Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2120
Chương 2120:
Mãi đến khi cánh cổng kia đóng lại, bố Vương mới thở ra một hơi thật dài, ông ta cảm giác quần áo trên người mình đã ướt đẫm, có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
“Bối” Vương Hạo và Vương Ny Nhi uất ức nhìn bố Vương.
Bô Vương lạnh lùng phât tay áo: “Còn ngây ở chỗ này làm cái gì, về nhàiI”
Vương Hạo và Vương Ny Nhi y theo rập khuôn đi theo phía sau bố Vương, Vương Hạo thực sự nhịn không được, cho nên nhỏ giọng hỏi: “Bố, tại sao hình như bồ rất sợ A Sinh kia, A Sinh chỉ là thằng tài xế, không có tiền không có thân phận, bố sợ hắn làm cái gì?”
“Câm miệng!” Bố Vương hung hăng trợn mắt nhìn Vương Hạo, thấp giọng nói: “Mày có biết thân phận của A Sinh kia là gì không, anh ta chính là… Có Dạ Cần! Cố Dạ Cần đó!”
Có Dạ Cần!
Vương Hạo nghe nói qua Cố gia, nhất là thủ phủ Tứ Cửu Thành – Cố Dạ Cần, nghe nói anh tuấn mỹ vô song, lạnh lùng sát phạt, là đại danh từ cho tiền tài, quyền thế, địa vị, đế vương trẻ tuổi một đời thương giới.
A Sinh kia lại chính là… Cố Dạ Cẩn!
Chân Vương Hạo mềm nhữn, thiếu chút nữa ngồi liệt trên mặt đắt.
Vương Ny Nhi khiếp sợ há to miệng, ả còn tưởng rằng A Sinh chỉ là một thằng nghèo túng, không nghĩ tới thằng nghèo đó lại là thủ phủ đại nhân quyền khuynh một phương.
Mấy ngày trước ả còn cầm một cái túi LV muôn bao nuôi vị thủ phủ đại nhân này, Vương Ny Nhi đã cảm thấy…
chuyện này đủ để ả khoe khoang cả đời, đây cũng tính là truyền kỳ cả đời của ả.
Lúc này điện thoại của bố Vương vang lên, điện thoại tới.
“Alo.” Bố Vương nhận nghe điện thoại.
Bên kia không biết nói những gì, cả người bố Vương cứng đờ, điện thoại trực tiếp từ trong tay rớt xuống đất, rơi VỠ vụn.
“Bố, bố sao vậy?”
Bố Vương lập tức ngồi phịch ở trên mặt đất, nước mắt lã chã rơi xuống, ông ta kêu khóc đập đất gào to – trời muốn giết tao àI Mấy thím và đám nhóc thấy chuyện này đã giải quyết thuận lợi rồi, trong lòng mọi người đối với A Sinh và Diệp Linh càng thêm cảm kích.
“Chúng ta phải cảm ơn A Sinh và Linh Linh thật tốt, nếu như không có bọn họ, chúng ta bây giờ không biết sẽ thế nào.”
“Các bà nói A Sinh này rốt cuộc là nhân vật nào, tôi cảm thấy cậu ta không phải đơn giản là tài xế đâu.”
Lúc này một chiếc xe sang trọng chạy nhanh đến, thư ký riêng của Cố Dạ Cần từ xe sang bước xuống: “Chào mọi người, có một việc cân báo cho mọi người biết, chủ vườn Vương gia ở đây hôm nay sẽ dời khỏi nơi đây, chúng tôi muốn ký một phần hợp đồng mới với mọi người, sẽ miễn trừ tất cả tiền thuê của mọi người, biến phòng ốc sân vườn nơi này thành tài sản cá nhân của mọi người.”
Cái gì?
Mọi người cứng đò tại chỗ, bọn họ hoàn toàn hoài nghi mình nghe lầm, làm sao có thể?
“Chuyện này là thật ư?”
Thư ký riêng mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên là thật, đây là hợp đồng, mọi người có thể ký tên ngay bây giờ.”
Mọi người nhận lây hợp đông, sau đó lật đến trang cuối cùng, chỉ thấy trên một trang cuối cùng đóng dấu con dấu của tập đoàn Cố thị, phía dưới cùng còn có một chữ ký viết tay, chủ tịch tập đoàn Có thị – Cố Dạ Cần.
Mãi đến khi cánh cổng kia đóng lại, bố Vương mới thở ra một hơi thật dài, ông ta cảm giác quần áo trên người mình đã ướt đẫm, có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
“Bối” Vương Hạo và Vương Ny Nhi uất ức nhìn bố Vương.
Bô Vương lạnh lùng phât tay áo: “Còn ngây ở chỗ này làm cái gì, về nhàiI”
Vương Hạo và Vương Ny Nhi y theo rập khuôn đi theo phía sau bố Vương, Vương Hạo thực sự nhịn không được, cho nên nhỏ giọng hỏi: “Bố, tại sao hình như bồ rất sợ A Sinh kia, A Sinh chỉ là thằng tài xế, không có tiền không có thân phận, bố sợ hắn làm cái gì?”
“Câm miệng!” Bố Vương hung hăng trợn mắt nhìn Vương Hạo, thấp giọng nói: “Mày có biết thân phận của A Sinh kia là gì không, anh ta chính là… Có Dạ Cần! Cố Dạ Cần đó!”
Có Dạ Cần!
Vương Hạo nghe nói qua Cố gia, nhất là thủ phủ Tứ Cửu Thành – Cố Dạ Cần, nghe nói anh tuấn mỹ vô song, lạnh lùng sát phạt, là đại danh từ cho tiền tài, quyền thế, địa vị, đế vương trẻ tuổi một đời thương giới.
A Sinh kia lại chính là… Cố Dạ Cẩn!
Chân Vương Hạo mềm nhữn, thiếu chút nữa ngồi liệt trên mặt đắt.
Vương Ny Nhi khiếp sợ há to miệng, ả còn tưởng rằng A Sinh chỉ là một thằng nghèo túng, không nghĩ tới thằng nghèo đó lại là thủ phủ đại nhân quyền khuynh một phương.
Mấy ngày trước ả còn cầm một cái túi LV muôn bao nuôi vị thủ phủ đại nhân này, Vương Ny Nhi đã cảm thấy…
chuyện này đủ để ả khoe khoang cả đời, đây cũng tính là truyền kỳ cả đời của ả.
Lúc này điện thoại của bố Vương vang lên, điện thoại tới.
“Alo.” Bố Vương nhận nghe điện thoại.
Bên kia không biết nói những gì, cả người bố Vương cứng đờ, điện thoại trực tiếp từ trong tay rớt xuống đất, rơi VỠ vụn.
“Bố, bố sao vậy?”
Bố Vương lập tức ngồi phịch ở trên mặt đất, nước mắt lã chã rơi xuống, ông ta kêu khóc đập đất gào to – trời muốn giết tao àI Mấy thím và đám nhóc thấy chuyện này đã giải quyết thuận lợi rồi, trong lòng mọi người đối với A Sinh và Diệp Linh càng thêm cảm kích.
“Chúng ta phải cảm ơn A Sinh và Linh Linh thật tốt, nếu như không có bọn họ, chúng ta bây giờ không biết sẽ thế nào.”
“Các bà nói A Sinh này rốt cuộc là nhân vật nào, tôi cảm thấy cậu ta không phải đơn giản là tài xế đâu.”
Lúc này một chiếc xe sang trọng chạy nhanh đến, thư ký riêng của Cố Dạ Cần từ xe sang bước xuống: “Chào mọi người, có một việc cân báo cho mọi người biết, chủ vườn Vương gia ở đây hôm nay sẽ dời khỏi nơi đây, chúng tôi muốn ký một phần hợp đồng mới với mọi người, sẽ miễn trừ tất cả tiền thuê của mọi người, biến phòng ốc sân vườn nơi này thành tài sản cá nhân của mọi người.”
Cái gì?
Mọi người cứng đò tại chỗ, bọn họ hoàn toàn hoài nghi mình nghe lầm, làm sao có thể?
“Chuyện này là thật ư?”
Thư ký riêng mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên là thật, đây là hợp đồng, mọi người có thể ký tên ngay bây giờ.”
Mọi người nhận lây hợp đông, sau đó lật đến trang cuối cùng, chỉ thấy trên một trang cuối cùng đóng dấu con dấu của tập đoàn Cố thị, phía dưới cùng còn có một chữ ký viết tay, chủ tịch tập đoàn Có thị – Cố Dạ Cần.