Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1257
Chương 1257 : Chương 1257NỖI BI THƯƠNG CỦA NGƯỜI BÌNH THƯỜNG
“Ừm... Vợ ông...”
Triệu Ngọc mới vừa mở miệng nói hai chữ này thì Bàng Trí Huy đã vội vàng cướp lời, lập tức nói: “Tôi nói, tôi nói, tôi chủ động khai báo! Tôi không dám gạt cậu dù chút xíu chuyện, cậu đúng là đại trinh thám tên tuổi lẫy lừng không có chỗ nào là không biết, không có chỗ nào là không hiểu cả!”
“Ông cũng đúng là vua nịnh hót tên tuổi lẫy lừng đó, chẳng trách sao có thể đi tới chức vị hội trưởng!” Triệu Ngọc mỉa mai.
“Vợ tôi, vợ tôi đúng là đã nhận thầu một tuyến đường du lịch...” Bàng Trí Huy liên tục lau mồ hôi lạnh, thành thật trả lời: “Vợ tôi làm việc ở Sở Du lịch thành phố Tùng Châu, bởi vì vấn đề biên chế cho nên bị xếp tới cấp dưới của Sở Du lịch. Mấy năm trước, Sở Du lịch khai phá hạng mục mới, sau khi vợ tôi biết kế hoạch của chính phủ thì đã chọn tuyến đường du lịch trên sông Bạch Sa này, cho nên đã xoay xở ít tiền nhận thầu tuyến đường này. Nhưng vận may trêu ngươi, chẳng bao lâu sau, vì chính phủ chưa đủ vốn cho nên hạng mục liên quan tới cải tạo sông Bạch Sa đã chết non, mà tuyến đường du lịch nhà tôi nhận thầu cũng theo đó mà trở thành thứ ném đi...”
“Những năm này, mặc dù làm tàu tham quan, còn mở mấy nhà hàng nhưng mỗi năm đều phải bù lỗ cho dự án tuyến đường du lịch! Cho nên...” Bàng Trí Huy do dự nói: “Cho nên... Động cơ tôi tố giác thi thể nữ trong quan tài treo cũng là có nguyên nhân này!”
Sau khi nói xong, cả người hội trưởng Bàng chùn xuống, nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười đã lâu không thấy.
“Thi thể trong quan tài treo vừa xôn xao dư luận thì công việc làm ăn của các ông sẽ có chuyển biến tốt hơn đúng không?” Triệu Ngọc hỏi.
“Đúng vậy! Đó là chắc chắn rồi!” Bàng Trí Huy trả lời: “Quan tài treo sao Bắc Đẩu là một trong những cảnh quan hái ra tiền trên sông Bạch Sa, tôi đã nghiên cứu nó nhiều năm như vậy, cũng đã làm nhiều luận văn như vậy rồi, hết thảy đều vì muốn để nó có một nguồn gốc truyền kỳ, chế tạo ra một mánh khóe tốt để hấp dẫn người ta, khiến nó càng có tiếng tăm hơn!”
“Nhưng tiếc là đã nghiên cứu nhiều năm vậy rồi mà tài liệu vẫn trống rỗng! Tuy nhiên...” Vừa nói, ánh mắt ông ta chợt phát sáng: “Vụ án thi thể nữ trong quan tài treo vừa lan truyền ra thì quan tài treo sao Bắc Đẩu cũng trở nên hot rần rần rồi! Tôi cho rằng chắc chắn Sở Du lịch sẽ suy xét lại, sửa đổi hạng mục du lịch trên sông Bạch Sa, xem quan tài treo thành một cảnh quan du lịch để bồi dưỡng!”
“Ừm...” Triệu Ngọc gật đầu: “Nếu là vậy thì tuyến đường du lịch của vợ ông cũng đã được ‘chết đi sống lại’ rồi?”
“Không chỉ là chết đi sống lại đâu, ha ha...” Bỗng nhiên Bàng Trí Huy bật cười: “Bây giờ lại lan truyền tin tức quan tài treo có thể giúp cho thi thể không bị phân hủy, tuy chuyện này có vẻ hài hước nhưng trong cả nước lại hiếm mà thấy được... Tôi nghĩ... Tuyến đường du lịch nhà chúng tôi không chỉ là chết đi sống lại mà còn có thể kiếm được một món tiền lớn nữa đó! Tôi còn lên kế hoạch, xây một phòng triển lãm chủ đề văn hóa quan tài treo bên bờ phía dưới vách đá, vừa tuyên truyền văn hóa của chúng tôi, vừa có thể kiếm tiền, cớ sao mà không làm chứ, ha ha...”
“Cho nên, dù là gây trở ngại tính công bằng chính trực của luật pháp, phải nhận trừng phạt cũng không sao đúng không?” Triệu Ngọc thu hồi ý cười, nhàn nhạt nói một câu.
“Cảnh sát Triệu!” Gương mặt Bàng Trí Huy lộ ra ý cười rồi nói: “Video mà tôi đã quay lén được ở ngay trong máy vi tính của tôi, mà máy vi tính không có mật mã! Còn cậu nói gây trở ngại cho công bằng chính trực của pháp luật, trước đây tôi cũng đã từng gặp chuyên gia để nghiên cứu rồi, tội danh của tôi hẳn là chưa đủ để nhận bản án! Nhiều lắm là sẽ bị cách chức thôi...”
“Cho nên, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng chủ động từ chức rồi, sau đó sẽ cùng vợ phát triển công việc du lịch!” Bàng Trí Huy vô cùng khao khát nói: “Đợi qua mấy năm sau, lúc cậu tới sông Bạch Sa thì chắc chắn nó đã thay đổi rất nhiều rồi!”
“À...” Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi muốn hỏi một chút, nếu như... Không có chuyện vợ ông nhận thầu sông Bạch Sa thì ông có còn dám tố giác thi thể nữ trong quan tài treo hay không?”
“Ừm... Chuyện này hả... Vấn đề này... Nếu nói thật thì chắc chắn là tôi còn phải suy xét thêm chút nữa...” Bàng Trí Huy thản nhiên trả lời.
“Ha ha, con người ích kỷ! Được rồi, được rồi!” Triệu Ngọc gật đầu với Bàng Trí Huy, sau đó đứng lên nói: “Hội trưởng Bàng, bây giờ ông có thể đi rồi! Còn chuyện sau này thì nhân viên cảnh sát của chúng tôi sẽ liên lạc với ông sau!”
“Đúng vậy! Vậy thì tốt quá rồi... Thật sự... Thật sự rất cảm ơn cậu...” Bàng Trí Huy khom lưng với Triệu Ngọc, nhưng Triệu Ngọc đã đi thẳng ra khỏi phòng thẩm vấn mà chẳng hề quay đầu lại.
Một giây tiếp theo, lập tức có nhân viên cảnh sát đi tới tháo còng tay xuống cho Bàng Trí Huy, vả lại còn trả lại đồ dùng cá nhân cho ông ta nữa.
Bàng Trí Huy sửa sang lại quần áo, trước tiên cầm điện thoại lên nhìn xem thử, lúc này mới phát hiện trên điện thoại có hơn mười cuộc gọi nhỡ. Trong đó, phần lớn đều là do vợ ông ta gọi tới.
Vì vậy, ông ta không chờ ra khỏi phòng thẩm vấn mà lập tức gọi lại một cuộc cho vợ mình.
Vợ của ông ta vẫn luôn ở Tùng Châu làm công việc của tuyến đường du lịch, cho nên vào lúc này cũng không biết chuyện Bàng Trí Huy đã bị bắt tới Cục Cảnh sát rồi.
Sau khi điện thoại được kết nối, chưa đợi Bàng Trí Huy lên tiếng thì vợ ông ta đã giành nói chuyện trước: “Ông xã à, anh đang làm gì vậy, sao vừa rồi không nghe điện thoại?”
“Ừm... Ừm... Anh có chút chuyện, một hai câu không thể nói rõ được... Sao vậy?”
“Tin tốt, tin tốt!” Vợ ông ta phấn khởi nói: “Ông xã à, em vừa mới ký hợp đồng bán tuyến đường du lịch của chúng ta cho người khác rồi! Trừ bỏ khoản tiền lỗ của chúng ta đi, còn kiếm về được hơn năm mươi nghìn đó! Cuối cùng thì sau này không cần phải phiền muộn vì tuyến đường du lịch rách nát đó nữa rồi... Ông xã... Ông xã... Anh có nghe thấy không... Này... Ông xã...”
Trong điện thoại vẫn còn đang hô hoán, mà Bàng Trí Huy đã sớm bụm trái tim, ngã phịch trên mặt đất rồi...
Sau đó, có nhân viên cảnh sát phát hiện ra ông ta, lập tức gọi 120...
...
“Oa... Kết án rồi!!”
Trong phòng làm việc của tổ điều tra đặc biệt bỗng nhiên có một trận hoan hô truyền tới.
“Sếp ơi.” Thôi Lệ Châu không coi ai ra gì, ôm lấy bả vai Triệu Ngọc rồi nói: “Tôi còn cho rằng Bàng Trí Huy mới thật sự là BOSS lớn đứng sau màn ấy chứ! Nhưng lại không ngờ tới, việc phát hiện ra thi thể nữ trong quan tài treo lại không bình thường như vậy? Ông hội trưởng Bàng này... đúng là rất thú vị!”
“Tổ trưởng...” Tăng Khả vội báo cáo: “Mới vừa rồi Bàng Trí Huy đột nhiên té xỉu, đã được 120 đưa tới bệnh viện rồi...”
“Ừm...” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài nói: “Tôi biết rồi! Hội trưởng Bàng nói không sai, ông ta đúng là một nhân vật nhỏ tầm thường! Nhưng mà, nhân vật nhỏ lại không hề bi ai, nếu như có can đảm thì vẫn có thể có năng lượng lớn như thường! Nhưng mà với một nhân vật nhỏ ích kỷ như ông ta thì kết cục cũng chỉ có bi ai mà thôi...”
“Wow... Sếp à.” Thôi Lệ Châu vỗ lên bả vai hắn nói mỉa: “Mới vừa khen anh là anh bắt đầu lên mặt rồi, chơi triết lý ghiền luôn rồi hả?”
“Đi, đi, đi...” Triệu Ngọc vội vàng đẩy bàn tay bẩn của cô ta ra rồi phản bác: “Sao hả? Phá án xong rồi, không cho người ta làm màu chút sao?”
“Tổ trưởng.” Tăng Khả phấn khởi nói: “Tất cả kẻ tình nghi đều bị bắt cả rồi, tất cả chỗ khó hiểu cũng đều được vạch trần cả rồi! Cuối cùng thì vụ án quan tài treo... đã có thể kết thúc rồi đúng không!”?
“Ừm...” Triệu Ngọc vui mừng gật đầu: “Lần này là xong xuôi hết thật rồi đó!”
“Vậy còn chờ gì nữa?” Thôi Lệ Châu lại níu lấy cánh tay Triệu Ngọc: “Tối nay còn không happy happy cho đàng hoàng thì còn phải đợi tới lúc nào nữa!? Sếp ơi, anh phải mời khách đó nha!”
“Ừm... Khụ khụ...” Không ngờ, trong lúc mọi người ở đây đều đang hưng phấn, bên ngoài cửa có một người tiến vào nhưng mọi người lại không hề hay biết gì cả.
Mãi cho đến khi người này ho khan thì lúc này mọi người mới xoay người lại nhìn về phía đó, thì ra là pháp y Cao Phát Tài.
“Tổ trưởng Triệu, ừm... Xin lỗi...” Cao Phát Tài cầm mấy tập tài liệu, hơi có vẻ lúng túng nói: “Chỗ tôi có mấy chuyện phải báo cáo cho cậu biết một chút, không biết... có làm mọi người mất hứng hay không...”
“Ừm... Vợ ông...”
Triệu Ngọc mới vừa mở miệng nói hai chữ này thì Bàng Trí Huy đã vội vàng cướp lời, lập tức nói: “Tôi nói, tôi nói, tôi chủ động khai báo! Tôi không dám gạt cậu dù chút xíu chuyện, cậu đúng là đại trinh thám tên tuổi lẫy lừng không có chỗ nào là không biết, không có chỗ nào là không hiểu cả!”
“Ông cũng đúng là vua nịnh hót tên tuổi lẫy lừng đó, chẳng trách sao có thể đi tới chức vị hội trưởng!” Triệu Ngọc mỉa mai.
“Vợ tôi, vợ tôi đúng là đã nhận thầu một tuyến đường du lịch...” Bàng Trí Huy liên tục lau mồ hôi lạnh, thành thật trả lời: “Vợ tôi làm việc ở Sở Du lịch thành phố Tùng Châu, bởi vì vấn đề biên chế cho nên bị xếp tới cấp dưới của Sở Du lịch. Mấy năm trước, Sở Du lịch khai phá hạng mục mới, sau khi vợ tôi biết kế hoạch của chính phủ thì đã chọn tuyến đường du lịch trên sông Bạch Sa này, cho nên đã xoay xở ít tiền nhận thầu tuyến đường này. Nhưng vận may trêu ngươi, chẳng bao lâu sau, vì chính phủ chưa đủ vốn cho nên hạng mục liên quan tới cải tạo sông Bạch Sa đã chết non, mà tuyến đường du lịch nhà tôi nhận thầu cũng theo đó mà trở thành thứ ném đi...”
“Những năm này, mặc dù làm tàu tham quan, còn mở mấy nhà hàng nhưng mỗi năm đều phải bù lỗ cho dự án tuyến đường du lịch! Cho nên...” Bàng Trí Huy do dự nói: “Cho nên... Động cơ tôi tố giác thi thể nữ trong quan tài treo cũng là có nguyên nhân này!”
Sau khi nói xong, cả người hội trưởng Bàng chùn xuống, nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười đã lâu không thấy.
“Thi thể trong quan tài treo vừa xôn xao dư luận thì công việc làm ăn của các ông sẽ có chuyển biến tốt hơn đúng không?” Triệu Ngọc hỏi.
“Đúng vậy! Đó là chắc chắn rồi!” Bàng Trí Huy trả lời: “Quan tài treo sao Bắc Đẩu là một trong những cảnh quan hái ra tiền trên sông Bạch Sa, tôi đã nghiên cứu nó nhiều năm như vậy, cũng đã làm nhiều luận văn như vậy rồi, hết thảy đều vì muốn để nó có một nguồn gốc truyền kỳ, chế tạo ra một mánh khóe tốt để hấp dẫn người ta, khiến nó càng có tiếng tăm hơn!”
“Nhưng tiếc là đã nghiên cứu nhiều năm vậy rồi mà tài liệu vẫn trống rỗng! Tuy nhiên...” Vừa nói, ánh mắt ông ta chợt phát sáng: “Vụ án thi thể nữ trong quan tài treo vừa lan truyền ra thì quan tài treo sao Bắc Đẩu cũng trở nên hot rần rần rồi! Tôi cho rằng chắc chắn Sở Du lịch sẽ suy xét lại, sửa đổi hạng mục du lịch trên sông Bạch Sa, xem quan tài treo thành một cảnh quan du lịch để bồi dưỡng!”
“Ừm...” Triệu Ngọc gật đầu: “Nếu là vậy thì tuyến đường du lịch của vợ ông cũng đã được ‘chết đi sống lại’ rồi?”
“Không chỉ là chết đi sống lại đâu, ha ha...” Bỗng nhiên Bàng Trí Huy bật cười: “Bây giờ lại lan truyền tin tức quan tài treo có thể giúp cho thi thể không bị phân hủy, tuy chuyện này có vẻ hài hước nhưng trong cả nước lại hiếm mà thấy được... Tôi nghĩ... Tuyến đường du lịch nhà chúng tôi không chỉ là chết đi sống lại mà còn có thể kiếm được một món tiền lớn nữa đó! Tôi còn lên kế hoạch, xây một phòng triển lãm chủ đề văn hóa quan tài treo bên bờ phía dưới vách đá, vừa tuyên truyền văn hóa của chúng tôi, vừa có thể kiếm tiền, cớ sao mà không làm chứ, ha ha...”
“Cho nên, dù là gây trở ngại tính công bằng chính trực của luật pháp, phải nhận trừng phạt cũng không sao đúng không?” Triệu Ngọc thu hồi ý cười, nhàn nhạt nói một câu.
“Cảnh sát Triệu!” Gương mặt Bàng Trí Huy lộ ra ý cười rồi nói: “Video mà tôi đã quay lén được ở ngay trong máy vi tính của tôi, mà máy vi tính không có mật mã! Còn cậu nói gây trở ngại cho công bằng chính trực của pháp luật, trước đây tôi cũng đã từng gặp chuyên gia để nghiên cứu rồi, tội danh của tôi hẳn là chưa đủ để nhận bản án! Nhiều lắm là sẽ bị cách chức thôi...”
“Cho nên, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng chủ động từ chức rồi, sau đó sẽ cùng vợ phát triển công việc du lịch!” Bàng Trí Huy vô cùng khao khát nói: “Đợi qua mấy năm sau, lúc cậu tới sông Bạch Sa thì chắc chắn nó đã thay đổi rất nhiều rồi!”
“À...” Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi muốn hỏi một chút, nếu như... Không có chuyện vợ ông nhận thầu sông Bạch Sa thì ông có còn dám tố giác thi thể nữ trong quan tài treo hay không?”
“Ừm... Chuyện này hả... Vấn đề này... Nếu nói thật thì chắc chắn là tôi còn phải suy xét thêm chút nữa...” Bàng Trí Huy thản nhiên trả lời.
“Ha ha, con người ích kỷ! Được rồi, được rồi!” Triệu Ngọc gật đầu với Bàng Trí Huy, sau đó đứng lên nói: “Hội trưởng Bàng, bây giờ ông có thể đi rồi! Còn chuyện sau này thì nhân viên cảnh sát của chúng tôi sẽ liên lạc với ông sau!”
“Đúng vậy! Vậy thì tốt quá rồi... Thật sự... Thật sự rất cảm ơn cậu...” Bàng Trí Huy khom lưng với Triệu Ngọc, nhưng Triệu Ngọc đã đi thẳng ra khỏi phòng thẩm vấn mà chẳng hề quay đầu lại.
Một giây tiếp theo, lập tức có nhân viên cảnh sát đi tới tháo còng tay xuống cho Bàng Trí Huy, vả lại còn trả lại đồ dùng cá nhân cho ông ta nữa.
Bàng Trí Huy sửa sang lại quần áo, trước tiên cầm điện thoại lên nhìn xem thử, lúc này mới phát hiện trên điện thoại có hơn mười cuộc gọi nhỡ. Trong đó, phần lớn đều là do vợ ông ta gọi tới.
Vì vậy, ông ta không chờ ra khỏi phòng thẩm vấn mà lập tức gọi lại một cuộc cho vợ mình.
Vợ của ông ta vẫn luôn ở Tùng Châu làm công việc của tuyến đường du lịch, cho nên vào lúc này cũng không biết chuyện Bàng Trí Huy đã bị bắt tới Cục Cảnh sát rồi.
Sau khi điện thoại được kết nối, chưa đợi Bàng Trí Huy lên tiếng thì vợ ông ta đã giành nói chuyện trước: “Ông xã à, anh đang làm gì vậy, sao vừa rồi không nghe điện thoại?”
“Ừm... Ừm... Anh có chút chuyện, một hai câu không thể nói rõ được... Sao vậy?”
“Tin tốt, tin tốt!” Vợ ông ta phấn khởi nói: “Ông xã à, em vừa mới ký hợp đồng bán tuyến đường du lịch của chúng ta cho người khác rồi! Trừ bỏ khoản tiền lỗ của chúng ta đi, còn kiếm về được hơn năm mươi nghìn đó! Cuối cùng thì sau này không cần phải phiền muộn vì tuyến đường du lịch rách nát đó nữa rồi... Ông xã... Ông xã... Anh có nghe thấy không... Này... Ông xã...”
Trong điện thoại vẫn còn đang hô hoán, mà Bàng Trí Huy đã sớm bụm trái tim, ngã phịch trên mặt đất rồi...
Sau đó, có nhân viên cảnh sát phát hiện ra ông ta, lập tức gọi 120...
...
“Oa... Kết án rồi!!”
Trong phòng làm việc của tổ điều tra đặc biệt bỗng nhiên có một trận hoan hô truyền tới.
“Sếp ơi.” Thôi Lệ Châu không coi ai ra gì, ôm lấy bả vai Triệu Ngọc rồi nói: “Tôi còn cho rằng Bàng Trí Huy mới thật sự là BOSS lớn đứng sau màn ấy chứ! Nhưng lại không ngờ tới, việc phát hiện ra thi thể nữ trong quan tài treo lại không bình thường như vậy? Ông hội trưởng Bàng này... đúng là rất thú vị!”
“Tổ trưởng...” Tăng Khả vội báo cáo: “Mới vừa rồi Bàng Trí Huy đột nhiên té xỉu, đã được 120 đưa tới bệnh viện rồi...”
“Ừm...” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài nói: “Tôi biết rồi! Hội trưởng Bàng nói không sai, ông ta đúng là một nhân vật nhỏ tầm thường! Nhưng mà, nhân vật nhỏ lại không hề bi ai, nếu như có can đảm thì vẫn có thể có năng lượng lớn như thường! Nhưng mà với một nhân vật nhỏ ích kỷ như ông ta thì kết cục cũng chỉ có bi ai mà thôi...”
“Wow... Sếp à.” Thôi Lệ Châu vỗ lên bả vai hắn nói mỉa: “Mới vừa khen anh là anh bắt đầu lên mặt rồi, chơi triết lý ghiền luôn rồi hả?”
“Đi, đi, đi...” Triệu Ngọc vội vàng đẩy bàn tay bẩn của cô ta ra rồi phản bác: “Sao hả? Phá án xong rồi, không cho người ta làm màu chút sao?”
“Tổ trưởng.” Tăng Khả phấn khởi nói: “Tất cả kẻ tình nghi đều bị bắt cả rồi, tất cả chỗ khó hiểu cũng đều được vạch trần cả rồi! Cuối cùng thì vụ án quan tài treo... đã có thể kết thúc rồi đúng không!”?
“Ừm...” Triệu Ngọc vui mừng gật đầu: “Lần này là xong xuôi hết thật rồi đó!”
“Vậy còn chờ gì nữa?” Thôi Lệ Châu lại níu lấy cánh tay Triệu Ngọc: “Tối nay còn không happy happy cho đàng hoàng thì còn phải đợi tới lúc nào nữa!? Sếp ơi, anh phải mời khách đó nha!”
“Ừm... Khụ khụ...” Không ngờ, trong lúc mọi người ở đây đều đang hưng phấn, bên ngoài cửa có một người tiến vào nhưng mọi người lại không hề hay biết gì cả.
Mãi cho đến khi người này ho khan thì lúc này mọi người mới xoay người lại nhìn về phía đó, thì ra là pháp y Cao Phát Tài.
“Tổ trưởng Triệu, ừm... Xin lỗi...” Cao Phát Tài cầm mấy tập tài liệu, hơi có vẻ lúng túng nói: “Chỗ tôi có mấy chuyện phải báo cáo cho cậu biết một chút, không biết... có làm mọi người mất hứng hay không...”