Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-998
Chương 998: Còn phức tạp đến mức nào nữa?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trước đó, Triệu Ngọc đã xem kĩ hướng dẫn sử dụng của máy phát hiện nói dối. Thì ra, máy phát hiện nói dối này tuy chính xác nhưng lại chỉ có tác dụng với những câu hỏi rõ ràng. Vì vậy hắn mới yêu cầu Lưu Bằng Phi trả lời đơn giản là “phải” hoặc “không phải”.
Sau khi Triệu Ngọc bật mở máy phát hiện nói dối xong, trong đầu lập tức xuất hiện một hình ảnh rất đơn giản: Có một cái đèn đỏ, một cái đèn xanh, ở góc phải phía trên còn có một cái đồng hồ đếm ngược 10 phút, toàn bộ hình ảnh này trông giống như một bức tranh của đứa trẻ mầm non vậy.
Nhìn thấy đồng hồ đang đếm ngược từng giây, Triệu Ngọc vội bắt đầu việc hỏi cung của mình.
Do đây là lần đầu tiên sử dụng, Triệu Ngọc không có kinh nghiệm gì cả, mới đầu đã hỏi ngay một câu hỏi cực kì đơn giản: “Anh là đàn ông chứ?”.
“Phải!”
Tuy rằng có chút khó hiểu, nhưng Lưu Bằng Phi vẫn lên tiếng trả lời.
Kết quả là, đèn xanh trong đầu Triệu Ngọc loé lên một cái.
Ồ...
Xem ra đèn xanh tức là đang nói thật.
“Anh là phụ nữ phải không?” Vì để xác minh lại, Triệu Ngọc lại hỏi thêm một câu.
“Không phải!”
Đèn xanh loé lên.
“Thế này...” Triệu Ngọc muốn kiểm chứng kết quả, nên lên tiếng thương lượng với Lưu Bằng Phi: “Bây giờ tôi sẽ hỏi anh một câu nữa, anh cứ trả lời phải, được không?”.
Những lời này của Triệu Ngọc khiến cho những người khác cảm thấy nghi hoặc.
“Anh có phải người chuyển giới không?” Triệu Ngọc hỏi xong, vội nhắc Lưu Bằng Phi: “Nói là ‘phải’, mau lên!”
“Hừm...” Trán Lưu Bằng Phi lấm tầm mồ hôi, đáp với giọng điệu hơi run: “Phải!”.
Kết quả là, đèn đỏ không những loé lên, mà còn phát ra một tiếng tút nữa.
Wow...
Triệu Ngọc than thầm trong lòng, xem ra cái máy phát hiện nói dối này đúng thật là không có trục trặc gì!
“Được rồi, thử xong rồi, sau đây chúng ta bắt đầu!” Triệu Ngọc nói với Lưu Bằng Phi: “Anh không cần nói thật, chỉ cần trả lời phải hay không phải thôi, hơn nữa trả lời nhanh là được, hiểu chưa?”.
“Hả? Gì?” Lưu Bằng Phi cảm thấy có chút bối rối.
Miêu Anh và các điều tra viên cũng cảm thấy khó hiểu, làm gì có chuyện bảo tội phạm không cần nói thật chứ? Thật sự không hiểu hắn ta đang làm gì nữa?
“Tranh thủ thời gian thôi!” Triệu Ngọc thấy thời gian đang ít dần đi, vội mở miệng hỏi: “Anh có phải tên Lưu Bằng Phi không?”.
“Phải!”
Đèn xanh!
“Anh có phải ở thôn Mục Quan, huyện SL không?”
“Phải!”
Đèn xanh!
“Anh có thích ăn bánh mật không?”
“Không!”
Đèn xanh!
“Bố mẹ anh li hôn rồi?”
“Không!”
Đèn xanh!
“Anh có phẫu thuật cắt trĩ bao giờ chưa?”
“Có cô gái nào từng nói anh yếu sinh lí chưa?”
...
Triệu Ngọc hỏi liền một mạch mười mấy câu hỏi không có liên quan gì cả. Tuy rằng Lưu Bằng Phi không hiểu tại sao Triệu Ngọc lại hỏi như thế, nhưng vẫn lên tiếng trả lời một cách thành thật.
Nhưng mà, có một điều anh ta không hề phát hiện là, dưới sự dẫn dắt của Triệu Ngọc, tốc độ trả lời câu hỏi của anh ta càng lúc càng nhanh rồi!
Thật không ngờ rằng, lúc Triệu Ngọc đang hỏi giữa chừng bỗng chuyển chủ đề, hỏi một câu:
“Anh có quen với Vu Chí Căn không?”
Khi nghe thấy ba chữ “Vu Chí Căn”, Lưu Bằng Phi sững người mất một lúc, không lên tiếng trả lời ngay.
Triệu Ngọc đã đợi phản ứng của anh ta từ lâu rồi, đến lúc này, cho dù không dùng đến máy phát hiện nói dối thì hắn cũng đã hiểu được tình hình đại khái rồi. Xem ra, tên Lưu Bằng Phi này quả nhiên có quen biết với Vu Chí Căn!
“Có!” Ba giây sau, Lưu Bằng Phi mới lên tiếng trả lời, nhưng anh ta cũng đã nhận ra vẻ lúng túng của mình nên trông khá căng thẳng.
Đèn xanh!
“Tôi và anh ta là đồng hương, lúc nhỏ chơi chung với nhau...” Lưu Bằng Phi giải thích. Nhưng anh ta càng giải thích lại càng thấy có vấn đề.
“Tôi nói rồi, anh chỉ cần trả lời ‘phải’ hay ‘không’ thôi, những cái khác không cần nói ra!” Triệu Ngọc lên tiếng nhắc nhở. Giờ đây Lưu Bằng Phi lại càng hoảng sợ hơn, trên trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Lúc này, Miêu Anh cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Tuy cô không biết Vu Chí Căn là ai, nhưng cô đã nhận thấy rằng, trong này chắc chắn có chuyện nghiêm trọng gì đó.
Ngoài ra cô cũng cảm thấy khá tò mò về cách hỏi cung mới lạ này của Triệu Ngọc. Cái tên Triệu Ngọc... Rốt cuộc là ai?
“Anh có quen biết Lâm Mỹ Phượng không?” Triệu Ngọc hỏi tiếp.
Lần này, Lưu Bằng Phi ngây người trong chốc lát rồi mới trả lời: “Không!”.
Tút... Máy phát hiện nói dối reo lên, đèn đỏ loé sáng.
Vì có tấm ảnh làm bằng chứng, Triệu Ngọc đã biết sẽ có kết quả như thế từ trước rồi, Lưu Bằng Phi chắc chắn có quen biết Lâm Mỹ Phượng.
“10 năm trước, anh có đi đến khu chung cư Phú Dân không?”
Sau khi nghe thấy năm chữ “khu chung cư Phú Dân”, Lưu Bằng Phi bỗng nhận ra được gì đó, đột nhiên trừng to mắt nhìn Triệu Ngọc, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên và hoảng sợ đến tột cùng.
“Nhìn gì mà nhìn? Trả lời mau!”
Triệu Ngọc quát lên, Lưu Bằng Phi vội lắc đầu: “Không!”.
Tút... Đèn đỏ sáng lên!
What... Tuy rằng chỉ hỏi được vài câu hỏi đơn giản như thế thôi, nhưng Triệu Ngọc lại cảm thấy rất kích động. Mẹ kiếp... Chẳng lẽ... Hung thủ của vụ án thảm sát... Đang ở ngay trước mặt sao?
Triệu Ngọc suy nghĩ một hồi rồi quyết định vào thẳng vấn đề:
“Anh có biết về vụ án thảm sát ở khu chung cư Phú Dân vào 10 năm trước không?”
“Ừm... Có!” Lưu Bằng Phi gật đầu, vốn định lên tiếng bổ sung thêm là “tôi chỉ nghe nói qua thôi”, nhưng còn chưa kịp há miệng thì Triệu Ngọc đã quát lên:
“Nói! Vu Chí Căn có phải bị anh giết không?”
“Không phải! Không phải! Không phải!” Lưu Bằng Phi bị doạ đến sắc mặt trắng bệch, kêu liền một mạch ba lần “không phải”!
Tuy nhiên, kết quả của máy phát hiện nói dối sẽ không có sai sót!
Tút... Đèn đỏ loé sáng!
Wow!
Bà nội nhà nó!
Triệu Ngọc đột nhiên trừng to mắt, cảm thấy có chút sững sờ. Thật ra, tuy hắn có nghi ngờ Lưu Bằng Phi, nhưng cũng chỉ tưởng là có thể khai thác được manh mối vụ án thảm sát từ chỗ anh ta, thật không ngờ rằng... Hung thủ của vụ án thảm sát! Cái tên hung thủ đã biến mất 10 năm kia... Lại ở ngay trước mặt mình!
Niềm vui sướng đến một cách quá đột ngột, Triệu Ngọc chưa có chuẩn bị gì cả. Hắn sững người một lúc lâu rồi mới đột nhiên nhớ ra thời gian sử dụng của máy phát hiện nói dối sắp hết rồi.
Vì vậy hắn cố gắng đè nén nỗi ngạc nhiên của mình lại, hỏi tiếp: “Lưu Bằng Phi, cái hôm anh giết Vu Chí Căn, có phải ngoài trời đang mưa không?”.
“Không!” Lưu Bằng Phi bắt đầu nóng ruột, vội nói: “Sếp à, sếp có ý gì vậy? Tại sao lại hỏi nhiều câu kì quặc như thế?”.
Tuy nhiên đèn đỏ trên máy phát hiện nói dối vẫn còn đang bật sáng.
“Đừng có nói nhảm nữa!” Triệu Ngọc nói tiếp: “Tôi hỏi anh, có phải anh có gian tình với Lâm Mỹ Phượng không?”.
“Gì chứ!” Lưu Bằng Phi ngạc nhiên, cứ đưa lưng chà sát vào lưng ghế, dường như không muốn trả lời tiếp nữa!
Triệu Ngọc cũng đang rất khẩn trương, thời gian không đợi một ai cả, hắn nhảy lên bàn, vọt đến trước mặt Lưu Bằng Phi, nắm chặt cổ áo anh ta.
Lúc đó, ba vị điều tra viên khác lo sợ rằng Triệu Ngọc sẽ làm ra hành động quá khích gì đó nên vội đi đến kéo hắn lại.
Thật không ngờ, lúc này, cửa phòng hỏi cung đột nhiên bị mở tung ra, Miêu Anh bước vội vào trong phòng, đồng thời lên tiếng ngăn ba vị điều tra viên lại.
“Các cậu ra ngoài trước đi!” Miêu Anh phẩy tay với họ, ba vị điều tra viên bèn bước nhanh ra khỏi phòng hỏi cung.
Triệu Ngọc nhìn thấy Miêu Anh đi vào, còn tưởng là cô đến phá rối. Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là, Miêu Anh cũng đi đến trước mặt Lưu Bằng Phi, đứng song song với Triệu Ngọc.
Đột nhiên nhìn thấy hai đại ma vương đứng trước mặt mình với ánh mắt dữ tợn, Lưu Bằng Phi khẽ nuốt ngụm nước bọt, cả người run lẩy bẩy!
“Đồng chí Triệu Ngọc, yên tâm đi!” Miêu Anh bóp chặt nắm đấm: “Toàn bộ camera giám sát đều đã tắt hết rồi!”.
Một câu nói ngắn gọn của Miêu Anh đã khiến cho Lưu Bằng Phi phải rùng mình!
“Sếp, có gì từ từ nói, tôi sẽ phối hợp mà! Sẽ phối hợp!”
Triệu Ngọc nhìn Miêu Anh với vẻ ngạc nhiên, thật không hiểu cô đang có ý gì? Cô ta hỗ trợ cho mình như thế, không phải là để dụ mình ra tay đánh phạm nhân rồi hãm hại mình chứ?
Hừ!
Tôi ngốc vậy sao?
Triệu Ngọc buông cổ áo Lưu Bằng Phi ra, hỏi tiếp: “Nói mau! Anh và Lâm Mỹ Phượng có phải có gian tình không?”.
“Không có!” Lưu Bằng Phi trả lời xong lại nói thêm một câu: “Sếp, tôi thật sự không hiểu sếp đang nói gì cả?”.
Kết quả là, đèn xanh trên máy phát hiện nói dối loé lên một cái, sau đó lại vang lên một tiếng tút, đèn đỏ sáng lên.
Ồ...
Triệu Ngọc hiểu rồi, Lưu Bằng Phi và Lâm Mỹ Phượng thật sự không có gian tình gì cả, nhưng anh ta nói là không hiểu mình đang nói gì chính là đang nói dối!
Hung thủ của vụ án thảm sát ấy, chính là anh ta!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Sau khi Triệu Ngọc bật mở máy phát hiện nói dối xong, trong đầu lập tức xuất hiện một hình ảnh rất đơn giản: Có một cái đèn đỏ, một cái đèn xanh, ở góc phải phía trên còn có một cái đồng hồ đếm ngược 10 phút, toàn bộ hình ảnh này trông giống như một bức tranh của đứa trẻ mầm non vậy.
Nhìn thấy đồng hồ đang đếm ngược từng giây, Triệu Ngọc vội bắt đầu việc hỏi cung của mình.
Do đây là lần đầu tiên sử dụng, Triệu Ngọc không có kinh nghiệm gì cả, mới đầu đã hỏi ngay một câu hỏi cực kì đơn giản: “Anh là đàn ông chứ?”.
“Phải!”
Tuy rằng có chút khó hiểu, nhưng Lưu Bằng Phi vẫn lên tiếng trả lời.
Kết quả là, đèn xanh trong đầu Triệu Ngọc loé lên một cái.
Ồ...
Xem ra đèn xanh tức là đang nói thật.
“Anh là phụ nữ phải không?” Vì để xác minh lại, Triệu Ngọc lại hỏi thêm một câu.
“Không phải!”
Đèn xanh loé lên.
“Thế này...” Triệu Ngọc muốn kiểm chứng kết quả, nên lên tiếng thương lượng với Lưu Bằng Phi: “Bây giờ tôi sẽ hỏi anh một câu nữa, anh cứ trả lời phải, được không?”.
Những lời này của Triệu Ngọc khiến cho những người khác cảm thấy nghi hoặc.
“Anh có phải người chuyển giới không?” Triệu Ngọc hỏi xong, vội nhắc Lưu Bằng Phi: “Nói là ‘phải’, mau lên!”
“Hừm...” Trán Lưu Bằng Phi lấm tầm mồ hôi, đáp với giọng điệu hơi run: “Phải!”.
Kết quả là, đèn đỏ không những loé lên, mà còn phát ra một tiếng tút nữa.
Wow...
Triệu Ngọc than thầm trong lòng, xem ra cái máy phát hiện nói dối này đúng thật là không có trục trặc gì!
“Được rồi, thử xong rồi, sau đây chúng ta bắt đầu!” Triệu Ngọc nói với Lưu Bằng Phi: “Anh không cần nói thật, chỉ cần trả lời phải hay không phải thôi, hơn nữa trả lời nhanh là được, hiểu chưa?”.
“Hả? Gì?” Lưu Bằng Phi cảm thấy có chút bối rối.
Miêu Anh và các điều tra viên cũng cảm thấy khó hiểu, làm gì có chuyện bảo tội phạm không cần nói thật chứ? Thật sự không hiểu hắn ta đang làm gì nữa?
“Tranh thủ thời gian thôi!” Triệu Ngọc thấy thời gian đang ít dần đi, vội mở miệng hỏi: “Anh có phải tên Lưu Bằng Phi không?”.
“Phải!”
Đèn xanh!
“Anh có phải ở thôn Mục Quan, huyện SL không?”
“Phải!”
Đèn xanh!
“Anh có thích ăn bánh mật không?”
“Không!”
Đèn xanh!
“Bố mẹ anh li hôn rồi?”
“Không!”
Đèn xanh!
“Anh có phẫu thuật cắt trĩ bao giờ chưa?”
“Có cô gái nào từng nói anh yếu sinh lí chưa?”
...
Triệu Ngọc hỏi liền một mạch mười mấy câu hỏi không có liên quan gì cả. Tuy rằng Lưu Bằng Phi không hiểu tại sao Triệu Ngọc lại hỏi như thế, nhưng vẫn lên tiếng trả lời một cách thành thật.
Nhưng mà, có một điều anh ta không hề phát hiện là, dưới sự dẫn dắt của Triệu Ngọc, tốc độ trả lời câu hỏi của anh ta càng lúc càng nhanh rồi!
Thật không ngờ rằng, lúc Triệu Ngọc đang hỏi giữa chừng bỗng chuyển chủ đề, hỏi một câu:
“Anh có quen với Vu Chí Căn không?”
Khi nghe thấy ba chữ “Vu Chí Căn”, Lưu Bằng Phi sững người mất một lúc, không lên tiếng trả lời ngay.
Triệu Ngọc đã đợi phản ứng của anh ta từ lâu rồi, đến lúc này, cho dù không dùng đến máy phát hiện nói dối thì hắn cũng đã hiểu được tình hình đại khái rồi. Xem ra, tên Lưu Bằng Phi này quả nhiên có quen biết với Vu Chí Căn!
“Có!” Ba giây sau, Lưu Bằng Phi mới lên tiếng trả lời, nhưng anh ta cũng đã nhận ra vẻ lúng túng của mình nên trông khá căng thẳng.
Đèn xanh!
“Tôi và anh ta là đồng hương, lúc nhỏ chơi chung với nhau...” Lưu Bằng Phi giải thích. Nhưng anh ta càng giải thích lại càng thấy có vấn đề.
“Tôi nói rồi, anh chỉ cần trả lời ‘phải’ hay ‘không’ thôi, những cái khác không cần nói ra!” Triệu Ngọc lên tiếng nhắc nhở. Giờ đây Lưu Bằng Phi lại càng hoảng sợ hơn, trên trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Lúc này, Miêu Anh cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Tuy cô không biết Vu Chí Căn là ai, nhưng cô đã nhận thấy rằng, trong này chắc chắn có chuyện nghiêm trọng gì đó.
Ngoài ra cô cũng cảm thấy khá tò mò về cách hỏi cung mới lạ này của Triệu Ngọc. Cái tên Triệu Ngọc... Rốt cuộc là ai?
“Anh có quen biết Lâm Mỹ Phượng không?” Triệu Ngọc hỏi tiếp.
Lần này, Lưu Bằng Phi ngây người trong chốc lát rồi mới trả lời: “Không!”.
Tút... Máy phát hiện nói dối reo lên, đèn đỏ loé sáng.
Vì có tấm ảnh làm bằng chứng, Triệu Ngọc đã biết sẽ có kết quả như thế từ trước rồi, Lưu Bằng Phi chắc chắn có quen biết Lâm Mỹ Phượng.
“10 năm trước, anh có đi đến khu chung cư Phú Dân không?”
Sau khi nghe thấy năm chữ “khu chung cư Phú Dân”, Lưu Bằng Phi bỗng nhận ra được gì đó, đột nhiên trừng to mắt nhìn Triệu Ngọc, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên và hoảng sợ đến tột cùng.
“Nhìn gì mà nhìn? Trả lời mau!”
Triệu Ngọc quát lên, Lưu Bằng Phi vội lắc đầu: “Không!”.
Tút... Đèn đỏ sáng lên!
What... Tuy rằng chỉ hỏi được vài câu hỏi đơn giản như thế thôi, nhưng Triệu Ngọc lại cảm thấy rất kích động. Mẹ kiếp... Chẳng lẽ... Hung thủ của vụ án thảm sát... Đang ở ngay trước mặt sao?
Triệu Ngọc suy nghĩ một hồi rồi quyết định vào thẳng vấn đề:
“Anh có biết về vụ án thảm sát ở khu chung cư Phú Dân vào 10 năm trước không?”
“Ừm... Có!” Lưu Bằng Phi gật đầu, vốn định lên tiếng bổ sung thêm là “tôi chỉ nghe nói qua thôi”, nhưng còn chưa kịp há miệng thì Triệu Ngọc đã quát lên:
“Nói! Vu Chí Căn có phải bị anh giết không?”
“Không phải! Không phải! Không phải!” Lưu Bằng Phi bị doạ đến sắc mặt trắng bệch, kêu liền một mạch ba lần “không phải”!
Tuy nhiên, kết quả của máy phát hiện nói dối sẽ không có sai sót!
Tút... Đèn đỏ loé sáng!
Wow!
Bà nội nhà nó!
Triệu Ngọc đột nhiên trừng to mắt, cảm thấy có chút sững sờ. Thật ra, tuy hắn có nghi ngờ Lưu Bằng Phi, nhưng cũng chỉ tưởng là có thể khai thác được manh mối vụ án thảm sát từ chỗ anh ta, thật không ngờ rằng... Hung thủ của vụ án thảm sát! Cái tên hung thủ đã biến mất 10 năm kia... Lại ở ngay trước mặt mình!
Niềm vui sướng đến một cách quá đột ngột, Triệu Ngọc chưa có chuẩn bị gì cả. Hắn sững người một lúc lâu rồi mới đột nhiên nhớ ra thời gian sử dụng của máy phát hiện nói dối sắp hết rồi.
Vì vậy hắn cố gắng đè nén nỗi ngạc nhiên của mình lại, hỏi tiếp: “Lưu Bằng Phi, cái hôm anh giết Vu Chí Căn, có phải ngoài trời đang mưa không?”.
“Không!” Lưu Bằng Phi bắt đầu nóng ruột, vội nói: “Sếp à, sếp có ý gì vậy? Tại sao lại hỏi nhiều câu kì quặc như thế?”.
Tuy nhiên đèn đỏ trên máy phát hiện nói dối vẫn còn đang bật sáng.
“Đừng có nói nhảm nữa!” Triệu Ngọc nói tiếp: “Tôi hỏi anh, có phải anh có gian tình với Lâm Mỹ Phượng không?”.
“Gì chứ!” Lưu Bằng Phi ngạc nhiên, cứ đưa lưng chà sát vào lưng ghế, dường như không muốn trả lời tiếp nữa!
Triệu Ngọc cũng đang rất khẩn trương, thời gian không đợi một ai cả, hắn nhảy lên bàn, vọt đến trước mặt Lưu Bằng Phi, nắm chặt cổ áo anh ta.
Lúc đó, ba vị điều tra viên khác lo sợ rằng Triệu Ngọc sẽ làm ra hành động quá khích gì đó nên vội đi đến kéo hắn lại.
Thật không ngờ, lúc này, cửa phòng hỏi cung đột nhiên bị mở tung ra, Miêu Anh bước vội vào trong phòng, đồng thời lên tiếng ngăn ba vị điều tra viên lại.
“Các cậu ra ngoài trước đi!” Miêu Anh phẩy tay với họ, ba vị điều tra viên bèn bước nhanh ra khỏi phòng hỏi cung.
Triệu Ngọc nhìn thấy Miêu Anh đi vào, còn tưởng là cô đến phá rối. Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là, Miêu Anh cũng đi đến trước mặt Lưu Bằng Phi, đứng song song với Triệu Ngọc.
Đột nhiên nhìn thấy hai đại ma vương đứng trước mặt mình với ánh mắt dữ tợn, Lưu Bằng Phi khẽ nuốt ngụm nước bọt, cả người run lẩy bẩy!
“Đồng chí Triệu Ngọc, yên tâm đi!” Miêu Anh bóp chặt nắm đấm: “Toàn bộ camera giám sát đều đã tắt hết rồi!”.
Một câu nói ngắn gọn của Miêu Anh đã khiến cho Lưu Bằng Phi phải rùng mình!
“Sếp, có gì từ từ nói, tôi sẽ phối hợp mà! Sẽ phối hợp!”
Triệu Ngọc nhìn Miêu Anh với vẻ ngạc nhiên, thật không hiểu cô đang có ý gì? Cô ta hỗ trợ cho mình như thế, không phải là để dụ mình ra tay đánh phạm nhân rồi hãm hại mình chứ?
Hừ!
Tôi ngốc vậy sao?
Triệu Ngọc buông cổ áo Lưu Bằng Phi ra, hỏi tiếp: “Nói mau! Anh và Lâm Mỹ Phượng có phải có gian tình không?”.
“Không có!” Lưu Bằng Phi trả lời xong lại nói thêm một câu: “Sếp, tôi thật sự không hiểu sếp đang nói gì cả?”.
Kết quả là, đèn xanh trên máy phát hiện nói dối loé lên một cái, sau đó lại vang lên một tiếng tút, đèn đỏ sáng lên.
Ồ...
Triệu Ngọc hiểu rồi, Lưu Bằng Phi và Lâm Mỹ Phượng thật sự không có gian tình gì cả, nhưng anh ta nói là không hiểu mình đang nói gì chính là đang nói dối!
Hung thủ của vụ án thảm sát ấy, chính là anh ta!