Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2589
Chương 2589:
Khuôn mặt tuần tú của Lâm Mặc ẩn trong vùng sáng nhạt nhòa, thầy không rõ thân sắc, cậu chỉ nhàn nhạt nhêch môi: “Phải không? Vậy thì thật đáng tiếc, chị tao đã quên mày rồi.”
Trương Hàn không tin, không biết nhớ ra cái gì đó hãn chậm rãi câu môi, chất giọng đè thấp lộ ra vài phần khinh bạc ám muội: “Chị mày thực sự quên tao? Tao đây cả đời quên không được cô ây, quên không được… tiếng thét chói tai kia, giọng nói nhỏ vụn đến đáng thương kêu gào thống khổ ấy, thực sự là… khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, muốn ngừng mà không được.”
Lục Họa cách quá xa, căn bản nghe không được Lâm Mặc và Trương Hàn đaïgh nói cái gì, Lâm Mặc vân luôn không có biểu cảm gì, đến lúc này cậu mới chậm rãi nhâc lên mí mắt, liệc Trương Hàn.
Một giây kế tiếp, bụp một tiếng.
Lâm Mặc giơ tay lên, một nắm tay bền chắc trực tiệp nện lên trên mặt Trương Hàn.
Trương Hàn không tránh, hứng trọn một quyên, hắn ngã lui về phía sau đụng vào trên bàn.
Rượu trên bàn chảy hết, tiếng thủy tỉnh vỡ phá lệ chói tai.
AI Không biết là người nào hét lên: “Đánh nhaul Đánh nhau! Chạy mau!”
Khách trong quán rượu nhân bị giật mình, ai nây đêu nhanh chóng đứng dậy, chạy ùa ra bên ngoài.
Cố Vũ cũng không ngờ đến có sự cố phát sinh, cô kéo lại tay Lục Họa: “Chị Họa Họa, chúng ta đi maul”
Cố Vũ lạnh lẹ, sau khi biết cửa ở đâu, cô bé liền lôi Kéo Lục Họa chuồn êm ra cửa sau.
Lục Họa lảo đảo đuôi theo, vừa chạy, cô vùa quay đầu…
Trương Hàn ăn một quyền, những tên hộ vệ của hắn lúc này muốn lên trước, thế nhưng Trương Hàn quát một câu: “Không có mệnh lệnh của tao, chúng mày ai cũng không được nhúc nhích, chúng mày đều không phải là đối thủ của nó!”
Đám hộ vệ kia nhanh chóng đứng tại chỗ, bất động.
Trương Hàn vươn tay, tùy ý lau lau vệt máu›ở khóe môi một cái, sau đó hắn đứng dậy, quái đản cười nói: “Tiểu tử, nghìn vạn lần phải giấu kỹ chị mày, bằng không, jJao chăng mây chốc sẽ tìm được cô ấy, nói cho cô ây biết, tao nhớ cô ấy, rất nhớ rất nhớ, ha ha.”
Trong cặp mắt phượng của Lâm Mặc dính vào tia máu nhàn nhạt, cậu tiến lên, níu lấy cô áo của Trương Hàn, thanh âm thiếu niên sắc lạnh như dao, trong cổ họng bật ra từng câu chữ đáng sợ: “Tao hồi hận, mây năm Tn dao của tao đã đâm nhằm chỗ”
Nói xong hàn quang trong tay Lâm Mặc lóe lên, lưỡi dao sắc bén tiêm trực tiếp hướng hạ thân Trương Hàn đâm tới.
Trương Hàn chỉ chịu một quyền, tuyệt không thể nhiều hơn nữa, lúc dao đâm tới hắn linh hoạt tránh một cái: “Tiểu tử, ở đây không thể, đâm, bằng không, tao sao làm anh rễ mày được.”
Hàn khí cả người Lâm Mặc quá mức lớn, lúc dao đi qua, trực tiếp vạch trên khuôn. mặt tuần tú của Trương Hàn một vết máu.
Thân thủ Trương Hàn cũng nhanh nhẹn, hơn nữa có chuẩn bị mà đến, hắn từ bên “hông rút ra một con dao quân sự nhỏ, một tay lấy mũi dao đâm vào trong cánh tay phải Lâm Mặc.
Quân áo trên người cả hai lần nữa bị máu tươi nhiễm đỏ.
Mai Khôi đã bị cục diện đầy máu kia hù chạy, ông. chủ hai chân mềm nhũn, trực tiễp ngôi phịch trên mặt đất, còn, bọn họ lại vẫn thế, bọn họ đây là không muốn sống đúng không!
Ác mai Lâm Mặc và Trương Hàn ra đi, hai người năm con dao nhỏ mang máu thở dốc, Trương Hàn tà nịnh cười nói: “Tiểu tử, thực lực chúng ta tương đương, cậu giết không được tôi, tôi chết, cậu cũng phải chết.”
Khuôn mặt tuần tú của Lâm Mặc ẩn trong vùng sáng nhạt nhòa, thầy không rõ thân sắc, cậu chỉ nhàn nhạt nhêch môi: “Phải không? Vậy thì thật đáng tiếc, chị tao đã quên mày rồi.”
Trương Hàn không tin, không biết nhớ ra cái gì đó hãn chậm rãi câu môi, chất giọng đè thấp lộ ra vài phần khinh bạc ám muội: “Chị mày thực sự quên tao? Tao đây cả đời quên không được cô ây, quên không được… tiếng thét chói tai kia, giọng nói nhỏ vụn đến đáng thương kêu gào thống khổ ấy, thực sự là… khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, muốn ngừng mà không được.”
Lục Họa cách quá xa, căn bản nghe không được Lâm Mặc và Trương Hàn đaïgh nói cái gì, Lâm Mặc vân luôn không có biểu cảm gì, đến lúc này cậu mới chậm rãi nhâc lên mí mắt, liệc Trương Hàn.
Một giây kế tiếp, bụp một tiếng.
Lâm Mặc giơ tay lên, một nắm tay bền chắc trực tiệp nện lên trên mặt Trương Hàn.
Trương Hàn không tránh, hứng trọn một quyên, hắn ngã lui về phía sau đụng vào trên bàn.
Rượu trên bàn chảy hết, tiếng thủy tỉnh vỡ phá lệ chói tai.
AI Không biết là người nào hét lên: “Đánh nhaul Đánh nhau! Chạy mau!”
Khách trong quán rượu nhân bị giật mình, ai nây đêu nhanh chóng đứng dậy, chạy ùa ra bên ngoài.
Cố Vũ cũng không ngờ đến có sự cố phát sinh, cô kéo lại tay Lục Họa: “Chị Họa Họa, chúng ta đi maul”
Cố Vũ lạnh lẹ, sau khi biết cửa ở đâu, cô bé liền lôi Kéo Lục Họa chuồn êm ra cửa sau.
Lục Họa lảo đảo đuôi theo, vừa chạy, cô vùa quay đầu…
Trương Hàn ăn một quyền, những tên hộ vệ của hắn lúc này muốn lên trước, thế nhưng Trương Hàn quát một câu: “Không có mệnh lệnh của tao, chúng mày ai cũng không được nhúc nhích, chúng mày đều không phải là đối thủ của nó!”
Đám hộ vệ kia nhanh chóng đứng tại chỗ, bất động.
Trương Hàn vươn tay, tùy ý lau lau vệt máu›ở khóe môi một cái, sau đó hắn đứng dậy, quái đản cười nói: “Tiểu tử, nghìn vạn lần phải giấu kỹ chị mày, bằng không, jJao chăng mây chốc sẽ tìm được cô ấy, nói cho cô ây biết, tao nhớ cô ấy, rất nhớ rất nhớ, ha ha.”
Trong cặp mắt phượng của Lâm Mặc dính vào tia máu nhàn nhạt, cậu tiến lên, níu lấy cô áo của Trương Hàn, thanh âm thiếu niên sắc lạnh như dao, trong cổ họng bật ra từng câu chữ đáng sợ: “Tao hồi hận, mây năm Tn dao của tao đã đâm nhằm chỗ”
Nói xong hàn quang trong tay Lâm Mặc lóe lên, lưỡi dao sắc bén tiêm trực tiếp hướng hạ thân Trương Hàn đâm tới.
Trương Hàn chỉ chịu một quyền, tuyệt không thể nhiều hơn nữa, lúc dao đâm tới hắn linh hoạt tránh một cái: “Tiểu tử, ở đây không thể, đâm, bằng không, tao sao làm anh rễ mày được.”
Hàn khí cả người Lâm Mặc quá mức lớn, lúc dao đi qua, trực tiếp vạch trên khuôn. mặt tuần tú của Trương Hàn một vết máu.
Thân thủ Trương Hàn cũng nhanh nhẹn, hơn nữa có chuẩn bị mà đến, hắn từ bên “hông rút ra một con dao quân sự nhỏ, một tay lấy mũi dao đâm vào trong cánh tay phải Lâm Mặc.
Quân áo trên người cả hai lần nữa bị máu tươi nhiễm đỏ.
Mai Khôi đã bị cục diện đầy máu kia hù chạy, ông. chủ hai chân mềm nhũn, trực tiễp ngôi phịch trên mặt đất, còn, bọn họ lại vẫn thế, bọn họ đây là không muốn sống đúng không!
Ác mai Lâm Mặc và Trương Hàn ra đi, hai người năm con dao nhỏ mang máu thở dốc, Trương Hàn tà nịnh cười nói: “Tiểu tử, thực lực chúng ta tương đương, cậu giết không được tôi, tôi chết, cậu cũng phải chết.”