Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1317
Chương 1317 : Chương 1317MAU BẮT ĐẦU ĐI!
Vừa nhìn thấy nhiều cảnh sát võ trang đầy đủ như vậy xông tới, Cisse lập tức sợ run người, vội vàng lui lại.
Triệu Ngọc cũng thấy rất bất ngờ, hắn vội vàng mở mục đạo cụ ra, chuẩn bị sử dụng đạo cụ để ứng phó với sự cố ngoài ý muốn này bất cứ lúc nào.
“Này, này... Scott, ông làm vậy là có ý gì? Này...”
Lúc này, tiếng kêu của Trung úy Kangteuk bỗng vang lên ở cửa, anh ta đang chạy vào cửa, đuổi theo một người mặc đồ rằn ri.
“Đây là nhiệm vụ nội bộ của SIS, ông đến đây làm gì?” Kangteuk vừa đuổi sát theo người kia vừa hỏi: “À mà ông đến Fiji từ bao giờ thế, sao tôi chẳng nhận được tin tức gì?”
Nghe xong, sĩ quan tên Scott mới dừng chân tháo kính râm ra, để lộ khuôn mặt lạnh lùng sắc bén, từng trải đủ sự đời.
Tóc người này ngắn hơn Kangteuk một chút, tuy đầu đội mũ nồi nhưng mọi người vẫn có thể nhận ra đầu ông ta bị hói.
“Các anh đã ngăn chặn tín hiệu ở đảo Kỳ Tích, anh nói xem tại sao không nhận được tin tức?” Mắt Scott lộ vẻ tàn nhẫn, quát Kangteuk mà không hề khách sáo: “Tôi thực sự không hiểu, Grimm cũng chết rồi mà các anh vẫn muốn điên cùng ông ta à!”
“Giờ các anh vừa lòng chưa? Tôi hỏi anh, có phải chuyện cô Molly bị ám sát là thật đúng không?”
“Đương... Đương nhiên...” Dường như Kangteuk đã cảm giác được tình hình tệ hơn nên trả lời hơi ấp úng.
“Hừ!” Scott hừ lạnh, khiển trách nghiêm khắc: “Quản lý cấp cao của Cục Tình báo bị giết mà không liên quan đến M15 chúng tôi ư? Kangteuk, đến giờ mà anh vẫn không chịu thừa nhận sự thất trách nghiêm trọng của mình à?”
“Chuyện này... Nhưng...” Kangteuk lúng túng không biết nói gì.
“Nhưng nhị gì?” Scott lạnh lùng khiển trách: “Anh đợi bị điều tra đi! Nơi này đã do tôi toàn quyền phụ trách! Anh lập tức báo cáo rõ tình hình hiện tại cho tôi...”
“Ừm... Ừm...” Kangteuk thầm siết chặt nắm tay, vô cùng phẫn nộ nhưng lại không tiện phát tác.
“Hơn nữa, những người bị tình nghi đang ở đâu?” Scott hỏi liên tục.
Ông ta vừa nói xong thì bỗng nhìn thấy Cisse và Triệu Ngọc đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách, trước mặt họ là các món ăn cho bữa trưa.
“Woa!” Scott cười nhạt: “Ăn uống thịnh soạn nhỉ? SIS các anh thực sự hiểu đạo đãi khách đấy? Thủ lĩnh bị giết rồi mà nghi phạm lại được hưởng đãi ngộ như khách quý, các anh cũng giỏi thật!”
“Ừm...” Thấy đối phương hùng hổ, hung hăng, Cisse da đen vội vàng bưng đĩa salad rồi nói: “Ngài hiểu lầm rồi, chúng tôi nào có đãi ngộ tốt, thực ra... chỉ có đĩa salad này là của tôi thôi!”
Ực... Nói xong, Cisse căng thẳng nuốt nước bọt.
Scott nhìn Cisse rồi lại nhìn Triệu Ngọc, lúc này ông ta mới nói với Kangteuk bằng giọng ra lệnh: “Trung úy Kangteuk, hiện giờ anh lập tức tập trung tất cả nghi phạm tới đây cho tôi.
“Tôi thực sự phục các anh, đã xảy ra chuyện lớn như vậy rồi mà hiệu suất làm việc của các anh vẫn kém như trước!”
“Nhưng, Scott... à không... sếp!” Kangteuk bối rối nói: “Chúng tôi đang thẩm vấn nghi phạm, bao gồm cả chuyện về kim cương...”
“Gì cơ? Lẽ nào tôi nói vẫn chưa đủ rõ à?” Scott quát: “Tôi nói là ‘lập tức’!”
“Vâng... được, được...” Kangteuk hết cách, đành phải ra hiệu cho cấp dưới mau chóng tới phòng thẩm vấn tạm thời để dẫn người đi.
“Mấy người các anh mau kiểm soát chỗ này!” Scott bảo cấp dưới rồi lại xoay người nói với Kangteuk: “Giờ anh hãy đưa tôi đi gặp cô Molly!”
Kangteuk không dám kháng lệnh, anh ta vội vàng dẫn Scott rời khỏi sảnh tới phòng khám nghiệm, nhận dạng tử thi tạm thời.
“Trước kia tôi nói thế nào ấy nhỉ? Tôi biết ngay chuyện này phiền phức mà...” Cisse ăn vài miếng hoa quả, salad rồi nói với Triệu Ngọc: “Cậu biết ý nghĩa của M15 không? Cục An ninh quốc gia... Quả nhiên thân phận của cô Molly không bình thường... Ừm, ngại quá... tôi lại quên...” Ông ta vỗ đầu, giờ mới nhớ ra Triệu Ngọc căn bản không hiểu những gì mình nói.
Triệu Ngọc nhìn những cảnh sát vác súng trên vai, trang bị võ trang đầy đủ, hắn tự thấy cực kỳ không ổn. Hiện giờ ngay cả Cục An ninh quốc gia cũng vào cuộc, chứng tỏ tình hình đã vô cùng nghiêm trọng.
“Này, anh làm gì thế?” Không lâu sau Triệu Ngọc nghe thấy tiếng của Yusuf truyền đến từ phòng thẩm vấn: “Tôi đã nói rồi, tôi chưa từng quan sát kĩ chìa khóa, sao không có ai tin tưởng tôi?”
“Không phải chứ?” Sevan Barker ở phía sau hỏi Yusuf: “Ông vẫn không chịu thành thật khai báo à? Đừng ầm ĩ nữa được không, cứ tiếp tục như vậy thì ông sẽ làm liên lụy mọi người đấy!”
“Tôi phải nói thế nào thì mọi người mới tin? Tôi không biết mật mã thì phải khai báo thế nào?” Sau khi biện bạch, Yusuf hỏi ngược lại: “À? Nói như vậy... ông đã khai báo?”
“Nói nhảm à! Đến giờ phút này rồi, chẳng nhẽ đợi bị giật điện ư?” Sevan Barker thẳng thắn đáp: “Mật mã của tôi là G, G viết hoa! Tôi đoán mật mã Grimm để lại có khả năng là chữ cái và số hợp lại!”
“Có lý!” Miêu Khôn gật đầu: “Nếu là tôi thì tôi đoán nếu đã có hơn 13 chữ cái thì không chừng là tài khoản và mật mã nào đó, chỉ cần tìm thấy chỗ nhập mật mã thích hợp thì sẽ tìm thấy nơi giấu kim cương!”
“Đừng chỉ nói đến chúng tôi chứ, Female Miêu, Tani Ichiro, hai người thì sao? Mật mã của hai người là gì?” Yusuf hỏi.
“Hì hì, anh nghĩ hay nhỉ, anh không nói, tôi cũng không nói!”
Miêu Khôn cười xấu xa, ông và mọi người đã cùng vượt qua hành lang đến sảnh. Kết quả, sau khi mọi người nhìn thấy những cảnh sát vác súng trên vai thì đều ngạc nhiên như dự đoán, tất cả đều ngậm miệng lại.
“Đây... đây là... gì thế?” Jacob lẩm bẩm nói một câu.
“Hết rồi, thế là hết rồi...” Cisse vội vàng đặt đĩa salad xuống rồi chạy tới trước mặt họ giới thiệu: “M15 đến rồi, xin anh em đừng bày trò nữa, chúng ta buộc phải tìm ra kim cương bằng tốc độ nhanh nhất!”
“Hả? M15?” Jacob không khỏi hít khí lạnh, mặt lộ vẻ kiêng dè.
“Chỉ tìm thấy kim cương thôi cũng không được!” Lee Bon Seong rỏ ra hết sức bình tĩnh: “Cô Molly là người quản lý cấp cao của Cục Tình báo, chắc hẳn dù M15 hay SIS đều phải tìm ra hung thủ để bàn giao chứ?”
“Ai chẳng biết!” Miêu Khôn nheo mắt nói: “Nếu không làm tốt thì sẽ dẫn đến tranh chấp quốc tế! Tôi muốn nói, chắc hẳn mọi người đều biết rõ phong cách làm việc của M15 đúng không? Tôi khuyên hung thủ thần bí một câu thôi, đừng làm liên lụy đến mọi người, đứng ra nhận tội được không?”
“Phong cách làm việc gì cơ?” Tịch Mộng Na nói: “Tôi chỉ biết M15 là Cục An ninh quốc gia của Anh, nếu đã là tổng cục của quốc gia thì dù sao cũng không thể... xử lý chúng ta... ừm...”
Tịch Mộng Na càng nói càng không chắc chắn...
“Thôi được rồi, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh khi được gặp các tinh anh giới trinh thám ở đây!” Lúc này, viên sĩ quan Scott bỗng xuất hiện cùng với trung úy Kangteuk và Juliet vừa bị dẫn đến.
“Tình hình khẩn cấp nên tôi cũng không khách sáo nữa!” Scott liếc nhìn họ một lượt rồi vừa vẫy tay với cấp dưới ra hiệu vừa nói với họ: “Tôi không hy vọng sẽ làm phí thời giờ của mọi người, càng không hy vọng mọi người làm phí thời giờ của tôi! Bởi vậy chúng ta mau bắt đầu đi!”
Vừa nhìn thấy nhiều cảnh sát võ trang đầy đủ như vậy xông tới, Cisse lập tức sợ run người, vội vàng lui lại.
Triệu Ngọc cũng thấy rất bất ngờ, hắn vội vàng mở mục đạo cụ ra, chuẩn bị sử dụng đạo cụ để ứng phó với sự cố ngoài ý muốn này bất cứ lúc nào.
“Này, này... Scott, ông làm vậy là có ý gì? Này...”
Lúc này, tiếng kêu của Trung úy Kangteuk bỗng vang lên ở cửa, anh ta đang chạy vào cửa, đuổi theo một người mặc đồ rằn ri.
“Đây là nhiệm vụ nội bộ của SIS, ông đến đây làm gì?” Kangteuk vừa đuổi sát theo người kia vừa hỏi: “À mà ông đến Fiji từ bao giờ thế, sao tôi chẳng nhận được tin tức gì?”
Nghe xong, sĩ quan tên Scott mới dừng chân tháo kính râm ra, để lộ khuôn mặt lạnh lùng sắc bén, từng trải đủ sự đời.
Tóc người này ngắn hơn Kangteuk một chút, tuy đầu đội mũ nồi nhưng mọi người vẫn có thể nhận ra đầu ông ta bị hói.
“Các anh đã ngăn chặn tín hiệu ở đảo Kỳ Tích, anh nói xem tại sao không nhận được tin tức?” Mắt Scott lộ vẻ tàn nhẫn, quát Kangteuk mà không hề khách sáo: “Tôi thực sự không hiểu, Grimm cũng chết rồi mà các anh vẫn muốn điên cùng ông ta à!”
“Giờ các anh vừa lòng chưa? Tôi hỏi anh, có phải chuyện cô Molly bị ám sát là thật đúng không?”
“Đương... Đương nhiên...” Dường như Kangteuk đã cảm giác được tình hình tệ hơn nên trả lời hơi ấp úng.
“Hừ!” Scott hừ lạnh, khiển trách nghiêm khắc: “Quản lý cấp cao của Cục Tình báo bị giết mà không liên quan đến M15 chúng tôi ư? Kangteuk, đến giờ mà anh vẫn không chịu thừa nhận sự thất trách nghiêm trọng của mình à?”
“Chuyện này... Nhưng...” Kangteuk lúng túng không biết nói gì.
“Nhưng nhị gì?” Scott lạnh lùng khiển trách: “Anh đợi bị điều tra đi! Nơi này đã do tôi toàn quyền phụ trách! Anh lập tức báo cáo rõ tình hình hiện tại cho tôi...”
“Ừm... Ừm...” Kangteuk thầm siết chặt nắm tay, vô cùng phẫn nộ nhưng lại không tiện phát tác.
“Hơn nữa, những người bị tình nghi đang ở đâu?” Scott hỏi liên tục.
Ông ta vừa nói xong thì bỗng nhìn thấy Cisse và Triệu Ngọc đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách, trước mặt họ là các món ăn cho bữa trưa.
“Woa!” Scott cười nhạt: “Ăn uống thịnh soạn nhỉ? SIS các anh thực sự hiểu đạo đãi khách đấy? Thủ lĩnh bị giết rồi mà nghi phạm lại được hưởng đãi ngộ như khách quý, các anh cũng giỏi thật!”
“Ừm...” Thấy đối phương hùng hổ, hung hăng, Cisse da đen vội vàng bưng đĩa salad rồi nói: “Ngài hiểu lầm rồi, chúng tôi nào có đãi ngộ tốt, thực ra... chỉ có đĩa salad này là của tôi thôi!”
Ực... Nói xong, Cisse căng thẳng nuốt nước bọt.
Scott nhìn Cisse rồi lại nhìn Triệu Ngọc, lúc này ông ta mới nói với Kangteuk bằng giọng ra lệnh: “Trung úy Kangteuk, hiện giờ anh lập tức tập trung tất cả nghi phạm tới đây cho tôi.
“Tôi thực sự phục các anh, đã xảy ra chuyện lớn như vậy rồi mà hiệu suất làm việc của các anh vẫn kém như trước!”
“Nhưng, Scott... à không... sếp!” Kangteuk bối rối nói: “Chúng tôi đang thẩm vấn nghi phạm, bao gồm cả chuyện về kim cương...”
“Gì cơ? Lẽ nào tôi nói vẫn chưa đủ rõ à?” Scott quát: “Tôi nói là ‘lập tức’!”
“Vâng... được, được...” Kangteuk hết cách, đành phải ra hiệu cho cấp dưới mau chóng tới phòng thẩm vấn tạm thời để dẫn người đi.
“Mấy người các anh mau kiểm soát chỗ này!” Scott bảo cấp dưới rồi lại xoay người nói với Kangteuk: “Giờ anh hãy đưa tôi đi gặp cô Molly!”
Kangteuk không dám kháng lệnh, anh ta vội vàng dẫn Scott rời khỏi sảnh tới phòng khám nghiệm, nhận dạng tử thi tạm thời.
“Trước kia tôi nói thế nào ấy nhỉ? Tôi biết ngay chuyện này phiền phức mà...” Cisse ăn vài miếng hoa quả, salad rồi nói với Triệu Ngọc: “Cậu biết ý nghĩa của M15 không? Cục An ninh quốc gia... Quả nhiên thân phận của cô Molly không bình thường... Ừm, ngại quá... tôi lại quên...” Ông ta vỗ đầu, giờ mới nhớ ra Triệu Ngọc căn bản không hiểu những gì mình nói.
Triệu Ngọc nhìn những cảnh sát vác súng trên vai, trang bị võ trang đầy đủ, hắn tự thấy cực kỳ không ổn. Hiện giờ ngay cả Cục An ninh quốc gia cũng vào cuộc, chứng tỏ tình hình đã vô cùng nghiêm trọng.
“Này, anh làm gì thế?” Không lâu sau Triệu Ngọc nghe thấy tiếng của Yusuf truyền đến từ phòng thẩm vấn: “Tôi đã nói rồi, tôi chưa từng quan sát kĩ chìa khóa, sao không có ai tin tưởng tôi?”
“Không phải chứ?” Sevan Barker ở phía sau hỏi Yusuf: “Ông vẫn không chịu thành thật khai báo à? Đừng ầm ĩ nữa được không, cứ tiếp tục như vậy thì ông sẽ làm liên lụy mọi người đấy!”
“Tôi phải nói thế nào thì mọi người mới tin? Tôi không biết mật mã thì phải khai báo thế nào?” Sau khi biện bạch, Yusuf hỏi ngược lại: “À? Nói như vậy... ông đã khai báo?”
“Nói nhảm à! Đến giờ phút này rồi, chẳng nhẽ đợi bị giật điện ư?” Sevan Barker thẳng thắn đáp: “Mật mã của tôi là G, G viết hoa! Tôi đoán mật mã Grimm để lại có khả năng là chữ cái và số hợp lại!”
“Có lý!” Miêu Khôn gật đầu: “Nếu là tôi thì tôi đoán nếu đã có hơn 13 chữ cái thì không chừng là tài khoản và mật mã nào đó, chỉ cần tìm thấy chỗ nhập mật mã thích hợp thì sẽ tìm thấy nơi giấu kim cương!”
“Đừng chỉ nói đến chúng tôi chứ, Female Miêu, Tani Ichiro, hai người thì sao? Mật mã của hai người là gì?” Yusuf hỏi.
“Hì hì, anh nghĩ hay nhỉ, anh không nói, tôi cũng không nói!”
Miêu Khôn cười xấu xa, ông và mọi người đã cùng vượt qua hành lang đến sảnh. Kết quả, sau khi mọi người nhìn thấy những cảnh sát vác súng trên vai thì đều ngạc nhiên như dự đoán, tất cả đều ngậm miệng lại.
“Đây... đây là... gì thế?” Jacob lẩm bẩm nói một câu.
“Hết rồi, thế là hết rồi...” Cisse vội vàng đặt đĩa salad xuống rồi chạy tới trước mặt họ giới thiệu: “M15 đến rồi, xin anh em đừng bày trò nữa, chúng ta buộc phải tìm ra kim cương bằng tốc độ nhanh nhất!”
“Hả? M15?” Jacob không khỏi hít khí lạnh, mặt lộ vẻ kiêng dè.
“Chỉ tìm thấy kim cương thôi cũng không được!” Lee Bon Seong rỏ ra hết sức bình tĩnh: “Cô Molly là người quản lý cấp cao của Cục Tình báo, chắc hẳn dù M15 hay SIS đều phải tìm ra hung thủ để bàn giao chứ?”
“Ai chẳng biết!” Miêu Khôn nheo mắt nói: “Nếu không làm tốt thì sẽ dẫn đến tranh chấp quốc tế! Tôi muốn nói, chắc hẳn mọi người đều biết rõ phong cách làm việc của M15 đúng không? Tôi khuyên hung thủ thần bí một câu thôi, đừng làm liên lụy đến mọi người, đứng ra nhận tội được không?”
“Phong cách làm việc gì cơ?” Tịch Mộng Na nói: “Tôi chỉ biết M15 là Cục An ninh quốc gia của Anh, nếu đã là tổng cục của quốc gia thì dù sao cũng không thể... xử lý chúng ta... ừm...”
Tịch Mộng Na càng nói càng không chắc chắn...
“Thôi được rồi, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh khi được gặp các tinh anh giới trinh thám ở đây!” Lúc này, viên sĩ quan Scott bỗng xuất hiện cùng với trung úy Kangteuk và Juliet vừa bị dẫn đến.
“Tình hình khẩn cấp nên tôi cũng không khách sáo nữa!” Scott liếc nhìn họ một lượt rồi vừa vẫy tay với cấp dưới ra hiệu vừa nói với họ: “Tôi không hy vọng sẽ làm phí thời giờ của mọi người, càng không hy vọng mọi người làm phí thời giờ của tôi! Bởi vậy chúng ta mau bắt đầu đi!”