Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1482
Chương 1482 : Chương 1482
BẢN SẮC CỦA KẺ ĐIÊN
Triệu Ngọc nhìn thấy nam nữ già trẻ quỳ xuống bên cạnh đống lửa có chừng hơn mười người, quần áo của bọn họ rách rưới, đang run lẩy bẩy. Khi nhìn kĩ hơn thì hắn nhận ra đó đều là dân địa phương.
“Đối với tao thì hai tháng là quá dài!” Tên râu quai nón lạnh lùng nói: “Các binh lính của tao cũng phải ăn cơm, không có dầu mỏ thì tao sẽ không có khẩu phần lương thực dư thừa để nuôi bọn nó!”
Nói xong, tên râu quai nón nâng cánh tay lên, muốn ra lệnh.
Nếu như cánh tay của gã hạ xuống thì đương nhiên hơn mười người vô tội này sẽ bị bắn chết ngay tại chỗ.
“Không! Đừng! Dù thế nào cũng đừng mà!” Chử Bằng căng thẳng, như phát điên mà quát lên với tên râu quai nón: “Bọn... Bọn họ đều là người dân vô tội, các người làm vậy thì đâu còn tính người nữa?”
“Một tháng! Một tháng thế nào?” Chử Bằng năn nỉ nói: “Cho tôi một tháng, tôi nhất định sẽ hóa luyện ra dầu diesel và gas cho các người! Van... Van xin các người, đừng giết hại người vô tội!”
À...
Lúc này Triệu Ngọc mới biết những người đang quỳ sụp dưới đất, bao gồm cả người phụ nữ đã chết thảm đều là người dân trước đó của thôn xóm này.
Mà những binh lính này đều là kẻ xâm lược từ bên ngoài đến!
Có lẽ, chuyện đã xảy ra là thế này: Kẻ xâm lược thấy dầu mỏ xuất hiện trong vùng lân cận thôn này, cho nên mới chiếm lấy thôn, xây dựng công trình phòng thủ ở chỗ này.
Nhưng không biết tại sao, có được dầu mỏ rồi mà bọn chúng còn chưa hài lòng, còn muốn xây nhà máy lọc dầu ngay tại chỗ để hóa luyện dầu mỏ ra nữa.
Do thiếu sót trong khâu kỹ thuật cho nên bọn chúng mới liều lĩnh bắt cóc đội viên đội thăm dò, tưởng rằng thành viên đội thăm dò có thể giúp bọn chúng lọc dầu...
“Chậc chậc chậc... Lại đổi thành một tháng à?” Lúc này, tên râu quai nón chậc lưỡi rồi lắc đầu nói: “Thảo nào các người biết làm ăn như vậy! Vậy được rồi, nếu như thời hạn công trình đã rút ngắn một nửa thì tao giết hết một nửa trước là được rồi!” Tên râu quai nón chỉ vào hai thành viên nữ của đội thăm dò: “Tao sẽ chơi trước một trong hai ả đàn bà này! Để tao nhìn thử xem... Đứa nào có mặt mũi đẹp hơn một chút đây?”
Vừa nói, gã nghiêng đầu nhìn hai thành viên nữ của đội thăm dò, khiến hai cô gái sợ đến nỗi run lẩy bẩy, lập tức ngồi phịch trên mặt đất, miệng còn kêu khóc: “Đừng”...
Thấy cô gái sợ hãi, bọn binh lính lại cười ha ha thật to, trông rất là đắc ý.
“Các người...” Chử Bằng giận dữ: “Các người không phải con người! Tôi nói cho các người biết, các người dám làm hại công dân Trung Quốc chúng tôi thì nhất định sẽ không có kết cục tốt đâu!”
“Đừng có hù dọa tao! Đúng vậy, tao thừa nhận, bọn tao không trêu chọc nổi người Trung Quốc.” Tên râu quai nón cười nói: “Nhưng mà... Chắc bọn mày cũng biết, làm sao mà bọn mày bị bọn tao mang tới đây, cũng phải có người biết bọn mày ở nơi nào mới được chứ! Ha ha...”
Tên râu quai nón cười ha hả, những người khác cũng không ngừng cười ầm theo.
“Bọn mày biết không?” Tên râu quai nón nói tiếp: “Bọn mày bỗng dưng biến mất trong doanh địa, bây giờ tất cả mọi người đều nhắm mục tiêu ngay phần tử khủng bố của Talstein, còn có Vaqueria nữa! Nhưng ai có thể nghĩ đến... Bọn mày lại được làm khách trong một thôn xóm nhỏ ở hẻm núi Suya chứ?”
“Ôi...” Sau khi phiên dịch lại lời nói của tên râu quai nón xong, Chử Bằng, còn có tất cả thành viên đội thăm dò Trung Quốc đang có mặt tại chỗ đều phát ra tiếng kêu tuyệt vọng.
Nếu quả thật là như vậy thì chẳng khác nào bọn họ không còn hy vọng được cứu nữa rồi.
“Được rồi! Dù sao cũng đều là chết.” Chử Bằng oai phong lẫm liệt nói: “Vậy thì các người cứ giết hết tất cả chúng tôi là được!”
“Không, không, không...” Tên râu quai nón cười lạnh nói: “Người Roussac bọn tao rất tán thưởng những người có năng lực, tao sẽ không giết mày đâu! Nhưng mà giết một nửa thì lại có thể là thật đấy!”
Tên râu quai nón vừa nói xong, thuộc hạ của gã đã lập tức kéo một thành viên nữ của đội thăm dò trong đó ra ngoài. Người nọ ra tay vô cùng độc ác, trực tiếp nắm lấy tóc của thành viên nữ mà kéo mạnh.
“Á... Á... Cứu mạng, cứu mạng...” Thành viên nữ bị dọa sợ, hốt hoảng hô lên.
Nhưng lúc này lại có một tên lính từ bên cạnh đi tới, nhào thẳng lên người thành viên nữ đó, vươn tay xé quần áo của cô ấy ra...
Cùng lúc đó, tên râu quai nón lại ra hiệu về phía đống lửa phía xa xa, các binh lính bên cạnh đống lửa lập tức chia ra một nửa cất súng đi.
Mà một nửa còn dư lại thì kéo cò súng, đã vào vị trí chuẩn bị!
“Không! Không, không, không! Cầu xin ông, cầu xin ông...” Chử Bằng cũng van xin khổ sở: “Chỉ cần ông đừng giết họ thì ông muốn tôi thế nào cũng được, tôi nhất định, nhất định sẽ cố gắng luyện ra dầu diesel, nhất định sẽ cố gắng... Tôi cầu xin ông... Dù thế nào, dù thế nào cũng đừng...”
“Hừ!” Tên râu quai nón cười lạnh một tiếng, trong mắt có sự hung tợn tàn nhẫn lóe lên. Mắt thấy sắp hạ cánh tay xuống, ra lệnh cho các binh lính nổ súng.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc đầy nguy hiểm này thì bên trong lều trại lại bất ngờ có một tiếng cười như điên truyền ra: “Ha ha ha... Ha ha ha ha ha...”
Tiếng cười như điên vang như chuông đồng, vọng khắp lều trại, trong phút chốc khiến cho đông đảo binh lính sợ hãi giật bắn mình.
Một giây sau, khi bọn chúng phát hiện tiếng cười điên cuồng này phát ra từ trong một góc tối sau số máy móc thì lập tức nhắm thẳng họng súng vào nơi đó.
Ngay sau đó, toàn thế giới dường như đột ngột yên tĩnh lại, thậm chí đống lửa ở phía xa xa cũng không vang lên tiếng tí tách nữa.
Các binh lính căng thẳng nhìn chằm chằm vào góc xó, dần dần nhìn thấy một bóng người bước chậm rãi từ trong bóng tối ra ngoài.
“Ha ha ha...”
Người cười như điên tất nhiên là Triệu Ngọc. Chỉ thấy hắn giơ hai tay lên, vừa chậm rãi đi từ trong bóng tối ra, vừa cười như điên, rất là quái dị.
“...”
Chỉ trong phút chốc, tên râu quai nón và những binh lính của gã đều nhìn thấy rõ mặt mũi của Triệu Ngọc, dường như đã nhận ra được điều gì nên vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi.
“Ha ha ha ha...” Triệu Ngọc giơ hai tay đi tới gần, nói với tên râu quai nón: “Ông nghĩ người Trung Quốc của bọn tao đơn giản quá rồi thì phải? Mấy người cho rằng dùng khinh khí cầu rách nát gì đó là có thể trốn khỏi thiên nhãn của bọn này, lừa gạt được tất cả mọi người rồi à?”
Nghe thấy Triệu Ngọc nói chuyện, người phiên dịch run rẩy, rồi vội vàng phiên dịch lại nguyên văn lời nói cho tên râu quai nón đó nghe.
Sau khi nghe xong, râu quai lập tức cảm thấy không ổn.
Cùng lúc đó, hai tên binh lính đang định giở trò với thành viên nữ của đội thăm dò cũng mau chóng buông tay ra.
Mà trên mặt toàn bộ thành viên đội thăm dò đều tràn trề ánh sáng khát vọng.
Rắc rắc, rắc rắc...
Nhưng mà tình hình trong phòng vẫn vô cùng nguy hiểm, không hề lạc quan chút nào. Rất nhiều binh lính lên cò, Triệu Ngọc có thể bị bọn chúng bắn chết ngay tại chỗ bất kỳ lúc nào.
Tuy nhiên, Triệu Ngọc dám đứng ra không phải là do nhất thời hăng máu, hoặc là do nóng lòng cứu người, trong lòng hắn vẫn có chừng mực, hắn biết mình đang làm cái gì!
“Này! Không nhìn thấy à? Toàn là cái đám lừa mình dối người, đám cháu trai con rùa tự lừa mình dối người!” Triệu Ngọc nhếch khóe miệng lên, dữ tợn mắng: “Nếu tôi có thể xuất hiện ở chỗ này thì các người cũng có thể đoán được tình hình bây giờ rồi chứ?”
“Mày...” Con ngươi tên râu quai nón đảo nhanh, gã run rẩy hỏi: “Rốt cuộc thì mày là người nào?”
“Tôi là người nào? Ha ha ha...” Triệu Ngọc vốn không cần phiên dịch viên dịch lại đã lập tức cười lạnh lắc đầu, sau đó sừng sộ lên hung hăng nói: “Tôi là bộ đội đặc chủng Trung Quốc! Không nhìn ra được à? Các người đã bị quân đội chúng tôi bao vây rồi! Bây giờ đang có hai chiếc máy bay không người lái chở tên lửa đang ở trên không trung đợi lệnh, nó có thể khiến nơi này bị nổ tung thành đất bằng bất kỳ lúc nào!”
“Hôm nay tôi tới đây là cố ý đưa phúc lợi tới cho các người!” Triệu Ngọc ngông cuồng nói: “Nếu như các người nghe lời tôi thì tôi có thể giữ cho các người một con đường sống! Nhưng nếu như không nghe lời thì hôm nay, bất cứ kẻ nào trong các người đều không sống được đâu!!!”
BẢN SẮC CỦA KẺ ĐIÊN
Triệu Ngọc nhìn thấy nam nữ già trẻ quỳ xuống bên cạnh đống lửa có chừng hơn mười người, quần áo của bọn họ rách rưới, đang run lẩy bẩy. Khi nhìn kĩ hơn thì hắn nhận ra đó đều là dân địa phương.
“Đối với tao thì hai tháng là quá dài!” Tên râu quai nón lạnh lùng nói: “Các binh lính của tao cũng phải ăn cơm, không có dầu mỏ thì tao sẽ không có khẩu phần lương thực dư thừa để nuôi bọn nó!”
Nói xong, tên râu quai nón nâng cánh tay lên, muốn ra lệnh.
Nếu như cánh tay của gã hạ xuống thì đương nhiên hơn mười người vô tội này sẽ bị bắn chết ngay tại chỗ.
“Không! Đừng! Dù thế nào cũng đừng mà!” Chử Bằng căng thẳng, như phát điên mà quát lên với tên râu quai nón: “Bọn... Bọn họ đều là người dân vô tội, các người làm vậy thì đâu còn tính người nữa?”
“Một tháng! Một tháng thế nào?” Chử Bằng năn nỉ nói: “Cho tôi một tháng, tôi nhất định sẽ hóa luyện ra dầu diesel và gas cho các người! Van... Van xin các người, đừng giết hại người vô tội!”
À...
Lúc này Triệu Ngọc mới biết những người đang quỳ sụp dưới đất, bao gồm cả người phụ nữ đã chết thảm đều là người dân trước đó của thôn xóm này.
Mà những binh lính này đều là kẻ xâm lược từ bên ngoài đến!
Có lẽ, chuyện đã xảy ra là thế này: Kẻ xâm lược thấy dầu mỏ xuất hiện trong vùng lân cận thôn này, cho nên mới chiếm lấy thôn, xây dựng công trình phòng thủ ở chỗ này.
Nhưng không biết tại sao, có được dầu mỏ rồi mà bọn chúng còn chưa hài lòng, còn muốn xây nhà máy lọc dầu ngay tại chỗ để hóa luyện dầu mỏ ra nữa.
Do thiếu sót trong khâu kỹ thuật cho nên bọn chúng mới liều lĩnh bắt cóc đội viên đội thăm dò, tưởng rằng thành viên đội thăm dò có thể giúp bọn chúng lọc dầu...
“Chậc chậc chậc... Lại đổi thành một tháng à?” Lúc này, tên râu quai nón chậc lưỡi rồi lắc đầu nói: “Thảo nào các người biết làm ăn như vậy! Vậy được rồi, nếu như thời hạn công trình đã rút ngắn một nửa thì tao giết hết một nửa trước là được rồi!” Tên râu quai nón chỉ vào hai thành viên nữ của đội thăm dò: “Tao sẽ chơi trước một trong hai ả đàn bà này! Để tao nhìn thử xem... Đứa nào có mặt mũi đẹp hơn một chút đây?”
Vừa nói, gã nghiêng đầu nhìn hai thành viên nữ của đội thăm dò, khiến hai cô gái sợ đến nỗi run lẩy bẩy, lập tức ngồi phịch trên mặt đất, miệng còn kêu khóc: “Đừng”...
Thấy cô gái sợ hãi, bọn binh lính lại cười ha ha thật to, trông rất là đắc ý.
“Các người...” Chử Bằng giận dữ: “Các người không phải con người! Tôi nói cho các người biết, các người dám làm hại công dân Trung Quốc chúng tôi thì nhất định sẽ không có kết cục tốt đâu!”
“Đừng có hù dọa tao! Đúng vậy, tao thừa nhận, bọn tao không trêu chọc nổi người Trung Quốc.” Tên râu quai nón cười nói: “Nhưng mà... Chắc bọn mày cũng biết, làm sao mà bọn mày bị bọn tao mang tới đây, cũng phải có người biết bọn mày ở nơi nào mới được chứ! Ha ha...”
Tên râu quai nón cười ha hả, những người khác cũng không ngừng cười ầm theo.
“Bọn mày biết không?” Tên râu quai nón nói tiếp: “Bọn mày bỗng dưng biến mất trong doanh địa, bây giờ tất cả mọi người đều nhắm mục tiêu ngay phần tử khủng bố của Talstein, còn có Vaqueria nữa! Nhưng ai có thể nghĩ đến... Bọn mày lại được làm khách trong một thôn xóm nhỏ ở hẻm núi Suya chứ?”
“Ôi...” Sau khi phiên dịch lại lời nói của tên râu quai nón xong, Chử Bằng, còn có tất cả thành viên đội thăm dò Trung Quốc đang có mặt tại chỗ đều phát ra tiếng kêu tuyệt vọng.
Nếu quả thật là như vậy thì chẳng khác nào bọn họ không còn hy vọng được cứu nữa rồi.
“Được rồi! Dù sao cũng đều là chết.” Chử Bằng oai phong lẫm liệt nói: “Vậy thì các người cứ giết hết tất cả chúng tôi là được!”
“Không, không, không...” Tên râu quai nón cười lạnh nói: “Người Roussac bọn tao rất tán thưởng những người có năng lực, tao sẽ không giết mày đâu! Nhưng mà giết một nửa thì lại có thể là thật đấy!”
Tên râu quai nón vừa nói xong, thuộc hạ của gã đã lập tức kéo một thành viên nữ của đội thăm dò trong đó ra ngoài. Người nọ ra tay vô cùng độc ác, trực tiếp nắm lấy tóc của thành viên nữ mà kéo mạnh.
“Á... Á... Cứu mạng, cứu mạng...” Thành viên nữ bị dọa sợ, hốt hoảng hô lên.
Nhưng lúc này lại có một tên lính từ bên cạnh đi tới, nhào thẳng lên người thành viên nữ đó, vươn tay xé quần áo của cô ấy ra...
Cùng lúc đó, tên râu quai nón lại ra hiệu về phía đống lửa phía xa xa, các binh lính bên cạnh đống lửa lập tức chia ra một nửa cất súng đi.
Mà một nửa còn dư lại thì kéo cò súng, đã vào vị trí chuẩn bị!
“Không! Không, không, không! Cầu xin ông, cầu xin ông...” Chử Bằng cũng van xin khổ sở: “Chỉ cần ông đừng giết họ thì ông muốn tôi thế nào cũng được, tôi nhất định, nhất định sẽ cố gắng luyện ra dầu diesel, nhất định sẽ cố gắng... Tôi cầu xin ông... Dù thế nào, dù thế nào cũng đừng...”
“Hừ!” Tên râu quai nón cười lạnh một tiếng, trong mắt có sự hung tợn tàn nhẫn lóe lên. Mắt thấy sắp hạ cánh tay xuống, ra lệnh cho các binh lính nổ súng.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc đầy nguy hiểm này thì bên trong lều trại lại bất ngờ có một tiếng cười như điên truyền ra: “Ha ha ha... Ha ha ha ha ha...”
Tiếng cười như điên vang như chuông đồng, vọng khắp lều trại, trong phút chốc khiến cho đông đảo binh lính sợ hãi giật bắn mình.
Một giây sau, khi bọn chúng phát hiện tiếng cười điên cuồng này phát ra từ trong một góc tối sau số máy móc thì lập tức nhắm thẳng họng súng vào nơi đó.
Ngay sau đó, toàn thế giới dường như đột ngột yên tĩnh lại, thậm chí đống lửa ở phía xa xa cũng không vang lên tiếng tí tách nữa.
Các binh lính căng thẳng nhìn chằm chằm vào góc xó, dần dần nhìn thấy một bóng người bước chậm rãi từ trong bóng tối ra ngoài.
“Ha ha ha...”
Người cười như điên tất nhiên là Triệu Ngọc. Chỉ thấy hắn giơ hai tay lên, vừa chậm rãi đi từ trong bóng tối ra, vừa cười như điên, rất là quái dị.
“...”
Chỉ trong phút chốc, tên râu quai nón và những binh lính của gã đều nhìn thấy rõ mặt mũi của Triệu Ngọc, dường như đã nhận ra được điều gì nên vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi.
“Ha ha ha ha...” Triệu Ngọc giơ hai tay đi tới gần, nói với tên râu quai nón: “Ông nghĩ người Trung Quốc của bọn tao đơn giản quá rồi thì phải? Mấy người cho rằng dùng khinh khí cầu rách nát gì đó là có thể trốn khỏi thiên nhãn của bọn này, lừa gạt được tất cả mọi người rồi à?”
Nghe thấy Triệu Ngọc nói chuyện, người phiên dịch run rẩy, rồi vội vàng phiên dịch lại nguyên văn lời nói cho tên râu quai nón đó nghe.
Sau khi nghe xong, râu quai lập tức cảm thấy không ổn.
Cùng lúc đó, hai tên binh lính đang định giở trò với thành viên nữ của đội thăm dò cũng mau chóng buông tay ra.
Mà trên mặt toàn bộ thành viên đội thăm dò đều tràn trề ánh sáng khát vọng.
Rắc rắc, rắc rắc...
Nhưng mà tình hình trong phòng vẫn vô cùng nguy hiểm, không hề lạc quan chút nào. Rất nhiều binh lính lên cò, Triệu Ngọc có thể bị bọn chúng bắn chết ngay tại chỗ bất kỳ lúc nào.
Tuy nhiên, Triệu Ngọc dám đứng ra không phải là do nhất thời hăng máu, hoặc là do nóng lòng cứu người, trong lòng hắn vẫn có chừng mực, hắn biết mình đang làm cái gì!
“Này! Không nhìn thấy à? Toàn là cái đám lừa mình dối người, đám cháu trai con rùa tự lừa mình dối người!” Triệu Ngọc nhếch khóe miệng lên, dữ tợn mắng: “Nếu tôi có thể xuất hiện ở chỗ này thì các người cũng có thể đoán được tình hình bây giờ rồi chứ?”
“Mày...” Con ngươi tên râu quai nón đảo nhanh, gã run rẩy hỏi: “Rốt cuộc thì mày là người nào?”
“Tôi là người nào? Ha ha ha...” Triệu Ngọc vốn không cần phiên dịch viên dịch lại đã lập tức cười lạnh lắc đầu, sau đó sừng sộ lên hung hăng nói: “Tôi là bộ đội đặc chủng Trung Quốc! Không nhìn ra được à? Các người đã bị quân đội chúng tôi bao vây rồi! Bây giờ đang có hai chiếc máy bay không người lái chở tên lửa đang ở trên không trung đợi lệnh, nó có thể khiến nơi này bị nổ tung thành đất bằng bất kỳ lúc nào!”
“Hôm nay tôi tới đây là cố ý đưa phúc lợi tới cho các người!” Triệu Ngọc ngông cuồng nói: “Nếu như các người nghe lời tôi thì tôi có thể giữ cho các người một con đường sống! Nhưng nếu như không nghe lời thì hôm nay, bất cứ kẻ nào trong các người đều không sống được đâu!!!”