Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-637
Chương 637: Cô vừa khóc vừa cười như đứa ngốc
Gương mặt Hạ Tịch Quán quá đẹp, trời sinh chính là tình địch của phụ nữ, nên đám con gái này chỉ trỏ bàn tán cô.
Hạ Tịch Quán không hề để ý những thứ này, cô ngước mắt, Lục Hàn Đình đã đi xa, đã lên sân cỏ nơi tổ chức lễ đính hôn.
Anh không chú ý tới đây.
Lúc này một dáng người từ trong sân cỏ đi ra, là nữ chính tối nay Lệ Yên Nhiên xuắt hiện.
“Anh Hàn Đình, anh tới rồi?” Tối nay Lệ Yên Nhiên mặc chiếc váy lụa mỏng màu hồng được thiết kế riêng, trên đầu đội vương miện nhỏ, cô ta chầm chậm đi đến, gió đêm lay động làn váy, mềm mại loá mắt, giai nhân một thời.
Lệ Yên Nhiên đi lên trước, đưa tay khoác lên cánh tay rắn chắc của Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình nhìn khuôn mặt xinh đẹp chói mắt của Lệ Yên Nhiên, khuôn mặt tuấn tú trên không biểu lộ cảm xúc, nhàn nhạt lên tiếng: “Ừ.”
“Anh Hàn Đình, chúng ta vào thôi.”
Lệ Yên Nhiên kéo tay Lục Hàn Đình đi vào.
Hạ Tịch Quán thẫn thờ nhìn bóng người anh tuần của Lục Hàn Đình và Lệ Yên Nhiên đi vào tiệc đính hôn, trong tiệc ăn uống linh đình, tiếng cười nói vui vẻ, nhân vật chính trình diện rất nhanh thì dấy lên tiếng ồn ào.
“Lục tổng, chúc mừng chúc mừng, chúc anh và Yên Nhiên tiêu thư trăm năm hòa hợp.”
“Lục tổng, đêm nay là tiệc đính hôn của hai người, anh thay chúng tôi hôn Yên Nhiên tiểu thư đi!”
“Hôn một cái! Hôn một cái!”
Hạ Tịch Quán chỉ tự trách mình thị lực quá tốt, cô có thể xem hết những gì xảy ra ở đó, dưới ngọn đèn sáng chói, Lệ Yên Nhiên e lệ mến mộ nhìn về phía Lục Hàn Đình, đợi anh hôn.
Rất nhanh, Lục Hàn Đình cúi dáng người cao lớn xuống, nhẹ nhàng hôn lên gò má Lệ Yên Nhiên.
Hơi thở sạch sẽ mát lạnh tràn ngập vào khoang mũi Lệ Yên Nhiên, trên gương mặt là sự lành lạnh mềm mại, là môi của anh, khuôn mặt xinh đẹp của Lệ Yên Nhiên nhanh chóng ửng hồng.
Đây là lần đầu tiên Lục Hàn Đình chủ động hôn cô ta.
Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay như sắm, tất cả mọi người đều hoan hô, Lệ Yên Nhiên ngọt ngào mỉm cười với Lục Hàn Đình.
Hạ Tịch Quán đứng ở bên ngoài nhìn một màn này, anh hạ mắt hôn lên gò má Lệ Yên Nhiên, tim cô lập tức co rút.
Tầng hơi nước trong suốt trong tròng mắt trong vắt kia ngưng kết thành từng hạt châu nhỏ, nháy mắt sẽ giáng xuống.
Hàng mi dày khẽ run rẩy, Hạ Tịch Quán ngừng nghẹn ngào, cô nhanh chóng ngước mặt, nỗ lực không để nước mắt chảy xuống.
Như vậy vô cùng tốt, anh tìm được hạnh phúc thuộc về mình.
Cô và anh vốn chính là người của hai thế giới, cuộc gặp gỡ ngắn ngủi ở Hải Thành đã khiến họ chệch khỏi trục hoành của mình, hiện tại anh đã quay lại quỹ đạo của cuộc sống mình, kế thừa gia sản kếch xù, trong lòng có mỹ nhân như hoa, mở ra nhân sinh rực rỡ nhất của đệ nhất hậu duệ quý tộc thương giới Đề Đô.
Cô nên vui vẻ.
Hạ Tịch Quán cong đôi môi củ ấu xinh đẹp, nở rộ mỉm cười, nhưng cười cười, nước mắt vẫn chảy xuống.
Trong quãng thời gian này cô không hề dám hồi tưởng, cô đã niêm phong đoạn ký ức ở Hải Thành cất vào kho, nhưng bây giờ hồi ức như thủy triều, mạnh mẽ dâng đến, bao trùm đánh ập cô.
Từng thước ảnh lướt nhanh trong trí óc như cuộn phim, đều là từng khoảnh khắc anh cùng cô ngọt ngào trong nháy mắt.
Là lúc, anh lần đầu tiên gọi cô là Lục phu nhân.
Là lúc, anh lần đầu tiên ép cô vào góc tường hôn.
Là lúc, anh lần đầu tiên vạch mạng che mặt của cô.
Là lúc, anh vì cô chơi Weixin, Weibo, ở phòng livestream tặng quà, anh bóc tôm đất cho cô, vì cô mua trà sữa, nói với cô, hy vọng cô ở cạnh anh chậm rãi lớn lên, chậm rãi già đi.
Cả nhà xem thêm bộ hay không kém Chúc cả nhà vui vẻ!
Gương mặt Hạ Tịch Quán quá đẹp, trời sinh chính là tình địch của phụ nữ, nên đám con gái này chỉ trỏ bàn tán cô.
Hạ Tịch Quán không hề để ý những thứ này, cô ngước mắt, Lục Hàn Đình đã đi xa, đã lên sân cỏ nơi tổ chức lễ đính hôn.
Anh không chú ý tới đây.
Lúc này một dáng người từ trong sân cỏ đi ra, là nữ chính tối nay Lệ Yên Nhiên xuắt hiện.
“Anh Hàn Đình, anh tới rồi?” Tối nay Lệ Yên Nhiên mặc chiếc váy lụa mỏng màu hồng được thiết kế riêng, trên đầu đội vương miện nhỏ, cô ta chầm chậm đi đến, gió đêm lay động làn váy, mềm mại loá mắt, giai nhân một thời.
Lệ Yên Nhiên đi lên trước, đưa tay khoác lên cánh tay rắn chắc của Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình nhìn khuôn mặt xinh đẹp chói mắt của Lệ Yên Nhiên, khuôn mặt tuấn tú trên không biểu lộ cảm xúc, nhàn nhạt lên tiếng: “Ừ.”
“Anh Hàn Đình, chúng ta vào thôi.”
Lệ Yên Nhiên kéo tay Lục Hàn Đình đi vào.
Hạ Tịch Quán thẫn thờ nhìn bóng người anh tuần của Lục Hàn Đình và Lệ Yên Nhiên đi vào tiệc đính hôn, trong tiệc ăn uống linh đình, tiếng cười nói vui vẻ, nhân vật chính trình diện rất nhanh thì dấy lên tiếng ồn ào.
“Lục tổng, chúc mừng chúc mừng, chúc anh và Yên Nhiên tiêu thư trăm năm hòa hợp.”
“Lục tổng, đêm nay là tiệc đính hôn của hai người, anh thay chúng tôi hôn Yên Nhiên tiểu thư đi!”
“Hôn một cái! Hôn một cái!”
Hạ Tịch Quán chỉ tự trách mình thị lực quá tốt, cô có thể xem hết những gì xảy ra ở đó, dưới ngọn đèn sáng chói, Lệ Yên Nhiên e lệ mến mộ nhìn về phía Lục Hàn Đình, đợi anh hôn.
Rất nhanh, Lục Hàn Đình cúi dáng người cao lớn xuống, nhẹ nhàng hôn lên gò má Lệ Yên Nhiên.
Hơi thở sạch sẽ mát lạnh tràn ngập vào khoang mũi Lệ Yên Nhiên, trên gương mặt là sự lành lạnh mềm mại, là môi của anh, khuôn mặt xinh đẹp của Lệ Yên Nhiên nhanh chóng ửng hồng.
Đây là lần đầu tiên Lục Hàn Đình chủ động hôn cô ta.
Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay như sắm, tất cả mọi người đều hoan hô, Lệ Yên Nhiên ngọt ngào mỉm cười với Lục Hàn Đình.
Hạ Tịch Quán đứng ở bên ngoài nhìn một màn này, anh hạ mắt hôn lên gò má Lệ Yên Nhiên, tim cô lập tức co rút.
Tầng hơi nước trong suốt trong tròng mắt trong vắt kia ngưng kết thành từng hạt châu nhỏ, nháy mắt sẽ giáng xuống.
Hàng mi dày khẽ run rẩy, Hạ Tịch Quán ngừng nghẹn ngào, cô nhanh chóng ngước mặt, nỗ lực không để nước mắt chảy xuống.
Như vậy vô cùng tốt, anh tìm được hạnh phúc thuộc về mình.
Cô và anh vốn chính là người của hai thế giới, cuộc gặp gỡ ngắn ngủi ở Hải Thành đã khiến họ chệch khỏi trục hoành của mình, hiện tại anh đã quay lại quỹ đạo của cuộc sống mình, kế thừa gia sản kếch xù, trong lòng có mỹ nhân như hoa, mở ra nhân sinh rực rỡ nhất của đệ nhất hậu duệ quý tộc thương giới Đề Đô.
Cô nên vui vẻ.
Hạ Tịch Quán cong đôi môi củ ấu xinh đẹp, nở rộ mỉm cười, nhưng cười cười, nước mắt vẫn chảy xuống.
Trong quãng thời gian này cô không hề dám hồi tưởng, cô đã niêm phong đoạn ký ức ở Hải Thành cất vào kho, nhưng bây giờ hồi ức như thủy triều, mạnh mẽ dâng đến, bao trùm đánh ập cô.
Từng thước ảnh lướt nhanh trong trí óc như cuộn phim, đều là từng khoảnh khắc anh cùng cô ngọt ngào trong nháy mắt.
Là lúc, anh lần đầu tiên gọi cô là Lục phu nhân.
Là lúc, anh lần đầu tiên ép cô vào góc tường hôn.
Là lúc, anh lần đầu tiên vạch mạng che mặt của cô.
Là lúc, anh vì cô chơi Weixin, Weibo, ở phòng livestream tặng quà, anh bóc tôm đất cho cô, vì cô mua trà sữa, nói với cô, hy vọng cô ở cạnh anh chậm rãi lớn lên, chậm rãi già đi.
Cả nhà xem thêm bộ hay không kém Chúc cả nhà vui vẻ!