Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2152
Chương 2152:
Thế nhưng, anh hiện tại tự tay đập nát tất cả, để cô hiểu thật rõ vẫn luôn là tự cô đa tình.
Giờ khắc này cô thực sự động sát ý, muốn mạng anh.
Nhưng…
Tiêu Thành đang đợi cô bóp cò súng, anh từng nói, mạng của anh chính là của cô, đây tuyệt đối không phải trò đùa, nhưng, nòng súng đặt nơi tim chậm rãi rút lui, Tô Tiểu Đường thu tay mình lại.
Mưa càng lúc càng lớn, tựa như thác lũ xối ướt cả hai, Tiêu Thành ngước mắt nhìn, bàn tay cầm súng của Tô Tiểu Đường đã vô lực rũ xuống bên người, trên mặt cô ướt đẫm, không biết là nước mưa, hay là nước mắt vẫn luôn kiềm nén.
Tô Tiểu Đường nhìn anh, gần từng chữ: “Tiêu Thành, tôi không bao giờ muốn gặp anh nữa!”
Nói xong, bóng người cô nhanh chóng biến mất dưới cơn mưa đêm, biến mắt trong tầm mắt của anh, cũng biến mất trong sinh mệnh của anh.
Một đêm này, Tiêu Thành thật lâu đứng lặng tại chỗ, không nhúc nhích, anh biết lúc này cô đi thật.
Về sau, trên đời sẽ không có một Tô Tiểu Đường nào nữa.
Lần gặp mặt ngắn ngủi giữa hai người tựa như một giấc mộng, cô đã từng kinh diễm trong mắt anh, từng cùng anh kề vai đi về phía trước, đã từng lưu lại một ngọn đèn sáng mỗi khi anh về nhà, càng từng cho anh khoái cảm thực cốt tri vị, cô là người phụ nữ đầu tiên, cũng là người phụ nữ duy nhât của anh.
Mấy năm nay, ngoại trừ cô độc và tín ngưỡng, cũng từng có được cô.
Bởi vì cô, anh hưởng qua tham dục, sinh ra lòng tham, khát vọng có được và hy vọng về một vĩnh viễn quá đỗi xa vời. Anh bắt đầu hiểu được, hóa ra đây chính là yêu sân ly biệt của thế gian.
Đau không?
Đương nhiên đau chứ.
Thế nhưng anh cũng vô cùng rõ ràng, Dương Kim Đậu nói rất đúng, anh không phải sống vì chính mình, không cho cô được tương lai.
Về sau lại gặp nhau, chỉ e cô đã là thiên là người phụ nữ duy nhât của anh.
Mấy năm nay, ngoại trừ cô độc và tín ngưỡng, cũng từng có được cô.
Bởi vì cô, anh hưởng qua tham dục, sinh ra lòng tham, khát vọng có được và hy vọng về một vĩnh viễn quá đỗi xa vời. Anh bắt đầu hiểu được, hóa ra đây chính là yêu sân ly biệt của thế gian.
Đau không?
Đương nhiên đau chứ.
Thế nhưng anh cũng vô cùng rõ ràng, Dương Kim Đậu nói rất đúng, anh không phải sống vì chính mình, không cho cô được tương lai.
Về sau lại gặp nhau, chỉ e cô đã là thiên kim tỏa sáng nhât, bên người phôn hoa tựa cẩm, hoa tươi vờn quanh, trừ anh ra, cũng sẽ không bao giờ có người nào biết cô từng là Tô Tiểu Đường.
Tô Tiểu Đường, tạm biệt.
Tình yêu của Tiêu Thành và Tô Tiểu Đường làm cho Diệp Linh thổn thức không ngớt, nhưng Diệp Linh không làm được cái gì, kỳ thực không làm gì là cách an toàn với mọi người, vì vậy Cố Dạ Cần mang theo Diệp Linh lại bay trở về trấn nhỏ ở Giang Nam.
Ở trong trấn nhỏ kia, cái bụng Diệp Linh mỗi một ngày lớn lên, rất nhanh năm tháng đã đi qua, ngày sinh dự tính đã đên.
Hạ Tịch Quán đang điều chỉnh lịch làm việc của mình, Diệp Linh sinh, cô nhất định phải muốn đích thân mỗ chính.
Thế nhưng, anh hiện tại tự tay đập nát tất cả, để cô hiểu thật rõ vẫn luôn là tự cô đa tình.
Giờ khắc này cô thực sự động sát ý, muốn mạng anh.
Nhưng…
Tiêu Thành đang đợi cô bóp cò súng, anh từng nói, mạng của anh chính là của cô, đây tuyệt đối không phải trò đùa, nhưng, nòng súng đặt nơi tim chậm rãi rút lui, Tô Tiểu Đường thu tay mình lại.
Mưa càng lúc càng lớn, tựa như thác lũ xối ướt cả hai, Tiêu Thành ngước mắt nhìn, bàn tay cầm súng của Tô Tiểu Đường đã vô lực rũ xuống bên người, trên mặt cô ướt đẫm, không biết là nước mưa, hay là nước mắt vẫn luôn kiềm nén.
Tô Tiểu Đường nhìn anh, gần từng chữ: “Tiêu Thành, tôi không bao giờ muốn gặp anh nữa!”
Nói xong, bóng người cô nhanh chóng biến mất dưới cơn mưa đêm, biến mắt trong tầm mắt của anh, cũng biến mất trong sinh mệnh của anh.
Một đêm này, Tiêu Thành thật lâu đứng lặng tại chỗ, không nhúc nhích, anh biết lúc này cô đi thật.
Về sau, trên đời sẽ không có một Tô Tiểu Đường nào nữa.
Lần gặp mặt ngắn ngủi giữa hai người tựa như một giấc mộng, cô đã từng kinh diễm trong mắt anh, từng cùng anh kề vai đi về phía trước, đã từng lưu lại một ngọn đèn sáng mỗi khi anh về nhà, càng từng cho anh khoái cảm thực cốt tri vị, cô là người phụ nữ đầu tiên, cũng là người phụ nữ duy nhât của anh.
Mấy năm nay, ngoại trừ cô độc và tín ngưỡng, cũng từng có được cô.
Bởi vì cô, anh hưởng qua tham dục, sinh ra lòng tham, khát vọng có được và hy vọng về một vĩnh viễn quá đỗi xa vời. Anh bắt đầu hiểu được, hóa ra đây chính là yêu sân ly biệt của thế gian.
Đau không?
Đương nhiên đau chứ.
Thế nhưng anh cũng vô cùng rõ ràng, Dương Kim Đậu nói rất đúng, anh không phải sống vì chính mình, không cho cô được tương lai.
Về sau lại gặp nhau, chỉ e cô đã là thiên là người phụ nữ duy nhât của anh.
Mấy năm nay, ngoại trừ cô độc và tín ngưỡng, cũng từng có được cô.
Bởi vì cô, anh hưởng qua tham dục, sinh ra lòng tham, khát vọng có được và hy vọng về một vĩnh viễn quá đỗi xa vời. Anh bắt đầu hiểu được, hóa ra đây chính là yêu sân ly biệt của thế gian.
Đau không?
Đương nhiên đau chứ.
Thế nhưng anh cũng vô cùng rõ ràng, Dương Kim Đậu nói rất đúng, anh không phải sống vì chính mình, không cho cô được tương lai.
Về sau lại gặp nhau, chỉ e cô đã là thiên kim tỏa sáng nhât, bên người phôn hoa tựa cẩm, hoa tươi vờn quanh, trừ anh ra, cũng sẽ không bao giờ có người nào biết cô từng là Tô Tiểu Đường.
Tô Tiểu Đường, tạm biệt.
Tình yêu của Tiêu Thành và Tô Tiểu Đường làm cho Diệp Linh thổn thức không ngớt, nhưng Diệp Linh không làm được cái gì, kỳ thực không làm gì là cách an toàn với mọi người, vì vậy Cố Dạ Cần mang theo Diệp Linh lại bay trở về trấn nhỏ ở Giang Nam.
Ở trong trấn nhỏ kia, cái bụng Diệp Linh mỗi một ngày lớn lên, rất nhanh năm tháng đã đi qua, ngày sinh dự tính đã đên.
Hạ Tịch Quán đang điều chỉnh lịch làm việc của mình, Diệp Linh sinh, cô nhất định phải muốn đích thân mỗ chính.