Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1240
Chương 1240 : Chương 1240CẬU BIẾT TÔI LÀ AI KHÔNG?
“Thế nào, phó chủ tịch Lâm?” Lúc này, đến phiên Triệu Ngọc nhướng mày, hắn âm trầm cười nói: “Không phải tất cả mọi người đều có ý chí mạnh mẽ như ông đâu. Ông biết không? Bạch Lãng còn chưa kiên trì được đến lúc Lâm Triêu Phượng xuất hiện đã tước vũ khí đầu hàng rồi.”
“Hắn khai ra tất cả kế hoạch từ việc ông thuê hắn thế nào, thiết kế quan tài treo sao Bắc Đẩu ra sao, cùng với làm gì để giết Lâm Triêu Phượng. Ông còn gì để nói không?”
Lâm Thừa Nghiệp xem video, đầu chợt “ong” một tiếng, lạnh run cả người. Thế nhưng sau một thoáng cúi đầu suy nghĩ, Lâm Thừa Nghiệp chợt phát hiện ra điều gì, vội vàng nói với Triệu Ngọc: “Cảnh sát Triệu, các người làm vậy, có phải hơi quá đáng rồi không?”
“Đây... đây căn bản là dụ dỗ bức cung. Các người biết luật còn phạm luật đấy hiểu không?”
“Ấy?” Triệu Ngọc trừng mắt, phản bác: “Phó chủ tịch Lâm, chẳng phải ông bảo Cục Cảnh sát chúng tôi mở một phòng giả thần giả quỷ đấy ư? Tôi thấy đề nghị này ổn đấy, đúng là có thể cân nhắc mở rộng xem sao.”
“Cậu nói gì thế?” Lâm Thừa Nghiệp nổi giận: “Các người thân là cảnh sát, vậy mà lại làm chuyện xấu xa thế này. Các người... các người so với bọn lừa đảo Nhạc Vĩnh Niên có khác gì nhau?”
“Sai rồi, sai rồi” Triệu Ngọc lại phản bác: “Nhạc Bất Quần lừa người, à... không không không, Nhạc Vĩnh Niên lừa người là vì tiền tài, chúng tôi lừa người là vì chân tướng, cái này gọi là không làm việc trái lương tâm, không sợ ma gõ cửa!”
“Nếu trong lòng Bạch Lãng không chột dạ, hắn cũng không cần sợ hãi như thế.”
“Hiện tại, ông vẫn nên thành thật khai hết chuyện của mình đi.”
“Hừ!” Lâm Thừa Nghiệp dùng tay đeo còng, lau hết nước mắt và mồ hôi trên mặt, không cam lòng quát: “Bắt tôi nói đúng không? Được, các người cứ đợi đấy. Có gan thì các người nộp đoạn video giả thần giả quỷ này lên đi. Rồi chúng ta xem xem, quan tòa có công nhận đoạn video này của các người không?”
“Tôi rất chờ mong, khán giả ngồi nghe sẽ có vẻ mặt gì? Ha ha ha...” Lâm Thừa Nghiệp lớn tiếng cười lạnh, dùng ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn Triệu Ngọc nói: “Tôi khuyên các người nên về chuẩn bị sẵn đi, tôi sẽ tìm luật sư tốt nhất để khởi tố các người.”
“Dụ dỗ lấy khẩu cung là một loại tra tấn bức cung, tôi nhất định sẽ tố cáo để mấy người bị sa thải luôn.”
“Wow!” Ai dè, nghe Lâm Thừa Nghiệp nói xong, Triệu Ngọc lại không hề sốt ruột mà kinh ngạc khen: “Phó chủ tịch Lâm quả nhiên là cao nhân. Ngay cả luật pháp cũng biết rõ ràng, thật sự là đánh giá thấp ông rồi.”
“Lâm Thừa Nghiệp, ông thuê giết người, bản thân đã khó bảo toàn mà còn muốn phản cáo chúng tôi, quả thật là si tâm vọng tưởng.” Thôi Lệ Châu tức giận mắng.
“Hừ. Các người đừng có ngậm máu phun người. Cái gì mà thuê giết người, hoàn toàn là do vu cáo, do Bạch Lãng nói hươu nói vượn, chỉ là các người tự cho là đúng thôi.”
“Hừ. Muốn đấu với tôi à, mấy người vẫn chưa đủ kinh nghiệm đâu.” Lâm Thừa Nghiệp cười tà dị: “Các người lừa Bạch Lãng khai cung như vậy, có khác gì dụ dỗ bức cung, mà nếu Bạch Lãng vu cáo tôi thì sao?”
“Các người không phải không biết, lời khai mà Bạch Lãng nhằm vào tôi đều không có hiệu lực.” Lâm Thừa Nghiệp điên cuồng thét lên: “Bởi vì vụ án quan tài treo mà Bạch Lãng đã từng lừa tôi một lần, hắn tất nhiên sẽ ghi hận tôi.”
“Lúc này, bất kể hắn nói gì về tôi cũng đều là vu cáo, quan tòa chắc chắn sẽ không tin hắn.”
“Cách nói của hắn chẳng qua là để giảm bớt án phạt thôi, hắn chỉ muốn kéo tôi xuống nước. Lời hắn nói căn bản không có độ tin cậy nào.”
“Cho nên tôi khuyên các người bớt lao lực đi, đừng cố sức nữa.” Lâm Thừa Nghiệp nhắm mắt lại, thở phào nói: “Chị tôi đã xảy ra chuyện, bất kể là chuyện trong nhà hay công ty đều cần tôi xử lý.”
“Nếu hiện tại các người thả tôi đi, tôi sẽ cân nhắc kiện các người ít đi một tội, thế nào? Giao dịch công bằng chứ?”
Ai ngờ, sau khi Lâm Thừa Nghiệp nói xong, hiện trường bỗng lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến cực điểm. Không ai đáp lại lời của ông ta, làm cho câu nói của ông ta cũng có phần xấu hổ.
Một lát sau, Triệu Ngọc mới cười ha hả, lắc đầu thở dài: “Chủ tịch Lâm, ông đang muốn đàm phán điều kiện với chúng tôi ư?”
“Ông vừa mới nói chúng tôi còn quá non để đấu với ông à?”
“Vậy... ông cũng nên biết tôi là ai.” Nói đến đây, Triệu Ngọc đen mặt, u ám nói: “Ông đã nghe qua vụ án thi thể nữ không đầu, còn có vụ án ác ma, vụ án giết người ở hợp tác xác nông nghiệp chưa? Ông biết không, hung thủ của những vụ án này, có bao nhiêu người cao minh hơn ông gấp trăm lần, ông cho mình là cái gì hả?”
“Cậu... cậu...” Chỉ một lát, Lâm Thừa Nghiệp bỗng cảm nhận được áp lực to lớn, không nhịn được mà sợ sệt.
“Tôi thừa nhận, ông vô cùng chu đáo, lợi dụng lỗ hổng pháp luật, giúp ông trừ được hậu hoạn về sau là Bạch Lãng.” Triệu Ngọc bỗng lạnh như băng, trông như pho tượng đá: “Nhưng ông biết không, muốn người không biết, trừ phi mình không làm, lưới trời tuy thưa mà khó lọt, thiên lý sáng tỏ, lưới pháp luật khó thoát”
“Nói tóm lại…” Triệu Ngọc tỉa tót câu chữ mà bảo: “Ông không thèm động não mà ngẫm lại xem. Lây thân phận của Triệu Ngọc tôi, nếu ông đây không nắm thóp được ông thì có thể làm ra chuyện giả thần giả quỷ này à?”
“Ông cho rằng cái danh Triệu thần thám của tôi, lấy ra để đùa giỡn ai cũng được chắc?”
“Cậu rốt cuộc có ý gì?” Lâm Thừa Nghiệp bị khí thế của Triệu Ngọc áp đảo, nhưng ông ta vẫn chưa rõ ý tứ của Triệu Ngọc.
“Ý gì sao? Hừ hừ.” Triệu Ngọc cười lạnh nói: “Chắc ông không ngờ đến nhỉ? Bạch Lãng không đơn giản như ông tưởng tượng, thật ra hắn đã sớm đoán được kế hoạch của ông rồi, sợ đến lúc hắn giết người đi tù, ông lại không chịu thanh toán, cho nên đã ghi âm hết cuộc nói chuyện của hai người lại.”
“Không... không thể nào.” Nghe thế, Lâm Thừa Nghiệp lập tức kêu lên: “Mỗi lần chúng tôi gặp mặt, a!” Bỗng nhiên, ông ta ý thức được mình suýt thì nói lỡ, vội đổi giọng hỏi: “Cậu lấy ra nghe xem, không thể nào.”
“Hừ! Sao nào, ông nghĩ tôi đang lừa gạt ông ư?” Triệu Ngọc mỉm cười: “Bạch Lãng nói với tôi, mỗi lần hai người gặp nhau đều là ở phòng xông hơi trong nhà tắm công cộng, tất cả mọi người đều không mặc quần áo cho nên không thể bị ghi âm lại đúng không?”
“Thế nhưng, ai nói không mặc đồ sẽ không mang được máy ghi âm chứ?”
Triệu Ngọc cười ha hả, phất tay ra hiệu cho Thôi Lệ Châu, Thôi Lệ Châu lập tức cầm di động, đi đến trước mặt.
“Ngại quá.” Triệu Ngọc cầm điện thoại nói: “Bởi vì Bạch Lãng giấu máy ghi âm trong nhà hỏa táng, bản gốc tạm thời chưa thể đưa tới, cho nên tạm nghe bản online vậy.”
Nghe lệnh Triệu Ngọc, Thôi Lệ Châu lập tức ấn phím play, chỉ thấy trong điện thoại vang lên âm thanh hỗn loạn, sau đó có tiếng người bắt đầu nói.
“Không cần phải tìm thi thể thứ bảy nữa.” Người đang nói chính là Lâm Thừa Nghiệp: “Chuẩn bị xong cái thứ sáu, tôi sẽ nghĩ cách chặn bọn Nhạc Vĩnh Niên lại, sau đó cậu đi Hạ Khẩu chuẩn bị, chị của tôi vào cuối tháng sẽ cùng tên khốn họ Thôi đi ăn ở nhà hàng cơm Tây.”
“Rào!” Trong đoạn ghi âm vang lên tiếng nước, dường như có ai đang giội nước trong phòng xông hơi: “Đến lúc đó, cậu chú ý vị trí, đừng để sai sót, nhớ kĩ, cậu chỉ có một cơ hội này thôi.”
Tạch.
Chưa nghe xong, Thôi Lệ Châu đã tắt đi.
Mà lúc này, cả người Lâm Thừa Nghiệp đã chết lặng, cứ như bị người rút mất hồn phách, suýt quỳ rạp trên đất.
“Ha ha ha.” Triệu Ngọc đắc ý cười nói: “Lâm Thừa Nghiệp, ông cũng nên tỉnh mộng đi. Hiện tại nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, tôi không cần nhiều lời với ông nữa, chúng ta gặp ở tòa án đi.”
“Thế nào, phó chủ tịch Lâm?” Lúc này, đến phiên Triệu Ngọc nhướng mày, hắn âm trầm cười nói: “Không phải tất cả mọi người đều có ý chí mạnh mẽ như ông đâu. Ông biết không? Bạch Lãng còn chưa kiên trì được đến lúc Lâm Triêu Phượng xuất hiện đã tước vũ khí đầu hàng rồi.”
“Hắn khai ra tất cả kế hoạch từ việc ông thuê hắn thế nào, thiết kế quan tài treo sao Bắc Đẩu ra sao, cùng với làm gì để giết Lâm Triêu Phượng. Ông còn gì để nói không?”
Lâm Thừa Nghiệp xem video, đầu chợt “ong” một tiếng, lạnh run cả người. Thế nhưng sau một thoáng cúi đầu suy nghĩ, Lâm Thừa Nghiệp chợt phát hiện ra điều gì, vội vàng nói với Triệu Ngọc: “Cảnh sát Triệu, các người làm vậy, có phải hơi quá đáng rồi không?”
“Đây... đây căn bản là dụ dỗ bức cung. Các người biết luật còn phạm luật đấy hiểu không?”
“Ấy?” Triệu Ngọc trừng mắt, phản bác: “Phó chủ tịch Lâm, chẳng phải ông bảo Cục Cảnh sát chúng tôi mở một phòng giả thần giả quỷ đấy ư? Tôi thấy đề nghị này ổn đấy, đúng là có thể cân nhắc mở rộng xem sao.”
“Cậu nói gì thế?” Lâm Thừa Nghiệp nổi giận: “Các người thân là cảnh sát, vậy mà lại làm chuyện xấu xa thế này. Các người... các người so với bọn lừa đảo Nhạc Vĩnh Niên có khác gì nhau?”
“Sai rồi, sai rồi” Triệu Ngọc lại phản bác: “Nhạc Bất Quần lừa người, à... không không không, Nhạc Vĩnh Niên lừa người là vì tiền tài, chúng tôi lừa người là vì chân tướng, cái này gọi là không làm việc trái lương tâm, không sợ ma gõ cửa!”
“Nếu trong lòng Bạch Lãng không chột dạ, hắn cũng không cần sợ hãi như thế.”
“Hiện tại, ông vẫn nên thành thật khai hết chuyện của mình đi.”
“Hừ!” Lâm Thừa Nghiệp dùng tay đeo còng, lau hết nước mắt và mồ hôi trên mặt, không cam lòng quát: “Bắt tôi nói đúng không? Được, các người cứ đợi đấy. Có gan thì các người nộp đoạn video giả thần giả quỷ này lên đi. Rồi chúng ta xem xem, quan tòa có công nhận đoạn video này của các người không?”
“Tôi rất chờ mong, khán giả ngồi nghe sẽ có vẻ mặt gì? Ha ha ha...” Lâm Thừa Nghiệp lớn tiếng cười lạnh, dùng ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn Triệu Ngọc nói: “Tôi khuyên các người nên về chuẩn bị sẵn đi, tôi sẽ tìm luật sư tốt nhất để khởi tố các người.”
“Dụ dỗ lấy khẩu cung là một loại tra tấn bức cung, tôi nhất định sẽ tố cáo để mấy người bị sa thải luôn.”
“Wow!” Ai dè, nghe Lâm Thừa Nghiệp nói xong, Triệu Ngọc lại không hề sốt ruột mà kinh ngạc khen: “Phó chủ tịch Lâm quả nhiên là cao nhân. Ngay cả luật pháp cũng biết rõ ràng, thật sự là đánh giá thấp ông rồi.”
“Lâm Thừa Nghiệp, ông thuê giết người, bản thân đã khó bảo toàn mà còn muốn phản cáo chúng tôi, quả thật là si tâm vọng tưởng.” Thôi Lệ Châu tức giận mắng.
“Hừ. Các người đừng có ngậm máu phun người. Cái gì mà thuê giết người, hoàn toàn là do vu cáo, do Bạch Lãng nói hươu nói vượn, chỉ là các người tự cho là đúng thôi.”
“Hừ. Muốn đấu với tôi à, mấy người vẫn chưa đủ kinh nghiệm đâu.” Lâm Thừa Nghiệp cười tà dị: “Các người lừa Bạch Lãng khai cung như vậy, có khác gì dụ dỗ bức cung, mà nếu Bạch Lãng vu cáo tôi thì sao?”
“Các người không phải không biết, lời khai mà Bạch Lãng nhằm vào tôi đều không có hiệu lực.” Lâm Thừa Nghiệp điên cuồng thét lên: “Bởi vì vụ án quan tài treo mà Bạch Lãng đã từng lừa tôi một lần, hắn tất nhiên sẽ ghi hận tôi.”
“Lúc này, bất kể hắn nói gì về tôi cũng đều là vu cáo, quan tòa chắc chắn sẽ không tin hắn.”
“Cách nói của hắn chẳng qua là để giảm bớt án phạt thôi, hắn chỉ muốn kéo tôi xuống nước. Lời hắn nói căn bản không có độ tin cậy nào.”
“Cho nên tôi khuyên các người bớt lao lực đi, đừng cố sức nữa.” Lâm Thừa Nghiệp nhắm mắt lại, thở phào nói: “Chị tôi đã xảy ra chuyện, bất kể là chuyện trong nhà hay công ty đều cần tôi xử lý.”
“Nếu hiện tại các người thả tôi đi, tôi sẽ cân nhắc kiện các người ít đi một tội, thế nào? Giao dịch công bằng chứ?”
Ai ngờ, sau khi Lâm Thừa Nghiệp nói xong, hiện trường bỗng lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến cực điểm. Không ai đáp lại lời của ông ta, làm cho câu nói của ông ta cũng có phần xấu hổ.
Một lát sau, Triệu Ngọc mới cười ha hả, lắc đầu thở dài: “Chủ tịch Lâm, ông đang muốn đàm phán điều kiện với chúng tôi ư?”
“Ông vừa mới nói chúng tôi còn quá non để đấu với ông à?”
“Vậy... ông cũng nên biết tôi là ai.” Nói đến đây, Triệu Ngọc đen mặt, u ám nói: “Ông đã nghe qua vụ án thi thể nữ không đầu, còn có vụ án ác ma, vụ án giết người ở hợp tác xác nông nghiệp chưa? Ông biết không, hung thủ của những vụ án này, có bao nhiêu người cao minh hơn ông gấp trăm lần, ông cho mình là cái gì hả?”
“Cậu... cậu...” Chỉ một lát, Lâm Thừa Nghiệp bỗng cảm nhận được áp lực to lớn, không nhịn được mà sợ sệt.
“Tôi thừa nhận, ông vô cùng chu đáo, lợi dụng lỗ hổng pháp luật, giúp ông trừ được hậu hoạn về sau là Bạch Lãng.” Triệu Ngọc bỗng lạnh như băng, trông như pho tượng đá: “Nhưng ông biết không, muốn người không biết, trừ phi mình không làm, lưới trời tuy thưa mà khó lọt, thiên lý sáng tỏ, lưới pháp luật khó thoát”
“Nói tóm lại…” Triệu Ngọc tỉa tót câu chữ mà bảo: “Ông không thèm động não mà ngẫm lại xem. Lây thân phận của Triệu Ngọc tôi, nếu ông đây không nắm thóp được ông thì có thể làm ra chuyện giả thần giả quỷ này à?”
“Ông cho rằng cái danh Triệu thần thám của tôi, lấy ra để đùa giỡn ai cũng được chắc?”
“Cậu rốt cuộc có ý gì?” Lâm Thừa Nghiệp bị khí thế của Triệu Ngọc áp đảo, nhưng ông ta vẫn chưa rõ ý tứ của Triệu Ngọc.
“Ý gì sao? Hừ hừ.” Triệu Ngọc cười lạnh nói: “Chắc ông không ngờ đến nhỉ? Bạch Lãng không đơn giản như ông tưởng tượng, thật ra hắn đã sớm đoán được kế hoạch của ông rồi, sợ đến lúc hắn giết người đi tù, ông lại không chịu thanh toán, cho nên đã ghi âm hết cuộc nói chuyện của hai người lại.”
“Không... không thể nào.” Nghe thế, Lâm Thừa Nghiệp lập tức kêu lên: “Mỗi lần chúng tôi gặp mặt, a!” Bỗng nhiên, ông ta ý thức được mình suýt thì nói lỡ, vội đổi giọng hỏi: “Cậu lấy ra nghe xem, không thể nào.”
“Hừ! Sao nào, ông nghĩ tôi đang lừa gạt ông ư?” Triệu Ngọc mỉm cười: “Bạch Lãng nói với tôi, mỗi lần hai người gặp nhau đều là ở phòng xông hơi trong nhà tắm công cộng, tất cả mọi người đều không mặc quần áo cho nên không thể bị ghi âm lại đúng không?”
“Thế nhưng, ai nói không mặc đồ sẽ không mang được máy ghi âm chứ?”
Triệu Ngọc cười ha hả, phất tay ra hiệu cho Thôi Lệ Châu, Thôi Lệ Châu lập tức cầm di động, đi đến trước mặt.
“Ngại quá.” Triệu Ngọc cầm điện thoại nói: “Bởi vì Bạch Lãng giấu máy ghi âm trong nhà hỏa táng, bản gốc tạm thời chưa thể đưa tới, cho nên tạm nghe bản online vậy.”
Nghe lệnh Triệu Ngọc, Thôi Lệ Châu lập tức ấn phím play, chỉ thấy trong điện thoại vang lên âm thanh hỗn loạn, sau đó có tiếng người bắt đầu nói.
“Không cần phải tìm thi thể thứ bảy nữa.” Người đang nói chính là Lâm Thừa Nghiệp: “Chuẩn bị xong cái thứ sáu, tôi sẽ nghĩ cách chặn bọn Nhạc Vĩnh Niên lại, sau đó cậu đi Hạ Khẩu chuẩn bị, chị của tôi vào cuối tháng sẽ cùng tên khốn họ Thôi đi ăn ở nhà hàng cơm Tây.”
“Rào!” Trong đoạn ghi âm vang lên tiếng nước, dường như có ai đang giội nước trong phòng xông hơi: “Đến lúc đó, cậu chú ý vị trí, đừng để sai sót, nhớ kĩ, cậu chỉ có một cơ hội này thôi.”
Tạch.
Chưa nghe xong, Thôi Lệ Châu đã tắt đi.
Mà lúc này, cả người Lâm Thừa Nghiệp đã chết lặng, cứ như bị người rút mất hồn phách, suýt quỳ rạp trên đất.
“Ha ha ha.” Triệu Ngọc đắc ý cười nói: “Lâm Thừa Nghiệp, ông cũng nên tỉnh mộng đi. Hiện tại nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, tôi không cần nhiều lời với ông nữa, chúng ta gặp ở tòa án đi.”