Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1428
Chương 1428 : Chương 1428
VỤ GIAO DỊCH KHÔNG ĐÁNG TIN
Mười lăm phút sau, trên đoạn đường số năm cầu vượt ở ngoài vành đai phía Nam thành phố Hải Lan.
Cảnh sát đã phong tỏa toàn bộ khu vực, cảnh sát hình sự, cảnh sát chống bạo động, cảnh sát phòng cháy chữa cháy, thậm chí còn có đội ngũ tháo gỡ bom mìn đều đã tới hiện trường, sẵn sàng chờ đón địch, vây quanh chật kín chiếc xe thương vụ màu xanh da trời trên đường.
Bởi vì trên xe có bom cho nên các nhân viên cảnh sát vẫn duy trì ở một khoảng cách nhất định, không dám tự tiện tới gần.
Dù sao thì thân phận của con tin trong xe thật sự không thể xem thường.
Thấy cấp bậc của Miêu Anh là cao nhất cho nên toàn bộ hiện trường tự nhiên do cô chỉ huy, điều phái.
Vào giờ phút này, Miêu Anh vừa thông qua tia hồng ngoại để kiểm tra vũ khí và quan sát động tĩnh bên trong chiếc xe thương vụ, vừa xoay người quan sát dưới cầu, lo lắng chờ đợi cái gì đó.
Sau khi tia hồng ngoại quét hình thì có thể nhìn thấy bên trong xe có tổng cộng bốn người, trên chỗ ngồi tài xế có một người, dãy ghế sau có ba người.
Rất rõ ràng người ngồi trên ghế tài xế chính là sát thủ Lương Nghị Lực, mà người ngồi hàng ghế phía sau đều là con tin.
“Chậc chậc... Tổ trưởng đang chờ cái gì vậy chứ? Có cần gọi điện thoại thúc giục không?” Lúc này, Nhiễm Đào đứng cạnh, cực kỳ sốt ruột: “Chỉ còn mấy phút nữa thôi, nếu như không mang người tới thì có lẽ sẽ gặp phiền phức mất!”
“Đừng lo, tôi hiểu Triệu Ngọc, anh ấy có chừng mực!” Miêu Anh ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng cũng nôn nóng như Nhiễm Đào.
Trước lúc này, cô đã trù tính được mấy kế hoạch cứu vãn, nhưng mỗi một phương án đều không được lý tưởng. Hiện giờ, không có một biện pháp nào ổn thỏa lại có thể bảo đảm an toàn để cứu con tin cả.
Lúc này, cô đang suy nghĩ có nên phái một nhóm tay súng bắn tỉa tới hiện trường để đề phòng bất kỳ tình huống nào xảy ra hay không? Mặc dù chiếc xe đó chống đạn, sử dụng tay súng bắn tỉa là vô dụng nhưng cô không dám bảo đảm hiện trường sẽ không xuất hiện bất ngờ gì...
Nhưng mà, ngay tại lúc cô đang cân nhắc đến chuyện này thì tiếng còi báo động bất ngờ vang lên dưới cầu. Cô nhìn xuống dưới thì thấy dưới cầu bỗng có hơn mười chiếc xe cảnh sát đang chạy tới.
Trong số xe cảnh sát ấy thì phần lớn là màu đen, đều là xe cảnh sát dùng để chống khủng bố, chỉ có hai chiếc ở chính giữa mới là xe cảnh sát bình thường màu trắng.
Một lúc sau, hai chiếc xe cảnh sát màu trắng tiếp xúc với trạm kiểm soát dưới cầu, rồi chạy lên đoạn đường số năm trên cầu vượt, chạy về phía hiện trường, chỉ trong chớp mắt đã lái tới bên cạnh Miêu Anh.
Cửa chiếc xe bị mở ra, Thôi Lệ Châu nhanh chóng bước từ trên xe xuống, đến bên cạnh Miêu Anh và báo cáo: “Tổ phó Miêu, tôi đã mang người tới đây rồi.” Thôi Lệ Châu chỉ vào hai chiếc xe hơi ở phía sau, mỗi chiếc chở một tên sát thủ uể oải, không phấn chấn bị còng tay. Sau đó, cô ta lại mở chỗ ngồi kế bên tài xế ra, xách một cái hộp hình vuông từ bên trong ra rồi nói: “Ừm, tôi cũng mang đầu lâu tới rồi!”
“Hửm?” Miêu Anh nhìn trái ngó phải một lúc rồi mới nghi ngờ hỏi: “Những người khác đâu rồi? Triệu Ngọc đâu?”
“À... Chị Ngô ở lại.” Thôi Lệ Châu chỉ vào xe cảnh sát dưới cầu, nói: “Sếp ở phía dưới ấy, anh ấy nói là anh ấy còn vài chuyện cần làm!”
“Làm cái gì vậy chứ, bây giờ còn có chuyện gì gấp gáp hơn chuyện này nữa sao? Không lẽ anh ấy nghĩ tới chuyện gì à?” Miêu Anh nhỏ giọng lầm bầm một tiếng, rồi dặn dò Thôi Lệ Châu: “Được rồi, nếu thời gian đã đến thì chúng ta không chờ anh ấy nữa, cứ kéo hai người này xuống xe trước đã!”
Tích tích... Tích tích...
Không ngờ, Miêu Anh vừa ra lệnh thì điện thoại di động trong túi cô bỗng nhiên vang lên, sắc mặt cô không kiềm được mà trở nên căng thẳng, cô vội vàng lấy điện thoại di động ra nhìn.
Số điện thoại gọi tới lần này là của Lương Nghị Lực, bởi vì điện thoại được kết nối đồng bộ với điện thoại di động của Triệu Ngọc cho nên Miêu Anh cũng có thể nghe thấy nội dung trò chuyện.
Tích...
Sau tiếng ấn nút bắt máy thì giọng của Triệu Ngọc lập tức vang lên trong loa.
“Này, chúng tôi đã mang cả người và đầu lâu tới cho anh rồi đấy.” Triệu Ngọc nói với người trong điện thoại di động: “Tiếp theo, nên trao đổi con tin rồi chứ?”
“Hừ, được thôi…” Giọng nói lạnh như băng của Lương Nghị Lực bất ngờ vang lên, hắn ta nói với giọng ra lệnh: “Anh dẫn người tới trước mặt tôi trước, tôi cần xác minh danh tính của bọn họ!”
“Chậc, hai sát thủ thôi mà, chẳng lẽ anh còn nghi tôi làm giả à?” Triệu Ngọc nói: “Được, nhìn thì nhìn đi!”
Thôi Lệ Châu nghe thấy lời nói của Triệu Ngọc nên lập tức mở cửa xe của hai chiếc xe cảnh sát ra, cùng các nhân viên cảnh sát đang làm nhiệm vụ áp giải hai tên sát thủ Tịch Không và Abby Kula ra.
Hai người mặt xám mày tro, dáng vẻ uể oải không phấn chấn, bởi vì bọn họ không biết rốt cuộc trước mắt đang xảy ra chuyện gì cho nên lộ vẻ hoang mang.
“Ừm...” Trong điện thoại, Lương Nghị Lực khựng lại một chút, dường như đang nghiêm túc quan sát con tin, một hồi lâu sau mới nói: “Tiếp theo, để tôi xem đầu lâu!”
“Không thể nào?” Trong điện thoại truyền ra giọng nói gắt gỏng quen thuộc của Triệu Ngọc: “Anh sẽ không cho rằng chúng tôi dùng một cái đầu lâu giả để lừa bịp anh đấy chứ? Vì một cái đầu người chết mà để cho hai người đang sống của chúng tôi rơi vào nguy hiểm sao? Anh hay thật! Được thôi!” Triệu Ngọc thoải mái nói: “Bây giờ tôi sẽ mở ra cho anh ngay, anh cứ việc kiểm hàng đi!”
Triệu Ngọc vừa nói như vậy, Thôi Lệ Châu đã vội vàng xách cái hộp hình vuông đó lên và đi tới bên cạnh xe thương vụ, mở rương và lấy cái đầu lâu ra.
Dù sao đầu lâu cũng là di cốt của người chết, các nhân viên cảnh sát lại chưa từng thấy ai dùng di cốt của người chết để trao đổi con tin, nên bầu không khí tại hiện trường có vẻ kỳ quái.
Nhưng mà sự chú ý của tất cả mọi người đều đặt vào chiếc xe thương vụ này, không có ai chú ý đến ở trong một góc bình thường xa xa có một nhân viên cảnh sát mặc quần áo phòng chống bạo động đang nhỏ giọng nói gì đó.
Người này đội mũ bảo hộ phòng chống bạo động, người khác không nhìn thấy rõ mặt mày của hắn ta, bởi vì cách những người khác khá xa cho nên không người nào nghe thấy hắn ta đang nhỏ giọng nói chuyện với tai nghe đang cài bên khóe miệng.
“Ừm... Được.” Người này nhìn chăm chú tình hình xung quanh xe thương vụ, ánh mắt nhìn chằm chằm cái đầu lâu trong tay Thôi Lệ Châu, lạnh lùng nói: “Tiếp theo, chúng ta bắt đầu trao đổi con tin, anh bảo hai người bọn họ ôm đầu lâu lên xe, sau đó tôi sẽ thả toàn bộ ba con tin ra!”
Thành phố Hải Lan thuộc về khí hậu nhiệt đới, thời tiết nóng bức, nhưng người nói chuyện này lại lạnh như băng đến mức khó có thể miêu tả được, khiến người ta bỗng run rẩy vì rét lạnh.
Đúng vậy, người đang ngụy trang thành cảnh sát chống bạo động này không phải ai khác, mà chính là sát thủ Lương Nghị Lực!!!
Thì ra Lương Nghị Lực không hề ở trên chiếc xe thương vụ đó, mà người ngồi ở chỗ ngồi tài xế trên xe thương vụ chỉ là một kẻ chết thay có dáng người xấp xỉ với hắn ta mà hắn ta đã bắt đại tới đây mà thôi.
Hắn ta cột bom lên người nọ, chặn miệng người nọ lại, ngoài ra còn uy hiếp người nọ phải làm việc dựa theo mệnh lệnh của mình, nếu không thì quả bom sẽ nổ!
Toàn bộ những chuyện này đều là kế hoạch tuyệt diệu mà Lương Nghị Lực đã thiết kế, ngay từ lúc đầu thì hắn ta đã không có ý định thật sự lộ mặt ra rồi.
Mà trước đó, nói chuyện video với Triệu Ngọc cũng chỉ là một biện pháp che mắt mà hắn ta sử dụng. Hắn ta đã quay xong một đoạn video từ trước, khiến Triệu Ngọc lầm tưởng rằng hắn ta và toàn bộ con tin đều đang ở trên chiếc xe thương vụ.
Nhưng thật ra thì đoạn trò chuyện video giữa hắn ta và Triệu Ngọc đã được thu hình từ trước, mà âm thanh chính là bản thân hắn ta đang nói chuyện ngay lúc đó, cho nên hắn ta tin chắc Triệu Ngọc sẽ không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.
Thế nên cảnh sát sẽ cho rằng hắn ta đang ở trên chiếc xe thương vụ đó, do đó sẽ không chú ý tới những thứ ngoài chiếc xe thương vụ ra.
Sau đó, hắn ta sử dụng biện pháp điều khiển con tin từ xa, rồi bảo tài xế xe thương vụ ném cái hộp có cài bom ra ngoài xe để gây ra vụ nổ, mục đích là để ra oai với cảnh sát.
Sau đó lại uy hiếp tài xế đậu xe ở vị trí đã chỉ định và dẫn cảnh sát tới. Tiếp theo, hắn ta sẽ lợi dụng quần áo của cảnh sát chống bạo động mà mình đã chuẩn bị sẵn từ trước để lẻn vào đội ngũ cảnh sát rồi tiến vào hiện trường một cách suôn sẻ mà không gây sự chú ý của bất kỳ người nào.
Lúc này, hắn ta bắt tài xế làm tư thế gọi điện thoại để quấy nhiễu tầm mắt cảnh sát khiến cảnh sát càng tin chắc rằng người ngồi trên xe thương vụ chính là bản thân hắn ta.
Cho nên, đây vốn là một cuộc giao dịch không thật lòng, mà mục tiêu của Lương Nghị Lực vốn không phải là chuyện thả con tin ra, hắn ta đang thực hiện từng chút từng chút kế hoạch của bản thân.
“Vậy cũng không được.” Quả nhiên, sau khi Lương Nghị Lực nói tới phương pháp trao đổi con tin thì Triệu Ngọc lại đưa ra ý kiến phản đối: “Tôi đưa hết con tin và đầu lâu cho anh mà anh lại không thả người thì làm sao đây?”
“Được lắm...” Lời nói của Triệu Ngọc cũng nằm trong dự đoán của Lương Nghị Lực, Lương Nghị Lực lạnh lùng nói: “Nếu đã vậy thì để tôi bày tỏ một chút thành ý của tôi trước vậy. Chúng ta trao đổi một con tin trước, anh để cho Tịch Không lên xe trước, tôi cũng thả một người ra, sau đó chúng ta lại đổi những thứ khác!”
“Ừm... Ý kiến này tạm được.” Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được rồi, vậy làm theo ý của anh đi, trao đổi một người trước!”
Nghe thấy lời Triệu Ngọc nói, khóe miệng Lương Nghị Lực khẽ nhếch lên, để lộ ra một vẻ đắc ý dữ tợn.
Sau đó, hắn ta vươn tay rút ra một đồ điện tử màu đen, chính là kíp nổ quả bom!!
Thì ra Lương Nghị Lực không hề có ý định trao đổi con tin, ở trong kế hoạch của hắn ta, chỉ cần Tịch Không vừa tiến vào xe thương vụ thì hắn ta sẽ lập tức cho nổ quả bom!!!
VỤ GIAO DỊCH KHÔNG ĐÁNG TIN
Mười lăm phút sau, trên đoạn đường số năm cầu vượt ở ngoài vành đai phía Nam thành phố Hải Lan.
Cảnh sát đã phong tỏa toàn bộ khu vực, cảnh sát hình sự, cảnh sát chống bạo động, cảnh sát phòng cháy chữa cháy, thậm chí còn có đội ngũ tháo gỡ bom mìn đều đã tới hiện trường, sẵn sàng chờ đón địch, vây quanh chật kín chiếc xe thương vụ màu xanh da trời trên đường.
Bởi vì trên xe có bom cho nên các nhân viên cảnh sát vẫn duy trì ở một khoảng cách nhất định, không dám tự tiện tới gần.
Dù sao thì thân phận của con tin trong xe thật sự không thể xem thường.
Thấy cấp bậc của Miêu Anh là cao nhất cho nên toàn bộ hiện trường tự nhiên do cô chỉ huy, điều phái.
Vào giờ phút này, Miêu Anh vừa thông qua tia hồng ngoại để kiểm tra vũ khí và quan sát động tĩnh bên trong chiếc xe thương vụ, vừa xoay người quan sát dưới cầu, lo lắng chờ đợi cái gì đó.
Sau khi tia hồng ngoại quét hình thì có thể nhìn thấy bên trong xe có tổng cộng bốn người, trên chỗ ngồi tài xế có một người, dãy ghế sau có ba người.
Rất rõ ràng người ngồi trên ghế tài xế chính là sát thủ Lương Nghị Lực, mà người ngồi hàng ghế phía sau đều là con tin.
“Chậc chậc... Tổ trưởng đang chờ cái gì vậy chứ? Có cần gọi điện thoại thúc giục không?” Lúc này, Nhiễm Đào đứng cạnh, cực kỳ sốt ruột: “Chỉ còn mấy phút nữa thôi, nếu như không mang người tới thì có lẽ sẽ gặp phiền phức mất!”
“Đừng lo, tôi hiểu Triệu Ngọc, anh ấy có chừng mực!” Miêu Anh ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng cũng nôn nóng như Nhiễm Đào.
Trước lúc này, cô đã trù tính được mấy kế hoạch cứu vãn, nhưng mỗi một phương án đều không được lý tưởng. Hiện giờ, không có một biện pháp nào ổn thỏa lại có thể bảo đảm an toàn để cứu con tin cả.
Lúc này, cô đang suy nghĩ có nên phái một nhóm tay súng bắn tỉa tới hiện trường để đề phòng bất kỳ tình huống nào xảy ra hay không? Mặc dù chiếc xe đó chống đạn, sử dụng tay súng bắn tỉa là vô dụng nhưng cô không dám bảo đảm hiện trường sẽ không xuất hiện bất ngờ gì...
Nhưng mà, ngay tại lúc cô đang cân nhắc đến chuyện này thì tiếng còi báo động bất ngờ vang lên dưới cầu. Cô nhìn xuống dưới thì thấy dưới cầu bỗng có hơn mười chiếc xe cảnh sát đang chạy tới.
Trong số xe cảnh sát ấy thì phần lớn là màu đen, đều là xe cảnh sát dùng để chống khủng bố, chỉ có hai chiếc ở chính giữa mới là xe cảnh sát bình thường màu trắng.
Một lúc sau, hai chiếc xe cảnh sát màu trắng tiếp xúc với trạm kiểm soát dưới cầu, rồi chạy lên đoạn đường số năm trên cầu vượt, chạy về phía hiện trường, chỉ trong chớp mắt đã lái tới bên cạnh Miêu Anh.
Cửa chiếc xe bị mở ra, Thôi Lệ Châu nhanh chóng bước từ trên xe xuống, đến bên cạnh Miêu Anh và báo cáo: “Tổ phó Miêu, tôi đã mang người tới đây rồi.” Thôi Lệ Châu chỉ vào hai chiếc xe hơi ở phía sau, mỗi chiếc chở một tên sát thủ uể oải, không phấn chấn bị còng tay. Sau đó, cô ta lại mở chỗ ngồi kế bên tài xế ra, xách một cái hộp hình vuông từ bên trong ra rồi nói: “Ừm, tôi cũng mang đầu lâu tới rồi!”
“Hửm?” Miêu Anh nhìn trái ngó phải một lúc rồi mới nghi ngờ hỏi: “Những người khác đâu rồi? Triệu Ngọc đâu?”
“À... Chị Ngô ở lại.” Thôi Lệ Châu chỉ vào xe cảnh sát dưới cầu, nói: “Sếp ở phía dưới ấy, anh ấy nói là anh ấy còn vài chuyện cần làm!”
“Làm cái gì vậy chứ, bây giờ còn có chuyện gì gấp gáp hơn chuyện này nữa sao? Không lẽ anh ấy nghĩ tới chuyện gì à?” Miêu Anh nhỏ giọng lầm bầm một tiếng, rồi dặn dò Thôi Lệ Châu: “Được rồi, nếu thời gian đã đến thì chúng ta không chờ anh ấy nữa, cứ kéo hai người này xuống xe trước đã!”
Tích tích... Tích tích...
Không ngờ, Miêu Anh vừa ra lệnh thì điện thoại di động trong túi cô bỗng nhiên vang lên, sắc mặt cô không kiềm được mà trở nên căng thẳng, cô vội vàng lấy điện thoại di động ra nhìn.
Số điện thoại gọi tới lần này là của Lương Nghị Lực, bởi vì điện thoại được kết nối đồng bộ với điện thoại di động của Triệu Ngọc cho nên Miêu Anh cũng có thể nghe thấy nội dung trò chuyện.
Tích...
Sau tiếng ấn nút bắt máy thì giọng của Triệu Ngọc lập tức vang lên trong loa.
“Này, chúng tôi đã mang cả người và đầu lâu tới cho anh rồi đấy.” Triệu Ngọc nói với người trong điện thoại di động: “Tiếp theo, nên trao đổi con tin rồi chứ?”
“Hừ, được thôi…” Giọng nói lạnh như băng của Lương Nghị Lực bất ngờ vang lên, hắn ta nói với giọng ra lệnh: “Anh dẫn người tới trước mặt tôi trước, tôi cần xác minh danh tính của bọn họ!”
“Chậc, hai sát thủ thôi mà, chẳng lẽ anh còn nghi tôi làm giả à?” Triệu Ngọc nói: “Được, nhìn thì nhìn đi!”
Thôi Lệ Châu nghe thấy lời nói của Triệu Ngọc nên lập tức mở cửa xe của hai chiếc xe cảnh sát ra, cùng các nhân viên cảnh sát đang làm nhiệm vụ áp giải hai tên sát thủ Tịch Không và Abby Kula ra.
Hai người mặt xám mày tro, dáng vẻ uể oải không phấn chấn, bởi vì bọn họ không biết rốt cuộc trước mắt đang xảy ra chuyện gì cho nên lộ vẻ hoang mang.
“Ừm...” Trong điện thoại, Lương Nghị Lực khựng lại một chút, dường như đang nghiêm túc quan sát con tin, một hồi lâu sau mới nói: “Tiếp theo, để tôi xem đầu lâu!”
“Không thể nào?” Trong điện thoại truyền ra giọng nói gắt gỏng quen thuộc của Triệu Ngọc: “Anh sẽ không cho rằng chúng tôi dùng một cái đầu lâu giả để lừa bịp anh đấy chứ? Vì một cái đầu người chết mà để cho hai người đang sống của chúng tôi rơi vào nguy hiểm sao? Anh hay thật! Được thôi!” Triệu Ngọc thoải mái nói: “Bây giờ tôi sẽ mở ra cho anh ngay, anh cứ việc kiểm hàng đi!”
Triệu Ngọc vừa nói như vậy, Thôi Lệ Châu đã vội vàng xách cái hộp hình vuông đó lên và đi tới bên cạnh xe thương vụ, mở rương và lấy cái đầu lâu ra.
Dù sao đầu lâu cũng là di cốt của người chết, các nhân viên cảnh sát lại chưa từng thấy ai dùng di cốt của người chết để trao đổi con tin, nên bầu không khí tại hiện trường có vẻ kỳ quái.
Nhưng mà sự chú ý của tất cả mọi người đều đặt vào chiếc xe thương vụ này, không có ai chú ý đến ở trong một góc bình thường xa xa có một nhân viên cảnh sát mặc quần áo phòng chống bạo động đang nhỏ giọng nói gì đó.
Người này đội mũ bảo hộ phòng chống bạo động, người khác không nhìn thấy rõ mặt mày của hắn ta, bởi vì cách những người khác khá xa cho nên không người nào nghe thấy hắn ta đang nhỏ giọng nói chuyện với tai nghe đang cài bên khóe miệng.
“Ừm... Được.” Người này nhìn chăm chú tình hình xung quanh xe thương vụ, ánh mắt nhìn chằm chằm cái đầu lâu trong tay Thôi Lệ Châu, lạnh lùng nói: “Tiếp theo, chúng ta bắt đầu trao đổi con tin, anh bảo hai người bọn họ ôm đầu lâu lên xe, sau đó tôi sẽ thả toàn bộ ba con tin ra!”
Thành phố Hải Lan thuộc về khí hậu nhiệt đới, thời tiết nóng bức, nhưng người nói chuyện này lại lạnh như băng đến mức khó có thể miêu tả được, khiến người ta bỗng run rẩy vì rét lạnh.
Đúng vậy, người đang ngụy trang thành cảnh sát chống bạo động này không phải ai khác, mà chính là sát thủ Lương Nghị Lực!!!
Thì ra Lương Nghị Lực không hề ở trên chiếc xe thương vụ đó, mà người ngồi ở chỗ ngồi tài xế trên xe thương vụ chỉ là một kẻ chết thay có dáng người xấp xỉ với hắn ta mà hắn ta đã bắt đại tới đây mà thôi.
Hắn ta cột bom lên người nọ, chặn miệng người nọ lại, ngoài ra còn uy hiếp người nọ phải làm việc dựa theo mệnh lệnh của mình, nếu không thì quả bom sẽ nổ!
Toàn bộ những chuyện này đều là kế hoạch tuyệt diệu mà Lương Nghị Lực đã thiết kế, ngay từ lúc đầu thì hắn ta đã không có ý định thật sự lộ mặt ra rồi.
Mà trước đó, nói chuyện video với Triệu Ngọc cũng chỉ là một biện pháp che mắt mà hắn ta sử dụng. Hắn ta đã quay xong một đoạn video từ trước, khiến Triệu Ngọc lầm tưởng rằng hắn ta và toàn bộ con tin đều đang ở trên chiếc xe thương vụ.
Nhưng thật ra thì đoạn trò chuyện video giữa hắn ta và Triệu Ngọc đã được thu hình từ trước, mà âm thanh chính là bản thân hắn ta đang nói chuyện ngay lúc đó, cho nên hắn ta tin chắc Triệu Ngọc sẽ không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.
Thế nên cảnh sát sẽ cho rằng hắn ta đang ở trên chiếc xe thương vụ đó, do đó sẽ không chú ý tới những thứ ngoài chiếc xe thương vụ ra.
Sau đó, hắn ta sử dụng biện pháp điều khiển con tin từ xa, rồi bảo tài xế xe thương vụ ném cái hộp có cài bom ra ngoài xe để gây ra vụ nổ, mục đích là để ra oai với cảnh sát.
Sau đó lại uy hiếp tài xế đậu xe ở vị trí đã chỉ định và dẫn cảnh sát tới. Tiếp theo, hắn ta sẽ lợi dụng quần áo của cảnh sát chống bạo động mà mình đã chuẩn bị sẵn từ trước để lẻn vào đội ngũ cảnh sát rồi tiến vào hiện trường một cách suôn sẻ mà không gây sự chú ý của bất kỳ người nào.
Lúc này, hắn ta bắt tài xế làm tư thế gọi điện thoại để quấy nhiễu tầm mắt cảnh sát khiến cảnh sát càng tin chắc rằng người ngồi trên xe thương vụ chính là bản thân hắn ta.
Cho nên, đây vốn là một cuộc giao dịch không thật lòng, mà mục tiêu của Lương Nghị Lực vốn không phải là chuyện thả con tin ra, hắn ta đang thực hiện từng chút từng chút kế hoạch của bản thân.
“Vậy cũng không được.” Quả nhiên, sau khi Lương Nghị Lực nói tới phương pháp trao đổi con tin thì Triệu Ngọc lại đưa ra ý kiến phản đối: “Tôi đưa hết con tin và đầu lâu cho anh mà anh lại không thả người thì làm sao đây?”
“Được lắm...” Lời nói của Triệu Ngọc cũng nằm trong dự đoán của Lương Nghị Lực, Lương Nghị Lực lạnh lùng nói: “Nếu đã vậy thì để tôi bày tỏ một chút thành ý của tôi trước vậy. Chúng ta trao đổi một con tin trước, anh để cho Tịch Không lên xe trước, tôi cũng thả một người ra, sau đó chúng ta lại đổi những thứ khác!”
“Ừm... Ý kiến này tạm được.” Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được rồi, vậy làm theo ý của anh đi, trao đổi một người trước!”
Nghe thấy lời Triệu Ngọc nói, khóe miệng Lương Nghị Lực khẽ nhếch lên, để lộ ra một vẻ đắc ý dữ tợn.
Sau đó, hắn ta vươn tay rút ra một đồ điện tử màu đen, chính là kíp nổ quả bom!!
Thì ra Lương Nghị Lực không hề có ý định trao đổi con tin, ở trong kế hoạch của hắn ta, chỉ cần Tịch Không vừa tiến vào xe thương vụ thì hắn ta sẽ lập tức cho nổ quả bom!!!