Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1530
Chương 1530 : Chương 1530CHẠY ĐI ĐÂU?
Chương 1530CHẠY ĐI ĐÂU?
Bốn ngày sau, thời tiết ở Việt Châu vẫn ấm áp, nhưng tại thành phố Phụng Bình tỉnh Chiêu Vân cách xa hơn nghìn dặm đã đón trận tuyết nhỏ sau khi vào đông.
Do mặt đất còn dư lại hơi ấm nên tuyết vừa rơi xuống đã tan, khiến mặt đường cực kỳ ẩm ướt.
Kiểu thời tiết vừa lạnh vừa ẩm này khiến người ta cực kỳ rùng mình. Người đi lại ở bên ngoài, ai cũng bao bọc mình trong áo khoác, co ro người, đi lại vội vàng...
Khoảng mười giờ sáng, tại phòng điều động đặc biệt của trung tâm chỉ huy Cục Cảnh sát thành phố Phụng Bình, đèn đỏ báo động bỗng sáng lên!
Nữ cảnh sát vốn đang chịu trách nhiệm quản lý đường dây thấy vậy, vội vàng cúp điện thoại rồi bấm số gọi cho đội trưởng Địch Vinh của Cục Cảnh sát hình sự.
“Đại đội trưởng!” Giọng nói dịu dàng thường ngày của nữ cảnh sát quản lý đường dây vì kích động nên đã lạc giọng, cao hơn quãng tám: “Tài khoản ngân hàng trong hồ sơ cấp một đã có động tĩnh!” Cô ấy nhanh chóng gõ bàn phím, báo cáo với Địch Vinh: “Báo động phát ra từ cây ATM của ngân hàng Dân Sinh số 159 đường Hồng Thập Tự, thành phố Khương!”
“Nghi phạm đang rút tiền...”
“Được, hành động theo kế hoạch đã đề ra!” Địch Vinh lập tức hạ lệnh: “Tôi phái người tới đó ngay đây!”
“Rõ!”
Nữ cảnh sát gật đầu rồi lập tức ra hiệu với hai nam cảnh sát đã chờ lâu ở bên cạnh mình.
Hai cảnh sát này đều là nhân viên kỹ thuật hàng đầu của chi đội điều tra tội phạm kinh tế, họ đã mở máy tính bảng của mình ra từ lâu, bắt đầu thao tác một cách nhanh chóng...
...
Cùng thời điểm đó, trong phòng ATM của ngân hàng Dân Sinh nào đó ở thành phố Khương, một người đàn ông đội mũ bảo hiểm motor đang xem thu nhập tháng này trong tài khoản trên cây ATM.
Tài khoản hiển thị tổng cộng số dư là 18931 tệ.
Người đàn ông đội mũ bảo hiểm motor thấy có nhiều tiền như vậy nên không khỏi vui sướng. Hắn ta vội vàng ấn vào nút rút tiền, định rút hết tiền ra.
Nhưng trước khi rút tiền, hắn ta vẫn hồi hộp, cảnh giác quan sát xung quanh và tình hình ngoài ngân hàng.
Do hôm nay tuyết rơi đường trơn, cộng với địa điểm hẻo lánh, trên đường hầu như không có người nào đi lại.
Sau khi thấy xung quanh không có ai, người đàn ông đội mũ bảo hiểm mới quay đầu, bắt đầu yên tâm rút tiền.
Hắn ta chọn một cây ATM có công năng tích trữ, rút tiền, lợi ích lớn nhất của loại ATM này là số tiền được rút trong một lần khá nhiều, mỗi lần có thể rút tới 5000 tệ.
Nói cách khác, hắn ta chỉ cần rút bốn lần là đã rút được hết toàn bộ số tiền trong thẻ. Nếu đổi thành cây ATM chỉ có công năng rút tiền thì mỗi lần chỉ được rút 3000 tệ, hắn ta phải rút tiền rất nhiều lần mới rút hết.
Sau khi người đàn ông đội mũ bảo hiểm nhập số tiền vào, rút 5000 tệ ra, mọi việc đều thuận lợi như mọi khi.
Vì vậy, hắn ta dứt khoát mau chóng nhập 5000 lần thứ hai, ấn nút rút tiền một lần nữa.
Song, không biết lần này có vấn đề gì mà sau khi khi hắn ta ấn nút rút tiền, cây ATM không lập tức nhả tiền ra như vừa nãy mà bỗng chậm hơn rất nhiều như bị hỏng.
“Chậc... Sao thế?” Người đàn ông này oán hận một câu qua mũ bảo hiểm. Vì mũ bảo hiểm ngột ngạt nên trên kính thủy tinh có một tầng sương mù.
Hắn ta sốt ruột vỗ cây ATM, đồng thời kiểm tra hồi lâu nhưng trên màn hình cây ATM vẫn hiển thị dòng chữ sắp nhả tiền “Xin vui lòng chờ đợi...”, tiền thì vẫn sống chết không chịu ra.
Lần này, trên đầu hắn ta toát mồ hôi, nhưng vì cách mũ bảo hiểm nên không thể lau chùi.
“Bị gì thế hả!” Hắn ta vốn định hung hăng đập cây ATM nhưng lại sợ nó hỏng, nuốt luôn thẻ nên càng lo lắng hơn.
Hắn ta vò đầu bứt tai suốt hai phút, dòng chữ “Xin vui lòng chờ đợi...” cuối cùng cũng lóe lên rồi biến thành dòng chữ “Xin vui lòng rút tiền của ngài”, 5000 tệ thuận lợi được nhả ra.
“Phù...” Dường như hắn ta muốn lau mồ hôi lạnh, nhưng đáng tiếc không thể thực hiện do cách một tầng mũ bảo hiểm.
Một giây sau, hắn ta lại gặp vấn đề khó khăn, có nên lấy... số tiền còn lại không? Hay là... đổi sang cây rút tiền khác?
Bên cạnh vẫn còn hai cây ATM, nhưng chúng đều là loại ATM chỉ có thể rút tiền, mỗi lần chỉ được rút 3000 tệ.
Ài!
Hắn ta quan sát màn hình kỹ càng, cho rằng vừa nãy chẳng qua là máy móc phản ứng khá chậm mà thôi. Do đó, sau khi suy nghĩ, hắn ta vẫn chọn tiếp tục rút tiền từ cây ATM này.
“5000. . .”
Hắn ta tiếp tục nhập số tiền vào. Lúc nhấn nút, trong lòng bắt đầu thầm cầu khẩn mong sao lần này có thể nhanh hơn một chút!
Song, nguyện vọng thì đẹp đẽ mà hiện thực lại tàn khốc. Hắn ta vừa ấn nút rút tiền thì sự cố ban nãy lại lặp lại.
Cây ATM lại đình trệ lần nữa, tiếp tục xuất hiện dòng chữ “Xin vui lòng chờ đợi...”
“Xin vui lòng chờ đợi, xin vui lòng chờ đợi! Đợi cmm...” Kẻ đội mũ bảo hiểm tức giận đập cây ATM, miệng mắng chửi không ngừng. Nhưng cây ATM đó vẫn không nhanh không chậm như mọi khi.
“Được, được... Tao đợi... Tao đợi...” Kẻ đội mũ bảo hiểm suy nghĩ, tuy máy móc hơi chậm nhưng dù sao thì tiền vẫn sẽ xuất hiện, vừa nãy hắn ta đã chờ hai phút rồi, chẳng qua là chờ hai phút nữa thôi.
Tích tắc... Tích tắc...
Sau khi yên tĩnh lại, dường như hắn ta có thể nghe thấy tiếng tích tắc của kim giây trên đồng hồ. Cách lớp mũ bảo hiểm, hắn ta nhìn chằm chằm vào màn hình cây ATM, tay thì giơ tới chỗ rút tiền, chuẩn bị lấy tiền bất cứ lúc nào.
Tích tắc... Tích tắc...
Hả?
Không đúng!
Trong giây lát, người đàn ông đội mũ bảo hiểm dường như đã ý thức được điều gì. Hắn ta lập tức quay đầu nhìn về phía ngân hàng, tuyết bên ngoài càng rơi càng dày, trên đường vẫn không một bóng người!
Không đúng...
Không đúng...
Hắn ta thầm lẩm bẩm một câu trong lòng rồi hung hăng đập máy rút tiền một cái.
Lần này, hắn ta không do dự gì nữa. Tuy tiền vẫn chưa ra, thẻ cũng vẫn trong máy rút tiền nhưng hắn ta đã cảm thấy nguy hiểm cận kề.
Thế là, hắn ta lập tức nhanh chóng xoay người ra khỏi ngân hàng, chạy về phía xe motor của mình...
Kết quả, hắn ta vừa chạy ra khỏi ngân hàng thì phía Bắc con đường bỗng xuất hiện hai chiếc ô tô đen đang chạy thẳng đến ngân hàng.
“Đệch...” Người đàn ông đội mũ bảo hiểm run sợ, vội vàng nhảy lên motor của mình, lái như bay về hướng Nam.
Xình xịch, xình xịch, xình xịch... Xe motor việt dã màu xanh kiểu cũ nổ vang, chạy với tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ chớp mắt đã bỏ lại hai chiếc xe ô tô ở sau.
Quả nhiên có cảnh sát đang ngồi trên xe, vừa thấy nghi phạm lái motor định chạy trốn là họ lập tức để còi báo động trên nóc xe rồi bật lên.
Vù vù vù...
Còi báo động vang lên khiến người đàn ông đội mũ bảo hiểm lại run sợ. Hắn ta vội vàng rẽ xe vào ngõ bên cạnh.
Hai chiếc ô tô theo sát phía sau, vòng hai, ba vòng trong ngõ rồi lại lách đến gần một ngõ cực kỳ hẹp, không thể tiến vào nữa!
“Đáng chết!”
Cảnh sát trên xe đều buồn bực đập vô lăng. Nhưng họ vừa đập vào vô lăng thì đã thấy có một bóng đen lướt qua bên cạnh.
Hả?
Bọn họ hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn thì thấy có một người đàn ông đầu đội mũ bảo hiểm màu đen, trên người mặc áo khoác gió đen, lái một chiếc xe motor việt dã màu đỏ chạy thẳng vào trong ngõ.
Rõ ràng kỹ thuật lái motor của người đàn ông này giỏi hơn nghi phạm gấp mấy lần. Người này vừa xông vào ngõ đã đuổi tới sau lưng nghi phạm chỉ trong chốc lát.
Brừm brừm brừm... Rõ ràng động cơ chiếc motor màu đỏ còn lợi hại hơn của nghi phạm. Chỉ thoáng chốc, anh ta đã đuổi tới vị trí song song với nghi phạm.
Thấy vậy, nghi phạm vô cùng nôn nóng. Hắn ta vội vàng quay đầu xe vào con ngõ khác bên trái.
Do quay đầu đột ngột nên hắn ta lập tức bỏ lại chiếc motor màu đỏ.
Song, người trên motor màu đỏ không hề vội vàng đuổi theo mà nhanh chóng lấy súng lục ra bắn hai phát, cả hai viên đạn đều bắn trúng bánh xe motor của nghi phạm.
Á!!!
Chiếc motor của nghi phạm bỗng nhiên bị mất khống chế, quẹt mấy chữ “S” trên mặt đất rồi đâm đầu vào cột điện.
“Á!” Nghi phạm bay khỏi chiếc motor, ngã mạnh trên đất, liên tục lăn mấy vòng...
Vù...
Chiếc motor màu đỏ thoáng chốc đã đến gần ghi phạm. Sau khi dừng xe lại, dưới mũ bảo hiểm là một khuôn mặt anh tuấn, chính là Nhiễm Đào – thành viên của tổ điều tra đặc biệt!
“Tên nhóc kia!” Nhiễm Đào chĩa súng lục vào lưng nghi phạm, hung hăng quát: “Thế là đã bắt được mày rồi!!!”
Chương 1530CHẠY ĐI ĐÂU?
Bốn ngày sau, thời tiết ở Việt Châu vẫn ấm áp, nhưng tại thành phố Phụng Bình tỉnh Chiêu Vân cách xa hơn nghìn dặm đã đón trận tuyết nhỏ sau khi vào đông.
Do mặt đất còn dư lại hơi ấm nên tuyết vừa rơi xuống đã tan, khiến mặt đường cực kỳ ẩm ướt.
Kiểu thời tiết vừa lạnh vừa ẩm này khiến người ta cực kỳ rùng mình. Người đi lại ở bên ngoài, ai cũng bao bọc mình trong áo khoác, co ro người, đi lại vội vàng...
Khoảng mười giờ sáng, tại phòng điều động đặc biệt của trung tâm chỉ huy Cục Cảnh sát thành phố Phụng Bình, đèn đỏ báo động bỗng sáng lên!
Nữ cảnh sát vốn đang chịu trách nhiệm quản lý đường dây thấy vậy, vội vàng cúp điện thoại rồi bấm số gọi cho đội trưởng Địch Vinh của Cục Cảnh sát hình sự.
“Đại đội trưởng!” Giọng nói dịu dàng thường ngày của nữ cảnh sát quản lý đường dây vì kích động nên đã lạc giọng, cao hơn quãng tám: “Tài khoản ngân hàng trong hồ sơ cấp một đã có động tĩnh!” Cô ấy nhanh chóng gõ bàn phím, báo cáo với Địch Vinh: “Báo động phát ra từ cây ATM của ngân hàng Dân Sinh số 159 đường Hồng Thập Tự, thành phố Khương!”
“Nghi phạm đang rút tiền...”
“Được, hành động theo kế hoạch đã đề ra!” Địch Vinh lập tức hạ lệnh: “Tôi phái người tới đó ngay đây!”
“Rõ!”
Nữ cảnh sát gật đầu rồi lập tức ra hiệu với hai nam cảnh sát đã chờ lâu ở bên cạnh mình.
Hai cảnh sát này đều là nhân viên kỹ thuật hàng đầu của chi đội điều tra tội phạm kinh tế, họ đã mở máy tính bảng của mình ra từ lâu, bắt đầu thao tác một cách nhanh chóng...
...
Cùng thời điểm đó, trong phòng ATM của ngân hàng Dân Sinh nào đó ở thành phố Khương, một người đàn ông đội mũ bảo hiểm motor đang xem thu nhập tháng này trong tài khoản trên cây ATM.
Tài khoản hiển thị tổng cộng số dư là 18931 tệ.
Người đàn ông đội mũ bảo hiểm motor thấy có nhiều tiền như vậy nên không khỏi vui sướng. Hắn ta vội vàng ấn vào nút rút tiền, định rút hết tiền ra.
Nhưng trước khi rút tiền, hắn ta vẫn hồi hộp, cảnh giác quan sát xung quanh và tình hình ngoài ngân hàng.
Do hôm nay tuyết rơi đường trơn, cộng với địa điểm hẻo lánh, trên đường hầu như không có người nào đi lại.
Sau khi thấy xung quanh không có ai, người đàn ông đội mũ bảo hiểm mới quay đầu, bắt đầu yên tâm rút tiền.
Hắn ta chọn một cây ATM có công năng tích trữ, rút tiền, lợi ích lớn nhất của loại ATM này là số tiền được rút trong một lần khá nhiều, mỗi lần có thể rút tới 5000 tệ.
Nói cách khác, hắn ta chỉ cần rút bốn lần là đã rút được hết toàn bộ số tiền trong thẻ. Nếu đổi thành cây ATM chỉ có công năng rút tiền thì mỗi lần chỉ được rút 3000 tệ, hắn ta phải rút tiền rất nhiều lần mới rút hết.
Sau khi người đàn ông đội mũ bảo hiểm nhập số tiền vào, rút 5000 tệ ra, mọi việc đều thuận lợi như mọi khi.
Vì vậy, hắn ta dứt khoát mau chóng nhập 5000 lần thứ hai, ấn nút rút tiền một lần nữa.
Song, không biết lần này có vấn đề gì mà sau khi khi hắn ta ấn nút rút tiền, cây ATM không lập tức nhả tiền ra như vừa nãy mà bỗng chậm hơn rất nhiều như bị hỏng.
“Chậc... Sao thế?” Người đàn ông này oán hận một câu qua mũ bảo hiểm. Vì mũ bảo hiểm ngột ngạt nên trên kính thủy tinh có một tầng sương mù.
Hắn ta sốt ruột vỗ cây ATM, đồng thời kiểm tra hồi lâu nhưng trên màn hình cây ATM vẫn hiển thị dòng chữ sắp nhả tiền “Xin vui lòng chờ đợi...”, tiền thì vẫn sống chết không chịu ra.
Lần này, trên đầu hắn ta toát mồ hôi, nhưng vì cách mũ bảo hiểm nên không thể lau chùi.
“Bị gì thế hả!” Hắn ta vốn định hung hăng đập cây ATM nhưng lại sợ nó hỏng, nuốt luôn thẻ nên càng lo lắng hơn.
Hắn ta vò đầu bứt tai suốt hai phút, dòng chữ “Xin vui lòng chờ đợi...” cuối cùng cũng lóe lên rồi biến thành dòng chữ “Xin vui lòng rút tiền của ngài”, 5000 tệ thuận lợi được nhả ra.
“Phù...” Dường như hắn ta muốn lau mồ hôi lạnh, nhưng đáng tiếc không thể thực hiện do cách một tầng mũ bảo hiểm.
Một giây sau, hắn ta lại gặp vấn đề khó khăn, có nên lấy... số tiền còn lại không? Hay là... đổi sang cây rút tiền khác?
Bên cạnh vẫn còn hai cây ATM, nhưng chúng đều là loại ATM chỉ có thể rút tiền, mỗi lần chỉ được rút 3000 tệ.
Ài!
Hắn ta quan sát màn hình kỹ càng, cho rằng vừa nãy chẳng qua là máy móc phản ứng khá chậm mà thôi. Do đó, sau khi suy nghĩ, hắn ta vẫn chọn tiếp tục rút tiền từ cây ATM này.
“5000. . .”
Hắn ta tiếp tục nhập số tiền vào. Lúc nhấn nút, trong lòng bắt đầu thầm cầu khẩn mong sao lần này có thể nhanh hơn một chút!
Song, nguyện vọng thì đẹp đẽ mà hiện thực lại tàn khốc. Hắn ta vừa ấn nút rút tiền thì sự cố ban nãy lại lặp lại.
Cây ATM lại đình trệ lần nữa, tiếp tục xuất hiện dòng chữ “Xin vui lòng chờ đợi...”
“Xin vui lòng chờ đợi, xin vui lòng chờ đợi! Đợi cmm...” Kẻ đội mũ bảo hiểm tức giận đập cây ATM, miệng mắng chửi không ngừng. Nhưng cây ATM đó vẫn không nhanh không chậm như mọi khi.
“Được, được... Tao đợi... Tao đợi...” Kẻ đội mũ bảo hiểm suy nghĩ, tuy máy móc hơi chậm nhưng dù sao thì tiền vẫn sẽ xuất hiện, vừa nãy hắn ta đã chờ hai phút rồi, chẳng qua là chờ hai phút nữa thôi.
Tích tắc... Tích tắc...
Sau khi yên tĩnh lại, dường như hắn ta có thể nghe thấy tiếng tích tắc của kim giây trên đồng hồ. Cách lớp mũ bảo hiểm, hắn ta nhìn chằm chằm vào màn hình cây ATM, tay thì giơ tới chỗ rút tiền, chuẩn bị lấy tiền bất cứ lúc nào.
Tích tắc... Tích tắc...
Hả?
Không đúng!
Trong giây lát, người đàn ông đội mũ bảo hiểm dường như đã ý thức được điều gì. Hắn ta lập tức quay đầu nhìn về phía ngân hàng, tuyết bên ngoài càng rơi càng dày, trên đường vẫn không một bóng người!
Không đúng...
Không đúng...
Hắn ta thầm lẩm bẩm một câu trong lòng rồi hung hăng đập máy rút tiền một cái.
Lần này, hắn ta không do dự gì nữa. Tuy tiền vẫn chưa ra, thẻ cũng vẫn trong máy rút tiền nhưng hắn ta đã cảm thấy nguy hiểm cận kề.
Thế là, hắn ta lập tức nhanh chóng xoay người ra khỏi ngân hàng, chạy về phía xe motor của mình...
Kết quả, hắn ta vừa chạy ra khỏi ngân hàng thì phía Bắc con đường bỗng xuất hiện hai chiếc ô tô đen đang chạy thẳng đến ngân hàng.
“Đệch...” Người đàn ông đội mũ bảo hiểm run sợ, vội vàng nhảy lên motor của mình, lái như bay về hướng Nam.
Xình xịch, xình xịch, xình xịch... Xe motor việt dã màu xanh kiểu cũ nổ vang, chạy với tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ chớp mắt đã bỏ lại hai chiếc xe ô tô ở sau.
Quả nhiên có cảnh sát đang ngồi trên xe, vừa thấy nghi phạm lái motor định chạy trốn là họ lập tức để còi báo động trên nóc xe rồi bật lên.
Vù vù vù...
Còi báo động vang lên khiến người đàn ông đội mũ bảo hiểm lại run sợ. Hắn ta vội vàng rẽ xe vào ngõ bên cạnh.
Hai chiếc ô tô theo sát phía sau, vòng hai, ba vòng trong ngõ rồi lại lách đến gần một ngõ cực kỳ hẹp, không thể tiến vào nữa!
“Đáng chết!”
Cảnh sát trên xe đều buồn bực đập vô lăng. Nhưng họ vừa đập vào vô lăng thì đã thấy có một bóng đen lướt qua bên cạnh.
Hả?
Bọn họ hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn thì thấy có một người đàn ông đầu đội mũ bảo hiểm màu đen, trên người mặc áo khoác gió đen, lái một chiếc xe motor việt dã màu đỏ chạy thẳng vào trong ngõ.
Rõ ràng kỹ thuật lái motor của người đàn ông này giỏi hơn nghi phạm gấp mấy lần. Người này vừa xông vào ngõ đã đuổi tới sau lưng nghi phạm chỉ trong chốc lát.
Brừm brừm brừm... Rõ ràng động cơ chiếc motor màu đỏ còn lợi hại hơn của nghi phạm. Chỉ thoáng chốc, anh ta đã đuổi tới vị trí song song với nghi phạm.
Thấy vậy, nghi phạm vô cùng nôn nóng. Hắn ta vội vàng quay đầu xe vào con ngõ khác bên trái.
Do quay đầu đột ngột nên hắn ta lập tức bỏ lại chiếc motor màu đỏ.
Song, người trên motor màu đỏ không hề vội vàng đuổi theo mà nhanh chóng lấy súng lục ra bắn hai phát, cả hai viên đạn đều bắn trúng bánh xe motor của nghi phạm.
Á!!!
Chiếc motor của nghi phạm bỗng nhiên bị mất khống chế, quẹt mấy chữ “S” trên mặt đất rồi đâm đầu vào cột điện.
“Á!” Nghi phạm bay khỏi chiếc motor, ngã mạnh trên đất, liên tục lăn mấy vòng...
Vù...
Chiếc motor màu đỏ thoáng chốc đã đến gần ghi phạm. Sau khi dừng xe lại, dưới mũ bảo hiểm là một khuôn mặt anh tuấn, chính là Nhiễm Đào – thành viên của tổ điều tra đặc biệt!
“Tên nhóc kia!” Nhiễm Đào chĩa súng lục vào lưng nghi phạm, hung hăng quát: “Thế là đã bắt được mày rồi!!!”