Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1286
Chương 1286 : Chương 1286TIỂU THƯ TRINH THÁM
Vù vù vù...
Động cơ ca nô kêu vù vù chở Triệu Ngọc đi về phía Nam của đảo Kỳ Tích.
Còn Miêu Khôn, Juliet và Tani Ichiro lại đi ngược hướng với hắn, họ đang đi về phía Bắc của đảo Kỳ Tích.
Không lâu sau, Triệu Ngọc đã không còn nhìn thấy bóng dáng của cha vợ nữa, trên ca nô chỉ còn lại hắn và người điều khiển ca nô. Người điều khiển ca nô đang rất nghiêm túc lái tàu.
Triệu Ngọc nghiêm túc quan sát kĩ địa hình của đảo Kỳ Tích, hắn thấy phía ngoài đảo Kỳ Tích toàn là vách đá, đá ngầm sắc nhọn, vô cùng hùng vĩ.
Do được cha vợ nhắc nhở, Triệu Ngọc lo Grimm sẽ để lại manh mối gì ở những mảnh đá ngầm và vách đá này, bởi vậy hắn quan sát vô cùng kỹ càng.
Nhưng mãi đến khi ca nô đến nơi, hắn vẫn chưa nhìn thấy có gì khác thường.
Ca nô chở Triệu Ngọc đến bãi nước cạn, người điều khiển ca nô ra hiệu cho hắn xuống thuyền. Điều khiến Triệu Ngọc tức giận hơn là hắn mới vừa xuống ca nô thì anh ta không nói tiếng nào mà đã lái ca nô rời khỏi luôn.
Bà nội gấu nhà nó!
Đương nhiên Triệu Ngọc tức giận đến mức chửi ầm lên, chửi cả tổ tông mười tám đời của anh ta.
Nhưng chiếc ca nô chạy vù vù, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng nữa.
Ừ...
Triệu Ngọc im lặng một hồi rồi mới bình tĩnh quan sát tình hình xung quanh. Hắn chỉ thấy bãi nước cạn mình đang đứng chỉ có bậc thang duy nhất thông đến bên trong hòn đảo, những nơi khác đều là vách đá, không còn đường khác để đi.
Điều này... hơi thú vị đấy, ha ha...
Thấy tình hình như vậy, Triệu Ngọc chẳng những không tức giận mà còn mơ hồ cảm thấy tên Grimm cố tình tách hắn khỏi Miêu Khôn là muốn thử bản lĩnh của hắn.
Bởi vậy chỉ cần đi theo những bậc thang này, hắn chắc sẽ gặp một số thử thách hoặc cửa ải, v.v…
Xưa nay Triệu Ngọc thích nhất là thử thách, hơn nữa hắn có rất nhiều đạo cụ bên mình, nên điều này càng khiến hắn hưng phấn hơn.
Tuy chuyến đi này có nguy hiểm tiềm ẩn bên trong nhưng dù sao cũng rất hiếm gặp, cho nên thân là thần thám Trung Quốc như hắn, sao cũng phải thể hiện thật tốt...
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc liền cảm thấy phấn chấn hẳn lên, bước lên bậc thang.
Nhưng không ngờ sau khi đi tới điểm đầu của bậc thang này hắn lại nhìn thấy một vườn hoa nhỏ, trong vườn hoa có trồng nhiều cây xanh và hoa hồng, vô cùng đẹp mắt.
Không ngờ lại là một vườn hoa.
Sau khi Triệu Ngọc bước vào trong vườn hoa, vẫn luôn trong trạng thái cẩn thận, hắn lo sợ bỏ sót hoặc bỏ lỡ thứ gì. Kết quả hắn đi chưa được bao lâu thì đã phát hiện vấn đề.
Sâu bên trong vườn hoa là những hàng cây tùng được cắt tỉa ngay ngắn, những cây tùng đó như một bức tường, hình thành từng lối đi nhỏ hẹp thông đến bốn phương tám hướng.
Đệch!
Triệu Ngọc đã hiểu, không ngờ trong vườn hoa lại có mê cung!
Những cây tùng đó cao khoảng 3 mét dày đặc không có ánh sáng lọt vào, vốn không thể nhìn thấy phía sau những cây tùng đó có gì. Hơn nữa bên trong có vô số lối rẽ khác nhau, chắc hẳn đây không phải là một mê cung bình thường.
Còn có loại thử thách này sao?
Tên Grimm này đúng là dân sành chơi giống y như Miêu Khôn nói.
Triệu Ngọc quan sát xung quanh, cảm thấy dù sao mình cũng không hiểu biết nhiều về mê cung nên cứ chọn đại một con đường, rồi đi vào mê cung.
Đương nhiên Triệu Ngọc cũng là người tài cao gan lớn. Dù sao hắn cũng có máy bay tàng hình, nếu không tìm được đường ra thì ít nhất cũng bay ra được.
Quả nhiên mọi việc giống như dự đoán của Triệu Ngọc, đây không phải là một mê cung bình thường. Hắn mới đi vào không bao lâu thì đã bị lạc mất phương hướng. Sau khi đi vòng vòng khoảng mười phút thì hắn lại quay về điểm ban đầu.
Triệu Ngọc chẳng những không tìm được lối ra mà còn quay lại lối vào.
Woa, lợi hại thật...
Triệu Ngọc thầm nghĩ, mê cung này quả thực không tầm thường. Theo lý thuyết mà nói trí nhớ và khả năng phân biệt phương hướng của mình cũng không thua kém ai, nhưng không ngờ lại lạc mất phương hướng, thật lợi hại!
Nhưng Triệu Ngọc là người cố chấp, sự thất bại lại khơi dậy lòng hiếu thắng của hắn, khiến hắn một lần nữa bước vào mê cung.
Lần này hắn đi vô cùng cẩn thận, mỗi một bước hắn cũng kiên nhẫn nhớ lại phương hướng và vị trí.
Có công mài sắt có ngày nên kim, lần này hắn đã đi xa hơn so với lần trước, đặt chân đến một nơi chưa từng tới.
Song lần này lại xuất hiện một bất ngờ mới.
Khó khăn lắm Triệu Ngọc mới đi được đến một nơi khá rộng rãi nhưng hắn lại phát hiện có người đang đứng trong đó, hơn nữa đó còn là một người phụ nữ có thân hình vô cùng quyến rũ!
Hả?
Gì vậy? Triệu Ngọc vẫn luôn nghĩ rằng chỉ có một mình hắn đi vào mê cung, hắn hoàn toàn không ngờ rằng trong này lại xuất hiện thêm người khác, hơn nữa còn là một phụ nữ.
Nhìn từ bóng lưng thì người phụ nữ này sở hữu thân hình quyến rũ như siêu mẫu hàng đầu trong giới thời trang.
Người này mặc áo thun màu trắng và quần jean xanh, chân đi đôi giày du lịch, nhìn qua thì cách phối quần áo này trông rất bình thường, nhưng khi mặc lên người cô ta, thì lại trở nên rất đặc biệt, vô cùng xinh đẹp.
Khi Triệu Ngọc phát hiện ra người phụ nữ này, cô ta đang đưa lưng về phía hắn, đang vẽ gì lên tay như đang tính toán gì đó.
Nhưng cô ta cũng hết sức cảnh giác, khi Triệu Ngọc vừa bước tới thì cô ta đã phát hiện.
“Ồ?” Sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc, rõ ràng người phụ nữ này hơi bất ngờ, cô ta lẩm bẩm bằng tiếng Anh: “Không ngờ mình không phải là người duy nhất!”
Khi người phụ nữ này quay lại thì Triệu Ngọc càng ngạc nhiên hơn. Cô ta không những trẻ tuổi mà còn vô cùng xinh đẹp, đường nét khuôn mặt vừa sắc sảo vừa tao nhã quyến rũ.
“Chào cô!” Thấy cô ta phát hiện ra mình, Triệu Ngọc vội vàng chào hỏi rồi nói: “Tôi cũng không ngờ còn có bạn đồng hành, ha ha...”
Nói xong Triệu Ngọc mới ý thức được mình đang nói tiếng Trung.
“Thì ra anh là người Trung Quốc!” Sau đó cô ta đứng dậy, mỉm cười nói bằng tiếng Trung: “Nhìn anh trẻ tuổi như vậy chắc là người có lai lịch đúng không? Chỉ tiếc... tôi không hiểu nhiều về tình hình ở Trung Quốc...”
“Cô... Ơ...” Triệu Ngọc hơi sững sờ, người phụ nữ này cười lên quả thực nghiêng nước nghiêng thành, đẹp không sao tả nổi: “Cô cũng nói tiếng Trung, hơn nữa trông...”
“Ừm, tôi là con lai!” Cô ta giới thiệu: “Tôi tên Tịch Mộng Na, cha là người Trung Quốc, mẹ là người Mỹ.”
“Ồ, chào cô, chào cô!” Triệu Ngọc vội vàng tiến lên giới thiệu: “Tôi tên Triệu Ngọc, thần thám bậc nhất của Trung Quốc, là người phá năm vụ án lớn nên được mọi người ưu ái và đặt cho biệt danh ‘người quét sạch các vụ án chưa giải quyết’. Tịch Mộng Tư, à không, cô Tịch Mộng Na, rất vui được gặp cô!”
Triệu Ngọc vừa nói vừa chắp tay.
“Phì...” Tịch Mộng Na lập tức bật cười rồi nói: “Không ngờ anh lại tự gọi mình là thần thám bậc nhất, da mặt cũng đủ dày đấy!”
“Quá khen, quá khen!” Triệu Ngọc không biết liêm sỉ là gì nói: “Nếu hai ta đều là nhân vật ngầu lòi thì chắc hẳn cô Tịch đây cùng vô cùng lợi hại! Tôi vẫn chưa hỏi thăm cô là...”
“Tôi không tự tin như anh!” Tịch Mộng Na vội xua tay nói: “Cha tôi là thám tử tư, do vấn đề về sức khỏe nên cha đã bảo tôi tham gia hội nghị ở đảo Kỳ Tích lần này!”
“Ồ... Thì ra cô là con gái của thám tử tư, rất vui được gặp cô!” Triệu Ngọc chắp tay một lần nữa.
“Nhưng tôi đã kế thừa nghề của cha tôi.” Tịch Mộng Na cười nói: “Anh cứ gọi tôi là tiểu thư trinh thám là được!”
Vù vù vù...
Động cơ ca nô kêu vù vù chở Triệu Ngọc đi về phía Nam của đảo Kỳ Tích.
Còn Miêu Khôn, Juliet và Tani Ichiro lại đi ngược hướng với hắn, họ đang đi về phía Bắc của đảo Kỳ Tích.
Không lâu sau, Triệu Ngọc đã không còn nhìn thấy bóng dáng của cha vợ nữa, trên ca nô chỉ còn lại hắn và người điều khiển ca nô. Người điều khiển ca nô đang rất nghiêm túc lái tàu.
Triệu Ngọc nghiêm túc quan sát kĩ địa hình của đảo Kỳ Tích, hắn thấy phía ngoài đảo Kỳ Tích toàn là vách đá, đá ngầm sắc nhọn, vô cùng hùng vĩ.
Do được cha vợ nhắc nhở, Triệu Ngọc lo Grimm sẽ để lại manh mối gì ở những mảnh đá ngầm và vách đá này, bởi vậy hắn quan sát vô cùng kỹ càng.
Nhưng mãi đến khi ca nô đến nơi, hắn vẫn chưa nhìn thấy có gì khác thường.
Ca nô chở Triệu Ngọc đến bãi nước cạn, người điều khiển ca nô ra hiệu cho hắn xuống thuyền. Điều khiến Triệu Ngọc tức giận hơn là hắn mới vừa xuống ca nô thì anh ta không nói tiếng nào mà đã lái ca nô rời khỏi luôn.
Bà nội gấu nhà nó!
Đương nhiên Triệu Ngọc tức giận đến mức chửi ầm lên, chửi cả tổ tông mười tám đời của anh ta.
Nhưng chiếc ca nô chạy vù vù, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng nữa.
Ừ...
Triệu Ngọc im lặng một hồi rồi mới bình tĩnh quan sát tình hình xung quanh. Hắn chỉ thấy bãi nước cạn mình đang đứng chỉ có bậc thang duy nhất thông đến bên trong hòn đảo, những nơi khác đều là vách đá, không còn đường khác để đi.
Điều này... hơi thú vị đấy, ha ha...
Thấy tình hình như vậy, Triệu Ngọc chẳng những không tức giận mà còn mơ hồ cảm thấy tên Grimm cố tình tách hắn khỏi Miêu Khôn là muốn thử bản lĩnh của hắn.
Bởi vậy chỉ cần đi theo những bậc thang này, hắn chắc sẽ gặp một số thử thách hoặc cửa ải, v.v…
Xưa nay Triệu Ngọc thích nhất là thử thách, hơn nữa hắn có rất nhiều đạo cụ bên mình, nên điều này càng khiến hắn hưng phấn hơn.
Tuy chuyến đi này có nguy hiểm tiềm ẩn bên trong nhưng dù sao cũng rất hiếm gặp, cho nên thân là thần thám Trung Quốc như hắn, sao cũng phải thể hiện thật tốt...
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc liền cảm thấy phấn chấn hẳn lên, bước lên bậc thang.
Nhưng không ngờ sau khi đi tới điểm đầu của bậc thang này hắn lại nhìn thấy một vườn hoa nhỏ, trong vườn hoa có trồng nhiều cây xanh và hoa hồng, vô cùng đẹp mắt.
Không ngờ lại là một vườn hoa.
Sau khi Triệu Ngọc bước vào trong vườn hoa, vẫn luôn trong trạng thái cẩn thận, hắn lo sợ bỏ sót hoặc bỏ lỡ thứ gì. Kết quả hắn đi chưa được bao lâu thì đã phát hiện vấn đề.
Sâu bên trong vườn hoa là những hàng cây tùng được cắt tỉa ngay ngắn, những cây tùng đó như một bức tường, hình thành từng lối đi nhỏ hẹp thông đến bốn phương tám hướng.
Đệch!
Triệu Ngọc đã hiểu, không ngờ trong vườn hoa lại có mê cung!
Những cây tùng đó cao khoảng 3 mét dày đặc không có ánh sáng lọt vào, vốn không thể nhìn thấy phía sau những cây tùng đó có gì. Hơn nữa bên trong có vô số lối rẽ khác nhau, chắc hẳn đây không phải là một mê cung bình thường.
Còn có loại thử thách này sao?
Tên Grimm này đúng là dân sành chơi giống y như Miêu Khôn nói.
Triệu Ngọc quan sát xung quanh, cảm thấy dù sao mình cũng không hiểu biết nhiều về mê cung nên cứ chọn đại một con đường, rồi đi vào mê cung.
Đương nhiên Triệu Ngọc cũng là người tài cao gan lớn. Dù sao hắn cũng có máy bay tàng hình, nếu không tìm được đường ra thì ít nhất cũng bay ra được.
Quả nhiên mọi việc giống như dự đoán của Triệu Ngọc, đây không phải là một mê cung bình thường. Hắn mới đi vào không bao lâu thì đã bị lạc mất phương hướng. Sau khi đi vòng vòng khoảng mười phút thì hắn lại quay về điểm ban đầu.
Triệu Ngọc chẳng những không tìm được lối ra mà còn quay lại lối vào.
Woa, lợi hại thật...
Triệu Ngọc thầm nghĩ, mê cung này quả thực không tầm thường. Theo lý thuyết mà nói trí nhớ và khả năng phân biệt phương hướng của mình cũng không thua kém ai, nhưng không ngờ lại lạc mất phương hướng, thật lợi hại!
Nhưng Triệu Ngọc là người cố chấp, sự thất bại lại khơi dậy lòng hiếu thắng của hắn, khiến hắn một lần nữa bước vào mê cung.
Lần này hắn đi vô cùng cẩn thận, mỗi một bước hắn cũng kiên nhẫn nhớ lại phương hướng và vị trí.
Có công mài sắt có ngày nên kim, lần này hắn đã đi xa hơn so với lần trước, đặt chân đến một nơi chưa từng tới.
Song lần này lại xuất hiện một bất ngờ mới.
Khó khăn lắm Triệu Ngọc mới đi được đến một nơi khá rộng rãi nhưng hắn lại phát hiện có người đang đứng trong đó, hơn nữa đó còn là một người phụ nữ có thân hình vô cùng quyến rũ!
Hả?
Gì vậy? Triệu Ngọc vẫn luôn nghĩ rằng chỉ có một mình hắn đi vào mê cung, hắn hoàn toàn không ngờ rằng trong này lại xuất hiện thêm người khác, hơn nữa còn là một phụ nữ.
Nhìn từ bóng lưng thì người phụ nữ này sở hữu thân hình quyến rũ như siêu mẫu hàng đầu trong giới thời trang.
Người này mặc áo thun màu trắng và quần jean xanh, chân đi đôi giày du lịch, nhìn qua thì cách phối quần áo này trông rất bình thường, nhưng khi mặc lên người cô ta, thì lại trở nên rất đặc biệt, vô cùng xinh đẹp.
Khi Triệu Ngọc phát hiện ra người phụ nữ này, cô ta đang đưa lưng về phía hắn, đang vẽ gì lên tay như đang tính toán gì đó.
Nhưng cô ta cũng hết sức cảnh giác, khi Triệu Ngọc vừa bước tới thì cô ta đã phát hiện.
“Ồ?” Sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc, rõ ràng người phụ nữ này hơi bất ngờ, cô ta lẩm bẩm bằng tiếng Anh: “Không ngờ mình không phải là người duy nhất!”
Khi người phụ nữ này quay lại thì Triệu Ngọc càng ngạc nhiên hơn. Cô ta không những trẻ tuổi mà còn vô cùng xinh đẹp, đường nét khuôn mặt vừa sắc sảo vừa tao nhã quyến rũ.
“Chào cô!” Thấy cô ta phát hiện ra mình, Triệu Ngọc vội vàng chào hỏi rồi nói: “Tôi cũng không ngờ còn có bạn đồng hành, ha ha...”
Nói xong Triệu Ngọc mới ý thức được mình đang nói tiếng Trung.
“Thì ra anh là người Trung Quốc!” Sau đó cô ta đứng dậy, mỉm cười nói bằng tiếng Trung: “Nhìn anh trẻ tuổi như vậy chắc là người có lai lịch đúng không? Chỉ tiếc... tôi không hiểu nhiều về tình hình ở Trung Quốc...”
“Cô... Ơ...” Triệu Ngọc hơi sững sờ, người phụ nữ này cười lên quả thực nghiêng nước nghiêng thành, đẹp không sao tả nổi: “Cô cũng nói tiếng Trung, hơn nữa trông...”
“Ừm, tôi là con lai!” Cô ta giới thiệu: “Tôi tên Tịch Mộng Na, cha là người Trung Quốc, mẹ là người Mỹ.”
“Ồ, chào cô, chào cô!” Triệu Ngọc vội vàng tiến lên giới thiệu: “Tôi tên Triệu Ngọc, thần thám bậc nhất của Trung Quốc, là người phá năm vụ án lớn nên được mọi người ưu ái và đặt cho biệt danh ‘người quét sạch các vụ án chưa giải quyết’. Tịch Mộng Tư, à không, cô Tịch Mộng Na, rất vui được gặp cô!”
Triệu Ngọc vừa nói vừa chắp tay.
“Phì...” Tịch Mộng Na lập tức bật cười rồi nói: “Không ngờ anh lại tự gọi mình là thần thám bậc nhất, da mặt cũng đủ dày đấy!”
“Quá khen, quá khen!” Triệu Ngọc không biết liêm sỉ là gì nói: “Nếu hai ta đều là nhân vật ngầu lòi thì chắc hẳn cô Tịch đây cùng vô cùng lợi hại! Tôi vẫn chưa hỏi thăm cô là...”
“Tôi không tự tin như anh!” Tịch Mộng Na vội xua tay nói: “Cha tôi là thám tử tư, do vấn đề về sức khỏe nên cha đã bảo tôi tham gia hội nghị ở đảo Kỳ Tích lần này!”
“Ồ... Thì ra cô là con gái của thám tử tư, rất vui được gặp cô!” Triệu Ngọc chắp tay một lần nữa.
“Nhưng tôi đã kế thừa nghề của cha tôi.” Tịch Mộng Na cười nói: “Anh cứ gọi tôi là tiểu thư trinh thám là được!”