Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1289
Chương 1289 : Chương 1289ĐẦM CÁ SẤU
“Không thể nào, sao lại có đầm cá sấu ở đây chứ?” Sau khi nhìn thấy con cá sấu, Tịch Mộng Na nhíu mày thật chặt nói: “Chẳng phải đã nói không có nguy hiểm à? Sao lại có cá sấu nhỉ?”
“Đệch...” Triệu Ngọc chửi thầm trong lòng, hắn cũng cảm thấy bực bội.
Hắn vốn đến tham gia tiệc để trải nghiệm thú vui của đám nhà giàu bọn họ, nhưng không ngờ ngoài mê cung quái quỷ này lại từ đâu xuất hiện đầm cá sấu.
Chỉ thấy trong đầm cá luôn có bóng dáng của cá sấu, có con thì im lặng nằm sấp bất động, có con thì từ từ bò trong nước, để lộ bộ hàm to sắc bén, vô cùng đáng sợ của chúng.
“Đây là...”
Sau khi quan sát địa hình, thoáng chốc Tịch Mộng Na và Triệu Ngọc đã chú ý tới phía trên đầm cá sấu có xây rất nhiều giá như tòa tháp, trên giá có rất nhiều cây cầu nhỏ.
Nhưng những cây cầu đó không nối tiếp nhau, căn bản thông thể băng qua đó được.
“À... Tôi hiểu rồi!”
Tịch Mộng Na phản ứng cực kỳ nhanh, cô ta bước lên một bước đến trước tòa tháp thứ nhất bên bờ. Trên tháp có đặt một vật gì đó như đĩa quay.
“Tôi đã từng thấy thứ này rồi, nó có tên là bàn cờ xoay tròn của Ai Cập,” Tịch Mộng Na giới thiệu: “Đây là một trò chơi được tạo ra dựa vào ngành thiên văn học của Ai Cập, cũng không quá khó chơi...”
Tịch Mộng Na nghiêm túc quan sát bàn cờ, chưa đến mười giây cô ta đã đi hai nước cờ.
Kết quả tòa tháp trước mặt lập tức chuyển động, hạ một cây cầu nhỏ xuống dưới chân bọn họ.
“Kìa….. anh thấy sao?” Tịch Mộng Na đắc ý nhướng mày rồi búng tay với Triệu Ngọc: “Đi thôi! Có tôi ở đây thì sẽ mau chóng băng qua được đầm cá sấu này thôi!”
Nói xong cô ta bước chân lên cây cầu nhỏ trước.
Triệu Ngọc thấy vậy nhưng không hề theo cô ta bước lên cầu mà dùng tay ám chỉ “Cô đi trước đi”, ý là hắn không muốn cùng lên cầu với cô ta.
“Hừ!” Tịch Mộng Na nheo mắt nhìn Triệu Ngọc: “Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, cây cầu có thể sẽ trở lại vị trí cũ, Trung Quốc các anh có một câu nói nổi tiếng: ‘Qua thôn này không còn nhà trọ khác’ nhé...” (Ý nói bỏ qua cơ hội này thì không còn cơ hội khác)
“Không được đâu, tôi sợ cá sấu!” Triệu Ngọc xua tay nói: “Cô cứ đi trước đi!”
“Được.” Tịch Mộng Na lườm Triệu Ngọc nói: “Vậy tôi đi ăn cơm trưa trước đây, anh cứ ở đây mà chịu đói chịu khát đi!”
Nói xong Tịch Mộng Na dứt khoát men theo cây cầu nhỏ này đi đến một tòa tháp khác.
Sau khi đến tòa tháp thứ hai, rất nhanh cô ta đã tìm thấy một bàn cờ khác, nhưng rõ ràng bàn cờ thứ hai này hoàn toàn khác bàn cờ thứ nhất.
“Đây là...” Tịch Mộng Na suy ngẫm: “Đây là loại cờ nào đó của Hy Lạp, hình như có liên quan đến màu sắc của cầu vồng...”
Nói rồi cô ta lấy điện thoại ra định tra tài liệu nhưng điện thoại hoàn toàn không có tín hiệu.
“Chẹp...” Tiểu thư trinh thám bất lực chẹp miệng, cô ta nghiêm túc nhớ lại một lúc rồi đành phải tự mình thử.
May mà loại cờ của Hy Lạp này không khó, cô ta nghiên cứu một hồi cũng tìm ra được cách giải, rất nhanh đã mở tòa tháp thứ ba, một cây cầu nữa hạ xuống dưới chân Tịch Mộng Na.
Sau đó Tịch Mộng Na tiếp tục men theo cây cầu để đến tòa tháp thứ ba, nhưng sau khi nhìn thấy bàn cờ trên tòa tháp thứ ba, sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi.
“Chết rồi...” Cô ấy nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chẳng phải đây là Hoa Dung Đạo của Trung Quốc à? Lần này phiền phức rồi, tuy hồi nhỏ mình từng chơi qua nhưng giờ đã quên sạch rồi...”
Tịch Mộng Na thử di chuyển quân cờ rồi không khỏi lắc đầu cười khổ: “Giải thì chắc không có vấn đề gì nhưng mà… sẽ mất rất nhiều thời gian! À...”
Đến bây giờ cô ta mới nhớ ra Triệu Ngọc. Triệu Ngọc là người Trung Quốc chính gốc, có lẽ anh ta sẽ hiểu rõ về Hoa Dung Đạo hơn mình.
Nghĩ vậy, Tịch Mộng Na vội quay đầu vẫy tay, định bảo Triệu Ngọc qua giúp đỡ.
Nhưng cô ta vừa quay đầu thì đã sững sờ với cảnh tượng trước mắt, không ngờ Triệu Ngọc đã vén ống quần lên rồi nghênh ngang bước vào trong… đầm cá sấu!
“Này!” Tịch Mộng Na sợ hãi hét lên: “Triệu Ngọc, anh làm gì vậy, không muốn sống nữa à? Mau... Mau đi ra...”
Nhưng Triệu Ngọc không hề để ý vẫn cố chấp bước vào trong đầm cá sấu.
“Không không không...” Tịch Mộng Na nắm lấy tay vịn của cây cầu lớn tiếng hô: “Tên điên này, tên điên... anh làm như vậy cho dù có thể ép nhân viên quản lý xuất hiện thì cũng không đến kịp đâu? Này?”
Không ngờ Tịch Mộng Na vừa hô xong thì Triệu Ngọc lại khom lưng đưa tay xuống nước, sau đó ra sức bắt một con cá sấu lên!
Lần này Tịch Mộng Na hoàn toàn trợn mắt.
Tịch Mộng Na chỉ nhìn thấy con cá sấu mà Triệu Ngọc lôi ra chỉ có nửa thân trên, phần thân còn lại của cá sấu là giá đỡ bằng gỗ trống rỗng.
“Hả?” Tịch Mộng Na ngạc nhiên thì thầm: “Không ngờ... không ngờ đều là giả! Điều này...”
Một giây sau Triệu Ngọc vứt con cá sấu giả vào trong đầm rồi lại bắt một con cá sấu đang bò. Sau đó hắn hung hãn ném con cá sấu đó xuống đầm, con cá sấu đó lập tức bị chia năm xẻ bảy, linh kiện điện tử rơi lả tả ra ngoài...
“Đây... Đây cũng là giả...” Tịch Mộng Na há hốc mồm không dám tin.
“Hừ!” Triệu Ngọc cười lạnh, hắn chà tay rồi men theo đầm đi đến dưới cây cầu mà Tịch Mộng Na đang đứng nói: “Tiểu thư trinh thám, giờ cô đã hiểu chưa, cửa ải đầm cá sấu này không phải là trò chơi thử nghiệm trí thông minh mà là thử nghiệm dũng khí của chúng ta!”
“Nào...” Triệu Ngọc đưa tay về phía Tịch Mộng Na: “Cô xuống đi! Cửa ải này cũng giống như mê cung, mục đích của Grimm là muốn chúng ta tìm đường tắt!”
“Ừm...” Tịch Mộng Na cẩn thận nhìn Triệu Ngọc rồi lo lắng hỏi thăm: “Vậy nước... có sâu không?”
Đầm nước chưa tới đầu gối Triệu Ngọc, đã quá rõ ràng, cho nên ý của Tịch Mộng Na không phải nước có sâu không mà là nước có bẩn không?
Triệu Ngọc vừa nghe đã hiểu, hắn vội vỗ vào vai mình: “Nào, lần này cô có thể cưỡi lên cổ tôi rồi!”
“Ừm...” Rõ ràng vì Triệu Ngọc từng làm ngã Tịch Mộng Na một lần nên cô ta hơi do dự, lo hắn lại dùng mánh khóe cũ tiếp tục lợi dụng mình.
“Yên tâm đi!” Triệu Ngọc cười: “Tôi vốn là người chính trực!”
“Ừ...”
Tịch Mộng Na suy nghĩ một hồi vẫn lựa chọn tin tưởng Triệu Ngọc, cô ta lập tức xoay người leo qua lan can, cưỡi lên cổ Triệu Ngọc một lần nữa.
Lần này Triệu Ngọc hoàn toàn tự nguyện làm như vậy nên đương nhiên hắn sẽ không làm khó cô tiểu thư trinh thám này.
Sau đó Triệu Ngọc lội dưới nước đi thẳng đến bờ bên kia của đầm cá sấu.
“Tôi không hiểu...” Tịch Mộng Na nghi ngờ hỏi: “Sao anh biết những con cá sấu này đều là giả? Chúng được làm rất giống thật, vốn dĩ không thể phát hiện được...”
“Ha ha...” Triệu Ngọc khẽ cười: “Cô chưa từng nghe về ‘nước mắt cá sấu’ à? Tôi phát hiện ra mắt của những con cá sấu này đều khô.”
“Còn nữa, da của mấy con cá sấu nổi trên mặt nước cũng rất khô, vì để giữ thân nhiệt cho mình, loài cá sấu sẽ không bao giờ để cơ thể mình khô ráo như vậy.
“Đương nhiên những con cá sấu đang di chuyển kia cũng có tuyến đường di chuyển cố định, không khỏi khiến người ta nghi ngờ!”
“Ồ...” Lần này Tịch Mộng Na đã hoàn toàn khâm phục, cô ta thản nhiên thừa nhận: “Xem ra quả thực tôi đã phân tích sai về anh, anh còn tài giỏi hơn tưởng tượng của tôi!”
“Quá khen, quá khen!” Triệu Ngọc đắc ý: “Tôi chỉ là khiêm tốn, người tài vẻ ngoài đần độn, thích giấu nghề mà thôi...”
Ực...
Tịch Mộng Na chịu thua trước sự khoe khoang của Triệu Ngọc, cô ta không khỏi nuốt nước bọt. .
“Không thể nào, sao lại có đầm cá sấu ở đây chứ?” Sau khi nhìn thấy con cá sấu, Tịch Mộng Na nhíu mày thật chặt nói: “Chẳng phải đã nói không có nguy hiểm à? Sao lại có cá sấu nhỉ?”
“Đệch...” Triệu Ngọc chửi thầm trong lòng, hắn cũng cảm thấy bực bội.
Hắn vốn đến tham gia tiệc để trải nghiệm thú vui của đám nhà giàu bọn họ, nhưng không ngờ ngoài mê cung quái quỷ này lại từ đâu xuất hiện đầm cá sấu.
Chỉ thấy trong đầm cá luôn có bóng dáng của cá sấu, có con thì im lặng nằm sấp bất động, có con thì từ từ bò trong nước, để lộ bộ hàm to sắc bén, vô cùng đáng sợ của chúng.
“Đây là...”
Sau khi quan sát địa hình, thoáng chốc Tịch Mộng Na và Triệu Ngọc đã chú ý tới phía trên đầm cá sấu có xây rất nhiều giá như tòa tháp, trên giá có rất nhiều cây cầu nhỏ.
Nhưng những cây cầu đó không nối tiếp nhau, căn bản thông thể băng qua đó được.
“À... Tôi hiểu rồi!”
Tịch Mộng Na phản ứng cực kỳ nhanh, cô ta bước lên một bước đến trước tòa tháp thứ nhất bên bờ. Trên tháp có đặt một vật gì đó như đĩa quay.
“Tôi đã từng thấy thứ này rồi, nó có tên là bàn cờ xoay tròn của Ai Cập,” Tịch Mộng Na giới thiệu: “Đây là một trò chơi được tạo ra dựa vào ngành thiên văn học của Ai Cập, cũng không quá khó chơi...”
Tịch Mộng Na nghiêm túc quan sát bàn cờ, chưa đến mười giây cô ta đã đi hai nước cờ.
Kết quả tòa tháp trước mặt lập tức chuyển động, hạ một cây cầu nhỏ xuống dưới chân bọn họ.
“Kìa….. anh thấy sao?” Tịch Mộng Na đắc ý nhướng mày rồi búng tay với Triệu Ngọc: “Đi thôi! Có tôi ở đây thì sẽ mau chóng băng qua được đầm cá sấu này thôi!”
Nói xong cô ta bước chân lên cây cầu nhỏ trước.
Triệu Ngọc thấy vậy nhưng không hề theo cô ta bước lên cầu mà dùng tay ám chỉ “Cô đi trước đi”, ý là hắn không muốn cùng lên cầu với cô ta.
“Hừ!” Tịch Mộng Na nheo mắt nhìn Triệu Ngọc: “Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, cây cầu có thể sẽ trở lại vị trí cũ, Trung Quốc các anh có một câu nói nổi tiếng: ‘Qua thôn này không còn nhà trọ khác’ nhé...” (Ý nói bỏ qua cơ hội này thì không còn cơ hội khác)
“Không được đâu, tôi sợ cá sấu!” Triệu Ngọc xua tay nói: “Cô cứ đi trước đi!”
“Được.” Tịch Mộng Na lườm Triệu Ngọc nói: “Vậy tôi đi ăn cơm trưa trước đây, anh cứ ở đây mà chịu đói chịu khát đi!”
Nói xong Tịch Mộng Na dứt khoát men theo cây cầu nhỏ này đi đến một tòa tháp khác.
Sau khi đến tòa tháp thứ hai, rất nhanh cô ta đã tìm thấy một bàn cờ khác, nhưng rõ ràng bàn cờ thứ hai này hoàn toàn khác bàn cờ thứ nhất.
“Đây là...” Tịch Mộng Na suy ngẫm: “Đây là loại cờ nào đó của Hy Lạp, hình như có liên quan đến màu sắc của cầu vồng...”
Nói rồi cô ta lấy điện thoại ra định tra tài liệu nhưng điện thoại hoàn toàn không có tín hiệu.
“Chẹp...” Tiểu thư trinh thám bất lực chẹp miệng, cô ta nghiêm túc nhớ lại một lúc rồi đành phải tự mình thử.
May mà loại cờ của Hy Lạp này không khó, cô ta nghiên cứu một hồi cũng tìm ra được cách giải, rất nhanh đã mở tòa tháp thứ ba, một cây cầu nữa hạ xuống dưới chân Tịch Mộng Na.
Sau đó Tịch Mộng Na tiếp tục men theo cây cầu để đến tòa tháp thứ ba, nhưng sau khi nhìn thấy bàn cờ trên tòa tháp thứ ba, sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi.
“Chết rồi...” Cô ấy nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chẳng phải đây là Hoa Dung Đạo của Trung Quốc à? Lần này phiền phức rồi, tuy hồi nhỏ mình từng chơi qua nhưng giờ đã quên sạch rồi...”
Tịch Mộng Na thử di chuyển quân cờ rồi không khỏi lắc đầu cười khổ: “Giải thì chắc không có vấn đề gì nhưng mà… sẽ mất rất nhiều thời gian! À...”
Đến bây giờ cô ta mới nhớ ra Triệu Ngọc. Triệu Ngọc là người Trung Quốc chính gốc, có lẽ anh ta sẽ hiểu rõ về Hoa Dung Đạo hơn mình.
Nghĩ vậy, Tịch Mộng Na vội quay đầu vẫy tay, định bảo Triệu Ngọc qua giúp đỡ.
Nhưng cô ta vừa quay đầu thì đã sững sờ với cảnh tượng trước mắt, không ngờ Triệu Ngọc đã vén ống quần lên rồi nghênh ngang bước vào trong… đầm cá sấu!
“Này!” Tịch Mộng Na sợ hãi hét lên: “Triệu Ngọc, anh làm gì vậy, không muốn sống nữa à? Mau... Mau đi ra...”
Nhưng Triệu Ngọc không hề để ý vẫn cố chấp bước vào trong đầm cá sấu.
“Không không không...” Tịch Mộng Na nắm lấy tay vịn của cây cầu lớn tiếng hô: “Tên điên này, tên điên... anh làm như vậy cho dù có thể ép nhân viên quản lý xuất hiện thì cũng không đến kịp đâu? Này?”
Không ngờ Tịch Mộng Na vừa hô xong thì Triệu Ngọc lại khom lưng đưa tay xuống nước, sau đó ra sức bắt một con cá sấu lên!
Lần này Tịch Mộng Na hoàn toàn trợn mắt.
Tịch Mộng Na chỉ nhìn thấy con cá sấu mà Triệu Ngọc lôi ra chỉ có nửa thân trên, phần thân còn lại của cá sấu là giá đỡ bằng gỗ trống rỗng.
“Hả?” Tịch Mộng Na ngạc nhiên thì thầm: “Không ngờ... không ngờ đều là giả! Điều này...”
Một giây sau Triệu Ngọc vứt con cá sấu giả vào trong đầm rồi lại bắt một con cá sấu đang bò. Sau đó hắn hung hãn ném con cá sấu đó xuống đầm, con cá sấu đó lập tức bị chia năm xẻ bảy, linh kiện điện tử rơi lả tả ra ngoài...
“Đây... Đây cũng là giả...” Tịch Mộng Na há hốc mồm không dám tin.
“Hừ!” Triệu Ngọc cười lạnh, hắn chà tay rồi men theo đầm đi đến dưới cây cầu mà Tịch Mộng Na đang đứng nói: “Tiểu thư trinh thám, giờ cô đã hiểu chưa, cửa ải đầm cá sấu này không phải là trò chơi thử nghiệm trí thông minh mà là thử nghiệm dũng khí của chúng ta!”
“Nào...” Triệu Ngọc đưa tay về phía Tịch Mộng Na: “Cô xuống đi! Cửa ải này cũng giống như mê cung, mục đích của Grimm là muốn chúng ta tìm đường tắt!”
“Ừm...” Tịch Mộng Na cẩn thận nhìn Triệu Ngọc rồi lo lắng hỏi thăm: “Vậy nước... có sâu không?”
Đầm nước chưa tới đầu gối Triệu Ngọc, đã quá rõ ràng, cho nên ý của Tịch Mộng Na không phải nước có sâu không mà là nước có bẩn không?
Triệu Ngọc vừa nghe đã hiểu, hắn vội vỗ vào vai mình: “Nào, lần này cô có thể cưỡi lên cổ tôi rồi!”
“Ừm...” Rõ ràng vì Triệu Ngọc từng làm ngã Tịch Mộng Na một lần nên cô ta hơi do dự, lo hắn lại dùng mánh khóe cũ tiếp tục lợi dụng mình.
“Yên tâm đi!” Triệu Ngọc cười: “Tôi vốn là người chính trực!”
“Ừ...”
Tịch Mộng Na suy nghĩ một hồi vẫn lựa chọn tin tưởng Triệu Ngọc, cô ta lập tức xoay người leo qua lan can, cưỡi lên cổ Triệu Ngọc một lần nữa.
Lần này Triệu Ngọc hoàn toàn tự nguyện làm như vậy nên đương nhiên hắn sẽ không làm khó cô tiểu thư trinh thám này.
Sau đó Triệu Ngọc lội dưới nước đi thẳng đến bờ bên kia của đầm cá sấu.
“Tôi không hiểu...” Tịch Mộng Na nghi ngờ hỏi: “Sao anh biết những con cá sấu này đều là giả? Chúng được làm rất giống thật, vốn dĩ không thể phát hiện được...”
“Ha ha...” Triệu Ngọc khẽ cười: “Cô chưa từng nghe về ‘nước mắt cá sấu’ à? Tôi phát hiện ra mắt của những con cá sấu này đều khô.”
“Còn nữa, da của mấy con cá sấu nổi trên mặt nước cũng rất khô, vì để giữ thân nhiệt cho mình, loài cá sấu sẽ không bao giờ để cơ thể mình khô ráo như vậy.
“Đương nhiên những con cá sấu đang di chuyển kia cũng có tuyến đường di chuyển cố định, không khỏi khiến người ta nghi ngờ!”
“Ồ...” Lần này Tịch Mộng Na đã hoàn toàn khâm phục, cô ta thản nhiên thừa nhận: “Xem ra quả thực tôi đã phân tích sai về anh, anh còn tài giỏi hơn tưởng tượng của tôi!”
“Quá khen, quá khen!” Triệu Ngọc đắc ý: “Tôi chỉ là khiêm tốn, người tài vẻ ngoài đần độn, thích giấu nghề mà thôi...”
Ực...
Tịch Mộng Na chịu thua trước sự khoe khoang của Triệu Ngọc, cô ta không khỏi nuốt nước bọt. .