Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1577
Diệp Linh lộp bộp giật mình, trong ấn tượng cô chỉ gặp qua Có lão gia tử một lần, đó chính là ngày Có Hiền đưa cô về nhà đó, bên ngoài biệt thự Cố gia chậm rãi ngừ ng một chiếc xe Sang trọng, cô quay đầu lại, lập tức thấy được Có lão gia tử đang ngồi ở phía sau trong cửa số xe đang trượt xuống.
Có lão gia tử ngồi ở trong xe, đang lẳng lặng nhìn cô.
Ánh mắt kia, đặc biệt yên tĩnh, song, khiến cô toàn thân sợ hãi.
Về sau nữa, cô vẫn chưa gặp lại Cố lão gia tử.
Cố lão gia tử mấy năm nay cũng không ở Hải Thành, nhưng ông ta là người nắm quyền chân chính của Cố gia, nắm quyền sinh sát trong tay.
Hiện tại Cố lão gia tử đã trở về, muốn gặp cô.
Có lẽ do cái nhìn khi còn bé kia để lại bóng ma trong lòng cô, trong nội tâm Diệp Linh rât bài xích Cô lão gia tử.
Nhưng, cô cũng không từ chối.
Bỏi vì, Cố lão gia tử cũng không cho cô cơ hội từ chôi.
“Được, tôi đi với các anh.”
Nửa giò sau, Diệp Linh đi tới một ngôi biệt thự, hộ vệ đẩy cửa thư phòng ra: “Lão gia tử, Diệp tiêu thư tới.”
Diệp Linh đi vào, cô nhìn thấy Cố lão gia tử.
Cố lão gia tử mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, tinh thần minh mẫn, tuy là trên mặt ông đã đầy nếp nhăn, nhưng cái đôi mắt đục ngâu kia tản ra ánh sáng sắc bén khôn khéo.
Vừa nhìn chính đã thây nghiêm khắc.
“Lão gia tử, chào ngài, ngài tìm tôi?”
Diệp Linh lễ phép mà hào tự nhiên chào hỏi một tiếng.
Cặp mắt đục ngầu kia của Cố lão gia tử roi trên khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Diệp Linh, chậm rãi lộ ra một ít ý cười: “Diệp tiểu thư, không cần lo lắng, tôi sẽ không làm thương tổn cô, tôi tÌm cô chỉ có một việc.”
“Chuyện của tôi và Cố Hiền?”
Có lão gia tử lắc đầu: “Dạ Cần không phải giam giữ bố nó, sau đó đuổi ra Hải Thành, cả đời định cư nước ngoài không được trở về rồi à? Nếu Dạ Cần đã giải quyết tốt đẹp rồi, vậy chuyện xưa không cần nhắc lại.”
Hàng mi dài như lông quạt của Diệp Linh khẽ run lên, cô vẫn chưa biết chuyện này.
“Diệp tiểu thư, ngày hôm nay tôi tìm cô, là muôn cô rời khỏi cháu của tôi Cô Dạ Cẳn.”
Có lão gia tử là vì cái này mà đến.
Diệp Linh chậm rãi cúi đầu, mấy giây sau, cô ngắng đầu: “Lão gia tử, tôi nghĩ ngài hiểu lầm rồi, giữa tôi và Cố Dạ Cần, chưa bao giờ là tôi dính anh ấy, mà là anh ây gắt gao siết chặt tôi, cho nên, ngài tìm nhằm người rồi, ngài nên đi tìm cháu trai ngài.”
Cố lão gia tử cười hói: “Cô đã tới, Dạ Cần còn có thể đến trễ sao, nó đã trên đường tới rôi.”
“Tôi sẽ dùng cách của tôi để cho nó buông tay ra, đương nhiên cũng hy vọng Diệp tiểu thư có thể phối hợp với tôi, cô dùng cách của cô đề nó buông tay, Diệp tiểu thư thông minh như vậy, nên biết tôi đang nói cái gì, đúng không?”
Bàn tay xuôi ở bên người Diệp Linh hơi cuộn tròn, sắc mặt tái nhợt không nói gì.
Có lão gia tử cầm ly trà lên, ưu nhã nhấp một ngụm trà: “Diệp tiểu thư, cô đã không yêu Dạ Cần nữa rồi, đúng không?”
Có lão gia tử ngồi ở trong xe, đang lẳng lặng nhìn cô.
Ánh mắt kia, đặc biệt yên tĩnh, song, khiến cô toàn thân sợ hãi.
Về sau nữa, cô vẫn chưa gặp lại Cố lão gia tử.
Cố lão gia tử mấy năm nay cũng không ở Hải Thành, nhưng ông ta là người nắm quyền chân chính của Cố gia, nắm quyền sinh sát trong tay.
Hiện tại Cố lão gia tử đã trở về, muốn gặp cô.
Có lẽ do cái nhìn khi còn bé kia để lại bóng ma trong lòng cô, trong nội tâm Diệp Linh rât bài xích Cô lão gia tử.
Nhưng, cô cũng không từ chối.
Bỏi vì, Cố lão gia tử cũng không cho cô cơ hội từ chôi.
“Được, tôi đi với các anh.”
Nửa giò sau, Diệp Linh đi tới một ngôi biệt thự, hộ vệ đẩy cửa thư phòng ra: “Lão gia tử, Diệp tiêu thư tới.”
Diệp Linh đi vào, cô nhìn thấy Cố lão gia tử.
Cố lão gia tử mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, tinh thần minh mẫn, tuy là trên mặt ông đã đầy nếp nhăn, nhưng cái đôi mắt đục ngâu kia tản ra ánh sáng sắc bén khôn khéo.
Vừa nhìn chính đã thây nghiêm khắc.
“Lão gia tử, chào ngài, ngài tìm tôi?”
Diệp Linh lễ phép mà hào tự nhiên chào hỏi một tiếng.
Cặp mắt đục ngầu kia của Cố lão gia tử roi trên khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Diệp Linh, chậm rãi lộ ra một ít ý cười: “Diệp tiểu thư, không cần lo lắng, tôi sẽ không làm thương tổn cô, tôi tÌm cô chỉ có một việc.”
“Chuyện của tôi và Cố Hiền?”
Có lão gia tử lắc đầu: “Dạ Cần không phải giam giữ bố nó, sau đó đuổi ra Hải Thành, cả đời định cư nước ngoài không được trở về rồi à? Nếu Dạ Cần đã giải quyết tốt đẹp rồi, vậy chuyện xưa không cần nhắc lại.”
Hàng mi dài như lông quạt của Diệp Linh khẽ run lên, cô vẫn chưa biết chuyện này.
“Diệp tiểu thư, ngày hôm nay tôi tìm cô, là muôn cô rời khỏi cháu của tôi Cô Dạ Cẳn.”
Có lão gia tử là vì cái này mà đến.
Diệp Linh chậm rãi cúi đầu, mấy giây sau, cô ngắng đầu: “Lão gia tử, tôi nghĩ ngài hiểu lầm rồi, giữa tôi và Cố Dạ Cần, chưa bao giờ là tôi dính anh ấy, mà là anh ây gắt gao siết chặt tôi, cho nên, ngài tìm nhằm người rồi, ngài nên đi tìm cháu trai ngài.”
Cố lão gia tử cười hói: “Cô đã tới, Dạ Cần còn có thể đến trễ sao, nó đã trên đường tới rôi.”
“Tôi sẽ dùng cách của tôi để cho nó buông tay ra, đương nhiên cũng hy vọng Diệp tiểu thư có thể phối hợp với tôi, cô dùng cách của cô đề nó buông tay, Diệp tiểu thư thông minh như vậy, nên biết tôi đang nói cái gì, đúng không?”
Bàn tay xuôi ở bên người Diệp Linh hơi cuộn tròn, sắc mặt tái nhợt không nói gì.
Có lão gia tử cầm ly trà lên, ưu nhã nhấp một ngụm trà: “Diệp tiểu thư, cô đã không yêu Dạ Cần nữa rồi, đúng không?”