Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1445
Chương 1445:
Điều bà không ngờ là, bà lại mang thai ngay lúc đó.
Đứa con kia là của Lục Tư Tước.
Bọn họ đi tới một bước kia, bà đã mắt đi phương hướng, mà sau đó một lần ông say rượu cũng cùng Liễu Chiêu Đệ xảy ra quan hệ, làm cho Liễu Chiêu Đệ mang thai, thời điểm đó đau khổ thế nào, bà và ông đã đi đến tận cùng của con đường rồi.
“Năm đó đứa con kia không thẻ chỉ trách anh ấy, cũng có lỗi của em…” Liễu Anh Lạc lạc giọng cắt tiếng.
Tô Thành nhanh chóng nắm vai Liễu Anh Lạc, dùng sức lắc lư hai cái: “Anh Lạc, đến lúc này, em lại vẫn vì hắn biện giải, hắn ngoại tình với Liễu Chiêu Đệ, còn đối xử với em như vậy…”
“Đủ rồi Tô Thành!” Liễu Anh Lạc trực tiếp cắt lời ông ta, đôi mắt hạnh thanh lạnh nhìn Tô Thành: “Giữa anh ấy và tôi, các người bất luận kẻ nào cũng không có tư cách phán xét, anh ấy tốt hay không tốt với tôi, cũng không phải do các người định đoạt!”
Con ngươi Tô Thành co rụt lại, bà lại che chở cho tên ác quỷ Lục Tư Tước kia đến vậy, không cho bắt kỳ kẻ nào nói xấu hắn ta.
Bà chặt đứt người của toàn thế giới ở bên ngoài, chỉ để cho mỗi một Lục Tư Tước đi vào.
Ông ta kinh ngạc nhìn Liễu Anh Lạc: “Anh Lạc, em yêu hắn, đúng không, em yêu hắn ta rồi!”
Liễu Anh Lạc thõng xuống hàng mi, hồi lâu sau chỉ nhẹ giọng cất tiếng: “Ừ, tôi yêu anh ấy, chưa từng dừng một giây một khắc.”
Tô Thành hóa đá tại chỗ, đôi tay ông ta giữ trên vai Liễu Anh Lạc chậm rãi vô lực rủ xuống.
Hạ Tịch Quán mang theo Liễu Anh Lạc bay trở về Hoa Tây, trong phi trường, Hạ Tịch Quán kéo tay Liễu Anh Lạc, đột nhiên nói: “Dì Anh Lạc, dì mau nhìn, là bác Lục!”
Liễu Anh Lạc ngước mắt, bà nhìn thấy Lục Tư Tước.
Lục Tư Tước mới xuống xe, cũng là ngày hôm nay bay trở về Hoa Tây, hôm nay ông mặc chiếc áo sơmi xám lạnh quần tây đen, bước đi mang theo gió, người đàn ông thành thục toát ra mị lực mê người, thâm trầm mà cao quý, khí tràng bễ nghễ.
Diệp quản gia cung kính đi theo phía sau Lục Tư Tước.
“Dì Anh Lạc, dì mau nhìn, bên cạnh bác Lục còn có một tiểu thư xinh đẹp kìa, cô ấy là ai thế nhỉ?” Hạ Tịch Quán vô cùng ngây thơ hỏi.
Liễu Anh Lạc cũng nhìn thấy, đi cạnh Lục Tư Tước là một cô gái trẻ dung mạo xinh đẹp.
Cô gái kia nhìn chỉ trên dưới hai mươi tuổi bộ dạng, quan trọng là… khuôn mặt xinh đẹp kia của cô ta giống Liễu Anh Lạc lúc còn trẻ đến mấy phần.
Cô gái này dường như có cái bóng cỉa Liễu Anh Lạc mười chín tuổi, Liễu Anh Lạc mười chín tuổi trong tuổi xuân tươi đẹp nhất của đời mình gả cho Lục Tư Tước.
Cô gái kia mặc váy dài màu trắng, mỹ lệ rung động lòng người, cô ta đi cạnh Lục Tư Tước, không biết đang cùng Lục Tư Tước nói gì, cười rất xinh đẹp.
Trên gương mặt anh tuấn như đao khắc nét của Lục Tư Tước cũng không có biểu tình gì, vô cùng đạm mạc.
Cô gái hai mắt sáng nhìn ông, tràn đầy đều là ông, như chim nhỏ nép vào người, sùng bái và mến mộ.
Liễu Anh Lạc cứng đờ tại chỗ, bà thật không ngờ chỉ một ngày không gặp, bên cạnh Lục Tư Tước đã có một cô gái, cô gái này còn giống bà đến máy phần!
*Dì Anh Lạc, tiểu thư kia là ai vậy ạ, bác Lục sao lại ở cùng một tiểu thư xinh đẹp thế nhỉ?” Hạ Tịch Quán hỏi.
Liễu Anh Lạc không nói gì, tay bà rất lạnh, lạnh không hè nhiệt độ: “Quán Quán, chúng ta đi thôi.
*Dì Anh Lạc, dầu gì Bác Lục cũng sắp bay về Hoa Tây mà, chúng ta để bác Lục đưa chúng ta đi một đoạn đường đi ạ!
Chuyên cơ Bác Lục lại không cần trả tiền.”
*…” Liễu Anh Lạc hiện tại không muốn đi với Lục Tư Tước nhất, bà muốn kéo Hạ Tịch Quán.
Thế nhưng không còn kịp rồi, Hạ Tịch Quán rất nhanh giơ: giơ tay nhỏ bé, còn lớn tiếng hô: “Bác Lục, thật là đúng dịp a, chúng con ở đây ạ!”
Điều bà không ngờ là, bà lại mang thai ngay lúc đó.
Đứa con kia là của Lục Tư Tước.
Bọn họ đi tới một bước kia, bà đã mắt đi phương hướng, mà sau đó một lần ông say rượu cũng cùng Liễu Chiêu Đệ xảy ra quan hệ, làm cho Liễu Chiêu Đệ mang thai, thời điểm đó đau khổ thế nào, bà và ông đã đi đến tận cùng của con đường rồi.
“Năm đó đứa con kia không thẻ chỉ trách anh ấy, cũng có lỗi của em…” Liễu Anh Lạc lạc giọng cắt tiếng.
Tô Thành nhanh chóng nắm vai Liễu Anh Lạc, dùng sức lắc lư hai cái: “Anh Lạc, đến lúc này, em lại vẫn vì hắn biện giải, hắn ngoại tình với Liễu Chiêu Đệ, còn đối xử với em như vậy…”
“Đủ rồi Tô Thành!” Liễu Anh Lạc trực tiếp cắt lời ông ta, đôi mắt hạnh thanh lạnh nhìn Tô Thành: “Giữa anh ấy và tôi, các người bất luận kẻ nào cũng không có tư cách phán xét, anh ấy tốt hay không tốt với tôi, cũng không phải do các người định đoạt!”
Con ngươi Tô Thành co rụt lại, bà lại che chở cho tên ác quỷ Lục Tư Tước kia đến vậy, không cho bắt kỳ kẻ nào nói xấu hắn ta.
Bà chặt đứt người của toàn thế giới ở bên ngoài, chỉ để cho mỗi một Lục Tư Tước đi vào.
Ông ta kinh ngạc nhìn Liễu Anh Lạc: “Anh Lạc, em yêu hắn, đúng không, em yêu hắn ta rồi!”
Liễu Anh Lạc thõng xuống hàng mi, hồi lâu sau chỉ nhẹ giọng cất tiếng: “Ừ, tôi yêu anh ấy, chưa từng dừng một giây một khắc.”
Tô Thành hóa đá tại chỗ, đôi tay ông ta giữ trên vai Liễu Anh Lạc chậm rãi vô lực rủ xuống.
Hạ Tịch Quán mang theo Liễu Anh Lạc bay trở về Hoa Tây, trong phi trường, Hạ Tịch Quán kéo tay Liễu Anh Lạc, đột nhiên nói: “Dì Anh Lạc, dì mau nhìn, là bác Lục!”
Liễu Anh Lạc ngước mắt, bà nhìn thấy Lục Tư Tước.
Lục Tư Tước mới xuống xe, cũng là ngày hôm nay bay trở về Hoa Tây, hôm nay ông mặc chiếc áo sơmi xám lạnh quần tây đen, bước đi mang theo gió, người đàn ông thành thục toát ra mị lực mê người, thâm trầm mà cao quý, khí tràng bễ nghễ.
Diệp quản gia cung kính đi theo phía sau Lục Tư Tước.
“Dì Anh Lạc, dì mau nhìn, bên cạnh bác Lục còn có một tiểu thư xinh đẹp kìa, cô ấy là ai thế nhỉ?” Hạ Tịch Quán vô cùng ngây thơ hỏi.
Liễu Anh Lạc cũng nhìn thấy, đi cạnh Lục Tư Tước là một cô gái trẻ dung mạo xinh đẹp.
Cô gái kia nhìn chỉ trên dưới hai mươi tuổi bộ dạng, quan trọng là… khuôn mặt xinh đẹp kia của cô ta giống Liễu Anh Lạc lúc còn trẻ đến mấy phần.
Cô gái này dường như có cái bóng cỉa Liễu Anh Lạc mười chín tuổi, Liễu Anh Lạc mười chín tuổi trong tuổi xuân tươi đẹp nhất của đời mình gả cho Lục Tư Tước.
Cô gái kia mặc váy dài màu trắng, mỹ lệ rung động lòng người, cô ta đi cạnh Lục Tư Tước, không biết đang cùng Lục Tư Tước nói gì, cười rất xinh đẹp.
Trên gương mặt anh tuấn như đao khắc nét của Lục Tư Tước cũng không có biểu tình gì, vô cùng đạm mạc.
Cô gái hai mắt sáng nhìn ông, tràn đầy đều là ông, như chim nhỏ nép vào người, sùng bái và mến mộ.
Liễu Anh Lạc cứng đờ tại chỗ, bà thật không ngờ chỉ một ngày không gặp, bên cạnh Lục Tư Tước đã có một cô gái, cô gái này còn giống bà đến máy phần!
*Dì Anh Lạc, tiểu thư kia là ai vậy ạ, bác Lục sao lại ở cùng một tiểu thư xinh đẹp thế nhỉ?” Hạ Tịch Quán hỏi.
Liễu Anh Lạc không nói gì, tay bà rất lạnh, lạnh không hè nhiệt độ: “Quán Quán, chúng ta đi thôi.
*Dì Anh Lạc, dầu gì Bác Lục cũng sắp bay về Hoa Tây mà, chúng ta để bác Lục đưa chúng ta đi một đoạn đường đi ạ!
Chuyên cơ Bác Lục lại không cần trả tiền.”
*…” Liễu Anh Lạc hiện tại không muốn đi với Lục Tư Tước nhất, bà muốn kéo Hạ Tịch Quán.
Thế nhưng không còn kịp rồi, Hạ Tịch Quán rất nhanh giơ: giơ tay nhỏ bé, còn lớn tiếng hô: “Bác Lục, thật là đúng dịp a, chúng con ở đây ạ!”