Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2288
CHương 2288: Vì bị chặn nên nay nhóm phải chuyển qua web mới truyen3.one nhé!
Lúc này hình ảnh vừa chuyển, dưới người anh trống không, bên giường đứng hai người, một đôi thiếu nam thiếu nữ, vô cùng đẹp đôi.
Đường Ngọc ôm Hà Băng, từ trên cao nhìn xuống anh: “Tiêu Thành, đối đãi với con gái đừng thô lỗ như thế, càng là cô gái tốt càng phải dịu dàng đối đãi, người đàn ông không hiểu phong tình như anh căn bản không xứng với Băng Băng. Lúc đầu Băng Băng rất thích anh, thê nhưng đáng tiệc, chính anh đẩy cô ấy ra, vậy bây giờ tôi sẽ không khách khí, Băng Băng là của tôi.”
Nói rồi Đường Ngọc từ từ cúi đầu, hôn lên Hà Băng trong ngực.
Không!
Không muốn!
Diệp Minh trên giường đột nhiên mở mắt ra.
Nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, Diệp Minh từng ngụm từng ngụm thở dốc, lồng ngực to lớn phập phông, trong tròng mắt đỏ tươi, bàn tay xuôi ở bên người còn lôi thành quyền thật chặt, lôi ra một tay đầy mồ hôi.
Chậm rãi buông lỏng bàn tay ra, anh duỗi lưỡi liếm đôi môi mỏng khô ráo, sau đó chậm rãi ngồi dậy.
Khát quá, muốn uống nước.
Anh đứng dậy xuống giường, đứng bên bàn rót cho mình một ly nước.
Cả nhà tải ứng dụng truyện Hola về đọc nhé! Nhóm sẽ lên ở ứng dụng!
Trong bàn tay cầm cái ly, anh đột nhiên nghĩ tới nụ hôn trong mộng kia …
Tư vị kia.
Anh lại mơ tới cô, lại là một hồi mộng Xuân.
Ừ, anh nhớ cô rồi.
Diệp Minh đưa ly tới bên môi, muốn uông nước, thê nhưng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vui sướng của người làm: “Đi thôi, chúng ta mau mau đi xem, đêm nay có vũ hội mặt nạ đó, nam nữ cầm mặt nạ giống nhau có thể nhảy cùng nhau một bản đó.”
Vũ hội mặt nạ?
Diệp Minh buông ly xuống, cô cũng sẽ đi sao?
Anh sốt cao còn chưa lui, thân thể không khỏe, nhưng anh vẫn là nhấc đôi chân dài, mở cửa phòng.
Bên kia, Diệp Linh mạnh mẽ kéo Hà Băng ra khỏi cửa phòng: “Băng Băng, chúng ta mau mau đi thôi, nghe nói vũ hội mặt nạ lần này rất náo nhiệt, em đừng ở trong phòng buồn bực mãi nữa, chúng ta đi ra ngoài chơi một chút đi!”
Hà Băng từ chối: “Em không muốn đi.”
Diệp linh có tính toán riêng của mình, cô tuy rất tức giận, thế nhưng cũng không thể mặc kệ anh trai được! Thần trợ công cô nhất định phải làm, nên vừa rồi cô mua được người làm cố ý ở ngoài cửa phòng Diệp Minh nói chuyện vũ hội mặt nạ, hiện tại cô lại tự mình đến kéo Hà Băng đi, cô muốn tạo cơ hội.
“Ai nha Băng Băng, em coi như theo chị đi chơi đi, chúng ta đi nhanh một chút.”
Diệp Linh không nói lời nào lôi Hà Băng đi.
Diệp Minh đi tới vũ hội mặt nạ, nhưng anh không đi vào, mà đứng ở một góc tối hẻo lánh không người.
Anh không thể lộ diện, không tham gia vũ hội, e rằng anh càng chớ nên qua đây.
Từ lúc nào trở nên mất khống chế như thế, nếu như anh luôn không tỉnh táo nhiều năm như vậy, chỉ sợ anh đã chết đến mấy trăm lần rồi.
Lúc này hình ảnh vừa chuyển, dưới người anh trống không, bên giường đứng hai người, một đôi thiếu nam thiếu nữ, vô cùng đẹp đôi.
Đường Ngọc ôm Hà Băng, từ trên cao nhìn xuống anh: “Tiêu Thành, đối đãi với con gái đừng thô lỗ như thế, càng là cô gái tốt càng phải dịu dàng đối đãi, người đàn ông không hiểu phong tình như anh căn bản không xứng với Băng Băng. Lúc đầu Băng Băng rất thích anh, thê nhưng đáng tiệc, chính anh đẩy cô ấy ra, vậy bây giờ tôi sẽ không khách khí, Băng Băng là của tôi.”
Nói rồi Đường Ngọc từ từ cúi đầu, hôn lên Hà Băng trong ngực.
Không!
Không muốn!
Diệp Minh trên giường đột nhiên mở mắt ra.
Nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, Diệp Minh từng ngụm từng ngụm thở dốc, lồng ngực to lớn phập phông, trong tròng mắt đỏ tươi, bàn tay xuôi ở bên người còn lôi thành quyền thật chặt, lôi ra một tay đầy mồ hôi.
Chậm rãi buông lỏng bàn tay ra, anh duỗi lưỡi liếm đôi môi mỏng khô ráo, sau đó chậm rãi ngồi dậy.
Khát quá, muốn uống nước.
Anh đứng dậy xuống giường, đứng bên bàn rót cho mình một ly nước.
Cả nhà tải ứng dụng truyện Hola về đọc nhé! Nhóm sẽ lên ở ứng dụng!
Trong bàn tay cầm cái ly, anh đột nhiên nghĩ tới nụ hôn trong mộng kia …
Tư vị kia.
Anh lại mơ tới cô, lại là một hồi mộng Xuân.
Ừ, anh nhớ cô rồi.
Diệp Minh đưa ly tới bên môi, muốn uông nước, thê nhưng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vui sướng của người làm: “Đi thôi, chúng ta mau mau đi xem, đêm nay có vũ hội mặt nạ đó, nam nữ cầm mặt nạ giống nhau có thể nhảy cùng nhau một bản đó.”
Vũ hội mặt nạ?
Diệp Minh buông ly xuống, cô cũng sẽ đi sao?
Anh sốt cao còn chưa lui, thân thể không khỏe, nhưng anh vẫn là nhấc đôi chân dài, mở cửa phòng.
Bên kia, Diệp Linh mạnh mẽ kéo Hà Băng ra khỏi cửa phòng: “Băng Băng, chúng ta mau mau đi thôi, nghe nói vũ hội mặt nạ lần này rất náo nhiệt, em đừng ở trong phòng buồn bực mãi nữa, chúng ta đi ra ngoài chơi một chút đi!”
Hà Băng từ chối: “Em không muốn đi.”
Diệp linh có tính toán riêng của mình, cô tuy rất tức giận, thế nhưng cũng không thể mặc kệ anh trai được! Thần trợ công cô nhất định phải làm, nên vừa rồi cô mua được người làm cố ý ở ngoài cửa phòng Diệp Minh nói chuyện vũ hội mặt nạ, hiện tại cô lại tự mình đến kéo Hà Băng đi, cô muốn tạo cơ hội.
“Ai nha Băng Băng, em coi như theo chị đi chơi đi, chúng ta đi nhanh một chút.”
Diệp Linh không nói lời nào lôi Hà Băng đi.
Diệp Minh đi tới vũ hội mặt nạ, nhưng anh không đi vào, mà đứng ở một góc tối hẻo lánh không người.
Anh không thể lộ diện, không tham gia vũ hội, e rằng anh càng chớ nên qua đây.
Từ lúc nào trở nên mất khống chế như thế, nếu như anh luôn không tỉnh táo nhiều năm như vậy, chỉ sợ anh đã chết đến mấy trăm lần rồi.