Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1318
Chương 1318:
Đây là lời căn dặn tới từ một người bó, quãng đời còn lại, hãy yêu thương con bé thật tốt.
Lục Hàn Đình nhận lấy bàn tay Hạ Tịch Quán, trịnh trọng gật đầu: “Bồ vợ đại nhân, con sẽ yêu thương cô ấy ạ.”
Có được Lục Hàn Đình hứa hẹn, Lệ Quân Mặc xuống đài.
Lục Hàn Đình nhìn về phía Hạ Tịch Quán, bốn mắt nhìn nhau, anh cong cong đôi môi mỏng, tiếng nói trầm thấp mà mê người: “Quán Quán, em đã đến rồi?”
Trong hốc mắt đỏ ửng của Hạ Tịch Quán nhanh chóng cuộn trào vòng xoáy dịu dàng, cô gật đầu: “Dạ, em tới rồi, anh có ý, đúng không?”
Lục Hàn Đình cầm hai tay nhỏ bé của cô: “Ừ, hôm nay không có cái gọi là hôn lễ giả hay hôn lễ là thật, buổi hôn lễ này là của anh và em, Quán Quán, anh còn nợ em một buổi hôn lễ.”
Người đàn ông phúc hắc này, anh thực sự là một vòng bao trùm một vòng, bẫy liên hoàn, anh tính kế Thượng Quan Mật Nhi, mặt khác tính kế cả cô.
“Nhưng… không phải anh đã nói anh không có cách nào tha thứ cho em sao?”
“Quán Quán, anh đã biết rồi.”
Anh đã biết?
Đã biết cái gì?
“Anh biết rồi, anh biết tất cả rồi, anh biết ba năm nay của em, Quán Quán, xin lỗi, anh đến muộn, ngay lúc em cần anh nhất, anh không thể ở cạnh em và các con.”
Giọng nói mềm nhẹ đong đầy nhu tình lưu luyến cùng luyến tiếc, hàng mi Hạ Tịch Quán run lên, cô không biết anh đã biết tất cả.
Kỳ thực cô rất kiên cường, có thể vờ như không đau, vờ như không sợ, khúc cuối khi sinh con ra cô cũng có thể thản nhiên một mình đối mặt với cô độc và cái chết.
Nhưng bây giờ nghe được sự đau lòng luyến tiếc trong giọng anh, uất ức, mềm mại, bất lực trong lòng cô đột nhiên lan tràn ra.
Trước khi gặp được người đàn ông tên là Lục Hàn Đình, Hạ Tịch Quán muốn mình cũng có thể trên dọn dẹp sạch sẽ tra nam, dưới đá bay Bạch Liên Hoa, thế nhưng sau khi gặp được người đàn ông tên là Lục Hàn Đình, cô trở nên nhút nhát, mềm mại, ÿ lại.
Vòng tay anh đưa ra quá mạnh mẽ, thế cho nên cô chỉ muốn vùi sâu vào ngực anh.
Lục Hàn Đình nhìn viền mắt ửng đỏ, cái mũi nhỏ dực hồng hồng, cái miệng nhỏ phán hồng của cô, điềm đạm đáng yêu đến như vậy.
Lục Hàn Đình chậm rãi quỳ một chân trên đất, anh lấy hộp nhẫn kia trong túi quần ra: “Quán Quán, bây giờ anh có thể cầu hôn em không?”
“Anh đã chuẩn bị bản thảo trước, nhưng bây giờ, anh cũng quên rồi, lần đầu tiên cầu hôn, anh cũng có chút khẩn trương, cho nên hy vọng em có thể tha thứ.”
“Quán Quán, hơn bốn năm trước ở Hải Thành, lần đầu tiên chúng ta chạm mặt nhau trên xe lửa, anh liền nhất kiến chung tình với em. Nếu như em hỏi anh yêu em điểm nào, anh yêu em thông tuệ đẹp đế, yêu em dung nhan tuyệt sắc, khi chưa gặp em, anh chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ yêu cô gái như thế nào, gặp được em rồi, mới phát hiện em thỏa mãn tất cả tưởng tượng của anh, tất cả trên người em có, anh đều yêu.”
*Bởi vì yêu, cho nên không muốn cách xa em, bởi vì yêu, cho nên muốn cưới em, bởi vì yêu, cho nên vào hôm nay anh muốn thực hiện lời hứa cả đời với em. Mai sau trời xanh không già, chúng ta không tiêu tan, em là lưu quang trọn đời anh không thể thay thế được, anh sẽ chặt nắm tay em, mang em đi về phía thiên hoang địa lão.”
Nước mắt trong suốt mà mằn mặn lập tức rơi xuống, giống như chuỗi hạt châu rơi không dứt.
Bờ vai nhỏ xinh rung rung, Hạ Tịch Quán lập tức khóc không thành tiếng, Lục tiên sinh đã cầu hôn với cô rồi.
Thật cảm động, thật lãng mạn.
Trên thế gian này người duy nhất có thể để cho người đàn ông Lục Hàn Đình quỳ xuống, đại khái cũng chỉ có cô.
Toàn bộ hiện trường yên tĩnh, tất cả mọi người nghe được giọng nói loại trầm thấp từ tính mê người cơ hồ khiến người lỗ tai mang thai và lời tâm tình thủ thỉ của Lục Hàn Đình với Hạ Tịch Quán, thực hiện lời hứa cả đời.
*L ưu quang: ở đây có 2 nghĩa, một là ánh sáng rực rỡ, hai là tháng năm dài lâu, vì nó bao trùm cả 2 nghĩa nên mình để từ Hán cho đủ ý.
Đây là lời căn dặn tới từ một người bó, quãng đời còn lại, hãy yêu thương con bé thật tốt.
Lục Hàn Đình nhận lấy bàn tay Hạ Tịch Quán, trịnh trọng gật đầu: “Bồ vợ đại nhân, con sẽ yêu thương cô ấy ạ.”
Có được Lục Hàn Đình hứa hẹn, Lệ Quân Mặc xuống đài.
Lục Hàn Đình nhìn về phía Hạ Tịch Quán, bốn mắt nhìn nhau, anh cong cong đôi môi mỏng, tiếng nói trầm thấp mà mê người: “Quán Quán, em đã đến rồi?”
Trong hốc mắt đỏ ửng của Hạ Tịch Quán nhanh chóng cuộn trào vòng xoáy dịu dàng, cô gật đầu: “Dạ, em tới rồi, anh có ý, đúng không?”
Lục Hàn Đình cầm hai tay nhỏ bé của cô: “Ừ, hôm nay không có cái gọi là hôn lễ giả hay hôn lễ là thật, buổi hôn lễ này là của anh và em, Quán Quán, anh còn nợ em một buổi hôn lễ.”
Người đàn ông phúc hắc này, anh thực sự là một vòng bao trùm một vòng, bẫy liên hoàn, anh tính kế Thượng Quan Mật Nhi, mặt khác tính kế cả cô.
“Nhưng… không phải anh đã nói anh không có cách nào tha thứ cho em sao?”
“Quán Quán, anh đã biết rồi.”
Anh đã biết?
Đã biết cái gì?
“Anh biết rồi, anh biết tất cả rồi, anh biết ba năm nay của em, Quán Quán, xin lỗi, anh đến muộn, ngay lúc em cần anh nhất, anh không thể ở cạnh em và các con.”
Giọng nói mềm nhẹ đong đầy nhu tình lưu luyến cùng luyến tiếc, hàng mi Hạ Tịch Quán run lên, cô không biết anh đã biết tất cả.
Kỳ thực cô rất kiên cường, có thể vờ như không đau, vờ như không sợ, khúc cuối khi sinh con ra cô cũng có thể thản nhiên một mình đối mặt với cô độc và cái chết.
Nhưng bây giờ nghe được sự đau lòng luyến tiếc trong giọng anh, uất ức, mềm mại, bất lực trong lòng cô đột nhiên lan tràn ra.
Trước khi gặp được người đàn ông tên là Lục Hàn Đình, Hạ Tịch Quán muốn mình cũng có thể trên dọn dẹp sạch sẽ tra nam, dưới đá bay Bạch Liên Hoa, thế nhưng sau khi gặp được người đàn ông tên là Lục Hàn Đình, cô trở nên nhút nhát, mềm mại, ÿ lại.
Vòng tay anh đưa ra quá mạnh mẽ, thế cho nên cô chỉ muốn vùi sâu vào ngực anh.
Lục Hàn Đình nhìn viền mắt ửng đỏ, cái mũi nhỏ dực hồng hồng, cái miệng nhỏ phán hồng của cô, điềm đạm đáng yêu đến như vậy.
Lục Hàn Đình chậm rãi quỳ một chân trên đất, anh lấy hộp nhẫn kia trong túi quần ra: “Quán Quán, bây giờ anh có thể cầu hôn em không?”
“Anh đã chuẩn bị bản thảo trước, nhưng bây giờ, anh cũng quên rồi, lần đầu tiên cầu hôn, anh cũng có chút khẩn trương, cho nên hy vọng em có thể tha thứ.”
“Quán Quán, hơn bốn năm trước ở Hải Thành, lần đầu tiên chúng ta chạm mặt nhau trên xe lửa, anh liền nhất kiến chung tình với em. Nếu như em hỏi anh yêu em điểm nào, anh yêu em thông tuệ đẹp đế, yêu em dung nhan tuyệt sắc, khi chưa gặp em, anh chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ yêu cô gái như thế nào, gặp được em rồi, mới phát hiện em thỏa mãn tất cả tưởng tượng của anh, tất cả trên người em có, anh đều yêu.”
*Bởi vì yêu, cho nên không muốn cách xa em, bởi vì yêu, cho nên muốn cưới em, bởi vì yêu, cho nên vào hôm nay anh muốn thực hiện lời hứa cả đời với em. Mai sau trời xanh không già, chúng ta không tiêu tan, em là lưu quang trọn đời anh không thể thay thế được, anh sẽ chặt nắm tay em, mang em đi về phía thiên hoang địa lão.”
Nước mắt trong suốt mà mằn mặn lập tức rơi xuống, giống như chuỗi hạt châu rơi không dứt.
Bờ vai nhỏ xinh rung rung, Hạ Tịch Quán lập tức khóc không thành tiếng, Lục tiên sinh đã cầu hôn với cô rồi.
Thật cảm động, thật lãng mạn.
Trên thế gian này người duy nhất có thể để cho người đàn ông Lục Hàn Đình quỳ xuống, đại khái cũng chỉ có cô.
Toàn bộ hiện trường yên tĩnh, tất cả mọi người nghe được giọng nói loại trầm thấp từ tính mê người cơ hồ khiến người lỗ tai mang thai và lời tâm tình thủ thỉ của Lục Hàn Đình với Hạ Tịch Quán, thực hiện lời hứa cả đời.
*L ưu quang: ở đây có 2 nghĩa, một là ánh sáng rực rỡ, hai là tháng năm dài lâu, vì nó bao trùm cả 2 nghĩa nên mình để từ Hán cho đủ ý.