Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1265-1269
Chương 1265:
Thình thịch thình thịch thình thịch.
Một tiếng tiếp một tiếng, tựa như muốn nhảy ra lồng ngực.
Ngũ quan sắc xảo ấy dưới ngọn đèn càng phát ra vẻ tự phụ mê người, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô lại thấy được vài phần ý cười mềm mại trong tròng mắt kia.
Hạ Tịch Quán đi đến, từng bước một đi lên đài chủ trì, đi tới trước mặt của anh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lục Hàn Đình thân sĩ khom lưng: “Tôi có thể mời em nhảy một điệu không?”
Vành tai trắng như tuyết của Hạ Tịch Quán có hơi hồng, cô gật đầu, sau đó đưa bàn tay nhỏ của mình tay cho anh.
Lục Hàn Đình giữ bàn tay mềm như không xương của cô .
trong lòng bàn tay rộng lớn của cô, dẫn cô đến sân nhảy.
Trong đại sảnh vang lên tiếng nhạc chậm rãi, Lục Hà Đình một tay ôm đầu vai oánh nhuận của Hạ Tịch Quán, một tay xuyên vào đầu ngón tay mảnh khảnh của cô, cùng cô mười ngón tay giao nhau.
Mọi người trong phòng yến hội, đều hâm mộ nhìn đôi nam nữ trong sàn nhảy.
Tuy hiện tại khuôn mặt Hạ Tịch Quán không xuất chúng, nhưng vóc người cô nhỏ nhắn mềm mại, khí chất tuyệt trần, hệt như tiên nữ hạ phàm.
Lục Hàn Đình cao ngắt tự phụ, là nhân vật chính tỏa sáng nhất đêm nay, anh mang theo Hạ Tịch Quán cùng múa, hình ảnh đẹp tựa tranh.
Thượng Quan Mật Nhi nhìn hai người nhảy, vẻ mặt dại ra, lại không thể tin tưởng.
Không phải, chuyện không thể phát triển như vậy được, đây là kinh hỉ sao, không phải, đây là kinh sợ!
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Thượng Quan Mật Nhi nhìn Hạ Tịch Quán trong sàn nhảy, trong cốt nhục Hạ Tịch Quán chảy xuôi huyết thống quý tộc của Lan Lâu Cổ Quốc, lúc cô khiêu vũ, tự tin phóng khoáng, ưu mỹ mê người.
Từng tiến độ, nhịp điệu, đều có thể lưu loát đuổi kịp Lục Hàn Đình, hoàn mỹ phối hợp với anh.
Thượng Quan Mật Nhi vì hôm nay đã khổ luyện tập nhảy, .
vốn ả cho là mình có thể tỏa sáng rực rỡ, ai nấy đều nhìn .
ả, làm cho Hạ Tịch Quán và các nhóm danh viện khác .
hâm mộ ghen tị đến chết, kết quả ả trở thành một trò cười! .
Thượng Quan Mật Nhi cảm thấy một búng máu sắp phun ra ngoài!
Trong sàn nhảy, Hạ Tịch Quán đã cảm giác được ánh mắt hâm mộ và ghen ghét của Thượng Quan Mật Nhi, cô nâng đôi mắt trong vắt nhìn Lục Hàn Đình: “Có phải anh có ý không?”
Lục Hàn Đình nhìn đôi mắt đen ươn lưu chuyển của cô, anh mím đôi môi mỏng: “Ý cô là gì?”
“Lục tổng, chẳng lẽ anh nói với tôi số 19 may mắn kia chỉ là trùng hợp thôi?” Hạ Tịch Quán hỏi.
Lục Hàn Đình không có bắt kỳ tâm tình sóng lớn, cũng không đáp.
Rất rõ ràng, anh không muốn nói cho cô biết.
Hoặc có lẽ là, anh không muốn phản ứng cô.
Hạ Tịch Quán cảm thấy anh là lạ, hiện tại thái độ anh với cô lãnh lãnh đạm đạm, cứ như cô làm sai chuyện gì làm thương tổn anh.
Hạ Tịch Quán phát hiện, Lục Hàn Đình ba năm sau hết sức âm tình bát định, cô hoàn toàn không biết mình làm chuyện gì lại trêu chọc đến anh.
“Lục tổng, ngày đó ở Cửu Lăng Vương phủ, có phải là anh .
đã cứu tôi hay không?” | Lúc đầu Hạ Tịch Quán thấy anh và Thượng Quan Mật Nhi triền triền miên miên quấn quýt lấy nhau, đã không ôm hy vọng với anh, thế nhưng anh lại đi cửa sau với dãy số của cô, cô nhanh chóng lại lần nữa dáy lên hy vọng, cô có một loại trực giác, anh đã nhận ra cô.
Hơn nữa, giữa anh và Thượng Quan Mật Nhi rất kỳ lạ, Hạ Tịch Quán hơi hoài nghi anh đã có kế hoạch gì.
Ánh mắt lạnh lùng của Lục Hàn Đình rơi trên đôi mắt sáng của Hạ Tịch Quán, sau đó chậm rãi nở nụ cười châm chọc: “Là tôi cứu cô, có phải cô rất thất vọng hay không?”
*.. Lục Hàn Đình, anh có chuyện cứ việc nói thẳng, kỳ quái như vậy làm cái gì?” Hạ Tịch Quán chau hàng mày thanh tú.
Lục Hàn Đình trong lòng hừ lạnh một tiếng, chỉ cần nghĩ đến ở Cửu Lăng Vương phủ cô gọi điện thoại cho Tô Hi, trong lồng ngực to lớn của anh liền dâng lên tầng lệ khí âm u.
Chương 1266:
Cô khi lâm vào nguy hiểm chỉ nghĩ tới là người đàn ông khác!
“Tôi đã nói rồi, con người của tôi nóng tính, cường thế bá đạo còn ham muốn cao, trước đây cô chưa từng nói tôi không tốt, hiện tại sao lại thay đổi rồi, thì ra, tình yêu sẽ thực sự biến mắt!” Anh nói điên nói khùng, Hạ Tịch Quán càng chau chặt mày hơn.
Lúc này cũng đã kết thúc nhảy, Lục Hàn Đình buông lỏng ra cô, cái gì cũng không thèm nói với cô, mà trực tiếp xoay người rời đi.
Hạ Tịch Quán đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cao ngất của anh, càng nghi ngờ, anh rốt cuộc làm sao vậy?
Cô còn rất nhiều câu muốn hỏi anh, anh không phối hợp như vậy, muốn cô làm sao bây giờ?
Không được, cô phải bắt anh lại.
Nhưng là, làm thế nào bắt anh lại đây?
Hạ Tịch Quán có hơi khó khăn, cô nhanh chóng lấy ra điện thoại, gửi tin cho Diệp Linh: “Linh Linh, đàn ông tức giận, dỗ thế nào?”
“Ting” một tiếng, Diệp Linh hồi âm: “Lục tiên sinh tức giận?
Vậy thử một lần… đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa đi.”
Đầu giường cãi nhau… cuối giường làm hòa?
Tốt, không hỗ là Diệp Linh!
Khuôn mặt nhỏ của Hạ Tịch Quán đỏ bừng, cô nhanh chóng giấu điện thoại đi, rất sợ người khác thấy tin nhắn của cô, thật sự quá khó khăn vì tình mà!
Nhưng, đối phó với người đàn ông ham muốn cao như Lục Hàn Đình, cũng chỉ có một chiêu này thôi! Anh hẳn là thích vô cùng.
Hạ Tịch Quán đấu tranh tư tưởng kịch liệt, có nên thử hay.
không trời? Cô ngại chết đi được, mà không làm thì lại không dỗ anh được.
Nếu không, uống rượu đánh bạo đi!
Hạ Tịch Quán đi tới khu đồ ăn, cô thích uống rượu, nhưng tửu lượng không tốt, chính là loai cụng rượu cũng say, lần này cô uống liền hai chén rượu, đêm nay phải bắt được Lục Hàn Đình!
Hành lang gắp khúc trong, Hạ Tịch Quán không tìm được Lục Hàn Đình, thế nhưng đụng phải thư ký riêng của Lục Hàn Đình: “Chào anh, xin hỏi một chút Lục tổng bây giờ đang ở đâu vậy?”
Thư ký riêng vừa thấy Hạ Tịch Quán, thái độ hết sức cung kính: “Chủ tịch bây giờ đang họp, nếu như cô tìm chủ tịch có thể ở trong phòng làm việc của chủ tịch chờ chốc lát.”
“Được, cảm ơn anh.” Hạ Tịch Quán đi vào phòng làm việc chủ tịch, bắt đầu đợi Lục Hàn Đình.
Thế nhưng chờ rồi chờ, anh vẫn chưa trở về, tác dụng của hai ly rượu ban nãy chậm rãi đi lên, Hạ Tịch Quán chỉ cảm thấy cái đầu nhỏ bị đốt đến mơ mơ màng màng.
Cô say thật rồi.
Lúc này ngoài cửa truyền đến một chuỗi bước chân trầm ổn, có người tới.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngắng đầu, chỉ thấy cửa phòng làm việc chủ tịch bị đẩy ra, dáng người cao ngất của Lục Hàn Đình đạo xông vào ánh mắt.
Anh rốt cục đã trở về.
Hạ Tịch Quán hai mắt vui vẻ, phi tới, vươn hai cánh tay nhào vào trong ngực người đàn ông, ôm chặt lấy vòng hông to lớn của anh.
Cô chôn khuôn mặt nhỏ đỏ ửng trong lồng ngực anh, giếng như mèo con nũng nịu cà cà, trong môi đỏ tràn ra giọng nói đã nhuốm mùi say: “Lục Hàn Đình, ôm… ôm một GÓI Một đám nhân viên cấp cao Lục thị đứng cạnh cửa trong nháy mắt hóa đá, cái này… đây là tình huống thần kỳ gì?
Hạ Tịch Quán uống say, cô không biết là, Lục Hàn Đình không phải một mình vào đây, phía sau anh còn có một nhóm nhân viên cao cấp, cuộc họp vẫn chưa kết thúc.
Hiện tại mọi người còn chưa vào cửa, cô đã bay thẳng đến trong lòng Lục Hàn Đình, còn nhõng nhẽo muốn ôm một cái.
Hạ Tịch Quán sau khi tỉnh lại biết mình làm ra chuyện xáu này đã muốn chôn mặt xuống đất tận máy lần.
Nhóm nhân viên đều cứng đờ ngoài cửa, đồng loạt khiếp sợ há to miệng, …người phụ nữ này là ai vậy, cũng quá lớn mật rồi!
Mấy năm nay vô số oanh oanh yến yến đều nhào lên người chủ tịch, bọn họ cũng theo hiểu biết không ít, thế nhưng bọn họ còn chưa từng gặp qua người phụ nữ nào dám tìm đến trên cửa tập đoàn Lục thị, còn nhào đến ôm chặt chủ tịch nhà mình!
Chương 1267:
“Cô, cô là ai vậy, quá càn rỡ rồi, dám khinh bạc chủ tịch tôi, người đâu, bảo vệ đâu, đuổi người phụ nữ này ra ngoài!” Quản lý kêu lên.
Thế nhưng quản lý vừa cứng giọng buông lời lập tức có một ánh mắt lạnh lẽo không vui rơi vào trên mặt anh ta, quản lý ngắng đầu nhìn lên, chỉ thấy đôi mắt chim ưng của chủ tịch nhà mình sắc bén nhàn nhạt trừng anh ta một cái, ý kia như là đuổi anh ra ngoài thì may ra!
Da đầu quản lý tê rần: “…”
Sao anh ta lại có cảm giác chó đi bắt chuột, nhiều chuyện xía vào chuyện người khác thế nhỉ?
Ngay lúc Hạ Tịch Quán nhào qua Lục Hàn Đình liền vươn cánh tay tráng kiện ôm vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của cô, bảo vệ cô ở trong ngực mình, sợ cô ngã.
Bây giờ bị cô dính chặt, anh dùng bàn tay to xoa xoa mái tóc của cô, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy, hửm?”
“Đầu… đầu váng quá…”
Bàn tay to của Lục Hàn Đình. nhắc lên, trực tiếp bề cô lên, bước vững đến bàn làm việc, sau đó đặt cô ở trên bàn.
Anh chống tay trên mặt bàn, thân thể cao ngất đè xuống, lấn đến gần cô, nhìn khuôn mặt nhỏ ửng đỏ của cô: “Có phải cô uống rượu không?”
Anh đã ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người cô.
“Đúng vậy, tôi uống một chút.”
“Cô không thể uống rượu, vì sao còn uống?”
Hạ Tịch Quán ngồi ở trên bàn làm việc, đôi đùa trắng xinh đung đưa trên không trung, còn đá phải quần tây dài đen được cắt tỉa như đao phong của Lục Hàn Đình, cô nâng đôi mắt ngà ngà say nhìn anh, đột nhiên ngượng ngùng câu đôi môi đỏ mọng: “Bởi vì… bởi vì đêm nay tôi… muốn làm một chút chuyện xấu…”
Hiện tại Lục Hàn Đình mới họp xong, trên tay còn cầm một phần văn kiện, tây trang màu đen mang theo hơi thở tinh anh lạnh lùng, nhưng anh ôm cô gái nhỏ mềm ngồi trên bàn làm việc của mình, bá đạo vây trong ngực mình, thấy thế nào cũng có mùi vị cắm ky dung túng.
“Làm chuyện xấu gì, hửm?” Lục Hàn Đình nhếch đôi môi mỏng.
“Làm… làm…” Hạ Tịch Quán dùng răng cắn môi, thực sự khó có thể mở miệng, cô giơ tay lên ôm lấy cổ Lục Hàn Đình, đè anh xuống thân, sau đó nhỏ giọng nói cho anh biết: “Với anh… làm chuyện xấu đó, chẳng lẽ anh không muốn… làm sao?”
Tuy là Hạ Tịch Quán rất nhỏ tiếng, thế nhưng nhóm nhân viên cấp cao cạnh cửa vẫn nghe được, shhh, ai nây đều hít vào một tiếng, đều xem đến trợn tròn mắt.
Thư ký riêng nhìn có chút không nồi nữa, hai người kia chỉ lo rắc cơm chó: “Khụ, chủ tịch, anh có muốn tiếp tục họp nữa không?”
Lục Hàn Đình không quay đầu lại, thân hình anh cao lớn cẩn thận che khuất Hạ Tịch Quán trong ngực, không để cho ai thấy bất cứ dáng vẻ yêu kiều của cô, anh cất tiếng: “Tan họp.”
“Vâng, chủ tịch.”
Thư ký riêng trực tiếp đóng lại cửa phòng làm việc chủ tịch, ngăn cách tầm mắt mọi người.
Đám nhân viên cấp cao thật lâu vẫn chưa hoàn hồn, bọn họ không biết từ lúc nào chủ tịch đại nhân nhà mình luôn luôn cấm dục lại si mê một người phụ nữ, còn cưng chiều như vậy!
Trong phòng làm việc chủ tịch.
Nghe Hạ Tịch Quán muốn làm chuyện xấu, Lục Hàn Đình nhanh chóng nhướng mày kiếm anh khí, trong đuôi mắt hẹp dài nhộn nhạo ra phong tình tà mị thành thục nam tính: “Cô thực sự muốn làm chuyện xấu?”
“Đúng nha…”
Hạ Tịch Quán nhìn gương mặt quá đỗi điển trai đó, sau đó áp môi đỏ lên, muốn hôn anh.
Thế nhưng không hôn đến, bởi vì Lục Hàn Đình tránh ra.
Chuyện gì thế này?
Vì sao không để cô hôn?
Hạ Tịch Quán ôm sát cổ anh, lại đi hôn anh.
Thế nhưng, Lục Hàn Đình vẫn là tránh được. Cho tới nay, giữa bọn họ đều là anh chủ động, đây là lần đầu tiên cô chủ động như vậy, anh lại tách ra, không cho cô hôn.
Chương 1268:
Hạ Tịch Quán cảm giác mình rất mất mặt!
Cô siết quả đấm dùng sức đập anh một cái: “Lục Hàn Đình, anh làm cái gì, tại sao không để cho tôi hôn, tôi muốn hôn anh…”
Lục Hàn Đình khép mí mắt anh tuần, bàn tay to bóp thắt lưng mềm của cô tận lực đẩy cô xa một chút, hiện tại cô mềm như không xương dính vào trên người anh, anh đã dùng hết sức lực lớn nhất khắc chế mình.
Dáng vẻ cô say rượu giống hệt một con mèo nhỏ, mềm thơm như sữa, còn có chút quyến rũ, anh không để cô hôn, cô lại áp gần hôn lên mặt anh.
Yết hầu của người đàn ông cuộn lên cuộn xuống, anh cụp mắt nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ ửng kia: “Hạ Tịch Quán, bây giờ cô cùng tôi làm chuyện xấu phải dựa vào chuốc say mình sao?”
Lục Hàn Đình tức đến bật cười, lúc ở Đế Đô, cô uống thuốc kích tình, hiện tại cô lại chuốc say chính mình tới hiến thân, cô thực sự là một lần lại một lần biến đổi trò gian trá tới nhục nhã anh.
Hạ Tịch Quán cả người mơ mơ màng màng: “Anh nói cái gì cơ?”
Con ma men nhỏ này!
Lục Hàn Đình trực tiếp ôm ngang cô lên, hướng đến phòng tắm.
Đột nhiên không trọng lực, Hạ Tịch Quán ôm thật chặt cổ anh: “Anh, anh dẫn tôi đi đâu thế?”
“Đi tắm.”
“A, tắm hả?” Hạ Tịch Quán nhanh chóng lộ ra ý cười ngượng ngùng: “Lục Hàn Đình, anh thật là xấu, lại muốn tắm cùng tôi.”
Nói rồi Hạ Tịch Quán lại ngây ngốc cười: “Vậy được rồi, tôi có thể giúp anh chà lưng nha…”
Cô chớp chớp hàng mi nhỏ dài, mặt mày cong cong nhìn anh.
Lục Hàn Đình cảm tháy trong cổ họng giống như lăn qua than lửa, anh nhanh chóng đi vào trong phòng tắm, sau đó buông tay.
“Ùm” một tiếng, Hạ Tịch Quán trực tiếp bị ném vào trong bồn tắm thật to, nước lạnh bên trong nháy mắt bao phủ cô.
ÁI Hạ Tịch Quán đã vơi đi ba phần say, cô nhanh chóng vung tay vung chân dưới nước, một lúc lâu chỉ có cái đầu nhỏ chui ra mặt nước.
Hiện tại mái tóc dài đen nhánh ướt nhẹp. quấn trên mặt cô, còn không ngừng nhỏ nước, Hạ Tịch Quán há miệng to thở dốc, sau đó ngắng đầu, vừa khiếp sợ vừa giận dữ nhìn về phía Lục Hàn Đình: “Lục Hàn Đình, anh điên rồi hả?”
Lúc này Lục Hàn Đình đứng bên bồn tắm, nước lạnh bên trong tràn ra đã làm ướt ống quần anh, nhưng anh không chút để tâm nào, anh từ trên cao nhìn xuống Hạ Tịch Quán đang xù lông lên: “Tỉnh rượu rồi?”
Cái… cái gì?
Anh ném cô trong vào nước lạnh chính là muốn cô tỉnh rượu?
Cách để tỉnh rượu có hàng vạn, vì sao anh lại chọn cách thô bạo như vậy?
“Lục Hàn Đình, anh thực sự… quá đáng ghét!” Hạ Tịch Quán siết nắm tay nói.
Lục Hàn Đình nhìn khuôn mặt nhỏ dính đầy bọt nước của cô lại không chút hối hận nào: “Tôi không thích lãng phí thời gian trên ma men, khi cô muốn nói hay làm chuyện gì với tôi thì nên giữ tỉnh táo trước đi.”
*..” Hạ Tịch Quán vồn tràn đầy quyết tâm tắt thắng với tối nay, còn uống rượu đánh bạo muốn bắt anh lại, giờ thì hay rồi, trộm gà không thành lại mát nắm thóc.
Hạ Tịch Quán chẳng còn tâm tình gì nữa, cô rất lạnh, cho nên mở rộng hai cánh tay làm bộ đáng thương nhìn anh: “Tôi lạnh quá, ôm tôi ra ngoài.”
Lục Hàn Đình cầm một khăn tắm rộng lớn bọc cô lại, sau đó ôm ngang cô lên.
Hạ Tịch Quán giơ lên tay nhỏ bé, ngón tay rơi trên khuôn mặt tuần tú của anh, chậm rãi vuốt ve: “Lục Hàn Đình, bây giờ tôi không đẹp, nên anh không thích tôi nữa à?”
Lục Hàn Đình nhìn cô, khuôn mặt nhỏ của cô khẳng định không đẹp như trước đây, nhưng những phương diện khác của cô không thay đổi, vẫn hấp dẫn anh như vậy, bằng không anh cũng sẽ không nhận ra cô.
Chương 1269:
Hiện tại cô làm bộ đáng thương nhìn anh, trên hàng mi nhỏ dài còn đọng giọt nước trong suốt, run lên một cái, thực sự động lòng người.
‘Yết hầu Lục Hàn Đình khẽ lăn: “Sao lại hỏi như vậy?”
“Chẳng lẽ không đúng sao, trước kia Lục tiên sinh rất…
ham mê sắc đẹp, hiện tại anh lại không như thế rồi! Hứ, Lục tiên sinh quả nhiên chỉ thích phụ nữ xinh đẹp, cái loại càng xinh đẹp càng tốt, đúng là tên đàn ông nông cạn!” Hạ Tịch Quán lên án nói.
Lục Hàn Đình chậm rãi nhếch môi mỏng, về những thứ này anh thừa nhận, anh thích mỹ sắc của cô, thích tất cả xinh đẹp nhỏ nhắn mềm mại trên người cô.
Lúc này trong đôi mắt trong vắt Hạ Tịch Quán lại tràn ra lên vài phần men say, cô si ngốc nhìn Lục Hàn Đình: “Lục tiên sinh, anh thực sự không muốn làm chút chuyện xấu với tôi à, tôi…”
“Ùm” một tiếng, Hạ Tịch Quán lại một lần nữa bị ném vào trong nước lạnh.
Lúc Hạ Tịch Quán được vót lên đã sức cùng lực kiệt, toàn thân vô lực, Lục Hàn Đình đặt cô trên giường lớn êm ái, cô lật cả người, áp vào trong chăn mềm mại tìm một vị trí thoải mái nhất rồi ngủ.
Lục Hàn Đình nhìn cô, hiện tại cô co thân thể mềm mại lại thành một đoàn, rất rõ ràng bị đả kích lớn nơi anh nên mới tìm kiêm âm áp trong chăn đây mà.
Lục Hàn Đình đấp kín chăn cho cô, sau đó môi mỏng rơi trên trán cô, nhẹ nhàng hôn.
Lúc này Hạ Tịch Quán trong giác mộng bỗng cắt tiếng nỉ non: “Lục tiên sinh… Lục tiên sinh…”
Lục Hàn Đình cứng đờ, cô đang gọi tên anh.
Cô trong lúc ngủ mơ gọi tên anh.
Nếu như không phải là yêu, sao cô lại gọi tên anh?
Nhưng, không phải cô thích Tô Hi rồi ư2 Ba năm trước đây cô sinh con cho Tô Hi, còn bỏ anh đi, ba năm sau cô vào lúc nguy hiểm nghĩ tới đều là Tô Hi.
Lục Hàn Đình thừa nhận mình sâu đậm đồ ky, ghen ty đến nổi điên, hiện tại trong giấc mộng cô kêu tên của anh, lại khiến anh nghi ngờ, cô luôn là như vậy, luôn thờ ơ ném một hòn đá nhỏ đến trái tim phẳng lặng của anh, khơi dậy từng cơn sóng lớn, mà cô lại chẳng hề hay biết gì.
Trong lòng cô đến tột cùng suy nghĩ cái gì?
Lục Hàn Đình thực sự hận không thể xé lòng cô ra, xem thật kỹ, nhìn thử đến tột cùng người cô yêu là ai.
“Quán Quán, anh nên làm thế nào em mới tốt? Đánh, luyến tiếc, mắng, cũng luyến tiếc, vứt bỏ, càng luyến tiếc, em vĩnh viễn là như vậy, ÿ vào tình yêu của anh mà bắt nạt anh.”
Trong lúc ngủ mơ Hạ Tịch Quán dường như nghe được giọng nói anh, âm thanh của anh làm cô an lòng, cô khẽ động, giống như một mèo con dời đến bên người anh.
“Lục tiên sinh… Bì Bì… Bì Bì là… con trai của anh…” Hạ Tịch Quán nỉ non nói mớ.
Cái gì?
Lục Hàn Đình hóa đá, con ngươi thâm thúy của anh đột nhiên co rút lại, toàn bộ bên tai đều nổ tung.
Bì Bì… Bì Bì là con trai của anh!
Bên tai Lục Hàn Đình không ngừng quanh quản những lời này, ngay từ đầu là một giọng nói, sau đó là vô số âm thanh vang lên, rồi sau đó là cả thế giới đều nói cho anh biết Bì Bì là con trai của anh!
“Hạ Tịch Quán, em đang nói cái gì đó, em vừa nói cái gì hả, bây giờ em lặp lại lời lần nữa cho anh!” Lục Hàn Đình nhanh chóng nắm bờ vai oánh nhuận của cô, dùng sức lay cô.
Hạ Tịch Quán đang ngủ, bị Lục Hàn Đình lay như vậy, cô bất mãn trề đôi môi đỏ mọng: “Ưm, đi ra, đừng quấy rày em ngủ!”
“Hạ Tịch Quán, lúc này em còn có tâm tình ngủ, mau lên một chút, mau nói rõ cho anh, cái gì mà Bì Bì là con trai của anh?” Lục Hàn Đình cảm giác mình muốn điên ri, anh chưa từng nghĩ tới, anh cho tới bây giờ không dám nghĩ tới.
Thình thịch thình thịch thình thịch.
Một tiếng tiếp một tiếng, tựa như muốn nhảy ra lồng ngực.
Ngũ quan sắc xảo ấy dưới ngọn đèn càng phát ra vẻ tự phụ mê người, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô lại thấy được vài phần ý cười mềm mại trong tròng mắt kia.
Hạ Tịch Quán đi đến, từng bước một đi lên đài chủ trì, đi tới trước mặt của anh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lục Hàn Đình thân sĩ khom lưng: “Tôi có thể mời em nhảy một điệu không?”
Vành tai trắng như tuyết của Hạ Tịch Quán có hơi hồng, cô gật đầu, sau đó đưa bàn tay nhỏ của mình tay cho anh.
Lục Hàn Đình giữ bàn tay mềm như không xương của cô .
trong lòng bàn tay rộng lớn của cô, dẫn cô đến sân nhảy.
Trong đại sảnh vang lên tiếng nhạc chậm rãi, Lục Hà Đình một tay ôm đầu vai oánh nhuận của Hạ Tịch Quán, một tay xuyên vào đầu ngón tay mảnh khảnh của cô, cùng cô mười ngón tay giao nhau.
Mọi người trong phòng yến hội, đều hâm mộ nhìn đôi nam nữ trong sàn nhảy.
Tuy hiện tại khuôn mặt Hạ Tịch Quán không xuất chúng, nhưng vóc người cô nhỏ nhắn mềm mại, khí chất tuyệt trần, hệt như tiên nữ hạ phàm.
Lục Hàn Đình cao ngắt tự phụ, là nhân vật chính tỏa sáng nhất đêm nay, anh mang theo Hạ Tịch Quán cùng múa, hình ảnh đẹp tựa tranh.
Thượng Quan Mật Nhi nhìn hai người nhảy, vẻ mặt dại ra, lại không thể tin tưởng.
Không phải, chuyện không thể phát triển như vậy được, đây là kinh hỉ sao, không phải, đây là kinh sợ!
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Thượng Quan Mật Nhi nhìn Hạ Tịch Quán trong sàn nhảy, trong cốt nhục Hạ Tịch Quán chảy xuôi huyết thống quý tộc của Lan Lâu Cổ Quốc, lúc cô khiêu vũ, tự tin phóng khoáng, ưu mỹ mê người.
Từng tiến độ, nhịp điệu, đều có thể lưu loát đuổi kịp Lục Hàn Đình, hoàn mỹ phối hợp với anh.
Thượng Quan Mật Nhi vì hôm nay đã khổ luyện tập nhảy, .
vốn ả cho là mình có thể tỏa sáng rực rỡ, ai nấy đều nhìn .
ả, làm cho Hạ Tịch Quán và các nhóm danh viện khác .
hâm mộ ghen tị đến chết, kết quả ả trở thành một trò cười! .
Thượng Quan Mật Nhi cảm thấy một búng máu sắp phun ra ngoài!
Trong sàn nhảy, Hạ Tịch Quán đã cảm giác được ánh mắt hâm mộ và ghen ghét của Thượng Quan Mật Nhi, cô nâng đôi mắt trong vắt nhìn Lục Hàn Đình: “Có phải anh có ý không?”
Lục Hàn Đình nhìn đôi mắt đen ươn lưu chuyển của cô, anh mím đôi môi mỏng: “Ý cô là gì?”
“Lục tổng, chẳng lẽ anh nói với tôi số 19 may mắn kia chỉ là trùng hợp thôi?” Hạ Tịch Quán hỏi.
Lục Hàn Đình không có bắt kỳ tâm tình sóng lớn, cũng không đáp.
Rất rõ ràng, anh không muốn nói cho cô biết.
Hoặc có lẽ là, anh không muốn phản ứng cô.
Hạ Tịch Quán cảm thấy anh là lạ, hiện tại thái độ anh với cô lãnh lãnh đạm đạm, cứ như cô làm sai chuyện gì làm thương tổn anh.
Hạ Tịch Quán phát hiện, Lục Hàn Đình ba năm sau hết sức âm tình bát định, cô hoàn toàn không biết mình làm chuyện gì lại trêu chọc đến anh.
“Lục tổng, ngày đó ở Cửu Lăng Vương phủ, có phải là anh .
đã cứu tôi hay không?” | Lúc đầu Hạ Tịch Quán thấy anh và Thượng Quan Mật Nhi triền triền miên miên quấn quýt lấy nhau, đã không ôm hy vọng với anh, thế nhưng anh lại đi cửa sau với dãy số của cô, cô nhanh chóng lại lần nữa dáy lên hy vọng, cô có một loại trực giác, anh đã nhận ra cô.
Hơn nữa, giữa anh và Thượng Quan Mật Nhi rất kỳ lạ, Hạ Tịch Quán hơi hoài nghi anh đã có kế hoạch gì.
Ánh mắt lạnh lùng của Lục Hàn Đình rơi trên đôi mắt sáng của Hạ Tịch Quán, sau đó chậm rãi nở nụ cười châm chọc: “Là tôi cứu cô, có phải cô rất thất vọng hay không?”
*.. Lục Hàn Đình, anh có chuyện cứ việc nói thẳng, kỳ quái như vậy làm cái gì?” Hạ Tịch Quán chau hàng mày thanh tú.
Lục Hàn Đình trong lòng hừ lạnh một tiếng, chỉ cần nghĩ đến ở Cửu Lăng Vương phủ cô gọi điện thoại cho Tô Hi, trong lồng ngực to lớn của anh liền dâng lên tầng lệ khí âm u.
Chương 1266:
Cô khi lâm vào nguy hiểm chỉ nghĩ tới là người đàn ông khác!
“Tôi đã nói rồi, con người của tôi nóng tính, cường thế bá đạo còn ham muốn cao, trước đây cô chưa từng nói tôi không tốt, hiện tại sao lại thay đổi rồi, thì ra, tình yêu sẽ thực sự biến mắt!” Anh nói điên nói khùng, Hạ Tịch Quán càng chau chặt mày hơn.
Lúc này cũng đã kết thúc nhảy, Lục Hàn Đình buông lỏng ra cô, cái gì cũng không thèm nói với cô, mà trực tiếp xoay người rời đi.
Hạ Tịch Quán đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cao ngất của anh, càng nghi ngờ, anh rốt cuộc làm sao vậy?
Cô còn rất nhiều câu muốn hỏi anh, anh không phối hợp như vậy, muốn cô làm sao bây giờ?
Không được, cô phải bắt anh lại.
Nhưng là, làm thế nào bắt anh lại đây?
Hạ Tịch Quán có hơi khó khăn, cô nhanh chóng lấy ra điện thoại, gửi tin cho Diệp Linh: “Linh Linh, đàn ông tức giận, dỗ thế nào?”
“Ting” một tiếng, Diệp Linh hồi âm: “Lục tiên sinh tức giận?
Vậy thử một lần… đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa đi.”
Đầu giường cãi nhau… cuối giường làm hòa?
Tốt, không hỗ là Diệp Linh!
Khuôn mặt nhỏ của Hạ Tịch Quán đỏ bừng, cô nhanh chóng giấu điện thoại đi, rất sợ người khác thấy tin nhắn của cô, thật sự quá khó khăn vì tình mà!
Nhưng, đối phó với người đàn ông ham muốn cao như Lục Hàn Đình, cũng chỉ có một chiêu này thôi! Anh hẳn là thích vô cùng.
Hạ Tịch Quán đấu tranh tư tưởng kịch liệt, có nên thử hay.
không trời? Cô ngại chết đi được, mà không làm thì lại không dỗ anh được.
Nếu không, uống rượu đánh bạo đi!
Hạ Tịch Quán đi tới khu đồ ăn, cô thích uống rượu, nhưng tửu lượng không tốt, chính là loai cụng rượu cũng say, lần này cô uống liền hai chén rượu, đêm nay phải bắt được Lục Hàn Đình!
Hành lang gắp khúc trong, Hạ Tịch Quán không tìm được Lục Hàn Đình, thế nhưng đụng phải thư ký riêng của Lục Hàn Đình: “Chào anh, xin hỏi một chút Lục tổng bây giờ đang ở đâu vậy?”
Thư ký riêng vừa thấy Hạ Tịch Quán, thái độ hết sức cung kính: “Chủ tịch bây giờ đang họp, nếu như cô tìm chủ tịch có thể ở trong phòng làm việc của chủ tịch chờ chốc lát.”
“Được, cảm ơn anh.” Hạ Tịch Quán đi vào phòng làm việc chủ tịch, bắt đầu đợi Lục Hàn Đình.
Thế nhưng chờ rồi chờ, anh vẫn chưa trở về, tác dụng của hai ly rượu ban nãy chậm rãi đi lên, Hạ Tịch Quán chỉ cảm thấy cái đầu nhỏ bị đốt đến mơ mơ màng màng.
Cô say thật rồi.
Lúc này ngoài cửa truyền đến một chuỗi bước chân trầm ổn, có người tới.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngắng đầu, chỉ thấy cửa phòng làm việc chủ tịch bị đẩy ra, dáng người cao ngất của Lục Hàn Đình đạo xông vào ánh mắt.
Anh rốt cục đã trở về.
Hạ Tịch Quán hai mắt vui vẻ, phi tới, vươn hai cánh tay nhào vào trong ngực người đàn ông, ôm chặt lấy vòng hông to lớn của anh.
Cô chôn khuôn mặt nhỏ đỏ ửng trong lồng ngực anh, giếng như mèo con nũng nịu cà cà, trong môi đỏ tràn ra giọng nói đã nhuốm mùi say: “Lục Hàn Đình, ôm… ôm một GÓI Một đám nhân viên cấp cao Lục thị đứng cạnh cửa trong nháy mắt hóa đá, cái này… đây là tình huống thần kỳ gì?
Hạ Tịch Quán uống say, cô không biết là, Lục Hàn Đình không phải một mình vào đây, phía sau anh còn có một nhóm nhân viên cao cấp, cuộc họp vẫn chưa kết thúc.
Hiện tại mọi người còn chưa vào cửa, cô đã bay thẳng đến trong lòng Lục Hàn Đình, còn nhõng nhẽo muốn ôm một cái.
Hạ Tịch Quán sau khi tỉnh lại biết mình làm ra chuyện xáu này đã muốn chôn mặt xuống đất tận máy lần.
Nhóm nhân viên đều cứng đờ ngoài cửa, đồng loạt khiếp sợ há to miệng, …người phụ nữ này là ai vậy, cũng quá lớn mật rồi!
Mấy năm nay vô số oanh oanh yến yến đều nhào lên người chủ tịch, bọn họ cũng theo hiểu biết không ít, thế nhưng bọn họ còn chưa từng gặp qua người phụ nữ nào dám tìm đến trên cửa tập đoàn Lục thị, còn nhào đến ôm chặt chủ tịch nhà mình!
Chương 1267:
“Cô, cô là ai vậy, quá càn rỡ rồi, dám khinh bạc chủ tịch tôi, người đâu, bảo vệ đâu, đuổi người phụ nữ này ra ngoài!” Quản lý kêu lên.
Thế nhưng quản lý vừa cứng giọng buông lời lập tức có một ánh mắt lạnh lẽo không vui rơi vào trên mặt anh ta, quản lý ngắng đầu nhìn lên, chỉ thấy đôi mắt chim ưng của chủ tịch nhà mình sắc bén nhàn nhạt trừng anh ta một cái, ý kia như là đuổi anh ra ngoài thì may ra!
Da đầu quản lý tê rần: “…”
Sao anh ta lại có cảm giác chó đi bắt chuột, nhiều chuyện xía vào chuyện người khác thế nhỉ?
Ngay lúc Hạ Tịch Quán nhào qua Lục Hàn Đình liền vươn cánh tay tráng kiện ôm vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của cô, bảo vệ cô ở trong ngực mình, sợ cô ngã.
Bây giờ bị cô dính chặt, anh dùng bàn tay to xoa xoa mái tóc của cô, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy, hửm?”
“Đầu… đầu váng quá…”
Bàn tay to của Lục Hàn Đình. nhắc lên, trực tiếp bề cô lên, bước vững đến bàn làm việc, sau đó đặt cô ở trên bàn.
Anh chống tay trên mặt bàn, thân thể cao ngất đè xuống, lấn đến gần cô, nhìn khuôn mặt nhỏ ửng đỏ của cô: “Có phải cô uống rượu không?”
Anh đã ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người cô.
“Đúng vậy, tôi uống một chút.”
“Cô không thể uống rượu, vì sao còn uống?”
Hạ Tịch Quán ngồi ở trên bàn làm việc, đôi đùa trắng xinh đung đưa trên không trung, còn đá phải quần tây dài đen được cắt tỉa như đao phong của Lục Hàn Đình, cô nâng đôi mắt ngà ngà say nhìn anh, đột nhiên ngượng ngùng câu đôi môi đỏ mọng: “Bởi vì… bởi vì đêm nay tôi… muốn làm một chút chuyện xấu…”
Hiện tại Lục Hàn Đình mới họp xong, trên tay còn cầm một phần văn kiện, tây trang màu đen mang theo hơi thở tinh anh lạnh lùng, nhưng anh ôm cô gái nhỏ mềm ngồi trên bàn làm việc của mình, bá đạo vây trong ngực mình, thấy thế nào cũng có mùi vị cắm ky dung túng.
“Làm chuyện xấu gì, hửm?” Lục Hàn Đình nhếch đôi môi mỏng.
“Làm… làm…” Hạ Tịch Quán dùng răng cắn môi, thực sự khó có thể mở miệng, cô giơ tay lên ôm lấy cổ Lục Hàn Đình, đè anh xuống thân, sau đó nhỏ giọng nói cho anh biết: “Với anh… làm chuyện xấu đó, chẳng lẽ anh không muốn… làm sao?”
Tuy là Hạ Tịch Quán rất nhỏ tiếng, thế nhưng nhóm nhân viên cấp cao cạnh cửa vẫn nghe được, shhh, ai nây đều hít vào một tiếng, đều xem đến trợn tròn mắt.
Thư ký riêng nhìn có chút không nồi nữa, hai người kia chỉ lo rắc cơm chó: “Khụ, chủ tịch, anh có muốn tiếp tục họp nữa không?”
Lục Hàn Đình không quay đầu lại, thân hình anh cao lớn cẩn thận che khuất Hạ Tịch Quán trong ngực, không để cho ai thấy bất cứ dáng vẻ yêu kiều của cô, anh cất tiếng: “Tan họp.”
“Vâng, chủ tịch.”
Thư ký riêng trực tiếp đóng lại cửa phòng làm việc chủ tịch, ngăn cách tầm mắt mọi người.
Đám nhân viên cấp cao thật lâu vẫn chưa hoàn hồn, bọn họ không biết từ lúc nào chủ tịch đại nhân nhà mình luôn luôn cấm dục lại si mê một người phụ nữ, còn cưng chiều như vậy!
Trong phòng làm việc chủ tịch.
Nghe Hạ Tịch Quán muốn làm chuyện xấu, Lục Hàn Đình nhanh chóng nhướng mày kiếm anh khí, trong đuôi mắt hẹp dài nhộn nhạo ra phong tình tà mị thành thục nam tính: “Cô thực sự muốn làm chuyện xấu?”
“Đúng nha…”
Hạ Tịch Quán nhìn gương mặt quá đỗi điển trai đó, sau đó áp môi đỏ lên, muốn hôn anh.
Thế nhưng không hôn đến, bởi vì Lục Hàn Đình tránh ra.
Chuyện gì thế này?
Vì sao không để cô hôn?
Hạ Tịch Quán ôm sát cổ anh, lại đi hôn anh.
Thế nhưng, Lục Hàn Đình vẫn là tránh được. Cho tới nay, giữa bọn họ đều là anh chủ động, đây là lần đầu tiên cô chủ động như vậy, anh lại tách ra, không cho cô hôn.
Chương 1268:
Hạ Tịch Quán cảm giác mình rất mất mặt!
Cô siết quả đấm dùng sức đập anh một cái: “Lục Hàn Đình, anh làm cái gì, tại sao không để cho tôi hôn, tôi muốn hôn anh…”
Lục Hàn Đình khép mí mắt anh tuần, bàn tay to bóp thắt lưng mềm của cô tận lực đẩy cô xa một chút, hiện tại cô mềm như không xương dính vào trên người anh, anh đã dùng hết sức lực lớn nhất khắc chế mình.
Dáng vẻ cô say rượu giống hệt một con mèo nhỏ, mềm thơm như sữa, còn có chút quyến rũ, anh không để cô hôn, cô lại áp gần hôn lên mặt anh.
Yết hầu của người đàn ông cuộn lên cuộn xuống, anh cụp mắt nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ ửng kia: “Hạ Tịch Quán, bây giờ cô cùng tôi làm chuyện xấu phải dựa vào chuốc say mình sao?”
Lục Hàn Đình tức đến bật cười, lúc ở Đế Đô, cô uống thuốc kích tình, hiện tại cô lại chuốc say chính mình tới hiến thân, cô thực sự là một lần lại một lần biến đổi trò gian trá tới nhục nhã anh.
Hạ Tịch Quán cả người mơ mơ màng màng: “Anh nói cái gì cơ?”
Con ma men nhỏ này!
Lục Hàn Đình trực tiếp ôm ngang cô lên, hướng đến phòng tắm.
Đột nhiên không trọng lực, Hạ Tịch Quán ôm thật chặt cổ anh: “Anh, anh dẫn tôi đi đâu thế?”
“Đi tắm.”
“A, tắm hả?” Hạ Tịch Quán nhanh chóng lộ ra ý cười ngượng ngùng: “Lục Hàn Đình, anh thật là xấu, lại muốn tắm cùng tôi.”
Nói rồi Hạ Tịch Quán lại ngây ngốc cười: “Vậy được rồi, tôi có thể giúp anh chà lưng nha…”
Cô chớp chớp hàng mi nhỏ dài, mặt mày cong cong nhìn anh.
Lục Hàn Đình cảm tháy trong cổ họng giống như lăn qua than lửa, anh nhanh chóng đi vào trong phòng tắm, sau đó buông tay.
“Ùm” một tiếng, Hạ Tịch Quán trực tiếp bị ném vào trong bồn tắm thật to, nước lạnh bên trong nháy mắt bao phủ cô.
ÁI Hạ Tịch Quán đã vơi đi ba phần say, cô nhanh chóng vung tay vung chân dưới nước, một lúc lâu chỉ có cái đầu nhỏ chui ra mặt nước.
Hiện tại mái tóc dài đen nhánh ướt nhẹp. quấn trên mặt cô, còn không ngừng nhỏ nước, Hạ Tịch Quán há miệng to thở dốc, sau đó ngắng đầu, vừa khiếp sợ vừa giận dữ nhìn về phía Lục Hàn Đình: “Lục Hàn Đình, anh điên rồi hả?”
Lúc này Lục Hàn Đình đứng bên bồn tắm, nước lạnh bên trong tràn ra đã làm ướt ống quần anh, nhưng anh không chút để tâm nào, anh từ trên cao nhìn xuống Hạ Tịch Quán đang xù lông lên: “Tỉnh rượu rồi?”
Cái… cái gì?
Anh ném cô trong vào nước lạnh chính là muốn cô tỉnh rượu?
Cách để tỉnh rượu có hàng vạn, vì sao anh lại chọn cách thô bạo như vậy?
“Lục Hàn Đình, anh thực sự… quá đáng ghét!” Hạ Tịch Quán siết nắm tay nói.
Lục Hàn Đình nhìn khuôn mặt nhỏ dính đầy bọt nước của cô lại không chút hối hận nào: “Tôi không thích lãng phí thời gian trên ma men, khi cô muốn nói hay làm chuyện gì với tôi thì nên giữ tỉnh táo trước đi.”
*..” Hạ Tịch Quán vồn tràn đầy quyết tâm tắt thắng với tối nay, còn uống rượu đánh bạo muốn bắt anh lại, giờ thì hay rồi, trộm gà không thành lại mát nắm thóc.
Hạ Tịch Quán chẳng còn tâm tình gì nữa, cô rất lạnh, cho nên mở rộng hai cánh tay làm bộ đáng thương nhìn anh: “Tôi lạnh quá, ôm tôi ra ngoài.”
Lục Hàn Đình cầm một khăn tắm rộng lớn bọc cô lại, sau đó ôm ngang cô lên.
Hạ Tịch Quán giơ lên tay nhỏ bé, ngón tay rơi trên khuôn mặt tuần tú của anh, chậm rãi vuốt ve: “Lục Hàn Đình, bây giờ tôi không đẹp, nên anh không thích tôi nữa à?”
Lục Hàn Đình nhìn cô, khuôn mặt nhỏ của cô khẳng định không đẹp như trước đây, nhưng những phương diện khác của cô không thay đổi, vẫn hấp dẫn anh như vậy, bằng không anh cũng sẽ không nhận ra cô.
Chương 1269:
Hiện tại cô làm bộ đáng thương nhìn anh, trên hàng mi nhỏ dài còn đọng giọt nước trong suốt, run lên một cái, thực sự động lòng người.
‘Yết hầu Lục Hàn Đình khẽ lăn: “Sao lại hỏi như vậy?”
“Chẳng lẽ không đúng sao, trước kia Lục tiên sinh rất…
ham mê sắc đẹp, hiện tại anh lại không như thế rồi! Hứ, Lục tiên sinh quả nhiên chỉ thích phụ nữ xinh đẹp, cái loại càng xinh đẹp càng tốt, đúng là tên đàn ông nông cạn!” Hạ Tịch Quán lên án nói.
Lục Hàn Đình chậm rãi nhếch môi mỏng, về những thứ này anh thừa nhận, anh thích mỹ sắc của cô, thích tất cả xinh đẹp nhỏ nhắn mềm mại trên người cô.
Lúc này trong đôi mắt trong vắt Hạ Tịch Quán lại tràn ra lên vài phần men say, cô si ngốc nhìn Lục Hàn Đình: “Lục tiên sinh, anh thực sự không muốn làm chút chuyện xấu với tôi à, tôi…”
“Ùm” một tiếng, Hạ Tịch Quán lại một lần nữa bị ném vào trong nước lạnh.
Lúc Hạ Tịch Quán được vót lên đã sức cùng lực kiệt, toàn thân vô lực, Lục Hàn Đình đặt cô trên giường lớn êm ái, cô lật cả người, áp vào trong chăn mềm mại tìm một vị trí thoải mái nhất rồi ngủ.
Lục Hàn Đình nhìn cô, hiện tại cô co thân thể mềm mại lại thành một đoàn, rất rõ ràng bị đả kích lớn nơi anh nên mới tìm kiêm âm áp trong chăn đây mà.
Lục Hàn Đình đấp kín chăn cho cô, sau đó môi mỏng rơi trên trán cô, nhẹ nhàng hôn.
Lúc này Hạ Tịch Quán trong giác mộng bỗng cắt tiếng nỉ non: “Lục tiên sinh… Lục tiên sinh…”
Lục Hàn Đình cứng đờ, cô đang gọi tên anh.
Cô trong lúc ngủ mơ gọi tên anh.
Nếu như không phải là yêu, sao cô lại gọi tên anh?
Nhưng, không phải cô thích Tô Hi rồi ư2 Ba năm trước đây cô sinh con cho Tô Hi, còn bỏ anh đi, ba năm sau cô vào lúc nguy hiểm nghĩ tới đều là Tô Hi.
Lục Hàn Đình thừa nhận mình sâu đậm đồ ky, ghen ty đến nổi điên, hiện tại trong giấc mộng cô kêu tên của anh, lại khiến anh nghi ngờ, cô luôn là như vậy, luôn thờ ơ ném một hòn đá nhỏ đến trái tim phẳng lặng của anh, khơi dậy từng cơn sóng lớn, mà cô lại chẳng hề hay biết gì.
Trong lòng cô đến tột cùng suy nghĩ cái gì?
Lục Hàn Đình thực sự hận không thể xé lòng cô ra, xem thật kỹ, nhìn thử đến tột cùng người cô yêu là ai.
“Quán Quán, anh nên làm thế nào em mới tốt? Đánh, luyến tiếc, mắng, cũng luyến tiếc, vứt bỏ, càng luyến tiếc, em vĩnh viễn là như vậy, ÿ vào tình yêu của anh mà bắt nạt anh.”
Trong lúc ngủ mơ Hạ Tịch Quán dường như nghe được giọng nói anh, âm thanh của anh làm cô an lòng, cô khẽ động, giống như một mèo con dời đến bên người anh.
“Lục tiên sinh… Bì Bì… Bì Bì là… con trai của anh…” Hạ Tịch Quán nỉ non nói mớ.
Cái gì?
Lục Hàn Đình hóa đá, con ngươi thâm thúy của anh đột nhiên co rút lại, toàn bộ bên tai đều nổ tung.
Bì Bì… Bì Bì là con trai của anh!
Bên tai Lục Hàn Đình không ngừng quanh quản những lời này, ngay từ đầu là một giọng nói, sau đó là vô số âm thanh vang lên, rồi sau đó là cả thế giới đều nói cho anh biết Bì Bì là con trai của anh!
“Hạ Tịch Quán, em đang nói cái gì đó, em vừa nói cái gì hả, bây giờ em lặp lại lời lần nữa cho anh!” Lục Hàn Đình nhanh chóng nắm bờ vai oánh nhuận của cô, dùng sức lay cô.
Hạ Tịch Quán đang ngủ, bị Lục Hàn Đình lay như vậy, cô bất mãn trề đôi môi đỏ mọng: “Ưm, đi ra, đừng quấy rày em ngủ!”
“Hạ Tịch Quán, lúc này em còn có tâm tình ngủ, mau lên một chút, mau nói rõ cho anh, cái gì mà Bì Bì là con trai của anh?” Lục Hàn Đình cảm giác mình muốn điên ri, anh chưa từng nghĩ tới, anh cho tới bây giờ không dám nghĩ tới.