Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1323
Chương 1323 : Chương 1323NGUY HIỂM TIỀM ẨN
Để bảo đảm sự an toàn tuyệt đối của cha vợ, trong lúc đá bay tên canh gác, Triệu Ngọc đã chuẩn bị dùng bóng tránh nguy hiểm khẩn cấp lên người Miêu Khôn.
Còn tên canh gác bị Triệu Ngọc đá bay đúng lúc ngã ngay trước mặt Miêu Khôn và Lee Bon Seong. Lee Bon Seong nổi loạn trước, dùng một chiêu võ Karate, không những cướp được súng trường của tên canh gác mà còn siết chặt và khống chế hắn ta.
Một giây sau Miêu Khôn nhảy lên từ mặt đất, đấm lên mặt tên canh gác, khiến hắn ta ngất đi.
Cùng lúc đó, Jacob và Sevan Barker có bản lĩnh không tệ áp chế đối phương, hai tên canh gác ở cửa ngã xuống đất.
Dù hai tên canh gác đó biết chút võ nhưng không áp nổi số người bên đây, đợi khi Juliet và Miêu Khôn đến thì thoáng chốc hai tên đó đã bị đánh đến ngất xỉu, hoàn toàn mất khả năng chống cự.
“Lợi hại, lợi hại!” Miêu Khôn giơ ngón tay cái khen Triệu Ngọc: “Con phản ứng nhanh thật, vừa nãy bọn ta đã trao đổi với nhau bằng mật hiệu, lẽ nào ngay cả mật hiệu mà con cũng hiểu, đã sớm biết bọn ta đang tính kế phản kích?”
“Miêu Khôn!” Triệu Ngọc chưa trả lời thì bỗng nhiên Lee Bon Seong đã chĩa súng trường về Miêu Khôn: “Chuyện của hai chúng ta chưa xong đâu, đợi sau khi ra ngoài cần phải giải quyết cho xong!”
“Được, sẵn lòng đón tiếp!” Miêu Khôn giơ quả đấm ra hiệu với hắn ta rồi vội nhặt một cây súng trường lên.
“Đã đến giờ phút nào rồi? Hai người còn chưa giải quyết xong hả?” Yusuf nôn nóng thúc giục: “Mau lên, trốn ra ngoài trước rồi nói sau!”
“Lỗ mãng, lỗ mãng!” Tani Ichiro trốn ở góc tường tỏ ra cực kỳ phiền não: “Tôi đã từng cảnh cáo mọi người đây là hải đảo, không có thuyền thì chạy kiểu gì?”
“Ông thích đi thì đi, tùy ông!” Yusuf lườm tác giả người Nhật.
“Chúng ta cướp trực thăng đi!” Miêu Khôn đưa ra kế sách: “Tôi biết lái...”
Ầm!
Lúc này tên canh gác ngoài cửa nghe thấy có tiếng động, đạp cửa phòng xông vào.
Lee Bon Seong chĩa súng vào kẻ đó và bóp cò!
Nhưng nào ngờ súng của Lee Bon Seong không phát nổ, thì ra trong súng không hề có đạn...
“Hả?” Lee Bon Seong cực kỳ kinh ngạc, thấy tên canh gác sắp nổ súng đánh trả, hắn ta lập tức nhảy lên như cá sang phía bên kia của bàn ăn.
Jacob nhanh tay nhanh mắt đấm mạnh vào tay tên canh gác làm cho cây súng trường tuột khỏi tay tên canh gác, sau đó huých đầu gối đá tên canh gác văng ra ngoài!
“Đóng cửa lại!”
Theo tiếng hét của Miêu Khôn, Sevan Barker vội vàng đóng cửa phòng ăn lại. Những người khác cùng ra sức lật đổ chiếc bàn ăn to lớn để chặn cửa lại!
Rầm rầm...
Giấy trắng và văn phòng phẩm trên bàn đều đổ trên đất, bừa bộn cả lên…
Ầm ầm ầm...
Ầm ầm ầm...
Người bên ngoài dồn sức đập cửa nhưng mà thế nào cũng không thể mở cửa ra.
“Mau lên, mau lên, mau lên...” Yusuf chỉ vào cánh cửa nhỏ thông từ phòng ăn vào phòng bếp: “Chúng ta mau chóng ra ngoài từ con đường đó! Mau lên...”
Trong phòng ăn không có cửa sổ, cánh cửa nhỏ này là lối thoát duy nhất của bọn họ.
Nhưng khi Yusuf tiến lên vặn tay nắm cửa thì phát hiện cánh cửa này đã bị khóa!
“Đệch!” Yusuf sốt ruột mắng to: “Vừa nãy vẫn còn mở được, ai đã khóa cánh cửa này lại?”
“Ông Nhật Bản...” Sevan Barker vội nói với Tani Ichiro: “Chẳng phải ông biết cạy khóa à? Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
“Không... không không không có dụng cụ à?” Tani Ichiro vén áo ngủ lên, tỏ ý trên người mình chẳng có đạo cụ nào.
“Không kịp nữa rồi! Trốn mau!” Miêu Khôn hét to rồi ngắm cây súng trường mà mình cướp được về phía khóa cửa, định nổ súng bắn.
Song cùng với tiếng ken két vang lên, không ngờ cây súng của Miêu Khôn cũng không có đạn.
Không phải chứ?
Mọi người cảm thấy không ổn, những người khác cũng lần lượt bóp cò nhưng kết quả vẫn giống như Lee Bon Seong và Miêu Khôn.
“Sao lại như thế?” Sevan Barker cực kỳ hoảng sợ: “Tại sao tất cả đều không có đạn? Không phải là súng giả chứ?”
“Được rồi, để tôi đi!” Lúc này, Jacob hét to rồi bỗng đâm vào cánh cửa nhỏ kia nói: “Tránh ra hết đi...”
Nếu như nói Juliet khỏe mạnh như bò rừng thì Jacob chính là tòa núi sừng sững, sau khi anh ta tông vào cánh cửa, thì cánh cửa đó lập tức lay động kịch liệt, rõ ràng nó cũng không chịu đựng nổi sức mạnh của Jacob.
Jacob nhìn thấy có hy vọng, anh ta tiếp tục dốc hết toàn bộ sức lực tông vào cánh cửa lần thứ hai.
Lần này, cùng với cú va đập mãnh liệt, ván cửa bỗng vỡ ra, cả cánh cửa và khung cửa đều sập xuống...
Đệch...
Thấy Jacob cuồng bạo như vậy, Triệu Ngọc thầm líu lưỡi, lo sợ thay cho cha vợ.
Với trạng thái này của Jacob, cho dù có uống thuốc bổ sung năng lượng thì hắn cũng chưa chắc đã là đối thủ của Jacob, vậy mà Miêu Khôn lại dám đá người này khỏi trực thăng, có phải chơi lớn rồi không?
Tình hình khẩn cấp, bọn họ không thể do dự mà nhanh chóng chui vào cánh cửa để ra ngoài...
Đúng như bọn họ đã dự đoán, phía sau cánh cửa chính là phòng bếp, xuyên qua phòng bếp có một hành lang có thể thông ra bên ngoài.
Nhưng họ vừa mới vào phòng bếp thì lập tức có người cảm thấy không ổn.
“Hả? Đây là...” Juliet buồn bực chỉ xuống mặt đất: “Ở đây... sao lại có nhiều nước như vậy? Ở đâu ra vậy?”
Mọi người cúi đầu quan sát, quả nhiên họ nhìn thấy trên sàn nhà toàn là nước, nước đã lên đến mắt cá chân của bọn họ, ai cũng không thể né được.
“Có gì mà lạ?” Yusuf nhanh chóng chạy vào trong nhà bếp rồi chỉ vào ống nước nói: “Mọi người không thấy ống nước đang mở à? Chắc là bị rò rỉ nước rồi?”
“Không đúng...” Tani Ichiro nghi ngờ: “Ống nước có rò rỉ thì cũng không thể cao như vậy, trừ phi... cống thoát nước đã bị chặn lại...”
“Được rồi, quan tâm đến nó làm gì? Mau chạy thôi!” Sevan Barker đẩy Tani Ichiro: “Nếu còn không chạy thì sẽ không kịp đâu!”
Ôi chết!
Ngay lúc này, Triệu Ngọc đi sau cùng đã đặt một chân vào trong nước. Ngoài việc cũng cảm thấy kỳ lạ thì Triệu Ngọc còn có một máy thăm dò tàng hình.
Trên máy thăm dò đột nhiên xuất hiện một chấm đỏ, rõ ràng đây là tình trạng nguy hiểm.
Nhưng... điều khiến Triệu Ngọc thấy kỳ lạ là chấm tròn màu đỏ ở giữa phòng bếp không phải bom hay lựu đạn, mà là… mà là một mối nguy hiểm tiềm ẩn..
Có chuyện gì đang xảy ra?
Nguy hiểm tiềm ẩn là gì?
Dù không rõ là gì nhưng dù sao đó cũng là nguy hiểm, Triệu Ngọc vội hô mọi người trở lại: “Mau lên! Mau quay lại, có mai phục! Mau lên...”
Quả nhiên Triệu Ngọc còn chưa nói xong thì trong phòng bếp đã xảy ra biến cố.
Mặt đất chỗ trung tâm phòng bếp lóe lên ánh sáng trắng chói mắt, ngay sau đó có vô số luồng điện màu xanh bắn ra từ bốn phương tám hướng, có tia bắn nhanh, có tia truyền điện qua nước, thoáng chốc đã giật khiến cho mọi người ngã quỵ!
Thời gian duy trì dòng điện rất ngắn, sau khi bùng nổ không lâu sau thì biến mất.
Phù phù, phù phù, một giây sau những người bị giật điện đều ngã trong vũng nước như sủi cảo...
Để bảo đảm sự an toàn tuyệt đối của cha vợ, trong lúc đá bay tên canh gác, Triệu Ngọc đã chuẩn bị dùng bóng tránh nguy hiểm khẩn cấp lên người Miêu Khôn.
Còn tên canh gác bị Triệu Ngọc đá bay đúng lúc ngã ngay trước mặt Miêu Khôn và Lee Bon Seong. Lee Bon Seong nổi loạn trước, dùng một chiêu võ Karate, không những cướp được súng trường của tên canh gác mà còn siết chặt và khống chế hắn ta.
Một giây sau Miêu Khôn nhảy lên từ mặt đất, đấm lên mặt tên canh gác, khiến hắn ta ngất đi.
Cùng lúc đó, Jacob và Sevan Barker có bản lĩnh không tệ áp chế đối phương, hai tên canh gác ở cửa ngã xuống đất.
Dù hai tên canh gác đó biết chút võ nhưng không áp nổi số người bên đây, đợi khi Juliet và Miêu Khôn đến thì thoáng chốc hai tên đó đã bị đánh đến ngất xỉu, hoàn toàn mất khả năng chống cự.
“Lợi hại, lợi hại!” Miêu Khôn giơ ngón tay cái khen Triệu Ngọc: “Con phản ứng nhanh thật, vừa nãy bọn ta đã trao đổi với nhau bằng mật hiệu, lẽ nào ngay cả mật hiệu mà con cũng hiểu, đã sớm biết bọn ta đang tính kế phản kích?”
“Miêu Khôn!” Triệu Ngọc chưa trả lời thì bỗng nhiên Lee Bon Seong đã chĩa súng trường về Miêu Khôn: “Chuyện của hai chúng ta chưa xong đâu, đợi sau khi ra ngoài cần phải giải quyết cho xong!”
“Được, sẵn lòng đón tiếp!” Miêu Khôn giơ quả đấm ra hiệu với hắn ta rồi vội nhặt một cây súng trường lên.
“Đã đến giờ phút nào rồi? Hai người còn chưa giải quyết xong hả?” Yusuf nôn nóng thúc giục: “Mau lên, trốn ra ngoài trước rồi nói sau!”
“Lỗ mãng, lỗ mãng!” Tani Ichiro trốn ở góc tường tỏ ra cực kỳ phiền não: “Tôi đã từng cảnh cáo mọi người đây là hải đảo, không có thuyền thì chạy kiểu gì?”
“Ông thích đi thì đi, tùy ông!” Yusuf lườm tác giả người Nhật.
“Chúng ta cướp trực thăng đi!” Miêu Khôn đưa ra kế sách: “Tôi biết lái...”
Ầm!
Lúc này tên canh gác ngoài cửa nghe thấy có tiếng động, đạp cửa phòng xông vào.
Lee Bon Seong chĩa súng vào kẻ đó và bóp cò!
Nhưng nào ngờ súng của Lee Bon Seong không phát nổ, thì ra trong súng không hề có đạn...
“Hả?” Lee Bon Seong cực kỳ kinh ngạc, thấy tên canh gác sắp nổ súng đánh trả, hắn ta lập tức nhảy lên như cá sang phía bên kia của bàn ăn.
Jacob nhanh tay nhanh mắt đấm mạnh vào tay tên canh gác làm cho cây súng trường tuột khỏi tay tên canh gác, sau đó huých đầu gối đá tên canh gác văng ra ngoài!
“Đóng cửa lại!”
Theo tiếng hét của Miêu Khôn, Sevan Barker vội vàng đóng cửa phòng ăn lại. Những người khác cùng ra sức lật đổ chiếc bàn ăn to lớn để chặn cửa lại!
Rầm rầm...
Giấy trắng và văn phòng phẩm trên bàn đều đổ trên đất, bừa bộn cả lên…
Ầm ầm ầm...
Ầm ầm ầm...
Người bên ngoài dồn sức đập cửa nhưng mà thế nào cũng không thể mở cửa ra.
“Mau lên, mau lên, mau lên...” Yusuf chỉ vào cánh cửa nhỏ thông từ phòng ăn vào phòng bếp: “Chúng ta mau chóng ra ngoài từ con đường đó! Mau lên...”
Trong phòng ăn không có cửa sổ, cánh cửa nhỏ này là lối thoát duy nhất của bọn họ.
Nhưng khi Yusuf tiến lên vặn tay nắm cửa thì phát hiện cánh cửa này đã bị khóa!
“Đệch!” Yusuf sốt ruột mắng to: “Vừa nãy vẫn còn mở được, ai đã khóa cánh cửa này lại?”
“Ông Nhật Bản...” Sevan Barker vội nói với Tani Ichiro: “Chẳng phải ông biết cạy khóa à? Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
“Không... không không không có dụng cụ à?” Tani Ichiro vén áo ngủ lên, tỏ ý trên người mình chẳng có đạo cụ nào.
“Không kịp nữa rồi! Trốn mau!” Miêu Khôn hét to rồi ngắm cây súng trường mà mình cướp được về phía khóa cửa, định nổ súng bắn.
Song cùng với tiếng ken két vang lên, không ngờ cây súng của Miêu Khôn cũng không có đạn.
Không phải chứ?
Mọi người cảm thấy không ổn, những người khác cũng lần lượt bóp cò nhưng kết quả vẫn giống như Lee Bon Seong và Miêu Khôn.
“Sao lại như thế?” Sevan Barker cực kỳ hoảng sợ: “Tại sao tất cả đều không có đạn? Không phải là súng giả chứ?”
“Được rồi, để tôi đi!” Lúc này, Jacob hét to rồi bỗng đâm vào cánh cửa nhỏ kia nói: “Tránh ra hết đi...”
Nếu như nói Juliet khỏe mạnh như bò rừng thì Jacob chính là tòa núi sừng sững, sau khi anh ta tông vào cánh cửa, thì cánh cửa đó lập tức lay động kịch liệt, rõ ràng nó cũng không chịu đựng nổi sức mạnh của Jacob.
Jacob nhìn thấy có hy vọng, anh ta tiếp tục dốc hết toàn bộ sức lực tông vào cánh cửa lần thứ hai.
Lần này, cùng với cú va đập mãnh liệt, ván cửa bỗng vỡ ra, cả cánh cửa và khung cửa đều sập xuống...
Đệch...
Thấy Jacob cuồng bạo như vậy, Triệu Ngọc thầm líu lưỡi, lo sợ thay cho cha vợ.
Với trạng thái này của Jacob, cho dù có uống thuốc bổ sung năng lượng thì hắn cũng chưa chắc đã là đối thủ của Jacob, vậy mà Miêu Khôn lại dám đá người này khỏi trực thăng, có phải chơi lớn rồi không?
Tình hình khẩn cấp, bọn họ không thể do dự mà nhanh chóng chui vào cánh cửa để ra ngoài...
Đúng như bọn họ đã dự đoán, phía sau cánh cửa chính là phòng bếp, xuyên qua phòng bếp có một hành lang có thể thông ra bên ngoài.
Nhưng họ vừa mới vào phòng bếp thì lập tức có người cảm thấy không ổn.
“Hả? Đây là...” Juliet buồn bực chỉ xuống mặt đất: “Ở đây... sao lại có nhiều nước như vậy? Ở đâu ra vậy?”
Mọi người cúi đầu quan sát, quả nhiên họ nhìn thấy trên sàn nhà toàn là nước, nước đã lên đến mắt cá chân của bọn họ, ai cũng không thể né được.
“Có gì mà lạ?” Yusuf nhanh chóng chạy vào trong nhà bếp rồi chỉ vào ống nước nói: “Mọi người không thấy ống nước đang mở à? Chắc là bị rò rỉ nước rồi?”
“Không đúng...” Tani Ichiro nghi ngờ: “Ống nước có rò rỉ thì cũng không thể cao như vậy, trừ phi... cống thoát nước đã bị chặn lại...”
“Được rồi, quan tâm đến nó làm gì? Mau chạy thôi!” Sevan Barker đẩy Tani Ichiro: “Nếu còn không chạy thì sẽ không kịp đâu!”
Ôi chết!
Ngay lúc này, Triệu Ngọc đi sau cùng đã đặt một chân vào trong nước. Ngoài việc cũng cảm thấy kỳ lạ thì Triệu Ngọc còn có một máy thăm dò tàng hình.
Trên máy thăm dò đột nhiên xuất hiện một chấm đỏ, rõ ràng đây là tình trạng nguy hiểm.
Nhưng... điều khiến Triệu Ngọc thấy kỳ lạ là chấm tròn màu đỏ ở giữa phòng bếp không phải bom hay lựu đạn, mà là… mà là một mối nguy hiểm tiềm ẩn..
Có chuyện gì đang xảy ra?
Nguy hiểm tiềm ẩn là gì?
Dù không rõ là gì nhưng dù sao đó cũng là nguy hiểm, Triệu Ngọc vội hô mọi người trở lại: “Mau lên! Mau quay lại, có mai phục! Mau lên...”
Quả nhiên Triệu Ngọc còn chưa nói xong thì trong phòng bếp đã xảy ra biến cố.
Mặt đất chỗ trung tâm phòng bếp lóe lên ánh sáng trắng chói mắt, ngay sau đó có vô số luồng điện màu xanh bắn ra từ bốn phương tám hướng, có tia bắn nhanh, có tia truyền điện qua nước, thoáng chốc đã giật khiến cho mọi người ngã quỵ!
Thời gian duy trì dòng điện rất ngắn, sau khi bùng nổ không lâu sau thì biến mất.
Phù phù, phù phù, một giây sau những người bị giật điện đều ngã trong vũng nước như sủi cảo...