Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1030-1034
Chương 1030: Nói Cho Hắn, Người Đàn Ông Này Là Ai
Oal
Lục Hàn Đình vừa ra sân, những người qua đường kia đều nhìn đến ngây người, người đàn ông anh tuần này nhất định chính là nam chính phim thần tượng đi ra mà, chân dài âu phục cùng khí chất bá đạo kia kìa.
Phú nhị đại kia rất nhanh đã nhận ra Lục Hàn Đình, khi đó hắn còn nhỏ, bố hắn đã từng dẫn hắn dự tiệc của Lục gia, hắn từng gặp vị Lục gia trưởng tử Lục Hàn Đình này trên tiệc.
Mấy năm nay Lục Hàn Đình đã cường đại đến có mặt khắp nơi rồi, cũng không phải là người mà phú nhị đại có thể tiếp xúc được, thế nhưng ấn tượng của phú nhị đại đối với Lục Hàn Đình rất sâu, khi đó còn nhỏ hắn lần đầu tiên nhìn thấy vị thiên chi kiêu tử Lục gia Lục Hàn Đình này, lúc đó trên người Lục Hàn Đình khí tràng hoàn toàn là thứ hắn không cách nào chống đỡ được nên đã sâu đậm rung động.
Ánh mắt Phú nhị đại lại rơi vào cúc áo bạc trên tay áo Lục Hàn Đình, trên cúc áo khắc một chữ “Lục”.
Phú nhị đại kia đầu oanh một tiếng nổ tung, quả nhiên là, là, anh… anh chính là Lục Hàn Đình!
Đệ nhất tài phiệt Lục Hàn Đình!
Lục Hàn Đình căn bản cũng không nhìn phú nhị đại, anh mắt nhìn thẳng nhắc chân dài, đi đến trước mặt Hạ Tịch Quán và Tiểu Dịch Dịch, anh rũ mí mắt anh tuần đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Dịch Dịch.
Tiểu Dịch Dịch ngước khuôn mặt nhỏ phần điêu ngọc trác không tiếng động gọi một câu: “Bố.”
Lục Hàn Đình cúi thân hình cao lớn, ôm lấy Tiểu Dịch Dịch, ôm Tiểu Dịch Dịch lên khuỷu tay của mình: “Đi, về nhà.”
Tiểu Dịch Dịch nhanh chóng nhìn về phía Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán đứng tại chỗ, cô tiếp cận Tiểu Dịch Dịch cũng không muốn làm cho Lục Hàn Đình biết, dĩ nhiên, cô cảm thấy Lục Hàn Đình rất có thể đã sớm biết.
Hiện tại Lục Hàn Đình đột nhiên xuất hiện, hai người cứ như vậy mặt đối mặt, Hạ Tịch Quán có chút bất ngò tay không kịp.
Lúc này đôi mắt thâm thúy của Lục Hàn Đình rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc của cô, nhíu lại mày kiếm _ trầm giọng nói: “Hạ Tịch Quán, không phải miệng miệng cô ghê lắm sao, sao ở khác mặt người trước liền câm thế kia?”
Hạ Tịch Quán chỉ có thể phối hợp ngẳng đầu nhìn về phía phú nhị đại kia, giọng nói thanh lệ, khí thế mười phần, mắng: “Cái tên có mắt không tròng tốt như anh tốt nhất trọn to cặp mắt của mình nhìn đi, vị này chính là Lục tiểu thái tử Lục Thần Dịch, bố của Lục Thần Dịch bây giờ đang trước mặt của anh, anh ấy chính là bổn tôn Lục Hàn Đình!
Hạ Tịch Quán vô cùng long trọng giới thiệu Lục Hàn Đình “
lên sân khấu.
Mọi người vây xem đều sợ ngây người, vị này lẽ nào chính là trong truyền thuyết đệ nhất tài phiệt… Lục Hàn Đình?
Hai chân phú nhị đại kia mềm nhữn, hắn đang suy nghĩ vừa rồi bản thân rốt cuộc đã làm gì cái gì, hắn dĩ nhiên đoạt người phụ nữ của Lục Hàn Đình, mắng con trai Lục Hàn Đình, còn nói Lục Hàn Đình thấy hắn cũng phải quỳ xuống?
Không phải, đây tuyệt đối không phải chuyện có thể làm ral Phú nhị đại cảm giác mình sắp phải quỳ xuống trước mắt Lục Hàn Đình.
Chương 1031: Tự Mình Xuống Bếp
Lúc này một chuỗi chuông điện thoại du dương vang lên, là điện thoại của phú nhị đại kia.
Phú nhị đại nhanh chóng lấy ra điện thoại di động, ấn phím nận, rất nhanh tiếng chửi rủa và tiếng khóc thét truyền tới: “Thằng nghiệt tử, mày có phải ở bên ngoài đắc tội với đệ nhất tài phiệt Lục Hàn Đình rồi không? Vừa rồi bí thư Nghiêm của tập đoàn Lục thị gọi điện thoại tới, nói tập đoàn Lục thị chính thức thu mua công ty của chúng ta, Lục Hàn Đình đã đá tao ra khỏi vị trí thành viên ban giám đốc công ty rồi, để tao phải lập tức đóng gói rời đi.”
“Hơn nữa, vừa rồi có người hạch tra ra, chúng ta xảy ra chuyện rồi, phía trên đã có tổ đội điều tra xuống, bọn họ : muốn mang tao đi.”
“Thằng nghiệt tử, mày đắc tội ai chẳng được, vậy mà đắc .
tội Lục Hàn Đình, tên Diêm Vương kia ai dám trêu? Hắn giậm chân một cái là phải động đất đáy, hiện tại xong rồi, công ty không có, cửa nát nhà tan, chúng ta xong rồi!”
“Bốp” một tiếng, điện thoại phú nhị đại trong tay trực tiếp rớt xuống đất, bên tai hắn không ngừng quanh quần câu bố hắn vừa nói “công ty không có, cửa nát nhà tan, chúng ta xong rồi”, cái này như là lời nguyền khiến anh kinh hãi, hiện tại đã sợ đến hồn phi phách tán.
Phú nhị đại làm sao sẽ nghĩ đến… bản thân sẽ một ngày sẽ chết trên tay của người đàn ông Lục Hàn Đình này.
“Lục… Lục tổng, đều là lỗi tôi, mong ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, giơ cao đánh khẽ! Xin lỗi…” Chân ohú nhị đại mềm nhũn, trực tiếp quy ở trước mặt Lục Hàn Đình, hắn chảy nước mắt nước mũi, khóc rồng cầu xin tha thứ.
Lục Hàn Đình cũng không liếc mắt tên phú nhị đại này, con ngươi thâm thúy rơi vào trên khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán, vừa rồi cô nói rất nhiều, nhưng lại không nói người đàn ông của cô là ail Mi tâm anh tuần Lục Hàn Đình dâng lên màn sương, anh lôi Hạ Tịch Quán đến bên cạnh xe.
Bước chân người đàn ông rất lớn, Hạ Tịch Quán lảo đảo nghiêng ngã đi theo phía sau anh, cô ngước mắt nhìn đầu vai bằng phẳng trước mặt, anh một tay buông lỏng ôm Tiểu Dịch Dịch, tay kia nắm cô, trong mắt người ngoài rất giống là một nhà ba người thân mật.
Thế nhưng chỉ có Hạ Tịch Quán cảm thầy anh âm u và tức giận, anh rất thô bạo, đã siết đỏ bàn tay nhỏ của cô.
Kéo ra cửa sau xe Rolls-Royce Phantom, Lục Hàn Đình nhét Bịch Sữa Nhỏ và Hạ Tịch Quán vào, sau đó chính mình quay người về tới chỗ ngồi tài xế, lái xe rời đi.
Trong xe.
Bầu không khí vắng lặng quái dị và kiềm nén, không ai nói chuyện.
Hạ Tịch Quán dẫn đầu phá vỡ yên lặng: “Lục tổng, anh thả tôi xuống ở đây đi! Chúng ta không cùng đường, tôi tự mình lái xe về nhà, anh mang Dịch Dịch trở về đi.”
Tiểu Dịch Dịch nhanh chóng kéo lại góc áo của Hạ Tịch Quán, không tiếng động nói: “Cô giáo tiên nữ, chúng ta đã hứa, đêm nay con đến nhà cô ăn cơm tối.”
Nói rồi Tiểu Dịch Dịch nhìn về bố ở phía trước: “Bố, bố đưa con và cô giáo tiên nữ về nhà, còn bố tự mình về đi.”
Lục Hàn Đình xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thoáng về phía sau, anh nhìn khẩu hình Tiểu Dịch Dịch liền chau lại mày kiếm anh khí, sau đó ánh mắt anh thâm trầm không vui liền rơi trên mặt của Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán thực sự không biết Lục Hàn Đình ngày hôm nay trở về, cho nên mới đồng ý với mong muốn đến nhà cô làm khách của Tiểu Dịch Dịch, cô còn nói muốn đích thân xuống bếp.
Hiện tại…
Hạ Tịch Quán nhìn Tiểu Dịch Dịch bên cạnh, bàn tay nhỏ bé của cậu lôi vạt áo cô thật chặt, còn cặp mắt đây hi vọng nhìn cô, dáng vẻ như rất sợ cô nói không giữ lời bỏ lại cậu.
Chương 1032: Đôi Dép Này Từng Có Thằng Nào Đi Qua Chưa?
Hạ Tịch Quán ưỡn thẳng bờ lưng mềm mại: “Lục tổng, tôi có hứa với Dịch Dịch, như vậy đi, tôi mang Dịch Dịch đến chỗ tôi ăn cơm tối, ăn xong tôi lại đưa Dịch Dịch đến chỗ các anh, anh thấy được không?”
Vì Dịch Dịch, Hạ Tịch Quán mềm giọng, ăn nói khép nép thương lượng với anh.
Lục Hàn Đình mím môi mỏng, mấy giây sau nói: “Địa chỉ nhà cô.”
Hạ Tịch Quán và Tiểu Dịch Dịch hai mắt sáng ngời, anh đây là đồng ý!
Rất nhanh, chiếc Rolls-Royce Phantom sang trọng liền dừng dưới lầu trọ, Hạ Tịch Quán cũng không ở cùng Diệp Linh, mà là về ở nhà trọ ba năm trước của mình.
Xe ngừng lại, Hạ Tịch Quán mở cửa sau xe mang theo.
Tiểu Dịch Dịch đi xuống, theo phép lịch sự, cô phất phát tay với Lục Hàn Đình: “Lục tổng, tạm biệt.”
Nói xong, Hạ Tịch Quán mang theo Tiểu Dịch Dịch xoay người đi vào nhà trọ.
Lúc vào thang máy, Tiểu Dịch Dịch ngước đôi mắt to đen như trái bồ đào nhìn Hạ Tịch Quán: “Cô giáo tiên nữ, có phải cô rất sợ bố con hay không?”
Hạ Tịch Quán trong lòng lộp bộp giật mình, cô biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
Cô và Lục Hàn Đình đã là quá khứ rồi, hiện tại bên cạnh Lục Hàn Đình có rất nhiều phụ nữ, Hạ Tịch Quán tạm thời cũng không muốn để Tiểu Dịch Dịch biết quá khứ của cô và Lục Hàn Đình.
Tiểu Dịch Dịch bây giờ còn nhỏ, cũng không thể hiểu được thế giới của người lớn, huống hồ hiện tại quan trọng nhất vẫn phải để Tiểu Dịch Dịch nói được trước tiên.
“Dịch Dịch, bố con thoạt nhìn là một người rất cao lớn rất ưu tú, cho nên cô giáo Hạ có một chút… cảm giác kính nẻ với bố con.” Hạ Tịch Quán lựa lời mà nói.
Thì ra là vậy, Tiểu Dịch Dịch còn sợ cô giáo tiên nữ không thích bố của mình đấy, cái này thì cậu liền yên tâm rồi.
Trấn an Tiểu Dịch Dịch xong hai người liền đến trước cửa .
nhà trọ, Hạ Tịch Quán lấy chìa khóa ra mở cổng, mang theo Tiểu Dịch Dịch đi vào, cô vừa định đóng cửa.
Thế nhưng, lúc này đột nhiên có một bàn tay to chống lên ván cửa.
Người nào?
Đôi mắt trong vắt Hạ Tịch Quán nhanh chóng lóe lên cảnh giác, cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thân thể cao to kia của Lục Hàn Đình xông vào ánh mắt.
Lục Hàn Đình tới!
Thần kinh căng thẳng của Hạ Tịch Quán nhanh chóng thư giãn, thế nhưng cô nghi ngờ nhìn người người đàn ông ngoài cửa, anh… sao lại tới rồi?
Lục Hàn Đình đứng ở ngoài cửa, bàn tay to để ở cửa, sau đó anh nhắc đôi chân dài, thân thể cao ngắt đi thẳng vào.
“Lục tổng, anh sao lại… vào đây?” Hạ Tịch Quán nhìn anh.
Lục Hàn Đình một tay đút trong túi quần, từ trên cao nhìn xuống Hạ Tịch Quán: “Con tôi ở chỗ này, tôi đương nhiên cũng muốn tới, nếu không… tôi lo lắng.”
*..” Được rồi, lý do này làm cho Hạ Tịch Quán không còn cách nào phản bác.
Hạ Tịch Quán ở trong tủ giày lấy ra một đôi dép, đổi cho Tiểu Dịch Dịch: “Dịch Dịch, con vào phòng khách chơi một .
hồi.”
Tiểu Dịch Dịch gật đầu, chạy vào phòng khách.
Hạ Tịch Quán lại lấy từ trong tủ giày ra một đôi dép màu _ xanh đen, đặt ở bên chân Lục Hàn Đình, cô ngồi xổm người xuống, đổi giày cho Lục Hàn Đình, động tác rất tự nhiên, như ba năm trước lúc hai người ở chỗ này cùng nhau.
Lục Hàn Đình nhìn cô gái ngồi xổm bên chân anh, nhấp môi mỏng: “Đôi dép này có mới không thế? Có thằng nào đi qua rồi không? Tôi mắc bệnh sạch sẽ, đôi dép mà thằng khác đi rồi tôi không muốn mang.”
Động tác Hạ Tịch Quán bị kiềm hãm, cô lúc này mới phát hiện động tác ngồi xổm người xuống đổi giày cho anh có bao nhiêu đột ngột, cô nhanh chóng đứng dậy: “Lục tổng, anh không thích thì đừng mang.”
Nói xong, cô bỏ lại anh, đi thẳng vào phòng bếp.
Chương 1033: Trong Lòng Giống Như Có Thứ Gì Đó Lắp Đầy
Nhìn bóng lưng cô rời đi, ánh mắt Lục Hàn Đình trầm xuống, cô đây là thái độ gì!
Lục Hàn Đình có chút hối hận, sớm biết để cô giúp anh đổi giày.
Lục Hàn Đình khẽ cúi người nhìn thoáng qua dưới đáy dép, dưới đáy rất sạch sẽ, còn có nhãn hiệu chưa kịp cắt ra, là mới mua.
Cái này đủ để chứng minh sau khi cô trở về Đế Đô bên cạnh còn chưa từng có người đàn ông nào, vẫn luôn một mình.
Án đường phủ sương ban nãy của Lục Hàn Đình nhát thời hòa hoãn không ít, tự mình đổi giày, sau đó đi vào phòng khách.
Trong phòng khách.
Lục Hàn Đình ngồi ở trên ghế sa lon, anh lười biếng tựa lưng trên ghé sa lon, hai chân dài to thon dài ưu nhã vắt chéo vào nhau, trong tay đặt máy phần văn kiện, anh hạ mắt phê duyệt văn kiện.
Bên tai không ngừng truyền tới giọng nói mềm mại, Lục Hàn Đình ngẳng đầu có thể thông qua tủ kính nơi phòng bếp thấy được Hạ Tịch Quán và Tiểu Dịch Dịch bên trong.
Tiểu Dịch Dịch giống như một người hầu nhí cùng Hạ Tịch Quán vào phòng bép, hiện tại đang rửa rau, Hạ Tịch Quán đeo chiếc tạp dề hoa, đang làm đầu bếp, hai mẹ con không biết nói những gì, thường xuyên có tiếng cười đùa truyền tới, còn có hương thơm của bếp núc.
Lục Hàn Đình nhìn bọn họ, lại dời ánh mắt đi, một lát sau lại lần nữa ngắng đầu nhìn về phía hai mẹ con, một khắc như thế, anh cảm giác trong lòng như có vật gì được lấp đầy.
Sau một tiếng, Hạ Tịch Quán bưng những món ăn lên bàn ăn, cô thấy Lục Hàn Đình vẫn còn ở đây, phỏng chừng có ý muốn lưu lại dùng cơm.
Theo phép lịch sự, Hạ Tịch Quán mở miệng: “Lục tổng, cơm tối đã xong, ăn chung thôi.”
*Ừ.” Lục Hàn Đình trên ghế sa lon ừ một tiếng, sau đó .
buông văn kiện xuống, đi từng bước mạnh mẽ qua, còn .
ngồi xuống một cách tự nhiên.
Vị trí này là chỗ của nam chủ nhân trong nhà mà!
Thấy Hạ Tịch Quán nhìn mình chằm chằm, Lục Hàn Đình nhẹ nhàng nâng mí mắt anh tuấn nhìn cô một cái: “Ngây người cái gì, mau bới cơm cho tôi.”
*..” Hạ Tịch Quán hết chỗ nói rồi.
Hạ Tịch Quán bới cơm cho vị đại gia Lục Hàn Đình này xong, sau đó ôm Tiểu Dịch Dịch ngồi ở bên cạnh mình, ba người bắt đầu ăn cơm tối.
Giáo dưỡng của Lục Hàn Đình và Tiểu Dịch Dịch không cần phải nói, lúc ăn không nói lời nào, hai bố con ưu nhã như nhau. Hạ Tịch Quán gắp chút trứng chiên cà chua cho Tiểu Dịch Dịch, Lục Hàn Đình quét mắt qua, thản nhiên nói: “Nó không ăn trứng gà, mấy thứ liên quan đến trứng không thèm động đũa đâu.”
*A? Vì sao thế?” Hạ Tịch Quán nhìn về phía Tiểu Dịch Dịch bên cạnh: “Dịch Dịch, vì sao con không ăn trứng gà, trứng gà có nhiều chất dinh dưỡng, bây giờ con đang tuổi ăn tuổi lớn, nhất định phải ăn, trứng gà ăn rất ngon đáy.”
Tiểu Dịch Dịch nhanh chóng kẹp miếng trứng chiên Hạ Tịch Quán đút vào trong miệng nhỏ, mùi vị thơm ngon làm đôi mắt to lúng liếng của cậu lóe sáng: “Đúng vậy cô giáo tiên nữ, hiện tại con cũng hiểu được trứng gà ăn thật ngon!”
Lục Hàn Đình liếc Tiểu Dịch Dịch: “…”
Trước đây cũng không biết người nào đụng tới trứng gà liền phun.
Hạ Tịch Quán nấu ăn rất ngon, đêm nay chỉ là ba món đơn giản, còn có canh gà hầm, hai bố con đã ăn hai chén cơm rồi, cuối cùng trong nồi cơm điện vẫn còn dư lại một chút cơm, Hạ Tịch Quán nhìn về phía hai bố con: “Còn có một chút cơm, hai người ai muốn ăn nữa?”
Lục Hàn Đình và Tiểu Dịch Dịch đồng thời đưa bát tới, đều muốn.
Hạ Tịch Quán nhìn chút cơm trong nồi cơm điện, có chú khó xử: “Chút cơm này chỉ đủ cho một người ăn thôi.”
Lục Hàn Đình yên lặng đẩy bát mình lên phía trước một chút.
Chương 1034: Anh Làm Gì Thế, Buông Tôi Ra!
Tiểu Dịch Dịch vô cùng không vui, cậu chu cái miệng nhỏ: “Bố, con đang tuổi ăn tuổi lớn mà, cơm phải nhường con chứ?”
Lục Hàn Đình cười nhạt: “Bố con mỗi ngày mệt đến chết đi sống lại kiếm tiền nuôi gia đình, lẽ nào cơm cũng không được ăn no?”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng múc cơm ra, nhưng trong bát Lục Hàn Đình nhiều hơn một chút, trong bát Tiểu Dịch Dịch lại ít một chút: “Lục đại gia, Lục tiểu gia, như vậy được chưa?”
Hai bố con biểu thị được, ăn cơm, đêm nay đồ ăn Hạ Tịch Quán tự mình làm cũng không còn thừa chút gì, đều bị ăn hết sạch.
Một bữa cơm coi như vui vẻ kết thúc, Hạ Tịch Quán vào phòng bếp rửa chén, đến lúc đi ra phát hiện Lục Hàn Đình không thấy đâu.
“Dịch Dịch, bố con đâu?”
“Cô giáo tiên nữ, bố con vừa rồi mới đi ra, chắc là đến công ty, hay là, tối nay con ngủ lại đây nha?” Tiểu Dịch Dịch mong đợi nhìn Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán đương nhiên là cầu còn không được, đúng lúc hai ngày trước cô đi shopping mua mấy bộ quần áo mới cho Tiểu Dịch Dịch.
“Được Dịch Dịch, vậy tối nay con cứ ngủ với cô giáo Hạ đi, chờ sáng mai bố con lại tới đón con.” Hạ Tịch Quán dẫn Tiểu Dịch Dịch vào phòng ngủ.
Bóng đêm đã phủ xuống, Hạ Tịch Quán tắm cho Tiểu Dịch Dịch, lại kể chuyện cho cậu nghe, Tiểu Dịch Dịch gần đây làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, cộng thêm mỗi ngày vận động, nên rất nhanh đã ngủ say.
Đắp chăn cho Tiểu Dịch Dịch xong, Hạ Tịch Quán đứng dậy, đi vào phòng tắm tắm.
Tắm xong, Hạ Tịch Quán đồ ngủ đi ra, cô cảm thấy khát nước nên lại rời phòng ngủ, chuẩn bị đến phòng bếp uống chút nước.
Nhưng vừa đến phòng khách, bước chân của cô đột nhiên khựng lại, bởi vì trên ghế sa lon phòng khách có thêm một người, Lục Hàn Đình đã quay lại.
Hiện tại Lục Hàn Đình nửa ngồi trên ghế salon, đã ngủ rồi, – bên tay anh còn rất nhiều văn kiện, tay phải đeo đồng hồ vắt trên mí mắt, anh đã mệt mỏi chìm vào giắc ngủ.
Ban nãy thời gian cô chơi đùa với Tiểu Dịch Dịch trong phòng ngủ rất dài, cũng không nghe được tiếng anh trở về, anh chắc đã về được một lúc rồi.
Lục Hàn Đình sau khi ngủ đã lui đi vẻ âm u lãnh lệ ngày thường, ánh đèn của phòng khách nhu hòa từng đường nét anh tuần trên gương mặt anh, Hạ Tịch Quán mới thấy được vẻ mệt nhọc trên người anh.
Cô rón rén đi lên trước, thu dọn lại văn kiện trên bàn trà và một ít văn kiện rơi xuống thảm, sau đó cô về phòng ngủ cầm một tắm chăn, nhẹ nhàng trùm lên trên người anh.
Hạ Tịch Quán xoay người chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng lúc này đột nhiên có một bàn tay to thò qua, siết lại cổ tay trắng mảnh khảnh của cô, sau đó dùng lực kéo, thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Hạ Tịch Quán không phòng bị chút nào ngã vào trong lồng ngực ấm áp mà to lớn.
Hạ Tịch Quán trong hót hoảng nhanh chóng ngẳng đầu, lập tức liền đụng phải cặp mắt thâm thúy kia của Lục Hàn Đình, chẳng biết lúc nào, anh đã tỉnh, mở mắt ra.
Mới vừa nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, hiện tại đôi tròng mắt kia nhuộm tia máu, anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt u trầm, bên trong lại lóe ra chút gì.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng giãy giụa: “Anh làm cái gì, buông tôi ra trước!”
Lục Hàn Đình lôi cô, không chịu buông tay, hiện tại anh nằm, cô bị ép ghé vào trên người của anh, mái tóc dài tán lạc phất đến khuôn mặt tuần tú của anh, mùi hương sữa tắm thơm ngát ẩm ướt, trêu chọc lòng anh ngứa ngáy khó nhịn.
Yết hầu nhô ra khẽ cuộn, anh khàn khàn cắt tiếng: “Tắm rồi?”
Oal
Lục Hàn Đình vừa ra sân, những người qua đường kia đều nhìn đến ngây người, người đàn ông anh tuần này nhất định chính là nam chính phim thần tượng đi ra mà, chân dài âu phục cùng khí chất bá đạo kia kìa.
Phú nhị đại kia rất nhanh đã nhận ra Lục Hàn Đình, khi đó hắn còn nhỏ, bố hắn đã từng dẫn hắn dự tiệc của Lục gia, hắn từng gặp vị Lục gia trưởng tử Lục Hàn Đình này trên tiệc.
Mấy năm nay Lục Hàn Đình đã cường đại đến có mặt khắp nơi rồi, cũng không phải là người mà phú nhị đại có thể tiếp xúc được, thế nhưng ấn tượng của phú nhị đại đối với Lục Hàn Đình rất sâu, khi đó còn nhỏ hắn lần đầu tiên nhìn thấy vị thiên chi kiêu tử Lục gia Lục Hàn Đình này, lúc đó trên người Lục Hàn Đình khí tràng hoàn toàn là thứ hắn không cách nào chống đỡ được nên đã sâu đậm rung động.
Ánh mắt Phú nhị đại lại rơi vào cúc áo bạc trên tay áo Lục Hàn Đình, trên cúc áo khắc một chữ “Lục”.
Phú nhị đại kia đầu oanh một tiếng nổ tung, quả nhiên là, là, anh… anh chính là Lục Hàn Đình!
Đệ nhất tài phiệt Lục Hàn Đình!
Lục Hàn Đình căn bản cũng không nhìn phú nhị đại, anh mắt nhìn thẳng nhắc chân dài, đi đến trước mặt Hạ Tịch Quán và Tiểu Dịch Dịch, anh rũ mí mắt anh tuần đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Dịch Dịch.
Tiểu Dịch Dịch ngước khuôn mặt nhỏ phần điêu ngọc trác không tiếng động gọi một câu: “Bố.”
Lục Hàn Đình cúi thân hình cao lớn, ôm lấy Tiểu Dịch Dịch, ôm Tiểu Dịch Dịch lên khuỷu tay của mình: “Đi, về nhà.”
Tiểu Dịch Dịch nhanh chóng nhìn về phía Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán đứng tại chỗ, cô tiếp cận Tiểu Dịch Dịch cũng không muốn làm cho Lục Hàn Đình biết, dĩ nhiên, cô cảm thấy Lục Hàn Đình rất có thể đã sớm biết.
Hiện tại Lục Hàn Đình đột nhiên xuất hiện, hai người cứ như vậy mặt đối mặt, Hạ Tịch Quán có chút bất ngò tay không kịp.
Lúc này đôi mắt thâm thúy của Lục Hàn Đình rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc của cô, nhíu lại mày kiếm _ trầm giọng nói: “Hạ Tịch Quán, không phải miệng miệng cô ghê lắm sao, sao ở khác mặt người trước liền câm thế kia?”
Hạ Tịch Quán chỉ có thể phối hợp ngẳng đầu nhìn về phía phú nhị đại kia, giọng nói thanh lệ, khí thế mười phần, mắng: “Cái tên có mắt không tròng tốt như anh tốt nhất trọn to cặp mắt của mình nhìn đi, vị này chính là Lục tiểu thái tử Lục Thần Dịch, bố của Lục Thần Dịch bây giờ đang trước mặt của anh, anh ấy chính là bổn tôn Lục Hàn Đình!
Hạ Tịch Quán vô cùng long trọng giới thiệu Lục Hàn Đình “
lên sân khấu.
Mọi người vây xem đều sợ ngây người, vị này lẽ nào chính là trong truyền thuyết đệ nhất tài phiệt… Lục Hàn Đình?
Hai chân phú nhị đại kia mềm nhữn, hắn đang suy nghĩ vừa rồi bản thân rốt cuộc đã làm gì cái gì, hắn dĩ nhiên đoạt người phụ nữ của Lục Hàn Đình, mắng con trai Lục Hàn Đình, còn nói Lục Hàn Đình thấy hắn cũng phải quỳ xuống?
Không phải, đây tuyệt đối không phải chuyện có thể làm ral Phú nhị đại cảm giác mình sắp phải quỳ xuống trước mắt Lục Hàn Đình.
Chương 1031: Tự Mình Xuống Bếp
Lúc này một chuỗi chuông điện thoại du dương vang lên, là điện thoại của phú nhị đại kia.
Phú nhị đại nhanh chóng lấy ra điện thoại di động, ấn phím nận, rất nhanh tiếng chửi rủa và tiếng khóc thét truyền tới: “Thằng nghiệt tử, mày có phải ở bên ngoài đắc tội với đệ nhất tài phiệt Lục Hàn Đình rồi không? Vừa rồi bí thư Nghiêm của tập đoàn Lục thị gọi điện thoại tới, nói tập đoàn Lục thị chính thức thu mua công ty của chúng ta, Lục Hàn Đình đã đá tao ra khỏi vị trí thành viên ban giám đốc công ty rồi, để tao phải lập tức đóng gói rời đi.”
“Hơn nữa, vừa rồi có người hạch tra ra, chúng ta xảy ra chuyện rồi, phía trên đã có tổ đội điều tra xuống, bọn họ : muốn mang tao đi.”
“Thằng nghiệt tử, mày đắc tội ai chẳng được, vậy mà đắc .
tội Lục Hàn Đình, tên Diêm Vương kia ai dám trêu? Hắn giậm chân một cái là phải động đất đáy, hiện tại xong rồi, công ty không có, cửa nát nhà tan, chúng ta xong rồi!”
“Bốp” một tiếng, điện thoại phú nhị đại trong tay trực tiếp rớt xuống đất, bên tai hắn không ngừng quanh quần câu bố hắn vừa nói “công ty không có, cửa nát nhà tan, chúng ta xong rồi”, cái này như là lời nguyền khiến anh kinh hãi, hiện tại đã sợ đến hồn phi phách tán.
Phú nhị đại làm sao sẽ nghĩ đến… bản thân sẽ một ngày sẽ chết trên tay của người đàn ông Lục Hàn Đình này.
“Lục… Lục tổng, đều là lỗi tôi, mong ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, giơ cao đánh khẽ! Xin lỗi…” Chân ohú nhị đại mềm nhũn, trực tiếp quy ở trước mặt Lục Hàn Đình, hắn chảy nước mắt nước mũi, khóc rồng cầu xin tha thứ.
Lục Hàn Đình cũng không liếc mắt tên phú nhị đại này, con ngươi thâm thúy rơi vào trên khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán, vừa rồi cô nói rất nhiều, nhưng lại không nói người đàn ông của cô là ail Mi tâm anh tuần Lục Hàn Đình dâng lên màn sương, anh lôi Hạ Tịch Quán đến bên cạnh xe.
Bước chân người đàn ông rất lớn, Hạ Tịch Quán lảo đảo nghiêng ngã đi theo phía sau anh, cô ngước mắt nhìn đầu vai bằng phẳng trước mặt, anh một tay buông lỏng ôm Tiểu Dịch Dịch, tay kia nắm cô, trong mắt người ngoài rất giống là một nhà ba người thân mật.
Thế nhưng chỉ có Hạ Tịch Quán cảm thầy anh âm u và tức giận, anh rất thô bạo, đã siết đỏ bàn tay nhỏ của cô.
Kéo ra cửa sau xe Rolls-Royce Phantom, Lục Hàn Đình nhét Bịch Sữa Nhỏ và Hạ Tịch Quán vào, sau đó chính mình quay người về tới chỗ ngồi tài xế, lái xe rời đi.
Trong xe.
Bầu không khí vắng lặng quái dị và kiềm nén, không ai nói chuyện.
Hạ Tịch Quán dẫn đầu phá vỡ yên lặng: “Lục tổng, anh thả tôi xuống ở đây đi! Chúng ta không cùng đường, tôi tự mình lái xe về nhà, anh mang Dịch Dịch trở về đi.”
Tiểu Dịch Dịch nhanh chóng kéo lại góc áo của Hạ Tịch Quán, không tiếng động nói: “Cô giáo tiên nữ, chúng ta đã hứa, đêm nay con đến nhà cô ăn cơm tối.”
Nói rồi Tiểu Dịch Dịch nhìn về bố ở phía trước: “Bố, bố đưa con và cô giáo tiên nữ về nhà, còn bố tự mình về đi.”
Lục Hàn Đình xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thoáng về phía sau, anh nhìn khẩu hình Tiểu Dịch Dịch liền chau lại mày kiếm anh khí, sau đó ánh mắt anh thâm trầm không vui liền rơi trên mặt của Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán thực sự không biết Lục Hàn Đình ngày hôm nay trở về, cho nên mới đồng ý với mong muốn đến nhà cô làm khách của Tiểu Dịch Dịch, cô còn nói muốn đích thân xuống bếp.
Hiện tại…
Hạ Tịch Quán nhìn Tiểu Dịch Dịch bên cạnh, bàn tay nhỏ bé của cậu lôi vạt áo cô thật chặt, còn cặp mắt đây hi vọng nhìn cô, dáng vẻ như rất sợ cô nói không giữ lời bỏ lại cậu.
Chương 1032: Đôi Dép Này Từng Có Thằng Nào Đi Qua Chưa?
Hạ Tịch Quán ưỡn thẳng bờ lưng mềm mại: “Lục tổng, tôi có hứa với Dịch Dịch, như vậy đi, tôi mang Dịch Dịch đến chỗ tôi ăn cơm tối, ăn xong tôi lại đưa Dịch Dịch đến chỗ các anh, anh thấy được không?”
Vì Dịch Dịch, Hạ Tịch Quán mềm giọng, ăn nói khép nép thương lượng với anh.
Lục Hàn Đình mím môi mỏng, mấy giây sau nói: “Địa chỉ nhà cô.”
Hạ Tịch Quán và Tiểu Dịch Dịch hai mắt sáng ngời, anh đây là đồng ý!
Rất nhanh, chiếc Rolls-Royce Phantom sang trọng liền dừng dưới lầu trọ, Hạ Tịch Quán cũng không ở cùng Diệp Linh, mà là về ở nhà trọ ba năm trước của mình.
Xe ngừng lại, Hạ Tịch Quán mở cửa sau xe mang theo.
Tiểu Dịch Dịch đi xuống, theo phép lịch sự, cô phất phát tay với Lục Hàn Đình: “Lục tổng, tạm biệt.”
Nói xong, Hạ Tịch Quán mang theo Tiểu Dịch Dịch xoay người đi vào nhà trọ.
Lúc vào thang máy, Tiểu Dịch Dịch ngước đôi mắt to đen như trái bồ đào nhìn Hạ Tịch Quán: “Cô giáo tiên nữ, có phải cô rất sợ bố con hay không?”
Hạ Tịch Quán trong lòng lộp bộp giật mình, cô biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
Cô và Lục Hàn Đình đã là quá khứ rồi, hiện tại bên cạnh Lục Hàn Đình có rất nhiều phụ nữ, Hạ Tịch Quán tạm thời cũng không muốn để Tiểu Dịch Dịch biết quá khứ của cô và Lục Hàn Đình.
Tiểu Dịch Dịch bây giờ còn nhỏ, cũng không thể hiểu được thế giới của người lớn, huống hồ hiện tại quan trọng nhất vẫn phải để Tiểu Dịch Dịch nói được trước tiên.
“Dịch Dịch, bố con thoạt nhìn là một người rất cao lớn rất ưu tú, cho nên cô giáo Hạ có một chút… cảm giác kính nẻ với bố con.” Hạ Tịch Quán lựa lời mà nói.
Thì ra là vậy, Tiểu Dịch Dịch còn sợ cô giáo tiên nữ không thích bố của mình đấy, cái này thì cậu liền yên tâm rồi.
Trấn an Tiểu Dịch Dịch xong hai người liền đến trước cửa .
nhà trọ, Hạ Tịch Quán lấy chìa khóa ra mở cổng, mang theo Tiểu Dịch Dịch đi vào, cô vừa định đóng cửa.
Thế nhưng, lúc này đột nhiên có một bàn tay to chống lên ván cửa.
Người nào?
Đôi mắt trong vắt Hạ Tịch Quán nhanh chóng lóe lên cảnh giác, cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thân thể cao to kia của Lục Hàn Đình xông vào ánh mắt.
Lục Hàn Đình tới!
Thần kinh căng thẳng của Hạ Tịch Quán nhanh chóng thư giãn, thế nhưng cô nghi ngờ nhìn người người đàn ông ngoài cửa, anh… sao lại tới rồi?
Lục Hàn Đình đứng ở ngoài cửa, bàn tay to để ở cửa, sau đó anh nhắc đôi chân dài, thân thể cao ngắt đi thẳng vào.
“Lục tổng, anh sao lại… vào đây?” Hạ Tịch Quán nhìn anh.
Lục Hàn Đình một tay đút trong túi quần, từ trên cao nhìn xuống Hạ Tịch Quán: “Con tôi ở chỗ này, tôi đương nhiên cũng muốn tới, nếu không… tôi lo lắng.”
*..” Được rồi, lý do này làm cho Hạ Tịch Quán không còn cách nào phản bác.
Hạ Tịch Quán ở trong tủ giày lấy ra một đôi dép, đổi cho Tiểu Dịch Dịch: “Dịch Dịch, con vào phòng khách chơi một .
hồi.”
Tiểu Dịch Dịch gật đầu, chạy vào phòng khách.
Hạ Tịch Quán lại lấy từ trong tủ giày ra một đôi dép màu _ xanh đen, đặt ở bên chân Lục Hàn Đình, cô ngồi xổm người xuống, đổi giày cho Lục Hàn Đình, động tác rất tự nhiên, như ba năm trước lúc hai người ở chỗ này cùng nhau.
Lục Hàn Đình nhìn cô gái ngồi xổm bên chân anh, nhấp môi mỏng: “Đôi dép này có mới không thế? Có thằng nào đi qua rồi không? Tôi mắc bệnh sạch sẽ, đôi dép mà thằng khác đi rồi tôi không muốn mang.”
Động tác Hạ Tịch Quán bị kiềm hãm, cô lúc này mới phát hiện động tác ngồi xổm người xuống đổi giày cho anh có bao nhiêu đột ngột, cô nhanh chóng đứng dậy: “Lục tổng, anh không thích thì đừng mang.”
Nói xong, cô bỏ lại anh, đi thẳng vào phòng bếp.
Chương 1033: Trong Lòng Giống Như Có Thứ Gì Đó Lắp Đầy
Nhìn bóng lưng cô rời đi, ánh mắt Lục Hàn Đình trầm xuống, cô đây là thái độ gì!
Lục Hàn Đình có chút hối hận, sớm biết để cô giúp anh đổi giày.
Lục Hàn Đình khẽ cúi người nhìn thoáng qua dưới đáy dép, dưới đáy rất sạch sẽ, còn có nhãn hiệu chưa kịp cắt ra, là mới mua.
Cái này đủ để chứng minh sau khi cô trở về Đế Đô bên cạnh còn chưa từng có người đàn ông nào, vẫn luôn một mình.
Án đường phủ sương ban nãy của Lục Hàn Đình nhát thời hòa hoãn không ít, tự mình đổi giày, sau đó đi vào phòng khách.
Trong phòng khách.
Lục Hàn Đình ngồi ở trên ghế sa lon, anh lười biếng tựa lưng trên ghé sa lon, hai chân dài to thon dài ưu nhã vắt chéo vào nhau, trong tay đặt máy phần văn kiện, anh hạ mắt phê duyệt văn kiện.
Bên tai không ngừng truyền tới giọng nói mềm mại, Lục Hàn Đình ngẳng đầu có thể thông qua tủ kính nơi phòng bếp thấy được Hạ Tịch Quán và Tiểu Dịch Dịch bên trong.
Tiểu Dịch Dịch giống như một người hầu nhí cùng Hạ Tịch Quán vào phòng bép, hiện tại đang rửa rau, Hạ Tịch Quán đeo chiếc tạp dề hoa, đang làm đầu bếp, hai mẹ con không biết nói những gì, thường xuyên có tiếng cười đùa truyền tới, còn có hương thơm của bếp núc.
Lục Hàn Đình nhìn bọn họ, lại dời ánh mắt đi, một lát sau lại lần nữa ngắng đầu nhìn về phía hai mẹ con, một khắc như thế, anh cảm giác trong lòng như có vật gì được lấp đầy.
Sau một tiếng, Hạ Tịch Quán bưng những món ăn lên bàn ăn, cô thấy Lục Hàn Đình vẫn còn ở đây, phỏng chừng có ý muốn lưu lại dùng cơm.
Theo phép lịch sự, Hạ Tịch Quán mở miệng: “Lục tổng, cơm tối đã xong, ăn chung thôi.”
*Ừ.” Lục Hàn Đình trên ghế sa lon ừ một tiếng, sau đó .
buông văn kiện xuống, đi từng bước mạnh mẽ qua, còn .
ngồi xuống một cách tự nhiên.
Vị trí này là chỗ của nam chủ nhân trong nhà mà!
Thấy Hạ Tịch Quán nhìn mình chằm chằm, Lục Hàn Đình nhẹ nhàng nâng mí mắt anh tuấn nhìn cô một cái: “Ngây người cái gì, mau bới cơm cho tôi.”
*..” Hạ Tịch Quán hết chỗ nói rồi.
Hạ Tịch Quán bới cơm cho vị đại gia Lục Hàn Đình này xong, sau đó ôm Tiểu Dịch Dịch ngồi ở bên cạnh mình, ba người bắt đầu ăn cơm tối.
Giáo dưỡng của Lục Hàn Đình và Tiểu Dịch Dịch không cần phải nói, lúc ăn không nói lời nào, hai bố con ưu nhã như nhau. Hạ Tịch Quán gắp chút trứng chiên cà chua cho Tiểu Dịch Dịch, Lục Hàn Đình quét mắt qua, thản nhiên nói: “Nó không ăn trứng gà, mấy thứ liên quan đến trứng không thèm động đũa đâu.”
*A? Vì sao thế?” Hạ Tịch Quán nhìn về phía Tiểu Dịch Dịch bên cạnh: “Dịch Dịch, vì sao con không ăn trứng gà, trứng gà có nhiều chất dinh dưỡng, bây giờ con đang tuổi ăn tuổi lớn, nhất định phải ăn, trứng gà ăn rất ngon đáy.”
Tiểu Dịch Dịch nhanh chóng kẹp miếng trứng chiên Hạ Tịch Quán đút vào trong miệng nhỏ, mùi vị thơm ngon làm đôi mắt to lúng liếng của cậu lóe sáng: “Đúng vậy cô giáo tiên nữ, hiện tại con cũng hiểu được trứng gà ăn thật ngon!”
Lục Hàn Đình liếc Tiểu Dịch Dịch: “…”
Trước đây cũng không biết người nào đụng tới trứng gà liền phun.
Hạ Tịch Quán nấu ăn rất ngon, đêm nay chỉ là ba món đơn giản, còn có canh gà hầm, hai bố con đã ăn hai chén cơm rồi, cuối cùng trong nồi cơm điện vẫn còn dư lại một chút cơm, Hạ Tịch Quán nhìn về phía hai bố con: “Còn có một chút cơm, hai người ai muốn ăn nữa?”
Lục Hàn Đình và Tiểu Dịch Dịch đồng thời đưa bát tới, đều muốn.
Hạ Tịch Quán nhìn chút cơm trong nồi cơm điện, có chú khó xử: “Chút cơm này chỉ đủ cho một người ăn thôi.”
Lục Hàn Đình yên lặng đẩy bát mình lên phía trước một chút.
Chương 1034: Anh Làm Gì Thế, Buông Tôi Ra!
Tiểu Dịch Dịch vô cùng không vui, cậu chu cái miệng nhỏ: “Bố, con đang tuổi ăn tuổi lớn mà, cơm phải nhường con chứ?”
Lục Hàn Đình cười nhạt: “Bố con mỗi ngày mệt đến chết đi sống lại kiếm tiền nuôi gia đình, lẽ nào cơm cũng không được ăn no?”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng múc cơm ra, nhưng trong bát Lục Hàn Đình nhiều hơn một chút, trong bát Tiểu Dịch Dịch lại ít một chút: “Lục đại gia, Lục tiểu gia, như vậy được chưa?”
Hai bố con biểu thị được, ăn cơm, đêm nay đồ ăn Hạ Tịch Quán tự mình làm cũng không còn thừa chút gì, đều bị ăn hết sạch.
Một bữa cơm coi như vui vẻ kết thúc, Hạ Tịch Quán vào phòng bếp rửa chén, đến lúc đi ra phát hiện Lục Hàn Đình không thấy đâu.
“Dịch Dịch, bố con đâu?”
“Cô giáo tiên nữ, bố con vừa rồi mới đi ra, chắc là đến công ty, hay là, tối nay con ngủ lại đây nha?” Tiểu Dịch Dịch mong đợi nhìn Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán đương nhiên là cầu còn không được, đúng lúc hai ngày trước cô đi shopping mua mấy bộ quần áo mới cho Tiểu Dịch Dịch.
“Được Dịch Dịch, vậy tối nay con cứ ngủ với cô giáo Hạ đi, chờ sáng mai bố con lại tới đón con.” Hạ Tịch Quán dẫn Tiểu Dịch Dịch vào phòng ngủ.
Bóng đêm đã phủ xuống, Hạ Tịch Quán tắm cho Tiểu Dịch Dịch, lại kể chuyện cho cậu nghe, Tiểu Dịch Dịch gần đây làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, cộng thêm mỗi ngày vận động, nên rất nhanh đã ngủ say.
Đắp chăn cho Tiểu Dịch Dịch xong, Hạ Tịch Quán đứng dậy, đi vào phòng tắm tắm.
Tắm xong, Hạ Tịch Quán đồ ngủ đi ra, cô cảm thấy khát nước nên lại rời phòng ngủ, chuẩn bị đến phòng bếp uống chút nước.
Nhưng vừa đến phòng khách, bước chân của cô đột nhiên khựng lại, bởi vì trên ghế sa lon phòng khách có thêm một người, Lục Hàn Đình đã quay lại.
Hiện tại Lục Hàn Đình nửa ngồi trên ghế salon, đã ngủ rồi, – bên tay anh còn rất nhiều văn kiện, tay phải đeo đồng hồ vắt trên mí mắt, anh đã mệt mỏi chìm vào giắc ngủ.
Ban nãy thời gian cô chơi đùa với Tiểu Dịch Dịch trong phòng ngủ rất dài, cũng không nghe được tiếng anh trở về, anh chắc đã về được một lúc rồi.
Lục Hàn Đình sau khi ngủ đã lui đi vẻ âm u lãnh lệ ngày thường, ánh đèn của phòng khách nhu hòa từng đường nét anh tuần trên gương mặt anh, Hạ Tịch Quán mới thấy được vẻ mệt nhọc trên người anh.
Cô rón rén đi lên trước, thu dọn lại văn kiện trên bàn trà và một ít văn kiện rơi xuống thảm, sau đó cô về phòng ngủ cầm một tắm chăn, nhẹ nhàng trùm lên trên người anh.
Hạ Tịch Quán xoay người chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng lúc này đột nhiên có một bàn tay to thò qua, siết lại cổ tay trắng mảnh khảnh của cô, sau đó dùng lực kéo, thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Hạ Tịch Quán không phòng bị chút nào ngã vào trong lồng ngực ấm áp mà to lớn.
Hạ Tịch Quán trong hót hoảng nhanh chóng ngẳng đầu, lập tức liền đụng phải cặp mắt thâm thúy kia của Lục Hàn Đình, chẳng biết lúc nào, anh đã tỉnh, mở mắt ra.
Mới vừa nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, hiện tại đôi tròng mắt kia nhuộm tia máu, anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt u trầm, bên trong lại lóe ra chút gì.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng giãy giụa: “Anh làm cái gì, buông tôi ra trước!”
Lục Hàn Đình lôi cô, không chịu buông tay, hiện tại anh nằm, cô bị ép ghé vào trên người của anh, mái tóc dài tán lạc phất đến khuôn mặt tuần tú của anh, mùi hương sữa tắm thơm ngát ẩm ướt, trêu chọc lòng anh ngứa ngáy khó nhịn.
Yết hầu nhô ra khẽ cuộn, anh khàn khàn cắt tiếng: “Tắm rồi?”