Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1250-1254
Chương 1250:
*… Tôi sẽ không vào, tôi muốn trở về…”
“Vào đi, A Đình cũng sắp trở về, nó rất muốn gặp cô.” Nói xong cũng không đợi Liễu Anh Lạc phản ứng, Lục Tư Tước đi thẳng vào biệt thự.
Liễu Anh Lạc: “…”
Nếu bàn về chủ tịch bá đạo nhà ai mạnh, tuyệt đối không ai có thể vượt qua Lục Tư Tước!
Liễu Anh Lạc vào biệt thự, Lục Tư Tước đã ngồi ở trên ghế salon đọc báo, ông không lạnh không nhạt như vậy tốt vô cùng, tránh cho đôi bên xấu hổ.
Liễu Anh Lạc đặt túi xách xuống, lúc này bên tai liền truyền đến giọng Lục Tư Tước: “Có biết nấu cơm không?”
Liễu Anh Lạc ngoái đầu nhìn lại Lục Tư Tước.
Lục Tư Tước rũ ông tuần mí mắt chuyên chú xem báo, ngay cả đầu cũng không ngẳng: “A Đình sắp trở về rồi, đã trễ thế này, nó hẳn đã đói bụng rồi.”
“Biết, bây giờ tôi nấu.” Liễu Anh Lạc lập tức vào phòng bếp, làm cơm tối cho Lục Hàn Đình.
Lục Tư Tước lúc này mới ngẳng đầu, đôi mắt thâm trầm xuyên qua cửa kính phòng bếp nhìn vào trong, Liễu Anh Lạc đã đeo tạp dề, bà buộc mái tóc dài đen nhánh thành đuôi ngựa, bắt đầu rửa tay nấu ăn.
Ông nhìn sườn nhan của bà, dưới ngọn đèn vàng, sườn nhan tuyệt lệ của bà lộ ra vẻ dịu dàng hiền thục, Lục Tư: Tước chẳng thể dời mắt đi được nữa.
Diệp quản gia đứng cạnh nhìn tiên sinh nhà mình, ông cảm thấy tiên sinh nhà mình quá phúc hắc rồi, tiên sinh ngay cả điện thoại cũng không gọi cho thiếu gia, thiếu gia làm sao về nhà?
Hôm nay thiếu gia mở party tại công ty, cũng sẽ không về ăn cơm tối.
Diệp quản gia lại nhìn tờ báo tiên sinh đang cầm, ôi tiên sinh ạ, anh cầm ngược báo rồi kìa!
Một lát sau, một chuỗi chuông điện thoại du dương vang lên, điện thoại tới.
Năm đó con gái Liễu gia Liễu Anh Lạc quan nắp mãn kinh hoa, người theo đuổi vô số, thế nhưng bà đã sớm là hoa có chủ, bên người có một chàng trai, cậu trai kia chính là Tô Thành.
Nghe nói Tô Thành là thanh mai trúc mã từ nhỏ với bà, Tô Thành am hiểu vẽ, bà lại thích thiết kế, cảnh ngộ hai người đều không tốt, thế nhưng nâng đỡ lẫn nhau ở trong mưa gió cùng nhau trưởng thành, tình nghĩa thâm hậu.
Nếu như không có việc bất ngờ kia, Liễu Anh Lạc sẽ gả cho Tô Thành, trở thành vợ ông ta.
Chỉ tiếc Liễu gia khủng hoảng kinh tế, giữa đêm mất hết các nguồn vốn, vào cái ngày tuyết lớn đây trời đó, Liễu Anh Lạc quỳ gối trước cửa Lục gia, Lục Tư Tước mang đôi giày da đi đến, từ trên cao nhìn xuống bà: “Tôi có thể cứu Liễu gia, nhưng cô phải gả cho tôi, làm Lục phu nhân của tôi.”
Nhân sinh cùng vận mệnh của ba người cứ như vậy nghịch chuyển, Liễu Anh Lạc gả cho ông, trở thành vợ ông.
Lục Tư Tước vẫn luôn hiểu rõ, ông chính là kẻ xông ra mạnh mẽ cướp đoạt.
Ông cũng luôn hiểu rõ, Liễu Anh Lạc căn bản cũng không thích ông.
Quả nhiên đại hôn ngày đó, vào tân phòng đã là Liễu Chiêu Đệ bị đánh tráo, mà bà và Tô Thành bỏ trồn, lúc ông mang người chạy đi bến tàu, bà đang ở trong lòng Tô Thành.
Lục Tư Tước khép mắt rồi mở ra, từ trong ký ức xa xôi tỉnh lại, ông nhìn hai chữ “Tô Thành” trên màn hình này, như có như không nhệch môi.
Chương 1251:
Bà mới từ Lan Lâu Cổ Quốc trở về, thế mà đã nhanh chóng liên lạc với Tô Thành.
Lục Tư Tước cầm điện thoại, đi đến phòng bếp.
Liễu Anh Lạc đang chuẩn bị cơm, chợt bà nghe được một chuỗi chuông điện thoại quen thuộc, hình như là điện thoại của bà.
Liễu Anh Lạc nhanh chóng ngoái đầu nhìn lại liền thấy một dáng người cao ngất đứng cạnh cửa, Lục Tư Tước lười biếng dựa vào trên khung cửa, một tay đút trong túi quần, một tay cầm điện thoại đang nhìn bà.
Điện thoại của bà sao lại ở trong tay ông?
Bà nhớ kỹ điện thoại đặt trong túi của bà mà! Sao ông có thể tùy ý lục đồ của bà vậy chứ?
“Điện thoại của cô reo, điện thoại tới, tôi đã giúp cô nhìn, là Tô Thành gọi.” Lục Tư Tước đưa điện thoại cho bà.
Tô Thành.
Liễu Anh Lạc nhanh chóng ngước mắt nhìn về phía Lục Tư Tước, muốn nhìn biểu cảm của ông khi thấy được cái tên “Tô Thành” tên này.
Đêm đại hôn năm đó, ông bắt bà trở về, muốn nửa cái mạng của Tô Thành.
Rất đáng tiếc, hiện tại trên mặt Lục Tư Tước không có bất kỳ cảm xúc sóng lớn nào, ông thâm trầm lẳng lặng nhìn bà, bình tĩnh không lay động.
Liễu Anh Lạc khẽ giật mình, thời gian hơn hai mươi năm đã mài giũa từng góc cạnh trên người ông, Lục Tư Tước ở tuổi này đã có thể hoàn mỹ trưng ra bộ mặt vô cảm, chỉ cần ông không muốn, bắt luận kẻ nào đều không nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ông.
Thế nhưng Liễu Anh Lạc biết, dưới vẻ ngoài ông càng bình tĩnh đó là cơn bão đang dần bành trướng, hàm chứa lấy hết thảy sức mạnh phá hủy đáng sợ.
“Đưa cho tôi đi.” Liễu Anh Lạc tiến lên tiếp lấy điện thoại.
Thế nhưng không lấy được, bởi vì Lục Tư Tước đột nhiên giơ tay lên, giơ điện thoại lên cao.
Ông làm cái gì?
“Đưa cho tôi.” Liễu Anh Lạc nhón chân lên lấy.
Trong nháy mắt bà nhón chân sát lại gần, Lục Tư Tước đột nhiên cúi đầu xuống, tiền tới trước mặt bà, cứ như vậy, hai người đột nhiên tới gần.
Liễu Anh Lạc khựng lại, không nghĩ tới ông sẽ cử động như vậy, hiện tại khuôn mặt tuần tú ấy đã gần ngay trước mắt, phóng lớn trong đồng tử bà.
Hơi thở ấm áp phả lên da thịt bà, hơi thở hai người quẫn quanh, tư thế vô cùng thân thiết, ái muội.
Liễu Anh Lạc muốn lui xuống, liền nghe được tiếng nói đè thấp của người đàn ông, lộ ra vài phần ý cười lãnh đạm: *Cô nói lại tình xưa với Tô Thành rồi? Đến mức nào rồi, hôn, ôm, hay là… lên giường rôi?”
Con ngươi Liễu Anh Lạc co rụt lại, tại sao ông lại nói như vậy?
Lục Tư Tước như vậy khiến bà thấy vài phần ngắn ngơ cùng quen thuộc, thời gian như quay ngược về nhiều năm trước, ông đã từng ngả ngớn, cao cao tại thượng nhục nhã bà đến cực hạn như vậy.
Liễu Anh Lạc nhanh chóng lui về phía sau hai bước, gương mặt thanh lệ đỏ trắng giao nhau, nhưng biểu cảm trấn định, bà nhìn ông: “Lục tiên sinh, đây là việc tư của tôi, không tiện tiết lộ, vì con trai A Đình, chúng ta có thể thử sống chung hòa bình, nhưng nếu như anh tiếp tục nói như vậy, tôi lập tức đi.”
Lục Tư Tước nhìn bà một cái, không nói gì nữa, mà đưa điện thoại cho bà.
Liễu Anh Lạc án phím nhận: “Alo, Tô Thành.”
Giọng nói dịu dàng của Tô Thành nhanh chóng truyền tới: “Anh Lạc, em bây giờ ở đâu, buổi tối có thời gian không, chúng ta ăn cơm chung đi.”
Bởi vì Lục Tư Tước không đi, còn lười biếng dựa vào cạnh cửa, rất có ý định đứng ở chỗ này nghe bọn họ đang nói những chuyện gì, nên Liễu Anh Lạc đi tới phía trước, quay lưng lại, nhỏ giọng nói: “Tô Thành, em bây giờ không có thời gian.”
Tô Thành nhanh chóng nghe được sự khác lạ trong giọng nói Liễu Anh Lạc: “Anh Lạc, em làm sao vậy, bây giờ em đang ở cùng ai, anh đi đón em.”
Chương 1252:
Liễu Anh Lạc muốn nói chuyện, nhưng lúc này bên tai liền truyền đến giọng của Lục Tư Tước: “Cô có thể cho Tô Thành tới đón cô, nhưng, con trai cô cũng đừng hòng gặp.”
Liễu Anh Lạc ngoái đầu nhìn lại Lục Tư Tước, chỉ thấy Lục Tư Tước lãnh đạm nhìn chòng chọc bà, sau đó xoay người đi lên lầu.
“Anh Lạc, rốt cuộc bây giờ em đang ở nơi nào, sao anh lại nghe được… giọng của Lục Tư Tước?” Đã nhiều năm như vậy, Tô Thành vẫn khắc sâu ấn tượng với người đàn ông Lục Tư Tước, chưa từng quên qua một ngày.
Liễu Anh Lạc biết tính cách Lục Tư Tước nói được làm được, bà không muốn tranh cãi với ông, cũng không muốn Lục Tư Tước lại gặp Tô Thành: “Tô Thành, hiện tại em hơi bận, khi nào rảnh nói tiếp nhé!”
“Anh Lạc, tại sao em lại ở cùng Lục Tư Tước, anh ta chính là một tên ác quỷ em quên rồi sao, em bây giờ rất nguy hiểm, ngay bây giờ anh sẽ đón em.”
“Tô Thành, anh thực sự không cần qua dâu, như vậy nhé, em cúp trước.” Liễu Anh Lạc cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, Liễu Anh Lạc làm vài món bình thường nhưng đủ vị đủ hương, hiện tại khuya lắm rồi, nhưng Lục Hàn Đình vẫn chưa về.
Liễu Anh Lạc tháo tạp dề trên người xuống, sau đó đi ra ngoài.
Lúc này Diệp quản gia đi tới: “Anh Lạc phu nhân, cô phải đi sao?”
Liễu Anh Lạc gật đầu: “Vâng, Diệp quản gia, làm phiền anh nói một tiếng với Lục tiên sinh, muộn quá rồi, tôi đi trước, đợi có cơ hội thì gặp A Đình sau!”
Nói xong, Liễu Anh Lạc rời đi.
Trên lầu, trong thư phòng.
Diệp quản gia tháp giọng báo cáo: “Tiên sinh, Anh Lạc phu nhân rời đi rồi.”
Lục Tư Tước ngồi trên ghế làm việc, giữa hai ngón tay thon dài kẹp điều thuốc, khói mù lượn lờ mơ hồ gương mặt ấy, mấy giây sau, ông im lặng lấy điện thoại ra, bám một dãy sô.
Ông nói rất đơn giản: “Làm mưa xuống toàn thành phó, mưa càng lớn càng tốt.”
Liễu Anh Lạc rời khỏi biệt thự, nhưng khi bà đi trên sân cỏ liền cảm giác có giọt mưa lớn như hạt đậu đập trên người bà, trời mưa rồi.
Vừa rồi khí trời còn rất tốt, dự báo thời tiết cũng không nói đêm nay sẽ mưa, nhưng là bây giờ trời lại mưa.
Mưa rất lớn, Liễu Anh Lạc không mang cây dù, lập tức bị dính ướt.
“Anh Lạc phu nhân, trời mưa, mưa lớn như vậy căn bản không đi được, cô trở về biệt thự tránh một chút mưa trước rồi lại đi đi!.” Lúc này Diệp quản gia cầm dù chạy tới.
Liễu Anh Lạc không còn sự lựa chọn nào, cơn mưa này quá kỳ lạ, hơn nữa còn rât lớn: “Diệp quản gia, cám ơn anh.”
Liễu Anh Lạc chỉ đành trở về biệt thự.
Trong biệt thự, Liễu Anh Lạc nhận khăn mặt lai nước trên người, lúc này trên lầu liền truyền đến tiếng nói trầm thấp từ tính kia: “Đi tắm nước nóng đi! Thay quần áo ướt ra luôn đi.”
Liễu Anh Lạc ngước mắt, Lục Tư Tước từ trong thư phòng đi ra, hiện tại đứng ở trên cầu thang, từ trên cao nhìn xuống bà.
“Không cần, đợi mưa tạnh tôi đi ngay.” Liễu Anh Lạc từ chối.
Lục Tư Tước không đáp, ánh mắt u ám nhìn bà.
Liễu Anh Lạc liền vô cùng mẫn cảm nhận thấy được ánh mắt của ông chu du trên người bà, bà nhìn một chút chính mình, hiện tại sườn xám trên người bà đều đã dính ướt, ướt nhẹp dán trên người, sườn xám đã lộ rõ, hiện tại sắn càng tôn lên dáng người ngực tấn công, mông phòng thủ của bà. Bởi vì phía dưới sườn xám là xẻ tà, làm đôi chân ngọc như ẩn như hiện, hiện tại Lục Tư Tước nhìn chằm chằm chân của bà.
Lúc Liễu Anh Lạc ở cùng Lục Tư Tước bà còn quá nhỏ, chỉ mới 19 tuổi, trừ ông ra, căn bản cũng không tiếp xúc với đàn ông khác, cho nên ở phương diện này rất bảo thủ, vô cùng rụt rè.
Chương 1253:
Ông nhìn bà chằm chằm như vậy, mặt Liễu Anh Lạc nhanh chóng đỏ lên, đôi mắt hạnh liền hung hăng trợn mắt nhìn ông!
Lục Tư Tước nhìn bà xấu hổ giận dữ, buồn cười nhếch lên môi mỏng, ông phát hiện điểm này bà không hề thay đổi, chịu không nổi một chút trêu ghẹo của đàn ông.
Chỉ cần trêu chọc bà một chút, mặt bà sẽ đỏ.
“Cô trừng tôi cái gì, tôi tốt bụng bảo cô đi tắm cô lại không đi, cứ ẩm ướt như vậy đứng trước mặt ta, chẳng lẽ không phải muốn… quyến rũ tôi à?”
Cái gì mà ẩm ướt quyến rũ?
Liễu Anh Lạc phát hiện ông vẫn vô sỉ lưu manh như vậy!
“Yên tâm đi, bây giờ tôi không làm được gì với cô đâu, cô lại quên mắt chuyện tốt cô làm với tôi rồi à!” Lục Tư Tước lần nữa nhắc nhở.
Liễu Anh Lạc cũng nhớ tới thân thể ông, theo cái giọng điệu này, ông chắc là thực sự không được.
Lúc này Diệp quản gia nói: “Anh Lạc phu nhân, phòng cho khách đã chuẩn bị xong, cô mau đi vào tắm gội thay quần áo đi! Có đôi khi Dịch Dịch tiểu thiếu gia cũng sẽ trở về, nếu như cô bị cảm, cũng dễ dàng lây cho tiểu thiếu gia.”
Những lời này thật sự làm Liễu Anh Lạc bận tâm, Liễu Anh Lạc không từ chối nữa, bà lên lầu vào phòng dành cho khách.
Cửa phòng dành cho khách đã đóng lại, Diệp quản gia đi tới bên người Lục Tư Tước: “Tiên sinh.”
Lục Tư Tước nhìn một chút cánh cửa phòng đóng chặt: “Xông hương chưa?”
Diệp quản gia gật đầu: “Xông rồi.”
Lục Tư Tước không về thư phòng, ông vào mình phòng ngủ chính đi tắm gội.
Liễu Anh Lạc tắm nước nóng đi ra, áo quần đã chuẩn bị xong cho bà, là một bộ đồ ngủ.
Sao lại chuẩn bị cho bà đồ ngủ?
Liễu Anh Lạc nhìn một chút, mưa bên ngoài vẫn còn đang đùng đùng xối, mưa lớn như vậy quả thật không tiện ra ngoài mua quần áo mới cho bà, bà mặc đồ ngủ vào.
Lúc này Liễu Anh Lạc ngửi được một mùi thơm dịu nhẹ dễ ngửi, giống như có hiệu quả an thần trợ ngủ.
Liễu Anh Lạc ngồi ở trên giường, bắt tri bất giác có cơn buồn ngủ kéo tới, bà mơ mơ màng màng ngủ mắt.
Nhanh chóng “két” một tiếng, cửa phòng dành cho khách mở ra, một dáng người cao ngắt trầm ổn đi đến, Lục Tư Tước tới.
Lục Tư Tước vừa mới tắm xong, trên người mặc bộ đồ ngủ tơ lụa màu đen, gương mặt dính hơi nước nhìn có vẻ dịu dàng, trẻ tuổi anh tuần hơn ngày thường.
Lục Tư Tước đi tới bên giường, ông cụp mắt nhìn Liễu Anh Lạc.
Hiện tại Liễu Anh Lạc đã ngủ rồi, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống, vài lọn tóc quấn trên khuôn mặt và cần cổ trăng mịn của bà, lộ ra vẻ quyên rũ.
Lục Tư Tước vươn tay, lòng bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của bà.
Da thịt của bà trắng mịn, mấy năm nay cùng Lâm Thủy Dao cũng không biết bảo dưỡng thế nào, xúc cảm vẫn giống hệt 20 năm trước, làm cho ông quyền luyến.
Lục Tư Tước si ngốc nhìn bà, trong tròng mắt thâm trầm chậm rãi tràn ra vài phần cuồng nhiệt cùng si mê, ông cúi đâu, đôi môi mỏng rơi vào trên trán bà.
Nụ hôn của ông một đường đi xuống, hôn qua cái trán của bà, hàng mi, đôi mắt, chiếc mũi… cuối cùng rơi trên đôi môi đỏ mọng của bà.
Ông vừa hôn bà vừa đưa tay cởi đai lưng áo ngủ bà, da thịt bà bây giờ còn rất mềm, ông không dám dùng sức, sợ lưu lại dấu khiến bà nghỉ ngờ.
Ông quá mức quen thuộc thân thể bà, mặc dù trải qua hai mươi năm trống rỗng, nhưng đi qua nùng tình thực cốt, phòng A Kiều hoạt sắc sinh hương, đối với bà, ông vẫn như cũ dễ như trở bàn tay.
Nhanh chóng, một chuỗi du dương chuông vang lên, điện thoại Liễu Anh Lạc di động lại reo lên.
Lần này vẫn là Tô Thành gọi tới.
Lục Tư Tước ấn phím nhận, giọng nói lo lắng của Tô Thành nhanh chóng truyền tới: “Anh Lạc, bây giờ anh sẽ đi tìm em, em nhất định phải giữ khoảng cách với Lục Tư Tước, hắn ta chính là ác quỷ, hắn không có lòng tốt với…”
Chương 1254:
Tô Thành lời còn chưa nói hết, Lục Tư Tước liền từ trong cổ họng bật ra tiếng cười khàn khàn: “Ha ha.”
Đầu dây bên kia, Tô Thành cứng đờ: “Lục… Lục Tư Tước…
“Rất tốt, mày hiểu rất rõ tao.” Bên khóe môi Lục Tư Tước treo nụ cười ưu nhã mê người.
“Lục Tư Tước, vì sao mày lại nhận điện thoại của Anh Lạc, Anh Lạc đâu, mày làm gì Anh Lạc rồi?” Tô Thành nhanh chóng hỏi.
Lục Tư Tước nhướng mày kiếm, hiện tại nếp nhăn nơi khóe mắt ông đều lộ rõ, lộ ra phong tình thành thục của người đàn ông không thể diễn tả thành lời: “Anh Lạc hiện tại đang ngủ ở bên cạnh tao, cô ấy rất mệt mỏi, không có tiện nghe điện thoại.”
Nói xong “tút tút’ hai tiếng, Lục Tư Tước trực tiếp cúp điện thoại, hơn nữa ông còn tắt nguồn.
Lục Tư Tước mê luyến mà cố chấp nhìn Liễu Anh Lạc ngủ say: “Anh Lạc, em không ngoan, khiến anh tìm nhiều năm như vậy, em nói, anh nên trừng phạt em thế nào đây?”
Bên ngoài, mưa rơi xối xả.
Không biết qua bao lâu, một chiếc xe sang trọng chạy đến, dừng trên sân cỏ bên ngoài biệt thự.
Tô Thành chạy đến, ông ta xuống xe, dùng sức đập cửa biệt thự.
Thế nhưng, không có ai mở rộng cửa.
Quần áo trên người Tô Thành đã ướt nhẹp, nước mưa lạnh như băng từ đỉnh đầu nện xuống, khiến ông ta chật vật lại khó chịu, ông ta biết gã Lục Tư Tước kia là có ý.
Lục Tư Tước hoàn toàn có thể không nhận điện thoại, thế nhưng ông nhận, là khiêu khích, là điên cuồng.
Ông hẳn là đoán được ông ta sẽ đến, thế nhưng ông không mở cửa, để ông ta ở bên ngoài bị mưa xối, ông cao cao tại thượng, thần bí cường đại nắm trong tay tất cả, như rất nhiều năm trước. Tô Thành là một đứa cô nhi, từ khi rất nhỏ đã độc lập, một lần vô tình ông ở trên đường cái gặp Tiểu Anh Lạc lúc đó chỉ mới ba tuổi.
Khi đó Tiểu Anh Lạc gầy teo nho nhỏ, bà đi tới nói với ông: “Anh ơi, em lâu lắm rồi chưa ăn cơm, anh có thể chia cho em một cái bánh bao không ạ?”
Lúc đó trên tay ông có hai cái bánh bao, rất rộng rãi chia cho bà một cái.
Tiểu Anh Lạc cầm bánh bao, khom người thấp giọng lễ phép: “Cảm ơn anh, đại ca.”
Ông tưởng Tiểu Anh Lạc sẽ tự mình ăn cái bánh bao này, nhưng Tiểu Anh Lạc chỉ là chạy tới bên mẹ mình, đưa cái bánh cho mẹ.
Bà mẹ đảo mắt ăn sạch cái bánh bao kia, một chút cũng không chừa lại cho Tiểu Anh Lạc.
Khi đó Tiểu Anh Lạc cùng với mẹ đã bị Liễu phu nhân đuổi ra khỏi nhà, Đế Đô không có chốn cho hai người dung thân, chỉ có thể ngủ trên đường cái.
Lúc đó đoạn đường kia có rất nhiều lưu manh, tiểu Anh Lạc tuy còn nhỏ, thế nhưng khuôn mặt nho nhỏ đã có nét xinh đẹp, một ít gã bỉ ổi tâm tư bất chính sẽ trêu chọc bà, nhân cơ hội sờ mặt bà.
Vì vậy ông ta nhận tiểu Anh Lạc và mẹ bà về, tuy là phòng của ông rất rách nát, thế nhưng cho hai mẹ con này một chỗ an thân.
Tiểu Anh Lạc rất cảm kích ông, một mực gọi ông là anh.
Nhanh chóng ông biết được thân thế của Tiểu Anh Lạc, bởi vì Liễu gia thiên kim Liễu Chiêu Đệ bị bệnh, muốn hoán đổi cuộc sống với Liễu Anh Lạc.
Ngày đó Tiểu Anh Lạc rời khỏi ông, muốn đến Liễu gia, trở thành cái bóng của Liễu Chiêu Đệ, mà mẹ bà trọng bệnh nhập viện, cần rất nhiều rất nhiều tiền, nợ ngập đầu.
Một bé gái còn quá nhỏ để chấp nhận tắt cả cay đẳng đó, thế nhưng bà không khiếp đảm không mê man, bà vẫn an tĩnh như vậy, bà cười chào tạm biệt ông: “Đại ca, em phải đi rồi, ở một căn phòng rất lớn, em sẽ sống rất tốt, đại ca, anh đừng tới tìm em, cũng đừng nói quen biết em, em không muốn liên lụy anh, sợ anh gặp nguy hiểm, đại ca ca, cảm ơn anh, em sẽ nhớ kỹ anh cả đời.”
*… Tôi sẽ không vào, tôi muốn trở về…”
“Vào đi, A Đình cũng sắp trở về, nó rất muốn gặp cô.” Nói xong cũng không đợi Liễu Anh Lạc phản ứng, Lục Tư Tước đi thẳng vào biệt thự.
Liễu Anh Lạc: “…”
Nếu bàn về chủ tịch bá đạo nhà ai mạnh, tuyệt đối không ai có thể vượt qua Lục Tư Tước!
Liễu Anh Lạc vào biệt thự, Lục Tư Tước đã ngồi ở trên ghế salon đọc báo, ông không lạnh không nhạt như vậy tốt vô cùng, tránh cho đôi bên xấu hổ.
Liễu Anh Lạc đặt túi xách xuống, lúc này bên tai liền truyền đến giọng Lục Tư Tước: “Có biết nấu cơm không?”
Liễu Anh Lạc ngoái đầu nhìn lại Lục Tư Tước.
Lục Tư Tước rũ ông tuần mí mắt chuyên chú xem báo, ngay cả đầu cũng không ngẳng: “A Đình sắp trở về rồi, đã trễ thế này, nó hẳn đã đói bụng rồi.”
“Biết, bây giờ tôi nấu.” Liễu Anh Lạc lập tức vào phòng bếp, làm cơm tối cho Lục Hàn Đình.
Lục Tư Tước lúc này mới ngẳng đầu, đôi mắt thâm trầm xuyên qua cửa kính phòng bếp nhìn vào trong, Liễu Anh Lạc đã đeo tạp dề, bà buộc mái tóc dài đen nhánh thành đuôi ngựa, bắt đầu rửa tay nấu ăn.
Ông nhìn sườn nhan của bà, dưới ngọn đèn vàng, sườn nhan tuyệt lệ của bà lộ ra vẻ dịu dàng hiền thục, Lục Tư: Tước chẳng thể dời mắt đi được nữa.
Diệp quản gia đứng cạnh nhìn tiên sinh nhà mình, ông cảm thấy tiên sinh nhà mình quá phúc hắc rồi, tiên sinh ngay cả điện thoại cũng không gọi cho thiếu gia, thiếu gia làm sao về nhà?
Hôm nay thiếu gia mở party tại công ty, cũng sẽ không về ăn cơm tối.
Diệp quản gia lại nhìn tờ báo tiên sinh đang cầm, ôi tiên sinh ạ, anh cầm ngược báo rồi kìa!
Một lát sau, một chuỗi chuông điện thoại du dương vang lên, điện thoại tới.
Năm đó con gái Liễu gia Liễu Anh Lạc quan nắp mãn kinh hoa, người theo đuổi vô số, thế nhưng bà đã sớm là hoa có chủ, bên người có một chàng trai, cậu trai kia chính là Tô Thành.
Nghe nói Tô Thành là thanh mai trúc mã từ nhỏ với bà, Tô Thành am hiểu vẽ, bà lại thích thiết kế, cảnh ngộ hai người đều không tốt, thế nhưng nâng đỡ lẫn nhau ở trong mưa gió cùng nhau trưởng thành, tình nghĩa thâm hậu.
Nếu như không có việc bất ngờ kia, Liễu Anh Lạc sẽ gả cho Tô Thành, trở thành vợ ông ta.
Chỉ tiếc Liễu gia khủng hoảng kinh tế, giữa đêm mất hết các nguồn vốn, vào cái ngày tuyết lớn đây trời đó, Liễu Anh Lạc quỳ gối trước cửa Lục gia, Lục Tư Tước mang đôi giày da đi đến, từ trên cao nhìn xuống bà: “Tôi có thể cứu Liễu gia, nhưng cô phải gả cho tôi, làm Lục phu nhân của tôi.”
Nhân sinh cùng vận mệnh của ba người cứ như vậy nghịch chuyển, Liễu Anh Lạc gả cho ông, trở thành vợ ông.
Lục Tư Tước vẫn luôn hiểu rõ, ông chính là kẻ xông ra mạnh mẽ cướp đoạt.
Ông cũng luôn hiểu rõ, Liễu Anh Lạc căn bản cũng không thích ông.
Quả nhiên đại hôn ngày đó, vào tân phòng đã là Liễu Chiêu Đệ bị đánh tráo, mà bà và Tô Thành bỏ trồn, lúc ông mang người chạy đi bến tàu, bà đang ở trong lòng Tô Thành.
Lục Tư Tước khép mắt rồi mở ra, từ trong ký ức xa xôi tỉnh lại, ông nhìn hai chữ “Tô Thành” trên màn hình này, như có như không nhệch môi.
Chương 1251:
Bà mới từ Lan Lâu Cổ Quốc trở về, thế mà đã nhanh chóng liên lạc với Tô Thành.
Lục Tư Tước cầm điện thoại, đi đến phòng bếp.
Liễu Anh Lạc đang chuẩn bị cơm, chợt bà nghe được một chuỗi chuông điện thoại quen thuộc, hình như là điện thoại của bà.
Liễu Anh Lạc nhanh chóng ngoái đầu nhìn lại liền thấy một dáng người cao ngất đứng cạnh cửa, Lục Tư Tước lười biếng dựa vào trên khung cửa, một tay đút trong túi quần, một tay cầm điện thoại đang nhìn bà.
Điện thoại của bà sao lại ở trong tay ông?
Bà nhớ kỹ điện thoại đặt trong túi của bà mà! Sao ông có thể tùy ý lục đồ của bà vậy chứ?
“Điện thoại của cô reo, điện thoại tới, tôi đã giúp cô nhìn, là Tô Thành gọi.” Lục Tư Tước đưa điện thoại cho bà.
Tô Thành.
Liễu Anh Lạc nhanh chóng ngước mắt nhìn về phía Lục Tư Tước, muốn nhìn biểu cảm của ông khi thấy được cái tên “Tô Thành” tên này.
Đêm đại hôn năm đó, ông bắt bà trở về, muốn nửa cái mạng của Tô Thành.
Rất đáng tiếc, hiện tại trên mặt Lục Tư Tước không có bất kỳ cảm xúc sóng lớn nào, ông thâm trầm lẳng lặng nhìn bà, bình tĩnh không lay động.
Liễu Anh Lạc khẽ giật mình, thời gian hơn hai mươi năm đã mài giũa từng góc cạnh trên người ông, Lục Tư Tước ở tuổi này đã có thể hoàn mỹ trưng ra bộ mặt vô cảm, chỉ cần ông không muốn, bắt luận kẻ nào đều không nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ông.
Thế nhưng Liễu Anh Lạc biết, dưới vẻ ngoài ông càng bình tĩnh đó là cơn bão đang dần bành trướng, hàm chứa lấy hết thảy sức mạnh phá hủy đáng sợ.
“Đưa cho tôi đi.” Liễu Anh Lạc tiến lên tiếp lấy điện thoại.
Thế nhưng không lấy được, bởi vì Lục Tư Tước đột nhiên giơ tay lên, giơ điện thoại lên cao.
Ông làm cái gì?
“Đưa cho tôi.” Liễu Anh Lạc nhón chân lên lấy.
Trong nháy mắt bà nhón chân sát lại gần, Lục Tư Tước đột nhiên cúi đầu xuống, tiền tới trước mặt bà, cứ như vậy, hai người đột nhiên tới gần.
Liễu Anh Lạc khựng lại, không nghĩ tới ông sẽ cử động như vậy, hiện tại khuôn mặt tuần tú ấy đã gần ngay trước mắt, phóng lớn trong đồng tử bà.
Hơi thở ấm áp phả lên da thịt bà, hơi thở hai người quẫn quanh, tư thế vô cùng thân thiết, ái muội.
Liễu Anh Lạc muốn lui xuống, liền nghe được tiếng nói đè thấp của người đàn ông, lộ ra vài phần ý cười lãnh đạm: *Cô nói lại tình xưa với Tô Thành rồi? Đến mức nào rồi, hôn, ôm, hay là… lên giường rôi?”
Con ngươi Liễu Anh Lạc co rụt lại, tại sao ông lại nói như vậy?
Lục Tư Tước như vậy khiến bà thấy vài phần ngắn ngơ cùng quen thuộc, thời gian như quay ngược về nhiều năm trước, ông đã từng ngả ngớn, cao cao tại thượng nhục nhã bà đến cực hạn như vậy.
Liễu Anh Lạc nhanh chóng lui về phía sau hai bước, gương mặt thanh lệ đỏ trắng giao nhau, nhưng biểu cảm trấn định, bà nhìn ông: “Lục tiên sinh, đây là việc tư của tôi, không tiện tiết lộ, vì con trai A Đình, chúng ta có thể thử sống chung hòa bình, nhưng nếu như anh tiếp tục nói như vậy, tôi lập tức đi.”
Lục Tư Tước nhìn bà một cái, không nói gì nữa, mà đưa điện thoại cho bà.
Liễu Anh Lạc án phím nhận: “Alo, Tô Thành.”
Giọng nói dịu dàng của Tô Thành nhanh chóng truyền tới: “Anh Lạc, em bây giờ ở đâu, buổi tối có thời gian không, chúng ta ăn cơm chung đi.”
Bởi vì Lục Tư Tước không đi, còn lười biếng dựa vào cạnh cửa, rất có ý định đứng ở chỗ này nghe bọn họ đang nói những chuyện gì, nên Liễu Anh Lạc đi tới phía trước, quay lưng lại, nhỏ giọng nói: “Tô Thành, em bây giờ không có thời gian.”
Tô Thành nhanh chóng nghe được sự khác lạ trong giọng nói Liễu Anh Lạc: “Anh Lạc, em làm sao vậy, bây giờ em đang ở cùng ai, anh đi đón em.”
Chương 1252:
Liễu Anh Lạc muốn nói chuyện, nhưng lúc này bên tai liền truyền đến giọng của Lục Tư Tước: “Cô có thể cho Tô Thành tới đón cô, nhưng, con trai cô cũng đừng hòng gặp.”
Liễu Anh Lạc ngoái đầu nhìn lại Lục Tư Tước, chỉ thấy Lục Tư Tước lãnh đạm nhìn chòng chọc bà, sau đó xoay người đi lên lầu.
“Anh Lạc, rốt cuộc bây giờ em đang ở nơi nào, sao anh lại nghe được… giọng của Lục Tư Tước?” Đã nhiều năm như vậy, Tô Thành vẫn khắc sâu ấn tượng với người đàn ông Lục Tư Tước, chưa từng quên qua một ngày.
Liễu Anh Lạc biết tính cách Lục Tư Tước nói được làm được, bà không muốn tranh cãi với ông, cũng không muốn Lục Tư Tước lại gặp Tô Thành: “Tô Thành, hiện tại em hơi bận, khi nào rảnh nói tiếp nhé!”
“Anh Lạc, tại sao em lại ở cùng Lục Tư Tước, anh ta chính là một tên ác quỷ em quên rồi sao, em bây giờ rất nguy hiểm, ngay bây giờ anh sẽ đón em.”
“Tô Thành, anh thực sự không cần qua dâu, như vậy nhé, em cúp trước.” Liễu Anh Lạc cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, Liễu Anh Lạc làm vài món bình thường nhưng đủ vị đủ hương, hiện tại khuya lắm rồi, nhưng Lục Hàn Đình vẫn chưa về.
Liễu Anh Lạc tháo tạp dề trên người xuống, sau đó đi ra ngoài.
Lúc này Diệp quản gia đi tới: “Anh Lạc phu nhân, cô phải đi sao?”
Liễu Anh Lạc gật đầu: “Vâng, Diệp quản gia, làm phiền anh nói một tiếng với Lục tiên sinh, muộn quá rồi, tôi đi trước, đợi có cơ hội thì gặp A Đình sau!”
Nói xong, Liễu Anh Lạc rời đi.
Trên lầu, trong thư phòng.
Diệp quản gia tháp giọng báo cáo: “Tiên sinh, Anh Lạc phu nhân rời đi rồi.”
Lục Tư Tước ngồi trên ghế làm việc, giữa hai ngón tay thon dài kẹp điều thuốc, khói mù lượn lờ mơ hồ gương mặt ấy, mấy giây sau, ông im lặng lấy điện thoại ra, bám một dãy sô.
Ông nói rất đơn giản: “Làm mưa xuống toàn thành phó, mưa càng lớn càng tốt.”
Liễu Anh Lạc rời khỏi biệt thự, nhưng khi bà đi trên sân cỏ liền cảm giác có giọt mưa lớn như hạt đậu đập trên người bà, trời mưa rồi.
Vừa rồi khí trời còn rất tốt, dự báo thời tiết cũng không nói đêm nay sẽ mưa, nhưng là bây giờ trời lại mưa.
Mưa rất lớn, Liễu Anh Lạc không mang cây dù, lập tức bị dính ướt.
“Anh Lạc phu nhân, trời mưa, mưa lớn như vậy căn bản không đi được, cô trở về biệt thự tránh một chút mưa trước rồi lại đi đi!.” Lúc này Diệp quản gia cầm dù chạy tới.
Liễu Anh Lạc không còn sự lựa chọn nào, cơn mưa này quá kỳ lạ, hơn nữa còn rât lớn: “Diệp quản gia, cám ơn anh.”
Liễu Anh Lạc chỉ đành trở về biệt thự.
Trong biệt thự, Liễu Anh Lạc nhận khăn mặt lai nước trên người, lúc này trên lầu liền truyền đến tiếng nói trầm thấp từ tính kia: “Đi tắm nước nóng đi! Thay quần áo ướt ra luôn đi.”
Liễu Anh Lạc ngước mắt, Lục Tư Tước từ trong thư phòng đi ra, hiện tại đứng ở trên cầu thang, từ trên cao nhìn xuống bà.
“Không cần, đợi mưa tạnh tôi đi ngay.” Liễu Anh Lạc từ chối.
Lục Tư Tước không đáp, ánh mắt u ám nhìn bà.
Liễu Anh Lạc liền vô cùng mẫn cảm nhận thấy được ánh mắt của ông chu du trên người bà, bà nhìn một chút chính mình, hiện tại sườn xám trên người bà đều đã dính ướt, ướt nhẹp dán trên người, sườn xám đã lộ rõ, hiện tại sắn càng tôn lên dáng người ngực tấn công, mông phòng thủ của bà. Bởi vì phía dưới sườn xám là xẻ tà, làm đôi chân ngọc như ẩn như hiện, hiện tại Lục Tư Tước nhìn chằm chằm chân của bà.
Lúc Liễu Anh Lạc ở cùng Lục Tư Tước bà còn quá nhỏ, chỉ mới 19 tuổi, trừ ông ra, căn bản cũng không tiếp xúc với đàn ông khác, cho nên ở phương diện này rất bảo thủ, vô cùng rụt rè.
Chương 1253:
Ông nhìn bà chằm chằm như vậy, mặt Liễu Anh Lạc nhanh chóng đỏ lên, đôi mắt hạnh liền hung hăng trợn mắt nhìn ông!
Lục Tư Tước nhìn bà xấu hổ giận dữ, buồn cười nhếch lên môi mỏng, ông phát hiện điểm này bà không hề thay đổi, chịu không nổi một chút trêu ghẹo của đàn ông.
Chỉ cần trêu chọc bà một chút, mặt bà sẽ đỏ.
“Cô trừng tôi cái gì, tôi tốt bụng bảo cô đi tắm cô lại không đi, cứ ẩm ướt như vậy đứng trước mặt ta, chẳng lẽ không phải muốn… quyến rũ tôi à?”
Cái gì mà ẩm ướt quyến rũ?
Liễu Anh Lạc phát hiện ông vẫn vô sỉ lưu manh như vậy!
“Yên tâm đi, bây giờ tôi không làm được gì với cô đâu, cô lại quên mắt chuyện tốt cô làm với tôi rồi à!” Lục Tư Tước lần nữa nhắc nhở.
Liễu Anh Lạc cũng nhớ tới thân thể ông, theo cái giọng điệu này, ông chắc là thực sự không được.
Lúc này Diệp quản gia nói: “Anh Lạc phu nhân, phòng cho khách đã chuẩn bị xong, cô mau đi vào tắm gội thay quần áo đi! Có đôi khi Dịch Dịch tiểu thiếu gia cũng sẽ trở về, nếu như cô bị cảm, cũng dễ dàng lây cho tiểu thiếu gia.”
Những lời này thật sự làm Liễu Anh Lạc bận tâm, Liễu Anh Lạc không từ chối nữa, bà lên lầu vào phòng dành cho khách.
Cửa phòng dành cho khách đã đóng lại, Diệp quản gia đi tới bên người Lục Tư Tước: “Tiên sinh.”
Lục Tư Tước nhìn một chút cánh cửa phòng đóng chặt: “Xông hương chưa?”
Diệp quản gia gật đầu: “Xông rồi.”
Lục Tư Tước không về thư phòng, ông vào mình phòng ngủ chính đi tắm gội.
Liễu Anh Lạc tắm nước nóng đi ra, áo quần đã chuẩn bị xong cho bà, là một bộ đồ ngủ.
Sao lại chuẩn bị cho bà đồ ngủ?
Liễu Anh Lạc nhìn một chút, mưa bên ngoài vẫn còn đang đùng đùng xối, mưa lớn như vậy quả thật không tiện ra ngoài mua quần áo mới cho bà, bà mặc đồ ngủ vào.
Lúc này Liễu Anh Lạc ngửi được một mùi thơm dịu nhẹ dễ ngửi, giống như có hiệu quả an thần trợ ngủ.
Liễu Anh Lạc ngồi ở trên giường, bắt tri bất giác có cơn buồn ngủ kéo tới, bà mơ mơ màng màng ngủ mắt.
Nhanh chóng “két” một tiếng, cửa phòng dành cho khách mở ra, một dáng người cao ngắt trầm ổn đi đến, Lục Tư Tước tới.
Lục Tư Tước vừa mới tắm xong, trên người mặc bộ đồ ngủ tơ lụa màu đen, gương mặt dính hơi nước nhìn có vẻ dịu dàng, trẻ tuổi anh tuần hơn ngày thường.
Lục Tư Tước đi tới bên giường, ông cụp mắt nhìn Liễu Anh Lạc.
Hiện tại Liễu Anh Lạc đã ngủ rồi, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống, vài lọn tóc quấn trên khuôn mặt và cần cổ trăng mịn của bà, lộ ra vẻ quyên rũ.
Lục Tư Tước vươn tay, lòng bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của bà.
Da thịt của bà trắng mịn, mấy năm nay cùng Lâm Thủy Dao cũng không biết bảo dưỡng thế nào, xúc cảm vẫn giống hệt 20 năm trước, làm cho ông quyền luyến.
Lục Tư Tước si ngốc nhìn bà, trong tròng mắt thâm trầm chậm rãi tràn ra vài phần cuồng nhiệt cùng si mê, ông cúi đâu, đôi môi mỏng rơi vào trên trán bà.
Nụ hôn của ông một đường đi xuống, hôn qua cái trán của bà, hàng mi, đôi mắt, chiếc mũi… cuối cùng rơi trên đôi môi đỏ mọng của bà.
Ông vừa hôn bà vừa đưa tay cởi đai lưng áo ngủ bà, da thịt bà bây giờ còn rất mềm, ông không dám dùng sức, sợ lưu lại dấu khiến bà nghỉ ngờ.
Ông quá mức quen thuộc thân thể bà, mặc dù trải qua hai mươi năm trống rỗng, nhưng đi qua nùng tình thực cốt, phòng A Kiều hoạt sắc sinh hương, đối với bà, ông vẫn như cũ dễ như trở bàn tay.
Nhanh chóng, một chuỗi du dương chuông vang lên, điện thoại Liễu Anh Lạc di động lại reo lên.
Lần này vẫn là Tô Thành gọi tới.
Lục Tư Tước ấn phím nhận, giọng nói lo lắng của Tô Thành nhanh chóng truyền tới: “Anh Lạc, bây giờ anh sẽ đi tìm em, em nhất định phải giữ khoảng cách với Lục Tư Tước, hắn ta chính là ác quỷ, hắn không có lòng tốt với…”
Chương 1254:
Tô Thành lời còn chưa nói hết, Lục Tư Tước liền từ trong cổ họng bật ra tiếng cười khàn khàn: “Ha ha.”
Đầu dây bên kia, Tô Thành cứng đờ: “Lục… Lục Tư Tước…
“Rất tốt, mày hiểu rất rõ tao.” Bên khóe môi Lục Tư Tước treo nụ cười ưu nhã mê người.
“Lục Tư Tước, vì sao mày lại nhận điện thoại của Anh Lạc, Anh Lạc đâu, mày làm gì Anh Lạc rồi?” Tô Thành nhanh chóng hỏi.
Lục Tư Tước nhướng mày kiếm, hiện tại nếp nhăn nơi khóe mắt ông đều lộ rõ, lộ ra phong tình thành thục của người đàn ông không thể diễn tả thành lời: “Anh Lạc hiện tại đang ngủ ở bên cạnh tao, cô ấy rất mệt mỏi, không có tiện nghe điện thoại.”
Nói xong “tút tút’ hai tiếng, Lục Tư Tước trực tiếp cúp điện thoại, hơn nữa ông còn tắt nguồn.
Lục Tư Tước mê luyến mà cố chấp nhìn Liễu Anh Lạc ngủ say: “Anh Lạc, em không ngoan, khiến anh tìm nhiều năm như vậy, em nói, anh nên trừng phạt em thế nào đây?”
Bên ngoài, mưa rơi xối xả.
Không biết qua bao lâu, một chiếc xe sang trọng chạy đến, dừng trên sân cỏ bên ngoài biệt thự.
Tô Thành chạy đến, ông ta xuống xe, dùng sức đập cửa biệt thự.
Thế nhưng, không có ai mở rộng cửa.
Quần áo trên người Tô Thành đã ướt nhẹp, nước mưa lạnh như băng từ đỉnh đầu nện xuống, khiến ông ta chật vật lại khó chịu, ông ta biết gã Lục Tư Tước kia là có ý.
Lục Tư Tước hoàn toàn có thể không nhận điện thoại, thế nhưng ông nhận, là khiêu khích, là điên cuồng.
Ông hẳn là đoán được ông ta sẽ đến, thế nhưng ông không mở cửa, để ông ta ở bên ngoài bị mưa xối, ông cao cao tại thượng, thần bí cường đại nắm trong tay tất cả, như rất nhiều năm trước. Tô Thành là một đứa cô nhi, từ khi rất nhỏ đã độc lập, một lần vô tình ông ở trên đường cái gặp Tiểu Anh Lạc lúc đó chỉ mới ba tuổi.
Khi đó Tiểu Anh Lạc gầy teo nho nhỏ, bà đi tới nói với ông: “Anh ơi, em lâu lắm rồi chưa ăn cơm, anh có thể chia cho em một cái bánh bao không ạ?”
Lúc đó trên tay ông có hai cái bánh bao, rất rộng rãi chia cho bà một cái.
Tiểu Anh Lạc cầm bánh bao, khom người thấp giọng lễ phép: “Cảm ơn anh, đại ca.”
Ông tưởng Tiểu Anh Lạc sẽ tự mình ăn cái bánh bao này, nhưng Tiểu Anh Lạc chỉ là chạy tới bên mẹ mình, đưa cái bánh cho mẹ.
Bà mẹ đảo mắt ăn sạch cái bánh bao kia, một chút cũng không chừa lại cho Tiểu Anh Lạc.
Khi đó Tiểu Anh Lạc cùng với mẹ đã bị Liễu phu nhân đuổi ra khỏi nhà, Đế Đô không có chốn cho hai người dung thân, chỉ có thể ngủ trên đường cái.
Lúc đó đoạn đường kia có rất nhiều lưu manh, tiểu Anh Lạc tuy còn nhỏ, thế nhưng khuôn mặt nho nhỏ đã có nét xinh đẹp, một ít gã bỉ ổi tâm tư bất chính sẽ trêu chọc bà, nhân cơ hội sờ mặt bà.
Vì vậy ông ta nhận tiểu Anh Lạc và mẹ bà về, tuy là phòng của ông rất rách nát, thế nhưng cho hai mẹ con này một chỗ an thân.
Tiểu Anh Lạc rất cảm kích ông, một mực gọi ông là anh.
Nhanh chóng ông biết được thân thế của Tiểu Anh Lạc, bởi vì Liễu gia thiên kim Liễu Chiêu Đệ bị bệnh, muốn hoán đổi cuộc sống với Liễu Anh Lạc.
Ngày đó Tiểu Anh Lạc rời khỏi ông, muốn đến Liễu gia, trở thành cái bóng của Liễu Chiêu Đệ, mà mẹ bà trọng bệnh nhập viện, cần rất nhiều rất nhiều tiền, nợ ngập đầu.
Một bé gái còn quá nhỏ để chấp nhận tắt cả cay đẳng đó, thế nhưng bà không khiếp đảm không mê man, bà vẫn an tĩnh như vậy, bà cười chào tạm biệt ông: “Đại ca, em phải đi rồi, ở một căn phòng rất lớn, em sẽ sống rất tốt, đại ca, anh đừng tới tìm em, cũng đừng nói quen biết em, em không muốn liên lụy anh, sợ anh gặp nguy hiểm, đại ca ca, cảm ơn anh, em sẽ nhớ kỹ anh cả đời.”