Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1316
Chương 1316 : Chương 1316BIẾN ĐỘNG BẤT NGỜ
12giờ trưa, sảnh giữa pháo đài cổ Grimm.
Triệu Ngọc ngồi một mình trên ghế salon da dê ố vàng đã lâu, ngây người nhìn một bàn đồ ăn phong phú thịnh soạn trước mắt.
Nửa tiếng trước, hắn vừa mới được thẩm vấn xong, do bất đồng ngôn ngữ, Trung úy Kangteuk đặc cách cho phép cô Tịch Mộng Na làm người phiên dịch.
Có điều, lời khai của Triệu Ngọc cực kỳ đơn giản, tối hôm qua hắn trở về phòng liền ngủ một giấc đến sáng, không có gì bất thường, cũng không phát hiện có gì khác thường.
Thêm thân phận trong sạch của hắn, lại không có liên quan gì đến cuộc họp mặt trinh thám lần trước. Cho nên, trước mắt hắn là người đầu tiên bước ra từ phòng thẩm vấn tạm thời, mà những người khác vẫn còn đang được thẩm vấn.
Sau khi ra ngoài, lập tức có nhân viên phục vụ đem những món ăn trưa thơm ngon đến cho hắn, nhưng Triệu Ngọc lại không muốn ăn tí nào. Hắn biết, sở dĩ những người khác vẫn chưa ra, ngoại trừ việc khai báo phức tạp hơn so với mình, nhất định còn vì mật mã kim cương.
Kangteuk trông vô cùng khách sáo, nhưng anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế, nhất định sẽ tạo thêm áp lực cho mỗi người, thừa cơ ép họ nói ra mật mã kim cương.
Ài!
Triệu Ngọc khẽ thở dài, thấp thỏm liếc mắt nhìn giao diện hệ thống.
Chỉ thấy hai chữ “Càn Khôn” vẫn treo ở đó ngang ngược kiên cường như trước, không có biến đổi gì.
Có vài lần, Triệu Ngọc thật sự hy vọng là bản thân nhìn nhầm, tuy biết rằng không thể nào có chuyện đó, nhưng vẫn muốn lừa mình dối người một chút...
Giống y như suy đoán của quẻ văn, Triệu Ngọc cũng cảm nhận được tình thế bây giờ dường như ngày càng phức tạp, ngày càng lệch khỏi quỹ đạo.
Sự việc kim cương còn chưa có manh mối gì, cô Molly lại bị hại một cách ly kỳ, phía sau hai chuyện này, rất có thể còn có âm mưu và nguy hiểm to lớn hơn đang đợi hắn!
Nói về chuyện kim cương đi, rốt cuộc thật sự có chuyện như vậy, hay là Grimm đang sắp xếp một vở kịch, không ai có thể nói rõ được.
Có điều... thông qua phản ứng của mọi người, ít nhất Triệu Ngọc hiểu rõ được một chuyện, bất kể chuyện kim cương là thật hay giả, chuyện mật mã chìa khóa thật sự tồn tại!
Cho nên, nếu như muốn biết chân tướng thì phải vạch trần câu đố mà Grimm để lại.
Theo lý mà nói, vạch trần câu đố hẳn là một việc đơn giản, chỉ cần mọi người nói ra mật mã của mình là được!
Nhưng giống như lời mà Tani Ichiro nói, Grimm đã đoán được từ trước rằng những người này sẽ có ý nghĩ mưu mô riêng, không thể nào đoàn kết hợp tác được.
Bây giờ, mặc dù Trung úy Kangteuk có cơ hội thẩm vấn mọi người, nhưng Triệu Ngọc cũng chẳng xem trọng chuyện anh ta thật sự có thể có được đáp án chính xác hay không.
Bởi vì, một khi có người nói dối, nói ra một mật mã giả, ngược lại sẽ gây ảnh hưởng đến phán đoán của toàn bộ manh mối.
Hơn nữa, giống như Yusuf nói, chỉ cần anh ta một mực chắc chắn bản thân không nhớ mật mã, e là Trung úy Kangteuk cũng đành chịu.
Điều khiến Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ là mật mã mà Jacob và người da đen Cisse nói chính là chữ số Ả Rập, điều này hơi không khớp với kiểu chữ tiếng Anh mà Miêu Khôn nói trước đó.
Không biết Jacob và Cisse có nói đúng hay không? Hay là manh mối mà Grimm để lại chính là tổ hợp chữ và số?
Do chữ cái còn chia ra chữ in và chữ thường, Triệu Ngọc thật sự vô cùng tò mò manh mối hoàn chỉnh rốt cuộc là gì?
Được nhiên, về việc cô Molly bị sát hại, Triệu Ngọc cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Hắn thật sự nghĩ không ra, vì sao lại có người giết hại cô Molly.
Đặc biệt là những thám tử thân làm khách mời như họ. Những người này đều là cao thủ trinh thám, ai cũng biết, một khi cô Molly - chủ nhân của đảo bị hại, bọn họ nhất định không thể thoát nổi liên quan!
Cho dù có thù với cô Molly, cũng đâu thể nào kích động ra tay ở chỗ này chứ?
Cho nên, Triệu Ngọc cho rằng, hoặc là, cô Molly không phải do thám tử nào đó giết; Hoặc là, chính hung thủ giết cô Molly còn có mục đích cấp bách hơn!
Đặc biệt là, theo Triệu Ngọc được biết trước khi cô Molly chết đã bị người ta đánh ngất, cảm giác này ngày càng mãnh liệt.
Thử nghĩ xem, nếu như hung thủ có thể đánh ngất cô Molly, chứng tỏ hắn ta đã có thể khống chế cô Molly, nhưng trong tình huống này, hắn ta lại lựa chọn giết người, bởi vì cái gì chứ?
Ngược lại, nếu như hung thủ đã quyết định giết người từ đầu, vậy thì cần gì đánh ngất cô Molly? Dù sao cũng đều là đánh lén sau lưng, sao không trực tiếp đâm một nhát cho xong chuyện?
Không đúng, không đúng...
Chuyện này trông giống như một vụ án mưu sát sau lưng thông thường nào đó, nhưng nhất định là có điểm kỳ lạ!
Có điều...
Trước mắt, điều mà Triệu Ngọc lo lắng nhất không phải là có thể tìm thấy được hung thủ giết hại cô Molly hay không, càng không phải là có thể tìm được kim cương hay không? Mà là đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà lo lắng cho sự an nguy của mình và cha vợ Miêu Khôn.
Dù sao, quẻ Càn Khôn không phải là chuyện đùa, đây là quẻ hung hiểm nhất kể từ lúc Triệu Ngọc có được hệ thống Kỳ Ngộ!
Chuyện này nếu như không làm lớn lên, căn bản sẽ có lỗi với tính hài hước của hệ thống rồi.
Vì vậy, điều mà Triệu Ngọc đang suy nghĩ đó là bản thân có nên rời khỏi đảo Kỳ Tích sớm chút không, nhân lúc chuyện lớn chưa xảy ra mà toàn thân rút lui?
Nhưng nếu như lựa chọn rời khỏi, vậy có thể sử dụng phương pháp nào?
Bản thân hắn thì dễ xử rồi, chỉ cần lặng lẽ dùng áo tàng hình và máy bay tàng hình là có thể thần không biết quỷ không hay rời khỏi đảo Kỳ Tích.
Nhưng... cha vợ nhà mình phải xử lý sao đây?
Đương nhiên, nếu như mình bỏ chút thuốc ngủ tàng hình, sau đó mang theo ông ấy cùng bay, chưa chắc là không thể bay.
Dù gì, nếu dùng bình dưỡng khí tàng hình thì dù là bơi cũng có thể bơi ra ngoài...
Nhưng mà, đảo Kỳ Tích thì dễ rời khỏi, nhưng muốn rời khỏi Fiji thì đâu dễ đến như vậy? Dù sao cô Molly thuộc Cục Tình báo của đế quốc Anh, e là hai người Triệu - Miêu vừa đến sân bay, sẽ lập tức bị người ta phát hiện.
Fiji lại là một quốc đảo có vùng biển mênh mông, hắn càng không thể sử dụng máy bay tàng hình trực tiếp bay ra ngoài...
Hơn nữa, còn có một điểm quan trọng hơn.
Một khi Triệu Ngọc và Miêu Khôn chạy trốn, chẳng phải trông có tật giật mình à? Người ta nhất định sẽ cho rằng hai người họ là hung thủ!
Cục Tình báo nước Anh không dễ chọc, đến khi đó làm một hiệp nghị ngoại giao, hoặc ra lệnh truy sát quốc tế gì đó, sau này Triệu Ngọc vĩnh viễn đừng mơ đến chuyện làm ăn trên quốc tế nữa!
Mà làm như thế, họ có khác gì may áo cưới cho hung thủ, giúp người ta tiêu dao ngoài vòng pháp luật đâu.
Chà chà...
Nghĩ đến đủ loại nhân tố này, cuối cùng Triệu Ngọc quyết định, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì vẫn không nên khinh suất lựa chọn chạy trốn!
Xem ra, trước mắt hắn chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, quan sát tình hình trước đã rồi tính.
Đương nhiên, phá án dù sao cũng là nghề của mình, nếu như tiện thể có thể phá án, tìm ra hung thủ thật sự, há chẳng phải cũng là một lựa chọn tốt hay sao?
Lạch cạch...
Lúc Triệu Ngọc cẩn thận suy nghĩ, cảnh cửa của một căn phòng nhỏ bên cạnh được mở ra, người da đen Cisse từ trong bước ra.
“Sếp à, tôi không nói dóc đâu!” Cisse hớn hở nói: “Thuật thôi miên của tôi đâu phải học từ David Copperfield chứ, anh nói với sếp của anh để tôi thôi miên mấy người này đi! Tôi đảm bảo có thể lấy được mật mã từ họ...”
“Được rồi, tôi sẽ báo cáo đúng sự thật!” Vị cảnh sát đi với Cisse gật đầu đồng ý, rồi mới nhanh chóng rời khỏi, đi vào báo cáo.
“Hi... Cậu đi ra nhanh thật!” Cisse có thể là đói rồi, sau khi nhìn thấy bữa trưa thịnh soạn bày trước mặt Triệu Ngọc, ông ta trực tiếp cầm một đĩa salad lên, ăn một cách tự nhiên.
Nhưng mà, ông ta vừa mới ăn được mấy miếng thì thấy Trung úy Kangteuk đột nhiên bước nhanh từ trong đại sảnh đến.
Vừa thấy dáng vẻ hấp tấp của Trung úy Kangteuk, Cisse vênh váo tự đắc đứng dậy, nói với anh ta: “Không cần cảm ơn tôi, không cần cảm ơn tôi, tôi cũng chỉ hy vọng nhiệm vụ của các anh sớm ngày hoàn thành thôi... ừm...”
Đắc ý xong, lúc này Cisse mới phát hiện Trung úy Kangteuk vốn không để ý đến ông ta, mà trực tiếp nhanh chân đi ra cửa lâu đài.
Anh ta đi vô cùng vội vàng, biểu cảm trên mặt cũng vô cùng nghiêm túc...
A ô...
Cisse xấu hổ đặt đĩa thức ăn xuống, lúc này mới cùng Triệu Ngọc để ý đến sự khác thường ở cửa, bởi vì hai người họ đều nghe thấy tiếng cánh quạt vù vù từ xa đến gần.
“Có người đến, hơn nữa còn là máy bay trực thăng...” Cisse cảm thấy tò mò, quay người hỏi Triệu Ngọc: “Người anh em, hay là chúng ta cũng đi theo xem thử? Ồ...” Nhìn thấy vẻ mặt ngây ra của Triệu Ngọc, lúc này ông ta mới hậm hực nói: “Quên mất là cậu không hiểu tiếng Anh!”
“Thôi vậy... tôi tự mình đi, kệ cậu vậy...”
Nói rồi Cisse quay người, muốn đi ra ngoài xem náo nhiệt.
Nhưng mà người bên ngoài đến vô cùng nhanh, ông ta mới quay người liền bất ngờ nhìn thấy, cửa chính pháo đài có một đội sĩ binh tay cầm vũ khí hạng nặng, võ trang đầy đủ đi vào!!!
12giờ trưa, sảnh giữa pháo đài cổ Grimm.
Triệu Ngọc ngồi một mình trên ghế salon da dê ố vàng đã lâu, ngây người nhìn một bàn đồ ăn phong phú thịnh soạn trước mắt.
Nửa tiếng trước, hắn vừa mới được thẩm vấn xong, do bất đồng ngôn ngữ, Trung úy Kangteuk đặc cách cho phép cô Tịch Mộng Na làm người phiên dịch.
Có điều, lời khai của Triệu Ngọc cực kỳ đơn giản, tối hôm qua hắn trở về phòng liền ngủ một giấc đến sáng, không có gì bất thường, cũng không phát hiện có gì khác thường.
Thêm thân phận trong sạch của hắn, lại không có liên quan gì đến cuộc họp mặt trinh thám lần trước. Cho nên, trước mắt hắn là người đầu tiên bước ra từ phòng thẩm vấn tạm thời, mà những người khác vẫn còn đang được thẩm vấn.
Sau khi ra ngoài, lập tức có nhân viên phục vụ đem những món ăn trưa thơm ngon đến cho hắn, nhưng Triệu Ngọc lại không muốn ăn tí nào. Hắn biết, sở dĩ những người khác vẫn chưa ra, ngoại trừ việc khai báo phức tạp hơn so với mình, nhất định còn vì mật mã kim cương.
Kangteuk trông vô cùng khách sáo, nhưng anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế, nhất định sẽ tạo thêm áp lực cho mỗi người, thừa cơ ép họ nói ra mật mã kim cương.
Ài!
Triệu Ngọc khẽ thở dài, thấp thỏm liếc mắt nhìn giao diện hệ thống.
Chỉ thấy hai chữ “Càn Khôn” vẫn treo ở đó ngang ngược kiên cường như trước, không có biến đổi gì.
Có vài lần, Triệu Ngọc thật sự hy vọng là bản thân nhìn nhầm, tuy biết rằng không thể nào có chuyện đó, nhưng vẫn muốn lừa mình dối người một chút...
Giống y như suy đoán của quẻ văn, Triệu Ngọc cũng cảm nhận được tình thế bây giờ dường như ngày càng phức tạp, ngày càng lệch khỏi quỹ đạo.
Sự việc kim cương còn chưa có manh mối gì, cô Molly lại bị hại một cách ly kỳ, phía sau hai chuyện này, rất có thể còn có âm mưu và nguy hiểm to lớn hơn đang đợi hắn!
Nói về chuyện kim cương đi, rốt cuộc thật sự có chuyện như vậy, hay là Grimm đang sắp xếp một vở kịch, không ai có thể nói rõ được.
Có điều... thông qua phản ứng của mọi người, ít nhất Triệu Ngọc hiểu rõ được một chuyện, bất kể chuyện kim cương là thật hay giả, chuyện mật mã chìa khóa thật sự tồn tại!
Cho nên, nếu như muốn biết chân tướng thì phải vạch trần câu đố mà Grimm để lại.
Theo lý mà nói, vạch trần câu đố hẳn là một việc đơn giản, chỉ cần mọi người nói ra mật mã của mình là được!
Nhưng giống như lời mà Tani Ichiro nói, Grimm đã đoán được từ trước rằng những người này sẽ có ý nghĩ mưu mô riêng, không thể nào đoàn kết hợp tác được.
Bây giờ, mặc dù Trung úy Kangteuk có cơ hội thẩm vấn mọi người, nhưng Triệu Ngọc cũng chẳng xem trọng chuyện anh ta thật sự có thể có được đáp án chính xác hay không.
Bởi vì, một khi có người nói dối, nói ra một mật mã giả, ngược lại sẽ gây ảnh hưởng đến phán đoán của toàn bộ manh mối.
Hơn nữa, giống như Yusuf nói, chỉ cần anh ta một mực chắc chắn bản thân không nhớ mật mã, e là Trung úy Kangteuk cũng đành chịu.
Điều khiến Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ là mật mã mà Jacob và người da đen Cisse nói chính là chữ số Ả Rập, điều này hơi không khớp với kiểu chữ tiếng Anh mà Miêu Khôn nói trước đó.
Không biết Jacob và Cisse có nói đúng hay không? Hay là manh mối mà Grimm để lại chính là tổ hợp chữ và số?
Do chữ cái còn chia ra chữ in và chữ thường, Triệu Ngọc thật sự vô cùng tò mò manh mối hoàn chỉnh rốt cuộc là gì?
Được nhiên, về việc cô Molly bị sát hại, Triệu Ngọc cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Hắn thật sự nghĩ không ra, vì sao lại có người giết hại cô Molly.
Đặc biệt là những thám tử thân làm khách mời như họ. Những người này đều là cao thủ trinh thám, ai cũng biết, một khi cô Molly - chủ nhân của đảo bị hại, bọn họ nhất định không thể thoát nổi liên quan!
Cho dù có thù với cô Molly, cũng đâu thể nào kích động ra tay ở chỗ này chứ?
Cho nên, Triệu Ngọc cho rằng, hoặc là, cô Molly không phải do thám tử nào đó giết; Hoặc là, chính hung thủ giết cô Molly còn có mục đích cấp bách hơn!
Đặc biệt là, theo Triệu Ngọc được biết trước khi cô Molly chết đã bị người ta đánh ngất, cảm giác này ngày càng mãnh liệt.
Thử nghĩ xem, nếu như hung thủ có thể đánh ngất cô Molly, chứng tỏ hắn ta đã có thể khống chế cô Molly, nhưng trong tình huống này, hắn ta lại lựa chọn giết người, bởi vì cái gì chứ?
Ngược lại, nếu như hung thủ đã quyết định giết người từ đầu, vậy thì cần gì đánh ngất cô Molly? Dù sao cũng đều là đánh lén sau lưng, sao không trực tiếp đâm một nhát cho xong chuyện?
Không đúng, không đúng...
Chuyện này trông giống như một vụ án mưu sát sau lưng thông thường nào đó, nhưng nhất định là có điểm kỳ lạ!
Có điều...
Trước mắt, điều mà Triệu Ngọc lo lắng nhất không phải là có thể tìm thấy được hung thủ giết hại cô Molly hay không, càng không phải là có thể tìm được kim cương hay không? Mà là đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà lo lắng cho sự an nguy của mình và cha vợ Miêu Khôn.
Dù sao, quẻ Càn Khôn không phải là chuyện đùa, đây là quẻ hung hiểm nhất kể từ lúc Triệu Ngọc có được hệ thống Kỳ Ngộ!
Chuyện này nếu như không làm lớn lên, căn bản sẽ có lỗi với tính hài hước của hệ thống rồi.
Vì vậy, điều mà Triệu Ngọc đang suy nghĩ đó là bản thân có nên rời khỏi đảo Kỳ Tích sớm chút không, nhân lúc chuyện lớn chưa xảy ra mà toàn thân rút lui?
Nhưng nếu như lựa chọn rời khỏi, vậy có thể sử dụng phương pháp nào?
Bản thân hắn thì dễ xử rồi, chỉ cần lặng lẽ dùng áo tàng hình và máy bay tàng hình là có thể thần không biết quỷ không hay rời khỏi đảo Kỳ Tích.
Nhưng... cha vợ nhà mình phải xử lý sao đây?
Đương nhiên, nếu như mình bỏ chút thuốc ngủ tàng hình, sau đó mang theo ông ấy cùng bay, chưa chắc là không thể bay.
Dù gì, nếu dùng bình dưỡng khí tàng hình thì dù là bơi cũng có thể bơi ra ngoài...
Nhưng mà, đảo Kỳ Tích thì dễ rời khỏi, nhưng muốn rời khỏi Fiji thì đâu dễ đến như vậy? Dù sao cô Molly thuộc Cục Tình báo của đế quốc Anh, e là hai người Triệu - Miêu vừa đến sân bay, sẽ lập tức bị người ta phát hiện.
Fiji lại là một quốc đảo có vùng biển mênh mông, hắn càng không thể sử dụng máy bay tàng hình trực tiếp bay ra ngoài...
Hơn nữa, còn có một điểm quan trọng hơn.
Một khi Triệu Ngọc và Miêu Khôn chạy trốn, chẳng phải trông có tật giật mình à? Người ta nhất định sẽ cho rằng hai người họ là hung thủ!
Cục Tình báo nước Anh không dễ chọc, đến khi đó làm một hiệp nghị ngoại giao, hoặc ra lệnh truy sát quốc tế gì đó, sau này Triệu Ngọc vĩnh viễn đừng mơ đến chuyện làm ăn trên quốc tế nữa!
Mà làm như thế, họ có khác gì may áo cưới cho hung thủ, giúp người ta tiêu dao ngoài vòng pháp luật đâu.
Chà chà...
Nghĩ đến đủ loại nhân tố này, cuối cùng Triệu Ngọc quyết định, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì vẫn không nên khinh suất lựa chọn chạy trốn!
Xem ra, trước mắt hắn chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, quan sát tình hình trước đã rồi tính.
Đương nhiên, phá án dù sao cũng là nghề của mình, nếu như tiện thể có thể phá án, tìm ra hung thủ thật sự, há chẳng phải cũng là một lựa chọn tốt hay sao?
Lạch cạch...
Lúc Triệu Ngọc cẩn thận suy nghĩ, cảnh cửa của một căn phòng nhỏ bên cạnh được mở ra, người da đen Cisse từ trong bước ra.
“Sếp à, tôi không nói dóc đâu!” Cisse hớn hở nói: “Thuật thôi miên của tôi đâu phải học từ David Copperfield chứ, anh nói với sếp của anh để tôi thôi miên mấy người này đi! Tôi đảm bảo có thể lấy được mật mã từ họ...”
“Được rồi, tôi sẽ báo cáo đúng sự thật!” Vị cảnh sát đi với Cisse gật đầu đồng ý, rồi mới nhanh chóng rời khỏi, đi vào báo cáo.
“Hi... Cậu đi ra nhanh thật!” Cisse có thể là đói rồi, sau khi nhìn thấy bữa trưa thịnh soạn bày trước mặt Triệu Ngọc, ông ta trực tiếp cầm một đĩa salad lên, ăn một cách tự nhiên.
Nhưng mà, ông ta vừa mới ăn được mấy miếng thì thấy Trung úy Kangteuk đột nhiên bước nhanh từ trong đại sảnh đến.
Vừa thấy dáng vẻ hấp tấp của Trung úy Kangteuk, Cisse vênh váo tự đắc đứng dậy, nói với anh ta: “Không cần cảm ơn tôi, không cần cảm ơn tôi, tôi cũng chỉ hy vọng nhiệm vụ của các anh sớm ngày hoàn thành thôi... ừm...”
Đắc ý xong, lúc này Cisse mới phát hiện Trung úy Kangteuk vốn không để ý đến ông ta, mà trực tiếp nhanh chân đi ra cửa lâu đài.
Anh ta đi vô cùng vội vàng, biểu cảm trên mặt cũng vô cùng nghiêm túc...
A ô...
Cisse xấu hổ đặt đĩa thức ăn xuống, lúc này mới cùng Triệu Ngọc để ý đến sự khác thường ở cửa, bởi vì hai người họ đều nghe thấy tiếng cánh quạt vù vù từ xa đến gần.
“Có người đến, hơn nữa còn là máy bay trực thăng...” Cisse cảm thấy tò mò, quay người hỏi Triệu Ngọc: “Người anh em, hay là chúng ta cũng đi theo xem thử? Ồ...” Nhìn thấy vẻ mặt ngây ra của Triệu Ngọc, lúc này ông ta mới hậm hực nói: “Quên mất là cậu không hiểu tiếng Anh!”
“Thôi vậy... tôi tự mình đi, kệ cậu vậy...”
Nói rồi Cisse quay người, muốn đi ra ngoài xem náo nhiệt.
Nhưng mà người bên ngoài đến vô cùng nhanh, ông ta mới quay người liền bất ngờ nhìn thấy, cửa chính pháo đài có một đội sĩ binh tay cầm vũ khí hạng nặng, võ trang đầy đủ đi vào!!!