Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-1020
Chương 1020: Có hay không?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Bệnh viện Bethune là bệnh viện có quy mô lớn nhất ở thành phố Tấn Bình.
Cho dù là Lý Lạc Vân, hay là cha con Mã Lão Đán, Thôi Lệ Châu, cùng với hai tên côn đồ bị Triệu Ngọc đánh đến gần chết, toàn bộ đều ở trong bệnh viện này điều trị.
Buổi trưa 12 giờ 15 phút, ngoài Lý Lạc Vân bị thương nặng ra, những người khác đều đã phẫu thuật xong, được đưa vào phòng bệnh.
Trong số năm người vào ở phòng bệnh, chỉ có Mã Lão Đán không nằm trong danh sách nghi phạm, bốn người còn lại toàn bộ đều được sắp xếp cảnh sát hình sự để trông coi riêng.
Dựa theo quy định, những nghi phạm này tuy còn trong tình trạng hôn mê, nhưng tay của họ vẫn phải dùng còng tay còng lại!
Để giảm bớt độ khó khi trông coi, phía cảnh sát thu xếp hai tên côn đồ đó ở cùng một căn phòng bệnh. Lúc này, vài cảnh sát đã chuẩn bị xong việc đang trông coi trong phòng bệnh, một khi tên côn đồ có dấu hiệu tỉnh lại, bọn họ sẽ mở cuộc thẩm vấn ngay lập tức.
Nhưng mà, ngay vào lúc các nhân viên cảnh sát sốt ruột chờ đợi, trong phòng tắm rửa nào đó của bệnh viện, lại truyền đến tiếng sột soạt.
Chỉ nhìn thấy một bóng người đang lén la lén lút chui vào phòng tắm rửa không người trông giữ. Sau khi vào phòng, ông ta lập tức thay cho mình một bộ đồ bác sĩ phẫu thuật màu xanh lá cây mà chỉ có lúc phẫu thuật mới mặc.
Sau đó, ông ta đội nón phẫu thuật và đeo khẩu trang lên, che chắn cho mình thật kín đáo.
Sau khi ăn mặc xong xuôi, ông ta ngẩng đầu hít thở sâu, tay trái luồn vào túi áo bị bộ đồ phẫu thuật che phủ, thoáng chạm vào chiếc hộp kim loại để bên trong.
Trong chiếc hộp kim loại đựng đầy thuốc nổ C4 có hiệu suất mạnh, sức công phá rất kinh khủng!
Phút chốc, ánh mắt của ông ta theo tiếng hô hấp nặng nề, trở nên kiên quyết hơn. Ông ta hiểu rất rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì! Ông ta sẽ đóng giả bác sĩ bước vào phòng bệnh của A Bưu và người tài xế, sau đó bất ngờ làm nổ quả bom, cùng hai người bọn họ đi đến chỗ chết!
Không sao… Không sao đâu…
Ông ta nhắc đi nhắc lại trong lòng, có nhiều nhân viên cảnh sát chôn cùng ông ta như vậy, cũng coi như là đáng giá!
Sau khi đưa ra quyết định, ông ta đi thang máy đến tầng có mục tiêu. Trong lòng nặng nề như đá tảng chặn lại khiến ông ta cảm thấy trong thang máy ngột ngạt khác thường, mái tóc dưới mũ phẫu thuật tuôn không ít mồ hôi, đã khiến cả trán ẩm ướt.
Người trong thang máy đông nghẹt, hoàn toàn không có ai chú ý đến ông ta. Theo tiếng chuông bính boong, cửa thang máy mở ra, ông ta liền bước về phía căn phòng của tên côn đồ nằm.
Trước đó, ông ta đã có được thông tin chính xác biết hai người bọn A Bưu ở phòng bệnh nào. Ông ta càng biết, bây giờ chính là lúc trông gà hóa cuốc, cảnh sát hình sự phụ trách trông coi phòng bệnh tuyệt đối sẽ tiến hành tra hỏi nghiêm khắc với ông ta.
Cho nên, ông ta hoàn toàn không có ý muốn lừa dối để qua cửa, chỉ cần có thể đến gần cửa phòng bệnh, ông ta liền áp dụng cách đánh bất ngờ, hành động khi người ta không đề phòng, xông thẳng vào!
Đúng như dự đoán, khi ông ta đến gần phía đông nam của căn phòng, đột nhiên nhìn thấy vài cảnh sát hình sự súng đạn đã lên nòng, đang chăm chỉ nghiêm túc trực ở đó.
Liều thôi!
Tay trái ông ta nắm chặt kíp nổ bom, tay phải luồn vào túi quần móc ra khẩu súng!
Đùng!
Ai ngờ, ngay vào lúc căng thẳng khiến người khác phải nghẹt thở như vậy, một chuyện mà ông ta dù thế nào cũng không ngờ đã xảy ra!
Súng của ông ta vẫn chưa kịp móc ra, phía sau đã bất ngờ có một người xuất hiện, người này nhanh như chớp, người còn chưa đến, dùi cui đã đến trước!
Theo tiếng đùng vang lên, dùi cui đã hung hăng đập vào sau ót ông ta! Do lực quá lớn, dùi cui có phần tay cầm to vậy mà “lách cách” thoáng chốc gãy thành hai đoạn!
Rầm!
Người này vốn dĩ không kịp có bất kì phản ứng gì, trợn trắng mắt lên liền ngã nhào, đầu đập xuống đất, ngất xỉu....
“Tổ trưởng, như vậy... thực sự ổn không?”
Sau khi người này ngã xuống đất, bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng một người đàn ông trẻ tuổi, chính là thành viên tổ điều tra đặc biệt - Tăng Khả, cậu ta mở to cặp mắt kinh ngạc, trách Triệu Ngọc: “Đây đã là người thứ ba rồi! Người thứ ba đó! Nếu như... anh đánh vị bác sĩ này thành người thực vật, vậy thì phải làm sao đây?”
“Phải đó!” Ngô Tú Mẫn bên cạnh cũng lo lắng trách móc: “Tổ trưởng, chúng ta có thuốc gây mê loại mạnh, còn có súng bắn điện, đều có thể khiến người khác hôn mê tạm thời, làm như vậy, ít nhất tác dụng phụ sẽ ít hơn một chút! Cách đánh bằng dùi cui của anh, có phải... có hơi... ừm...”
“Hề hề...” Triệu Ngọc cười gian: “Có phải chị muốn nói, cách này của tôi quá hèn hạ không? A ha ha...”
Triệu Ngọc cười như vậy, không chỉ Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn, các nhân viên cảnh sát hình sự trông giữ trước cửa phòng bệnh cũng có chút không rét mà run.
Bọn họ vào làm việc lâu như thế, cũng chưa từng gặp qua nhân vật ra tay tàn độc như vậy! Trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, Triệu Ngọc đã dùng cách đánh dùi cui, đánh ngất một vị bác sĩ và một nam y tá, bây giờ lại đánh ngất một người nữa, hành vi này không thể dùng từ “điên rồ” để diễn tả nữa, quả là khiến ai nấy đều rợn tóc gáy!
“Yên tâm! Tôi đây lúc trước đã đánh dùi cui cả đời rồi, tự tôi có chừng mực, hề hề hề...” Triệu Ngọc cười ngày càng dữ tợn: “Ai bảo bọn họ đeo cái khẩu trang to đùng không nhìn được rõ mặt chứ? Chỉ cần là không nhìn rõ mặt, một dùi cui để hỏi thăm! Mẹ nó, tôi không tin, lão Phong đó sẽ không quay trở lại giết người bịt miệng!”
“Ừm…” Tăng Khả sợ hãi nuốt khan nước bọt, lúc này mới cúi đầu kiểm tra con người tội nghiệp bị đánh dùi cui này, kết quả, cậu ta vừa mới đưa mắt nhìn một cái, liền phát hiện có một vài chỗ không hợp lý: “Ơ? Mọi người mau xem này, trong… trong tay ông ta…”
Tăng Khả vừa nói như vậy, Triệu Ngọc và Ngô Tú Mẫn vội vàng ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét. Sau đó Tăng Khả tách tay trái của người này ra, lúc này mới nhìn thấy một thứ tương tự đồ điều khiển từ xa của xe hơi.
“Trời ơi!” Tăng Khả giật mình run rẩy: “Tổ... tổ tổ tổ trưởng... Thứ này... hình như là kíp nổ?”
“Phải không?” Triệu Ngọc đưa tay lật ngửa người này lên, sau đó gỡ khẩu trang của ông ta xuống, rốt cuộc khiến người này lộ rõ gương mặt thật.
Hả!?
Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn không khỏi kinh ngạc nghẹn ngào, bọn họ dù thế nào cũng không ngờ được, người bị Triệu Ngọc đánh lại chính là lão Phong!!
“Chết tiệt, không phải chứ?” Thật ra, Triệu Ngọc cũng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra bất ngờ như vậy, bởi vì lúc nãy hắn âm thầm quan sát người này, cảm thấy bóng dáng người này với lão Phong có hơi khác nhau.
Bây giờ xem ra, hắn cuối cùng đã hiểu, hóa ra bên trong bộ đồ phẫu thuật lão Phong mặc, còn mặc thêm một bộ đồ dày cộm, cho nên vẻ bên ngoài có chỗ khác biệt.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội vàng đưa tay cởi bộ đồ phẫu thuật của ông ta ra, lúc này mới giật mình nhìn thấy, trong tay phải bên dưới người lão Phong, thế mà lại nắm một khẩu súng lục giảm thanh!
Lại mở túi của ông ta ra xem, một khối thuốc nổ C4 giống y hệt cái hắn lấy ra từ trên người tên côn đồ và trên xe cảnh sát, đột nhiên xuất hiện trước mắt!
Hả!?
Bọn Tăng Khả lần nữa hoảng sợ kêu lên, vài cảnh sát hình sự phụ trách trông coi bên cạnh lúc này mới nhanh chóng vây đến, toàn bộ đều bị cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ!
Ôi mẹ nó!
Triệu Ngọc toát mồ hôi lạnh, y như gội đầu vậy!
Hắn nhanh chóng để quả bom sang một bên, sau đó trừng mắt hét vào mọi người: “Mấy... mấy người đều thấy rồi đó! Tôi... tôi không phải là chó ngáp phải ruồi gì đâu! Đây là mẹ nó tôi tính toán như thần, tính toán như thần đó, có nhớ chưa…”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cho dù là Lý Lạc Vân, hay là cha con Mã Lão Đán, Thôi Lệ Châu, cùng với hai tên côn đồ bị Triệu Ngọc đánh đến gần chết, toàn bộ đều ở trong bệnh viện này điều trị.
Buổi trưa 12 giờ 15 phút, ngoài Lý Lạc Vân bị thương nặng ra, những người khác đều đã phẫu thuật xong, được đưa vào phòng bệnh.
Trong số năm người vào ở phòng bệnh, chỉ có Mã Lão Đán không nằm trong danh sách nghi phạm, bốn người còn lại toàn bộ đều được sắp xếp cảnh sát hình sự để trông coi riêng.
Dựa theo quy định, những nghi phạm này tuy còn trong tình trạng hôn mê, nhưng tay của họ vẫn phải dùng còng tay còng lại!
Để giảm bớt độ khó khi trông coi, phía cảnh sát thu xếp hai tên côn đồ đó ở cùng một căn phòng bệnh. Lúc này, vài cảnh sát đã chuẩn bị xong việc đang trông coi trong phòng bệnh, một khi tên côn đồ có dấu hiệu tỉnh lại, bọn họ sẽ mở cuộc thẩm vấn ngay lập tức.
Nhưng mà, ngay vào lúc các nhân viên cảnh sát sốt ruột chờ đợi, trong phòng tắm rửa nào đó của bệnh viện, lại truyền đến tiếng sột soạt.
Chỉ nhìn thấy một bóng người đang lén la lén lút chui vào phòng tắm rửa không người trông giữ. Sau khi vào phòng, ông ta lập tức thay cho mình một bộ đồ bác sĩ phẫu thuật màu xanh lá cây mà chỉ có lúc phẫu thuật mới mặc.
Sau đó, ông ta đội nón phẫu thuật và đeo khẩu trang lên, che chắn cho mình thật kín đáo.
Sau khi ăn mặc xong xuôi, ông ta ngẩng đầu hít thở sâu, tay trái luồn vào túi áo bị bộ đồ phẫu thuật che phủ, thoáng chạm vào chiếc hộp kim loại để bên trong.
Trong chiếc hộp kim loại đựng đầy thuốc nổ C4 có hiệu suất mạnh, sức công phá rất kinh khủng!
Phút chốc, ánh mắt của ông ta theo tiếng hô hấp nặng nề, trở nên kiên quyết hơn. Ông ta hiểu rất rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì! Ông ta sẽ đóng giả bác sĩ bước vào phòng bệnh của A Bưu và người tài xế, sau đó bất ngờ làm nổ quả bom, cùng hai người bọn họ đi đến chỗ chết!
Không sao… Không sao đâu…
Ông ta nhắc đi nhắc lại trong lòng, có nhiều nhân viên cảnh sát chôn cùng ông ta như vậy, cũng coi như là đáng giá!
Sau khi đưa ra quyết định, ông ta đi thang máy đến tầng có mục tiêu. Trong lòng nặng nề như đá tảng chặn lại khiến ông ta cảm thấy trong thang máy ngột ngạt khác thường, mái tóc dưới mũ phẫu thuật tuôn không ít mồ hôi, đã khiến cả trán ẩm ướt.
Người trong thang máy đông nghẹt, hoàn toàn không có ai chú ý đến ông ta. Theo tiếng chuông bính boong, cửa thang máy mở ra, ông ta liền bước về phía căn phòng của tên côn đồ nằm.
Trước đó, ông ta đã có được thông tin chính xác biết hai người bọn A Bưu ở phòng bệnh nào. Ông ta càng biết, bây giờ chính là lúc trông gà hóa cuốc, cảnh sát hình sự phụ trách trông coi phòng bệnh tuyệt đối sẽ tiến hành tra hỏi nghiêm khắc với ông ta.
Cho nên, ông ta hoàn toàn không có ý muốn lừa dối để qua cửa, chỉ cần có thể đến gần cửa phòng bệnh, ông ta liền áp dụng cách đánh bất ngờ, hành động khi người ta không đề phòng, xông thẳng vào!
Đúng như dự đoán, khi ông ta đến gần phía đông nam của căn phòng, đột nhiên nhìn thấy vài cảnh sát hình sự súng đạn đã lên nòng, đang chăm chỉ nghiêm túc trực ở đó.
Liều thôi!
Tay trái ông ta nắm chặt kíp nổ bom, tay phải luồn vào túi quần móc ra khẩu súng!
Đùng!
Ai ngờ, ngay vào lúc căng thẳng khiến người khác phải nghẹt thở như vậy, một chuyện mà ông ta dù thế nào cũng không ngờ đã xảy ra!
Súng của ông ta vẫn chưa kịp móc ra, phía sau đã bất ngờ có một người xuất hiện, người này nhanh như chớp, người còn chưa đến, dùi cui đã đến trước!
Theo tiếng đùng vang lên, dùi cui đã hung hăng đập vào sau ót ông ta! Do lực quá lớn, dùi cui có phần tay cầm to vậy mà “lách cách” thoáng chốc gãy thành hai đoạn!
Rầm!
Người này vốn dĩ không kịp có bất kì phản ứng gì, trợn trắng mắt lên liền ngã nhào, đầu đập xuống đất, ngất xỉu....
“Tổ trưởng, như vậy... thực sự ổn không?”
Sau khi người này ngã xuống đất, bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng một người đàn ông trẻ tuổi, chính là thành viên tổ điều tra đặc biệt - Tăng Khả, cậu ta mở to cặp mắt kinh ngạc, trách Triệu Ngọc: “Đây đã là người thứ ba rồi! Người thứ ba đó! Nếu như... anh đánh vị bác sĩ này thành người thực vật, vậy thì phải làm sao đây?”
“Phải đó!” Ngô Tú Mẫn bên cạnh cũng lo lắng trách móc: “Tổ trưởng, chúng ta có thuốc gây mê loại mạnh, còn có súng bắn điện, đều có thể khiến người khác hôn mê tạm thời, làm như vậy, ít nhất tác dụng phụ sẽ ít hơn một chút! Cách đánh bằng dùi cui của anh, có phải... có hơi... ừm...”
“Hề hề...” Triệu Ngọc cười gian: “Có phải chị muốn nói, cách này của tôi quá hèn hạ không? A ha ha...”
Triệu Ngọc cười như vậy, không chỉ Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn, các nhân viên cảnh sát hình sự trông giữ trước cửa phòng bệnh cũng có chút không rét mà run.
Bọn họ vào làm việc lâu như thế, cũng chưa từng gặp qua nhân vật ra tay tàn độc như vậy! Trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, Triệu Ngọc đã dùng cách đánh dùi cui, đánh ngất một vị bác sĩ và một nam y tá, bây giờ lại đánh ngất một người nữa, hành vi này không thể dùng từ “điên rồ” để diễn tả nữa, quả là khiến ai nấy đều rợn tóc gáy!
“Yên tâm! Tôi đây lúc trước đã đánh dùi cui cả đời rồi, tự tôi có chừng mực, hề hề hề...” Triệu Ngọc cười ngày càng dữ tợn: “Ai bảo bọn họ đeo cái khẩu trang to đùng không nhìn được rõ mặt chứ? Chỉ cần là không nhìn rõ mặt, một dùi cui để hỏi thăm! Mẹ nó, tôi không tin, lão Phong đó sẽ không quay trở lại giết người bịt miệng!”
“Ừm…” Tăng Khả sợ hãi nuốt khan nước bọt, lúc này mới cúi đầu kiểm tra con người tội nghiệp bị đánh dùi cui này, kết quả, cậu ta vừa mới đưa mắt nhìn một cái, liền phát hiện có một vài chỗ không hợp lý: “Ơ? Mọi người mau xem này, trong… trong tay ông ta…”
Tăng Khả vừa nói như vậy, Triệu Ngọc và Ngô Tú Mẫn vội vàng ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét. Sau đó Tăng Khả tách tay trái của người này ra, lúc này mới nhìn thấy một thứ tương tự đồ điều khiển từ xa của xe hơi.
“Trời ơi!” Tăng Khả giật mình run rẩy: “Tổ... tổ tổ tổ trưởng... Thứ này... hình như là kíp nổ?”
“Phải không?” Triệu Ngọc đưa tay lật ngửa người này lên, sau đó gỡ khẩu trang của ông ta xuống, rốt cuộc khiến người này lộ rõ gương mặt thật.
Hả!?
Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn không khỏi kinh ngạc nghẹn ngào, bọn họ dù thế nào cũng không ngờ được, người bị Triệu Ngọc đánh lại chính là lão Phong!!
“Chết tiệt, không phải chứ?” Thật ra, Triệu Ngọc cũng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra bất ngờ như vậy, bởi vì lúc nãy hắn âm thầm quan sát người này, cảm thấy bóng dáng người này với lão Phong có hơi khác nhau.
Bây giờ xem ra, hắn cuối cùng đã hiểu, hóa ra bên trong bộ đồ phẫu thuật lão Phong mặc, còn mặc thêm một bộ đồ dày cộm, cho nên vẻ bên ngoài có chỗ khác biệt.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội vàng đưa tay cởi bộ đồ phẫu thuật của ông ta ra, lúc này mới giật mình nhìn thấy, trong tay phải bên dưới người lão Phong, thế mà lại nắm một khẩu súng lục giảm thanh!
Lại mở túi của ông ta ra xem, một khối thuốc nổ C4 giống y hệt cái hắn lấy ra từ trên người tên côn đồ và trên xe cảnh sát, đột nhiên xuất hiện trước mắt!
Hả!?
Bọn Tăng Khả lần nữa hoảng sợ kêu lên, vài cảnh sát hình sự phụ trách trông coi bên cạnh lúc này mới nhanh chóng vây đến, toàn bộ đều bị cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ!
Ôi mẹ nó!
Triệu Ngọc toát mồ hôi lạnh, y như gội đầu vậy!
Hắn nhanh chóng để quả bom sang một bên, sau đó trừng mắt hét vào mọi người: “Mấy... mấy người đều thấy rồi đó! Tôi... tôi không phải là chó ngáp phải ruồi gì đâu! Đây là mẹ nó tôi tính toán như thần, tính toán như thần đó, có nhớ chưa…”