Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1407
Chương 1407 : Chương 1407
MẬT MÃ GEN
Một ngày sau.
Với sự tham gia của phòng Đặc Cần, Triệu Ngọc đã có thêm được nhiều tài liệu chi tiết hơn.
Đầu tiên, ngoại trừ thi thể bị hư thối ở nhà đá ra, hai thi thể còn lại đã được xác nhận thân phận.
Thi thể nam giới ở cầu sắt đúng thật là người chạy thuyền ở cảng Á Long, nhưng người này không phải là người lái thuyền bình thường, mà là ông chủ của một công ty thuyền đánh bắt có hơn trăm chiếc thuyền, người ở địa phương đều gọi ông ta là người cầm lái!
Người này tên là Hoàng Bách Lợi, theo tin cho hay, người này trước giờ vốn khiêm tốn, không bao giờ lộ mặt ở nơi công cộng, các công việc ở công ty thuyền đánh bắt đều bí mật thực hiện.
Bởi vì chưa lấy vợ sinh con, nên sau khi mất tích không ai đến Cục Cảnh sát để báo mất tích.
Tuy thân phận Hoàng Bách Lợi vẫn còn trong quá trình điều tra, nhưng Tiêu Hàng cũng đoán được có lẽ công ty thuyền đánh bắt của Hoàng Bách Lợi đã làm những việc phạm pháp, như buôn lậu hoặc là nhập cư trái phép thông qua khứu giác nhạy cảm của anh ta…
Tiếp theo là thi thể thứ ba, thân phận của thi thể nam giới trong hang động cũng đã được tìm ra.
Đối chiếu với video cho thấy, người này tên là Hình Phi Viễn, sống ở thành phố duyên hải phía Tây tỉnh Quỳnh Châu.
Không giống với Hoàng Bách Lợi, người này kiêu ngạo hơn nhiều, hắn ta lái một chiếc xe hơi xa xỉ hơn một triệu tệ, ở biệt thự rộng rãi, còn có rất nhiều vợ thứ hai thứ ba thứ tư, riêng con cái thôi đã là năm đứa.
Trên danh nghĩa, người này kinh doanh rượu thuốc, nhưng thực tế thì ngay cả cái cửa hàng bán lẻ ra dáng hắn ta cũng không có. Bình thường hắn ta chỉ biết đánh bạc uống rượu cua gái, sống một cuộc sống mơ hồ, chẳng biết tiền bạc từ đâu ra.
Sau khi mất tích, đám tình nhân của hắn ta đã báo cảnh sát.
Còn về tình hình cụ thể, Tiêu Hàng đã phái thành viên trong đội anh ta đi điều tra rồi.
Ngoài ra, thi thể thứ nhất đang tiến hành công đoạn khôi phục lại diện mạo cũ, nhưng bởi vì khôi phục lại diện mạo sẽ xuất hiện sai số trong quá trình đối chiếu với video, nên đến bây giờ vẫn chưa tìm được diện mạo phù hợp.
Có điều, Tiêu Hàng cho rằng giữa ba nạn nhân có quan hệ gì đó, cho nên bắt đầu từ hai thi thể để tiến hành điều tra thân phận của nạn nhân còn lại.
Sau đó, nhân viên mà phòng Đặc Cần phái đi điều tra ở nước ngoài đã có tin phản hồi.
Một nước Đông Nam Á nào đó đã cung cấp thông tin đáng tin cậy về tài liệu về Ngu Chính Nhiên.
Thông tin của Ngu Chính Nhiên khá giống với một doanh nhân nổi tiếng siêu giàu có ở nước này.
Hơn mười năm trước, doanh nhân ấy tham gia một cuộc đảo chính ở nước này, bởi vì đảo chính thất bại mới phải trốn nhui trốn nhủi về nước.
Triệu Ngọc cho rằng, nếu tình báo này chính xác, thì cách nói cả nhà Ngu Chính Nhiên chết vì sóng thần ở Ấn Độ Dương là vô căn cứ.
Bọn họ chạy nạn về nước thì không thể nào lại mạo hiểm đi du lịch bên ngoài.
Huống hồ ông ta mà dùng thân phận giả muốn xuất ngoại thì rất phiền toái. Thế nên, cả nhà họ chắc chắn là mất tích trong nước. Hơn nữa xác suất mất tích ở Quỳnh Châu là rất lớn.
Cuối cùng, thông tin về Bà Đà giáo cũng đã về, chuyên gia tôn giáo Indonesia đã chứng thực, tín đồ Bà Đà giáo còn sống trên thế giới này chỉ còn trong thôn xóm ở đảo nhỏ nào đó, bởi vì những thôn xóm này lạc hậu, không tiếp xúc với nền văn minh, nên tôn giáo cổ xưa này mới còn tồn tại, không biến mất.
Có điều, vì những vị trí đảo nhỏ này quá xa, giao thông không thuận lợi, nên nếu muốn phái người đi điều tra thì phải cần thêm thời gian nữa.
...
“Tổ trưởng Triệu.” Giữa trưa, pháp y Trương Bồi Bồi đến văn phòng làm việc, báo cáo tiến trình của tổ pháp y cho Triệu Ngọc: “Đầu tiên, chúng tôi đã thông qua kiểm tra ADN, xương chi dưới trong vụ án xương trắng quả thật là của người mẫu Mông Khang Phỉ.”
“Mông Khang Phỉ đã đến Hải Lan vào ba tháng trước.” Ngô Tú Mẫn lập tức bổ sung: “Sau khi cảnh sát tham gia vào cuộc điều tra thì phát hiện hóa ra Mông Khang Phỉ được ông chủ của tập đoàn nào đó mời đến, vẫn luôn ở trong biệt thự của ông chủ.”
“Hiện tại, chúng ta đã xác định được Mông Khang Phỉ và ông chủ tập đoàn này quả thật là quan hệ tình nhân.” Ngô Tú Mẫn giới thiệu nói: “Chúng tôi đã bắt giữ tên ông chủ này, theo như lời ông ta nói thì Mông Khang Phỉ đến Hải Lan không lâu thì hai người đã xảy ra tranh chấp, sau đó thì Mông Khang Phỉ không thấy tăm hơi đâu nữa!
“Ông ta chỉ tưởng Mông Khang Phỉ đã rời khỏi Quỳnh Châu, nhưng không ngờ lại mất tích...”
“Hừ!” Thôi Lệ Châu đứng bên cạnh căm phẫn nói: “Cứ nói đến loại người này là buồn nôn, dù cãi nhau thì ít nhất cũng phải đảm bảo người ta đi có an toàn hay không chứ!
“Nếu báo cảnh sát sớm, không chừng còn cứu được cô ta! Chị Ngô!” Cô ta nói với Ngô Tú Mẫn: “Loại người như thế này nhất định phải trừng trị thật nghiêm, cho ông ta nếm mùi đau khổ.”
“Nếu đã vậy thì...” Triệu Ngọc ngẫm nghĩ nói: “Vụ án xương trắng chỉ còn lại thân phận của xương chi trên là chưa xác định được?”
“Đúng vậy.” Ngô Tú Mẫn trả lời: “Không tìm được dữ liệu tương ứng trong kho tin báo mất tích, chúng ta chỉ có thể nghĩ cách khác.”
“Nhưng mà...” Nào ngờ, Trương Bồi Bồi nghe vậy thì vội lên tiếng: “Thầy Cao đã phát hiện ra dãy ADN của phần xương chi trên có vấn đề, ông ta nghi ngờ chủ nhân của phần xương chi trên có thể không phải là người Trung Quốc!”
“Hả?” Triệu Ngọc ngạc nhiên: “Không phải người Trung Quốc sao?”
“Đúng thế.” Trương Bồi Bồi trả lời: “Chẳng những không phải mà hơn nữa còn có sự khác biệt rất lớn, thậm chí cũng không phải là con lai. Theo như lời thầy Cao, nếu nhìn vào dãy ADN mà nói thì khả năng rất lớn là người Europa. Nhưng mà ông ấy còn phải nhờ chuyên gia về mảng gen tư vấn thêm nữa...”
“Nếu như vậy...” Ngô Tú Mẫn vội nói: “Chúng ta có lẽ nên tập trung điều tra những người nước ngoài mất tích ở Quỳnh Châu!”
“Ừ...” Triệu Ngọc nhớ ra chuyện gì, lập tức hỏi Trương Bồi Bồi: “Tôi có thể nghĩ như thế này không? ADN của xương phần chi trên và hộp sọ, và cả ba thi thể nam giới chúng ta phát hiện ra, tất cả đều giống nhau?”
“Đúng vậy!” Trương Bồi Bồi trả lời: “ADN của ba thi thể nam giới và hộp sọ khá giống nhau, cả ba rõ ràng có đặc trưng của người Đông Nam Á.
“Nhưng mà đặc trưng này và thuần chủng của người Đông Nam Á có sự khác biệt, nên thầy Cao nghi rằng họ đều là con lai...”
“À...” Triệu Ngọc suy nghĩ rồi tự mình lẩm bẩm: “Nói thế... Nạn nhân nữ trong vụ án xương trắng, ngoại trừ chủ nhân của hộp sọ ra thì ba người nữ còn lại có thể không liên quan gì đến ân oán của những người con lai Đông Nam Á này?”
“Bởi vì dáng người đẹp, nên bị Lương Nghị Lực cố ý chọn ra sao? Đơn thuần chỉ là... vật hiến tế?”
“Sếp à...” Thôi Lệ Châu kinh ngạc nói: “Ý anh là lần này có phải tôi lại đoán đúng rồi không?”
“Nếu chủ nhân của hộp sọ là cháu gái Ngu Chính Nhiên, vậy thì... Lương Nghị Lực không tiếc giết người lấy xương là vì siêu độ vong hồn cô ta, để cô ta kiếp sau trở thành một người đẹp dáng đẹp à?”
“Nếu suy đoán của Tiểu Thôi là chính xác.” Ngô Tú Mẫn phỏng đoán: “Vậy thì Lương Nghị Lực và Ngu Chính Nhiên có thể cũng có liên quan với nhau?
“Ngu Chính Nhiên có một đứa con trai, hình như... so với tuổi tác của Lương Nghị Lực cũng không kém nhiều?” Ngô Tú Mẫn trợn mắt nói: “Có khi nào... tình tiết là như vậy không? Tổ chức sát thủ đã giết hại cả nhà Ngu Chính Nhiên, nhưng con trai Ngu Chính Nhiên thoát được. Bây giờ hắn ta muốn về báo thù?”
“Nếu nói như vậy...” Thôi Lệ Châu cân nhắc nói: “Thế thì cả nhà Ngu Chính Nhiên đều có thể có liên quan đến tổ chức sát thủ! Nếu không thì sao thân thủ của Lương Nghị Lực có thể tốt đến vậy được chứ?”
“Không sao...” Nghe đến đây, Trương Bồi Bồi chợt nói như tính trước: “Hay là để gen lên tiếng đi! Chúng tôi tìm được tóc và mô da của Lương Nghị Lực trong hiện trường phòng khám răng, đợi đến khi có kết quả xét nghiệm thì sẽ có câu trả lời thôi!”
MẬT MÃ GEN
Một ngày sau.
Với sự tham gia của phòng Đặc Cần, Triệu Ngọc đã có thêm được nhiều tài liệu chi tiết hơn.
Đầu tiên, ngoại trừ thi thể bị hư thối ở nhà đá ra, hai thi thể còn lại đã được xác nhận thân phận.
Thi thể nam giới ở cầu sắt đúng thật là người chạy thuyền ở cảng Á Long, nhưng người này không phải là người lái thuyền bình thường, mà là ông chủ của một công ty thuyền đánh bắt có hơn trăm chiếc thuyền, người ở địa phương đều gọi ông ta là người cầm lái!
Người này tên là Hoàng Bách Lợi, theo tin cho hay, người này trước giờ vốn khiêm tốn, không bao giờ lộ mặt ở nơi công cộng, các công việc ở công ty thuyền đánh bắt đều bí mật thực hiện.
Bởi vì chưa lấy vợ sinh con, nên sau khi mất tích không ai đến Cục Cảnh sát để báo mất tích.
Tuy thân phận Hoàng Bách Lợi vẫn còn trong quá trình điều tra, nhưng Tiêu Hàng cũng đoán được có lẽ công ty thuyền đánh bắt của Hoàng Bách Lợi đã làm những việc phạm pháp, như buôn lậu hoặc là nhập cư trái phép thông qua khứu giác nhạy cảm của anh ta…
Tiếp theo là thi thể thứ ba, thân phận của thi thể nam giới trong hang động cũng đã được tìm ra.
Đối chiếu với video cho thấy, người này tên là Hình Phi Viễn, sống ở thành phố duyên hải phía Tây tỉnh Quỳnh Châu.
Không giống với Hoàng Bách Lợi, người này kiêu ngạo hơn nhiều, hắn ta lái một chiếc xe hơi xa xỉ hơn một triệu tệ, ở biệt thự rộng rãi, còn có rất nhiều vợ thứ hai thứ ba thứ tư, riêng con cái thôi đã là năm đứa.
Trên danh nghĩa, người này kinh doanh rượu thuốc, nhưng thực tế thì ngay cả cái cửa hàng bán lẻ ra dáng hắn ta cũng không có. Bình thường hắn ta chỉ biết đánh bạc uống rượu cua gái, sống một cuộc sống mơ hồ, chẳng biết tiền bạc từ đâu ra.
Sau khi mất tích, đám tình nhân của hắn ta đã báo cảnh sát.
Còn về tình hình cụ thể, Tiêu Hàng đã phái thành viên trong đội anh ta đi điều tra rồi.
Ngoài ra, thi thể thứ nhất đang tiến hành công đoạn khôi phục lại diện mạo cũ, nhưng bởi vì khôi phục lại diện mạo sẽ xuất hiện sai số trong quá trình đối chiếu với video, nên đến bây giờ vẫn chưa tìm được diện mạo phù hợp.
Có điều, Tiêu Hàng cho rằng giữa ba nạn nhân có quan hệ gì đó, cho nên bắt đầu từ hai thi thể để tiến hành điều tra thân phận của nạn nhân còn lại.
Sau đó, nhân viên mà phòng Đặc Cần phái đi điều tra ở nước ngoài đã có tin phản hồi.
Một nước Đông Nam Á nào đó đã cung cấp thông tin đáng tin cậy về tài liệu về Ngu Chính Nhiên.
Thông tin của Ngu Chính Nhiên khá giống với một doanh nhân nổi tiếng siêu giàu có ở nước này.
Hơn mười năm trước, doanh nhân ấy tham gia một cuộc đảo chính ở nước này, bởi vì đảo chính thất bại mới phải trốn nhui trốn nhủi về nước.
Triệu Ngọc cho rằng, nếu tình báo này chính xác, thì cách nói cả nhà Ngu Chính Nhiên chết vì sóng thần ở Ấn Độ Dương là vô căn cứ.
Bọn họ chạy nạn về nước thì không thể nào lại mạo hiểm đi du lịch bên ngoài.
Huống hồ ông ta mà dùng thân phận giả muốn xuất ngoại thì rất phiền toái. Thế nên, cả nhà họ chắc chắn là mất tích trong nước. Hơn nữa xác suất mất tích ở Quỳnh Châu là rất lớn.
Cuối cùng, thông tin về Bà Đà giáo cũng đã về, chuyên gia tôn giáo Indonesia đã chứng thực, tín đồ Bà Đà giáo còn sống trên thế giới này chỉ còn trong thôn xóm ở đảo nhỏ nào đó, bởi vì những thôn xóm này lạc hậu, không tiếp xúc với nền văn minh, nên tôn giáo cổ xưa này mới còn tồn tại, không biến mất.
Có điều, vì những vị trí đảo nhỏ này quá xa, giao thông không thuận lợi, nên nếu muốn phái người đi điều tra thì phải cần thêm thời gian nữa.
...
“Tổ trưởng Triệu.” Giữa trưa, pháp y Trương Bồi Bồi đến văn phòng làm việc, báo cáo tiến trình của tổ pháp y cho Triệu Ngọc: “Đầu tiên, chúng tôi đã thông qua kiểm tra ADN, xương chi dưới trong vụ án xương trắng quả thật là của người mẫu Mông Khang Phỉ.”
“Mông Khang Phỉ đã đến Hải Lan vào ba tháng trước.” Ngô Tú Mẫn lập tức bổ sung: “Sau khi cảnh sát tham gia vào cuộc điều tra thì phát hiện hóa ra Mông Khang Phỉ được ông chủ của tập đoàn nào đó mời đến, vẫn luôn ở trong biệt thự của ông chủ.”
“Hiện tại, chúng ta đã xác định được Mông Khang Phỉ và ông chủ tập đoàn này quả thật là quan hệ tình nhân.” Ngô Tú Mẫn giới thiệu nói: “Chúng tôi đã bắt giữ tên ông chủ này, theo như lời ông ta nói thì Mông Khang Phỉ đến Hải Lan không lâu thì hai người đã xảy ra tranh chấp, sau đó thì Mông Khang Phỉ không thấy tăm hơi đâu nữa!
“Ông ta chỉ tưởng Mông Khang Phỉ đã rời khỏi Quỳnh Châu, nhưng không ngờ lại mất tích...”
“Hừ!” Thôi Lệ Châu đứng bên cạnh căm phẫn nói: “Cứ nói đến loại người này là buồn nôn, dù cãi nhau thì ít nhất cũng phải đảm bảo người ta đi có an toàn hay không chứ!
“Nếu báo cảnh sát sớm, không chừng còn cứu được cô ta! Chị Ngô!” Cô ta nói với Ngô Tú Mẫn: “Loại người như thế này nhất định phải trừng trị thật nghiêm, cho ông ta nếm mùi đau khổ.”
“Nếu đã vậy thì...” Triệu Ngọc ngẫm nghĩ nói: “Vụ án xương trắng chỉ còn lại thân phận của xương chi trên là chưa xác định được?”
“Đúng vậy.” Ngô Tú Mẫn trả lời: “Không tìm được dữ liệu tương ứng trong kho tin báo mất tích, chúng ta chỉ có thể nghĩ cách khác.”
“Nhưng mà...” Nào ngờ, Trương Bồi Bồi nghe vậy thì vội lên tiếng: “Thầy Cao đã phát hiện ra dãy ADN của phần xương chi trên có vấn đề, ông ta nghi ngờ chủ nhân của phần xương chi trên có thể không phải là người Trung Quốc!”
“Hả?” Triệu Ngọc ngạc nhiên: “Không phải người Trung Quốc sao?”
“Đúng thế.” Trương Bồi Bồi trả lời: “Chẳng những không phải mà hơn nữa còn có sự khác biệt rất lớn, thậm chí cũng không phải là con lai. Theo như lời thầy Cao, nếu nhìn vào dãy ADN mà nói thì khả năng rất lớn là người Europa. Nhưng mà ông ấy còn phải nhờ chuyên gia về mảng gen tư vấn thêm nữa...”
“Nếu như vậy...” Ngô Tú Mẫn vội nói: “Chúng ta có lẽ nên tập trung điều tra những người nước ngoài mất tích ở Quỳnh Châu!”
“Ừ...” Triệu Ngọc nhớ ra chuyện gì, lập tức hỏi Trương Bồi Bồi: “Tôi có thể nghĩ như thế này không? ADN của xương phần chi trên và hộp sọ, và cả ba thi thể nam giới chúng ta phát hiện ra, tất cả đều giống nhau?”
“Đúng vậy!” Trương Bồi Bồi trả lời: “ADN của ba thi thể nam giới và hộp sọ khá giống nhau, cả ba rõ ràng có đặc trưng của người Đông Nam Á.
“Nhưng mà đặc trưng này và thuần chủng của người Đông Nam Á có sự khác biệt, nên thầy Cao nghi rằng họ đều là con lai...”
“À...” Triệu Ngọc suy nghĩ rồi tự mình lẩm bẩm: “Nói thế... Nạn nhân nữ trong vụ án xương trắng, ngoại trừ chủ nhân của hộp sọ ra thì ba người nữ còn lại có thể không liên quan gì đến ân oán của những người con lai Đông Nam Á này?”
“Bởi vì dáng người đẹp, nên bị Lương Nghị Lực cố ý chọn ra sao? Đơn thuần chỉ là... vật hiến tế?”
“Sếp à...” Thôi Lệ Châu kinh ngạc nói: “Ý anh là lần này có phải tôi lại đoán đúng rồi không?”
“Nếu chủ nhân của hộp sọ là cháu gái Ngu Chính Nhiên, vậy thì... Lương Nghị Lực không tiếc giết người lấy xương là vì siêu độ vong hồn cô ta, để cô ta kiếp sau trở thành một người đẹp dáng đẹp à?”
“Nếu suy đoán của Tiểu Thôi là chính xác.” Ngô Tú Mẫn phỏng đoán: “Vậy thì Lương Nghị Lực và Ngu Chính Nhiên có thể cũng có liên quan với nhau?
“Ngu Chính Nhiên có một đứa con trai, hình như... so với tuổi tác của Lương Nghị Lực cũng không kém nhiều?” Ngô Tú Mẫn trợn mắt nói: “Có khi nào... tình tiết là như vậy không? Tổ chức sát thủ đã giết hại cả nhà Ngu Chính Nhiên, nhưng con trai Ngu Chính Nhiên thoát được. Bây giờ hắn ta muốn về báo thù?”
“Nếu nói như vậy...” Thôi Lệ Châu cân nhắc nói: “Thế thì cả nhà Ngu Chính Nhiên đều có thể có liên quan đến tổ chức sát thủ! Nếu không thì sao thân thủ của Lương Nghị Lực có thể tốt đến vậy được chứ?”
“Không sao...” Nghe đến đây, Trương Bồi Bồi chợt nói như tính trước: “Hay là để gen lên tiếng đi! Chúng tôi tìm được tóc và mô da của Lương Nghị Lực trong hiện trường phòng khám răng, đợi đến khi có kết quả xét nghiệm thì sẽ có câu trả lời thôi!”