Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1630
Chương 1630:
Lúc này tâm phúc Ngũ Vũ đã đi tới, che ai thấp giọng nói: “Chủ tử, người Lan Lâu đến, vừa rồi đưa một tờ giấy cho Hạ tiểu thư, xem ra Hạ tiểu thư đêm nay sẽ rời đỉ.”
Lục Tử Tiễn nghe được, thế nhưng trên khuôn mặt tuấn tú anh không có chút rung động nào, rất rõ ràng không có bất ÿ bất ngờ nào, anh đã đoán được.
Cô thông tuệ bực nào, sao có thể mặc anh bài bố?
Cô không muốn ở bên người anh, nhất định sẽ rời đi.
P Trận đại hôn này, đôi với cô mà nói, là giả.
“Chú rể, cô dâu tới!”
Lục Tử Tiễn ngắng đầu, lập tức liền thấy người săn sóc cô dâu dắt Hạ Tịch Quán ra.
Cô mặc một thân mũ phượng khăn quàng vai, đứng trong ánh đèn chập chờn, phong hoa khiếp người.
Đôi đồng tử đen thanh sạch của Lục Tử Tiễn từ từ tràn ra ấm áp nhu tình, trận đại hôn này đối với cô mà nói, là giả, thế nhưng đối với anh mà nói, là thật.
“Giờ lành đã đến, bái đường!”
% Lục Tử Tiên và Hạ Tịch Quán đứng chung một chỗ, có người đang hô lớn: “Nhất bái thiên địa!”
Lục Tử Tiễn và Hạ Tịch Quán cùng nhau bái.
“Nhị bái cao đường!”
Thượng Quan Đằng vui vẻ uống trà.
“Phu thê giao bái!”
Lục Tử Tiễn và Hạ Tịch Quán mặt đối mặt, cùng nhau bái.
“Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!”
Hạ Tịch Quán lại bị người săn sóc cô dâu dắt xuống phía dưới, đưa vào phòng cưới.
Trong hôn phòng, Hạ Tịch Quán ngồi ở bên giường, người săn sóc cô dâu nói: “Cô dâu à, chú rễ phải ở bên ngoài tiếp khách quý, cô đợi một hồi, chú rễ đến rồi sẽ tháo khăn đội đầu của cô dâu xuống.”
Hạ Tịch Quán không nghe rõ người săn sóc cô dâu đang nói cái gì, cô lặng lẽ mở ra tờ giấy kia, phía trên có một hàng chữ nhỏ – Bờ sông Lạc Thủy, cung nghênh Nữ Vương về nhà.
Người của cô bờ sông Lạc Thủy.
Lúc này “két một tiếng, cửa phòng cưới bị đẩy ra, người săn sóc cô dâu b cười nói: “Chú rễ sao nhanh như vậy đã tới rồi, đây tuyệt đối là chú rể tới nhanh nhất mà tôi thấy đó, chú rẻ chỉ sợ là không kịp chờ đợi muốn tháo xuống khăn đội đầu của cô dâu rồi nhỉ.”
Lục Tử Tiễn tới.
Trong tiếng pha trò của người săn sóc cô dâu, Lục Tử Tiễn đi lên trước, đi tới trước mặt Hạ Tịch Quán.
Lục Tử Tiễn rũ mí mắt tuần mỹ nhìn Hạ Tịch Quán lúc này, trong lòng anh biết ý đi cô đã quyết, anh cũng không định giữ lại, chỉ là – Quán Quán, chờ một chút, chờ một chút là tốt rồi, chờ thêm chút nữa, anh sẽ đích thân đưa em về nhà.
Người săn sóc cô dâu đem hỉ xứng” ra: “Chú rể, anh có thể bóc khăn đội đầu của cô dâu rồi, chúc hai người ân ái trăm năm, vừa lòng đẹp ý.”
*Hỉ xứng: cây gậy để chú rể vén khăn đội đầu của cô dâu Lục Tử Tiễn vươn ngón tay trắng nốn, nhận lấy hỉ xứng.
` Anh chậm rãi nâng lên khăn đội đâu của cô dâu.
Hạ Tịch Quán ngẳng đầu, nhìn về phía anh.
Lúc này tâm phúc Ngũ Vũ đã đi tới, che ai thấp giọng nói: “Chủ tử, người Lan Lâu đến, vừa rồi đưa một tờ giấy cho Hạ tiểu thư, xem ra Hạ tiểu thư đêm nay sẽ rời đỉ.”
Lục Tử Tiễn nghe được, thế nhưng trên khuôn mặt tuấn tú anh không có chút rung động nào, rất rõ ràng không có bất ÿ bất ngờ nào, anh đã đoán được.
Cô thông tuệ bực nào, sao có thể mặc anh bài bố?
Cô không muốn ở bên người anh, nhất định sẽ rời đi.
P Trận đại hôn này, đôi với cô mà nói, là giả.
“Chú rể, cô dâu tới!”
Lục Tử Tiễn ngắng đầu, lập tức liền thấy người săn sóc cô dâu dắt Hạ Tịch Quán ra.
Cô mặc một thân mũ phượng khăn quàng vai, đứng trong ánh đèn chập chờn, phong hoa khiếp người.
Đôi đồng tử đen thanh sạch của Lục Tử Tiễn từ từ tràn ra ấm áp nhu tình, trận đại hôn này đối với cô mà nói, là giả, thế nhưng đối với anh mà nói, là thật.
“Giờ lành đã đến, bái đường!”
% Lục Tử Tiên và Hạ Tịch Quán đứng chung một chỗ, có người đang hô lớn: “Nhất bái thiên địa!”
Lục Tử Tiễn và Hạ Tịch Quán cùng nhau bái.
“Nhị bái cao đường!”
Thượng Quan Đằng vui vẻ uống trà.
“Phu thê giao bái!”
Lục Tử Tiễn và Hạ Tịch Quán mặt đối mặt, cùng nhau bái.
“Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!”
Hạ Tịch Quán lại bị người săn sóc cô dâu dắt xuống phía dưới, đưa vào phòng cưới.
Trong hôn phòng, Hạ Tịch Quán ngồi ở bên giường, người săn sóc cô dâu nói: “Cô dâu à, chú rễ phải ở bên ngoài tiếp khách quý, cô đợi một hồi, chú rễ đến rồi sẽ tháo khăn đội đầu của cô dâu xuống.”
Hạ Tịch Quán không nghe rõ người săn sóc cô dâu đang nói cái gì, cô lặng lẽ mở ra tờ giấy kia, phía trên có một hàng chữ nhỏ – Bờ sông Lạc Thủy, cung nghênh Nữ Vương về nhà.
Người của cô bờ sông Lạc Thủy.
Lúc này “két một tiếng, cửa phòng cưới bị đẩy ra, người săn sóc cô dâu b cười nói: “Chú rễ sao nhanh như vậy đã tới rồi, đây tuyệt đối là chú rể tới nhanh nhất mà tôi thấy đó, chú rẻ chỉ sợ là không kịp chờ đợi muốn tháo xuống khăn đội đầu của cô dâu rồi nhỉ.”
Lục Tử Tiễn tới.
Trong tiếng pha trò của người săn sóc cô dâu, Lục Tử Tiễn đi lên trước, đi tới trước mặt Hạ Tịch Quán.
Lục Tử Tiễn rũ mí mắt tuần mỹ nhìn Hạ Tịch Quán lúc này, trong lòng anh biết ý đi cô đã quyết, anh cũng không định giữ lại, chỉ là – Quán Quán, chờ một chút, chờ một chút là tốt rồi, chờ thêm chút nữa, anh sẽ đích thân đưa em về nhà.
Người săn sóc cô dâu đem hỉ xứng” ra: “Chú rể, anh có thể bóc khăn đội đầu của cô dâu rồi, chúc hai người ân ái trăm năm, vừa lòng đẹp ý.”
*Hỉ xứng: cây gậy để chú rể vén khăn đội đầu của cô dâu Lục Tử Tiễn vươn ngón tay trắng nốn, nhận lấy hỉ xứng.
` Anh chậm rãi nâng lên khăn đội đâu của cô dâu.
Hạ Tịch Quán ngẳng đầu, nhìn về phía anh.