Tử Thanh này! Tôi phải hiểu rõ được quỹ tích sinh hoạt của ông ta thì mới có thể khẳng định ông ta có phải là hung thủ giết người hay không?”
“Còn nữa, Tăng Khả...” Triệu Ngọc lại nghiêm túc phân công: “Bây giờ đã có bản video HD rồi, cậu cho tổ video và các chuyên gia nhận mặt xác nhận thử xem! Chẳng phải trong video đã từng xuất hiện bóng người của kẻ tình nghi à? Đi tìm chứng cứ xác thực cho tôi, chỉ khi nào có chứng cứ chứng minh Khang Tử Thanh chính là người quay video giết người thì chúng ta mới có thể... viết báo cáo kết thúc vụ án được!!!”