Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 448-452
Chương 448: Lục Tư Tước Đến Hải Thành
Trong mi mắt tinh xảo tràn ra ý vui mừng bất ngờ, Hạ Tịch Quán ngắng đầu nhìn hướng ông chủ: “Ông chủ, không phải tôi gọi mì xào trứng à, sao lại có cả tôm đất, hơn nữa còn được lột vỏ.” Trước đây cô và Diệp Linh tới khu này ăn tôm đất, mặc dù phải tự tay lột vỏ ăn mới ngon, nhưng lột một lúc sẽ thấy mỏi tay, lúc đó cô và Diệp Linh đều thề khẩn về sau phải tìm được một anh bạn trai lột tôm cho mình.
Ông chủ cười cười xấu hồ: “Hôm nay… tiệm chúng tôi có hoạt động, gọi mì xào đều tặng thêm tôm đất.” Tốt như vậy sao? Vậy cô cũng may quá đó chứ? Hạ Tịch Quán vui vẻ ăn.
Nghiêm Kiên ở bên nhìn bộ dáng ăn ngon của cô gái, đúng rồi, có thể không ăn ngon ư, tôm siêu cấp sang xào với mỳ, trên mìcòn rải đầy thịt tôm, còn chẳng tìm thấy được mì đâu.
Ông chủ kia lúc đi vào phòng bếp còn hiếu kỳ nhìn Lục Hàn Đình, đại khái là anh ta làm sao cũng nghĩ không thông vị tổng tài bá đạo trong truyền thuyết vậy mà cũng sẽ tự tay lột vỏ tôm.
Đúng vậy, Nghiêm Kiên theo Lục Hàn Đình nhiều năm như thế, cũng là lần đầu tiên chứng kiến chủ tịch nhà mình bóc tôm.
Lục Hàn Đình nhìn Hạ Tịch Quán ăn mì, trong tròng mắt thâm thúy lộ ra vẻ cưng chiều mềm mại, lúc này điện thoại trong túi anh vang lên, có người gọi.
Lục Hàn Đình lấy điện thoại ra nhìn, tên người gọi hiện lên Lục Tư Tước.
Lục Tư Tước gọi điện thoại tới! Nghiêm Kiên nhìn mà lòng thon thót, anh ta đương nhiên biết Lục Tư Tước là bố chủ tịch nhà mình, chỉ là quan hệ cha con đã xa cách hời hợt đến thế này, ngay cả tên người gọi tới cũng chỉ hiện tên họ.
Lục Hàn Đình tới Hải Thành bảy năm rồi, đây là tới cú điện thoại đầu tiên mà Lục Tư Tước gọi từ Đề Đô.
Nét mặt Lục Hàn Đình không có chuyển sóng gì lớn, anh đưa tay trực tiếp đem ngắt cuộc gọi kia.
Không tiếp.
Nghiêm Kiên: “…” Được rồi, trên đời này dám treo điện thoại của Lục Tư Tước điện chỉ có chủ tịch nhà mình.
Nghiêm Kiên thật muốn nói một câu, chủ tịch, tiếp một chút cũng không làm trễ nãi việc “hộ hoa sứ giả(“)” của anh đâu, nói không chừng bó anh gọi anh về nhà kế thừa gia sản đấy! (*) Hộ hoa sứ giả: Dựa theo sự tích người bảo vệ hoa, ở đây ý chỉ Lục Hàn Đình chỉ chú tâm để ý đến Hạ Tịch Quán.
Lục Hàn Đình ra ngoài một lúc, lúc trở lại trong tay đã có thêm cốc trà sữa.
Hạ Tịch Quán đang trả tiền, lúc đi ra cô đã chuẩn bị xong tiền giấy, lúc ông chủ đang tìm tiền thối Lục Hàn Đình đi tới, đặt trà sữa đặt lên quây.
Ông chủ nhanh chóng tự tay đem trà sữa giao cho Hạ Tịch Quán: “Hôm nay tiệm chúng tôi còn có hoạt động khác, hóa đơn đủ 20 tệ sẽ tặng một ly trà sữa.” Ông chủ cảm giác mình đã đạt đến trình nói khoác lác cũng không lắp bắp rồi, quả nhiên làm việc cho tổng tài bá đạo, cả người đều trở nên cơ trí.
Hạ Tịch Quán cảm thấy hôm nay vận khí tốt đến mức có thể đi mua vé số rồi, cô nói cảm ơn với ông chủ, sau đó cầm lấy trà sữa đâm ống hút vào, uống một ngụm.
Nghiêm Kiên đoán được suy nghĩ của Hạ Tịch Quán, trong lòng anh ta nghĩ, phu nhân à, cô đừng nên mua vé số, bởi vì cô mua sẽ trúng giải đặc biệt đấy.
Nghiêm Kiên nhìn thoáng qua ly trà sữa kia, trà sữa trân châu khoai môn, là vị trà sữa rất hot trên mạng, chủ tịch đúng là càng ngày càng rành máy thứ này.
Hạ Tịch Quán cảm thấy trà sữa uống rất ngon, cô đã nếm ra vị trà sữa khoai môn này, ly này phải có giá hơn 30 tệ nhỉ.
Một chén tôm đất cũng đã 21 tệ, còn tặng một ly trà sữa hơn 30 tệ, ông chủ làm vậy không lỗ sao? Hạ Tịch Quán đi ra ngoài, Lục Hàn Đình tiếp tục đi theo, lúc này bên tai truyền đến tiếng còi “bíp bíp” của ô tô.
Lục Hàn Đình ngắng đầu, lúc này ven đường đậu một chiếc Limo sang trọng, thân xe ánh lên ánh sáng lạnh lùng sang trọng, như là xe của đế vương hạ xuống chốn Hải Thành này, biển số xe trước mặt là của Đé Đô, có biển số này có thể đi được khắp Đề Đô.
Chương 449: Cô Nhớ Lão Phu Nhân
Chiếc Limo sang trọng cứ yên lặng đậu ở bên đường như vậy, cửa sổ không trượt xuống, tắm phim xe hơi che phủ nên không thể thấy được bên trong.
Nhưng, dường như có một đôi mắt thâm thúy nhìn qua cửa số xe, vẻ bình tĩnh điềm nhiên lại mang đến khí thế uy hiếp mạnh mẽ, khiến tim người không khỏi đập rộn, muốn quỳ lạy.
Người sang đường đi qua đều bị chiếc xe cao cấp bậc nhất này thu hút mà rối rít nhìn sang.
Lục Hàn Đình nhìn chiếc xe sang trọng kia, anh biết bên trong đó là ai, cũng biết ai đến, chiếc xe kia ắt hẳn đã sớm đến, luôn đi theo anh.
Đuôi mắt hẹp dài Lục Hàn Đình xuyên thấu qua tắm màng nhỏ ở cửa xe, anh như thấy được người ở bên trong, người bên trong cũng đnag nhìn anh, bốn mắt chạm nhau.
Sau một lát, Lục Hàn Đình nhàn nhạt dời mắt đi, anh tiếp tục đi sau lưng Hạ Tịch Quán.
Trong chiếc xe sang trọng, tài xế riêng liếc nhìn qua kính chiếu hậu, sau đó cung kính hỏi nhỏ: “Thưa ông, chúng ta có cần đi theo thiếu gia nữa không ạ?” Người đàn ông ngồi phía sau ẩn trong ánh sáng mờ tối, mấy giây sau mới nhàn nhạt mở miệng: “Không cần, đến U Lan Uyễn thăm lão phu nhân.” “Vâng thưa ông.” Hạ Tịch Quán lại đi một đoạn đường, đi qua nơi cô quen thuộc, rất nhanh, bướ chân của cô chậm rãi ngừng lại, không đi nữa.
Thật ra cô cũng không biết mình muốn đi đâu, nhưng lúc đứng ở chỗ này, cô mới biết được chính mình muốn đi đâu, nơi đây là đường về U Lan Uyễn.
Cô muốn đến U Lan Uyên nhìn một chút.
Nếu như nói hai mươi năm đầu tiên của cuộc đời mình, cô dùng thời gian một bữa trưa đi nhớ lại một nửa của mình, vậy nửa sau kia cô khiến cô lưu luyến không muốn xa rời Hải Thành đều ở trong U Lan Uyễn này.
Cô vậy mà lại bắt tri bất giác lại đi tới chốn này.
Hạ Tịch Quán ngừng lại, không đi thêm về trước nữa, cô nhớ, thực ra cô rất nhớ lão phu nhân, lão phu nhân là thật lòng thương yêu của cô, đã lâu cô không gặp bà, trước khi rời khỏi Hải Thành này, cô vẫn muốn đi thăm lão phu nhân một chút.
Thế nhưng cô không dám đi, thứ nhất là bởi vì mắt cô nhìn không thấy, thứ hai là sợ… chạm mặt Lục Hàn Đình.
Từ sau khi ly hôn, anh liền biến mắt trong tầm mắt cô, biến mắt sạch sẽ.
Hạ Tịch Quán tìm một cái ghế dài ngồi xuống, hai tay nhỏ bé chống lên ghé, hai chân chéo lại cách mặt đất, đôi chân lắc lư qua lại trên không trung, cô lại xuất thần.
Lục Hàn Đình đứng cách cô không xa nhìn cô, thật ra anh biết sớm hơn cô, cô không nhìn thấy nên cứ một mực đi đến hướng về U Lan Uyền.
Hiện tại cô bé có chút buồn bã, buổi sáng tâm trạng còn rất tốt đột nhiên lại âm u, cô chậm rãi đung đưa chân, ngắn người nhìn chằm chằm một chỗ.
Vết thương trong lòng Lục Hàn Đình dường như lại bị chạm đến, xé rách, đau đến mức anh phải thở dốc từng ngụm từng ngụm, bàn tay to xuôi ở bên người siết chặt rồi buông lỏng ra, sau đó lại siết chặt, cứ khốn đồn giãy dụa mãi trong lòng.
Anh không có cách nào tiền lên, bởi vì anh đã nói, sẽ để cô đi.
Hạ Tịch Quán không đi nơi khác, cô ngồi trên chiếc ghế dài ấy suốt một buỏi chiều, rất nhanh thì đã đến đêm, rất nhiều bạn nhỏ cười nói chạy tới, ở đó thả pháo hoa.
Đùng đùng.
Hạ Tịch Quán tuy không nhìn thấy, nhưng cô nghe được tiếng pháo hoa nỗ vang.
Tâm trạng đang ủ dột cũng bị lây nhiễm, cô đứng lên, đến cạnh đám bạn nhỏ kia.
Lúc này cô cảm giác một bàn tay duỗi tới, còn đưa tới đồ giống hệt vậy, cô vươn ngón tay trắng nõn của mình nhận lấy, là một ít gốc pháo hoa.
Chương 450: Hai Người Họ Làm Gì Trong Phòng
Đôi mắt trống rỗng của cô trong nháy mắt có lại tiêu cự, thế giới tối đen lúc nãy nhanh chóng khôi phục ánh sáng.
Hạ Tịch Quán cúi đầu nhìn, gốc pháo hoa trong tay tí tách nở rộ, tỏa ra lửa đỏ như là mưa sao băng sáng chói, thắp sáng cả thế giới của cô.
Nhưng cô không có tâm tình xem pháo hoa, mà là đứng ở tại chỗ nhìn xa xa khắp nơi, vừa rồi, cô cảm giác… Lục Hàn Đình tới, anh đang ở bên cạnh cô! Gốc pháo hoa này cũng là anh cho.
Nhưng nhìn một vòng, cô cũng không thấy được bóng hình cao lớn của anh.
Lúc này một bạn nhỏ đưa một gốc pháo hoa tới: “Chị ơi, chị còn muốn chơi không?” Tim Hạ Tịch Quán lập tức trùng xuống, à, hóa ra anh không đến.
Cô vẫn còn đang chờ mong cái gì? Hạ Tịch Quán cảm giác bản thân thật nực cười.
Đêm nay Hạ Tịch Quán không về Túy Ngọc Hoan, mà cô tìm một khách sạn thuê phòng, đi một ngày đường, cô đồ đầy hoa hồng vào bồn tắm Vé máy bay là chiều mai, tối nay là đêm cuối cùng cô ở Hải Thành.
Hạ Tịch Quán ngâm nước tắm, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Song Song: “Giờ cô có thể đưa chậu hoa Mạn Đà La cho tôi không, tôi ở khách sạn Thiên Châu số một.” Song song biết cô phải rời khỏi nơi này liền ôm cô khóc thật lâu, còn tuyên bố muốn đến Đé Đô tìm cô chơi, cô vừa gửi tin nhắn cô ấy đã hồi âm: “Không có gì, Quán Quán, chờ tôi nhé.” Hạ Tịch Quán sấy khô tóc, rất nhanh tiếng chuông cửa vang lên, có người tới.
Tốc độ của Song Song thật nhanh.
Hạ Tịch Quán đi tới mở cửa phòng: “Song Song, sao cô lại nhanh như… thế… Lục Tử Tiễn, sao anh lại tới đây?” Ngoài cửa không phải Song Song, mà là Lục Tử Tiễn.
Trong tay Lục Tử Tiễn mang theo một cái túi, đôi mắt đen trong vắt rơi vào khuôn mặt nhỏ mềm của cô.
Hạ Tịch Quán lúc này mới ý thức được bản thân vừa tắm xong không đeo mạng che mặt, khuôn mặt lớn chừng bàn tay của cô bị hơi nước nóng làm ửng hồng, ngũ quan tuyệt lệ và đôi mắt trong veo, môi anh đào đỏ mọng nho nhỏ ướt át, trên người còn quấn áo choàng tắm màu trắng của khách sạn, tỏa ra mùi hương thiếu nữ, làm rung động lòng người, câu hồn thần sắc.
Lục Tử Tiễn là lần thứ hai nhìn dáng vẻ thật của cô, anh đưa tay, ngón tay xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Lục Hàn Đình đứng cách đó không xa nhìn, anh nhìn đôi tuần nam mỹ nữ ở đấy, Lục Tử Tiễn động tình xoa khuôn mặt nhỏ xinh của cô, Hạ Tịch Quán lại sợ mát hồn, đôi mắt trong veo hệt như chú nai chạy loạn, lập tức tránh đi, trực tiếp muốn đóng cửa.
Lục Hàn Đình liền suy nghĩ, ngày hôm qua cặp mắt hầu gái kia cũng có vẻ hoảng loạn như chú nai con, nhưng cô ta không phải Hạ Tịch Quán, sẽ không khiến anh có loại xúc động muốn đè cô xuống chiếc giường mềm mại, hung hăng cắn xé cô.
Lúc này Lục Tử Tiễn đặt tay trên ván cửa, bá đạo giữ chặt, không cho cô đóng.
Hạ Tịch Quán ngước mắt, trong lúc đó có chút kinh ngạc, mà thân hình to lớn của Lục Tử Tiễn đã nghiêng vào phòng, đóng cửa phòng lại.
Lục Hàn Đình trơ mắt nhìn tắm cửa phòng kia khép lại trước mắt mình, cảnh cuối cùng anh thấy là Lục Tử Tiễn dùng lưng đóng cửa lại, Hạ Tịch Quán lui về phía sau một bước, đôi mắt đen láy ươn ướt dưới ánh đèn vàng nhìn Lục Tử Tiễn, hình ảnh vô cùng dẫn dắt người ta mơ màng.
“Lục tổng, đây thẻ mở cửa phòng của anh.” Lúc này Nghiêm Kiên đi tới đưa thẻ mở cửa phòng tới.
Lục Hàn Đình không nhận, anh chỉ là đóng rồi khép môi mỏng, giọng nói khàn khàn lành lạnh: “Anh nói, hai người họ sẽ làm gì trong phòng ?”
Chương 451: Em Vẫn Chưa Buông Được Lục Hàn Đình
Cái gì?
Nghiêm Kiên hơi đờ ra, bởi vì anh ta vừa đi qua, không thấy được Lục Tử Tiễn vào phòng Hạ Tịch Quán.
Nghiêm Kiên nhìn chủ tịch nhà mình, chỉ thấy khuôn mặt tuần tú của chủ tịch mây đen bao phủ, quanh thân tản ra hơi thở tối tăm rét lạnh, khiến người ta sợ hãi.
“Lục tổng, anh vẫn ổn chứ, nếu không tôi ở lại với anh nhé?” Nghiêm Kiên luôn cảm thấy chủ tịch nhà mình đây là cực lực ẩn nhãn, anh lại sắp lên cơn rồi.
Lúc này Lục Hàn Đình vươn tay rút thẻ mở cửa phòng ra: “Không cần, thư ký Nghiêm, anh về đi.” Nói xong Lục Hàn Đình liền xoay người cà thẻ vào phòng mình.
Trong “phòng cho tổng thống”, Lục Hàn Đình cũng không đi vào tắm, trong phòng rất tối, cũng không mở đèn, bầu không khí băng lạnh mà kiềm nén.
Anh ngồi trên ghế sofa, rút ra một điều thuốc đặt trên đôi môi mỏng trên, “bụp” một tiếng mở bật lửa ra, đưa ngọn lửa đỏ rực đang nhảy múa tiến đến môi mình châm thuốc, anh bắt đầu hút vào làn khói trắng.
Rất nhanh, trên bàn trà, trong cái gạt tàn thuốc đã rơi đầy đầu mẫu thuốc lá, tốc độ anh hút thuốc quá nhanh, một cây tiếp lấy một cây, một gói thuốc lá nháy mắt đã trống rỗng.
Lục Hàn Đình lại vươn tay lấy thuốc, phát hiện mình đã hút sạch hết một gói thuốc lá, hiện tại đã không còn cây nào.
Cỗ lệ khí nóng giận khát máu trong lồng ngực anh phải dựa vào mùi nicotin đến làm tê dại, không thể chạm vào thứ mình muốn, anh ngả đầu vào ghế sô pha, đôi mắt híp lại đầy đỏ tươi.
Mở mắt ra nhắm mắt lại trong đầu đều là cảnh Lục Tử Tiễn vào phòng cô, bây giờ hai người họ đang làm những gì? Anh đã sớm chuẩn bị xong tâm lý, tương lai cô sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn, tựa đầu vào ngực người khác, thế nhưng giờ khắc này chân chính đi tới thời điểm đó, anh vẫn cảm thấy khó lòng chịu được.
Cơ thể cao ngất đột nhiên đứng lên, anh chạy tới mở cửa phòng, sau đó đứng trước của phòng Hạ Tịch Quán.
Cánh cửa còn đóng chặt, Lục Tử Tiễn còn chưa đi ra.
Lục Hàn Đình giơ tay lên muốn gõ cửa, nhưng ngón tay của anh chợt dừng lại giữa không trung, cứ như vậy dừng lại.
Mí mắt anh tuấn thõng xuống, rất nhanh anh xoay người rời đi, về phòng mình.
Anh lấy bình thuốc ngủ kia, mở nắp ra, dốc xuống một đống thuốc vào lòng bàn tay, sau đó nuốt xuống toàn bộ.
Anh hiện tại phải uống thuốc ngủ, nếu không uống, anh sẽ phát bệnh mát, rất có thể vọt vào làm chuyện tổn thương cô.
Anh đã không thể rời bỏ được thuốc ngủ rồi.
Trong căn phòng cách vách, Hạ Tịch Quán nhìn Lục Tử Tiễn cạnh cửa, đôi mắt trong vắt lóe lên vẻ đề phòng: “Anh… anh làm cái gì?” Lục Tử Tiễn nhìn bộ dáng cô phòng bị, nhàn nhạt câu môi mỏng, anh đi tới bên cạnh bàn, mở chiếc túi đang cầm trong tay ra, lấy ra bụi cây Mạn Đà La: “Tôi đứng bên ngoài sao đưa em thứ này được, cây Mạn Đà La này vẫn luôn ở chỗ tôi, Song Song gọi cho tôi, tôi liền đưa tói.” Thần kinh căng thẳng Hạ Tịch Quán buông lỏng, tuy là cô tin tưởng nhân phẩm của Lục Tử Tiễn, thế nhưng cô nam quả nữ, anh xông vào trong phòng cô vẫn dọa cô giật mình.
Hạ Tịch Quán đi lên trước, hoa Mạn Đà La Hoa vẫn kiều diễm đỏ tươi như trước.
“Em cần cái này làm gì?” Lúc này Lục Tử Tiễn đột nhiên hỏi.
“À, tôi muốn nghiên cứu thôi, chắc đây cũng là bụi cây Mạn Đà La duy nhất trên đời này, cũng là quà Song Song tặng tôi, tôi phải mang đi.” Hạ Tịch Quán dời cây Mạn Đà La đến sân thượng.
“Tịch Quán, em vẫn chưa buông được Lục Hàn Đình, đúng không?” Bước chân Hạ Tịch Quán khựng lại, hàng mi dài cong vút khẽ run lên, cô nói: “Chúng tôi đã ly hôn rồi.”
Chương 452: Lục Hàn Đình, Anh Thật Đáng Ghét!
“Vậy tôi đổi cách nói, em vẫn chưa buông được bệnh tình của Lục Hàn Đình, em vẫn như cũ muốn chữa bệnh cho anh ta, đây cũng là nguyên nhân em muốn mang hoa Mạn Đà La đi, phải không?” Hạ Tịch Quán xoay người, nhìn Lục Tử Tiễn: “Đây là chuyện của tôi, hiện tại đã khuya lắm rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Cô đây là hạ lệnh đuồi khách.
Lục Tử Tiễn nhìn cô một hồi: “Với cơ thể của em bây giờ tuyệt đối không được chạm vào hoa Mạn Đà La, trừ phi em không muốn sống nữa, tuy là tôi không biết em muốn làm cái gì, thế nhưng vì lý do an toàn, ngày mai tôi sẽ bay cùng chuyến đến Đé Đô với em, tôi ở sân bay đợi em, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai gặp.” Lục Tử Tiễn mở rộng cửa rời đi.
Hạ Tịch Quán nhíu hàng long mày thanh tú, ý anh là gì, muốn giám sát cô? Hạ Tịch Quán ngồi xuống ghé, lại lấy ra quyền y điển kia, lật đến trang cuối cùng.
Lục Tử Tiễn ra khỏi phòng, sau đó lấy ra điện thoại mình, gọi một cuộc: “Từ giờ trở đi phái người theo dõi Hạ Tịch Quán, ngày mai sẽ bay đến Đế Đô rồi, tôi không hy vọng lúc rời đi sẽ xảy ra bắt cứ chuyện ngoài ý muốn nào.” Sáng sớm hôm sau, Hạ Tịch Quán ngủ thẳng giấc, đột nhiên tỉnh lại, lúc cô rửa mặt xong đã hơn chín giờ, cô mở cửa phòng đi ra ngoài.
Đi tới hành lang, cô đứng đợi thang máy.
Lúc này bên tai truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, cô liếc mắt sang, chỉ thấy phía trước một bóng người cao lớn đi đến, là Lục Hàn Đình.
Anh vậy mà cũng ở đây.
Hạ Tịch Quán không ngờ ở chỗ này lại chạm mặt anh, bất ngờ không kịp đề phòng như thế, cô không hè chuẩn bị tâm lý, đây là lần đầu tiên hai người chạm mặt sau khi ly hôn.
Cô nhanh chóng dời mắt, nhìn con số màu đỏ đang nhảy bên khung thang máy.
Lúc này Lục Hàn Đình đã đi tới, đứng ở cạnh cô, giọng nói anh trầm : “Gần đây… có khỏe không?” Hạ Tịch Quán không nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Vâng, rất khỏe, anh cũng ở khách sạn này ư?” “Công việc cần.” Anh đơn giản đáp.
“À.” Hạ Tịch Quán không nói gì thêm, cô nỗ lực để mình ung dung tự nhiên một chút.
Lúc này bên tai lại truyền tới giọng trầm khàn của anh: “Tối qua, tôi thấy Lục Tử Tiễn vào phòng cô, hai người hình như tiến triển rất nhanh, tiền đến bước nào rồi?” Hạ Tịch Quán trì trệ, nhanh chóng quay đầu nhìn anh, anh đang nhìn cô, trong đuôi mắt hẹp dài tất cả đều là tia máu chán chường mệt mỏi, dưới mắt đầy quằng thâm, nhìn trạng thái tinh thần thật không tốt, cả người quanh quần hơi thở bệnh tật tối tăm cùng lệ khí.
“Tôi nghe không hiểu anh đang nói gì.” Thang máy tới, Hạ Tịch Quán bỏ lại một câu, trực tiếp vào thang máy.
Thế nhưng một giây ké tiếp cổ tay trắng noãn mảnh khảnh của cô bị siết lại, ngón tay rõ ràng khớp xương của người đàn ông vươn tới, dùng sức kéo, cô bị anh đẩy để đến trên vách tường.
Bờ lưng mềm mại tựa vào vách tường, phía trước là lồng ngực rắn chắc của anh, cô bị anh ngăn lại trong ngực, hàng mi Hạ Tịch Quán run lên: “Lục tổng, có chuyện gì từ từ nói, đừng động tay động chân.” Khoảng cách gần như vậy đủ ddeer anh ngửi được mùi hương thiếu nữ trong veo của cô, là mùi hương anh mê luyến yêu thích: “Cô là sợ tôi động tay động chân gây ra hiểu lầm sao, trước khi để tôi động tay động chân thì trả lời tốt câu hỏi của tôi, tối hôm qua cô và Lục Tử Tiễn ở trong phòng đã làm những gì?” Hạ Tịch Quán nhìn viền mắt đỏ tươi của anh, hai tay nhỏ bé chống đỡ lên lồng ngực rắn chắc to lớn của anh, muốn anh đẩy ra: “Đây là việc riêng của tôi, không mượn anh quản, Lục Hàn Đình, anh thật đáng ghét!”
* * *
Trong mi mắt tinh xảo tràn ra ý vui mừng bất ngờ, Hạ Tịch Quán ngắng đầu nhìn hướng ông chủ: “Ông chủ, không phải tôi gọi mì xào trứng à, sao lại có cả tôm đất, hơn nữa còn được lột vỏ.” Trước đây cô và Diệp Linh tới khu này ăn tôm đất, mặc dù phải tự tay lột vỏ ăn mới ngon, nhưng lột một lúc sẽ thấy mỏi tay, lúc đó cô và Diệp Linh đều thề khẩn về sau phải tìm được một anh bạn trai lột tôm cho mình.
Ông chủ cười cười xấu hồ: “Hôm nay… tiệm chúng tôi có hoạt động, gọi mì xào đều tặng thêm tôm đất.” Tốt như vậy sao? Vậy cô cũng may quá đó chứ? Hạ Tịch Quán vui vẻ ăn.
Nghiêm Kiên ở bên nhìn bộ dáng ăn ngon của cô gái, đúng rồi, có thể không ăn ngon ư, tôm siêu cấp sang xào với mỳ, trên mìcòn rải đầy thịt tôm, còn chẳng tìm thấy được mì đâu.
Ông chủ kia lúc đi vào phòng bếp còn hiếu kỳ nhìn Lục Hàn Đình, đại khái là anh ta làm sao cũng nghĩ không thông vị tổng tài bá đạo trong truyền thuyết vậy mà cũng sẽ tự tay lột vỏ tôm.
Đúng vậy, Nghiêm Kiên theo Lục Hàn Đình nhiều năm như thế, cũng là lần đầu tiên chứng kiến chủ tịch nhà mình bóc tôm.
Lục Hàn Đình nhìn Hạ Tịch Quán ăn mì, trong tròng mắt thâm thúy lộ ra vẻ cưng chiều mềm mại, lúc này điện thoại trong túi anh vang lên, có người gọi.
Lục Hàn Đình lấy điện thoại ra nhìn, tên người gọi hiện lên Lục Tư Tước.
Lục Tư Tước gọi điện thoại tới! Nghiêm Kiên nhìn mà lòng thon thót, anh ta đương nhiên biết Lục Tư Tước là bố chủ tịch nhà mình, chỉ là quan hệ cha con đã xa cách hời hợt đến thế này, ngay cả tên người gọi tới cũng chỉ hiện tên họ.
Lục Hàn Đình tới Hải Thành bảy năm rồi, đây là tới cú điện thoại đầu tiên mà Lục Tư Tước gọi từ Đề Đô.
Nét mặt Lục Hàn Đình không có chuyển sóng gì lớn, anh đưa tay trực tiếp đem ngắt cuộc gọi kia.
Không tiếp.
Nghiêm Kiên: “…” Được rồi, trên đời này dám treo điện thoại của Lục Tư Tước điện chỉ có chủ tịch nhà mình.
Nghiêm Kiên thật muốn nói một câu, chủ tịch, tiếp một chút cũng không làm trễ nãi việc “hộ hoa sứ giả(“)” của anh đâu, nói không chừng bó anh gọi anh về nhà kế thừa gia sản đấy! (*) Hộ hoa sứ giả: Dựa theo sự tích người bảo vệ hoa, ở đây ý chỉ Lục Hàn Đình chỉ chú tâm để ý đến Hạ Tịch Quán.
Lục Hàn Đình ra ngoài một lúc, lúc trở lại trong tay đã có thêm cốc trà sữa.
Hạ Tịch Quán đang trả tiền, lúc đi ra cô đã chuẩn bị xong tiền giấy, lúc ông chủ đang tìm tiền thối Lục Hàn Đình đi tới, đặt trà sữa đặt lên quây.
Ông chủ nhanh chóng tự tay đem trà sữa giao cho Hạ Tịch Quán: “Hôm nay tiệm chúng tôi còn có hoạt động khác, hóa đơn đủ 20 tệ sẽ tặng một ly trà sữa.” Ông chủ cảm giác mình đã đạt đến trình nói khoác lác cũng không lắp bắp rồi, quả nhiên làm việc cho tổng tài bá đạo, cả người đều trở nên cơ trí.
Hạ Tịch Quán cảm thấy hôm nay vận khí tốt đến mức có thể đi mua vé số rồi, cô nói cảm ơn với ông chủ, sau đó cầm lấy trà sữa đâm ống hút vào, uống một ngụm.
Nghiêm Kiên đoán được suy nghĩ của Hạ Tịch Quán, trong lòng anh ta nghĩ, phu nhân à, cô đừng nên mua vé số, bởi vì cô mua sẽ trúng giải đặc biệt đấy.
Nghiêm Kiên nhìn thoáng qua ly trà sữa kia, trà sữa trân châu khoai môn, là vị trà sữa rất hot trên mạng, chủ tịch đúng là càng ngày càng rành máy thứ này.
Hạ Tịch Quán cảm thấy trà sữa uống rất ngon, cô đã nếm ra vị trà sữa khoai môn này, ly này phải có giá hơn 30 tệ nhỉ.
Một chén tôm đất cũng đã 21 tệ, còn tặng một ly trà sữa hơn 30 tệ, ông chủ làm vậy không lỗ sao? Hạ Tịch Quán đi ra ngoài, Lục Hàn Đình tiếp tục đi theo, lúc này bên tai truyền đến tiếng còi “bíp bíp” của ô tô.
Lục Hàn Đình ngắng đầu, lúc này ven đường đậu một chiếc Limo sang trọng, thân xe ánh lên ánh sáng lạnh lùng sang trọng, như là xe của đế vương hạ xuống chốn Hải Thành này, biển số xe trước mặt là của Đé Đô, có biển số này có thể đi được khắp Đề Đô.
Chương 449: Cô Nhớ Lão Phu Nhân
Chiếc Limo sang trọng cứ yên lặng đậu ở bên đường như vậy, cửa sổ không trượt xuống, tắm phim xe hơi che phủ nên không thể thấy được bên trong.
Nhưng, dường như có một đôi mắt thâm thúy nhìn qua cửa số xe, vẻ bình tĩnh điềm nhiên lại mang đến khí thế uy hiếp mạnh mẽ, khiến tim người không khỏi đập rộn, muốn quỳ lạy.
Người sang đường đi qua đều bị chiếc xe cao cấp bậc nhất này thu hút mà rối rít nhìn sang.
Lục Hàn Đình nhìn chiếc xe sang trọng kia, anh biết bên trong đó là ai, cũng biết ai đến, chiếc xe kia ắt hẳn đã sớm đến, luôn đi theo anh.
Đuôi mắt hẹp dài Lục Hàn Đình xuyên thấu qua tắm màng nhỏ ở cửa xe, anh như thấy được người ở bên trong, người bên trong cũng đnag nhìn anh, bốn mắt chạm nhau.
Sau một lát, Lục Hàn Đình nhàn nhạt dời mắt đi, anh tiếp tục đi sau lưng Hạ Tịch Quán.
Trong chiếc xe sang trọng, tài xế riêng liếc nhìn qua kính chiếu hậu, sau đó cung kính hỏi nhỏ: “Thưa ông, chúng ta có cần đi theo thiếu gia nữa không ạ?” Người đàn ông ngồi phía sau ẩn trong ánh sáng mờ tối, mấy giây sau mới nhàn nhạt mở miệng: “Không cần, đến U Lan Uyễn thăm lão phu nhân.” “Vâng thưa ông.” Hạ Tịch Quán lại đi một đoạn đường, đi qua nơi cô quen thuộc, rất nhanh, bướ chân của cô chậm rãi ngừng lại, không đi nữa.
Thật ra cô cũng không biết mình muốn đi đâu, nhưng lúc đứng ở chỗ này, cô mới biết được chính mình muốn đi đâu, nơi đây là đường về U Lan Uyễn.
Cô muốn đến U Lan Uyên nhìn một chút.
Nếu như nói hai mươi năm đầu tiên của cuộc đời mình, cô dùng thời gian một bữa trưa đi nhớ lại một nửa của mình, vậy nửa sau kia cô khiến cô lưu luyến không muốn xa rời Hải Thành đều ở trong U Lan Uyễn này.
Cô vậy mà lại bắt tri bất giác lại đi tới chốn này.
Hạ Tịch Quán ngừng lại, không đi thêm về trước nữa, cô nhớ, thực ra cô rất nhớ lão phu nhân, lão phu nhân là thật lòng thương yêu của cô, đã lâu cô không gặp bà, trước khi rời khỏi Hải Thành này, cô vẫn muốn đi thăm lão phu nhân một chút.
Thế nhưng cô không dám đi, thứ nhất là bởi vì mắt cô nhìn không thấy, thứ hai là sợ… chạm mặt Lục Hàn Đình.
Từ sau khi ly hôn, anh liền biến mắt trong tầm mắt cô, biến mắt sạch sẽ.
Hạ Tịch Quán tìm một cái ghế dài ngồi xuống, hai tay nhỏ bé chống lên ghé, hai chân chéo lại cách mặt đất, đôi chân lắc lư qua lại trên không trung, cô lại xuất thần.
Lục Hàn Đình đứng cách cô không xa nhìn cô, thật ra anh biết sớm hơn cô, cô không nhìn thấy nên cứ một mực đi đến hướng về U Lan Uyền.
Hiện tại cô bé có chút buồn bã, buổi sáng tâm trạng còn rất tốt đột nhiên lại âm u, cô chậm rãi đung đưa chân, ngắn người nhìn chằm chằm một chỗ.
Vết thương trong lòng Lục Hàn Đình dường như lại bị chạm đến, xé rách, đau đến mức anh phải thở dốc từng ngụm từng ngụm, bàn tay to xuôi ở bên người siết chặt rồi buông lỏng ra, sau đó lại siết chặt, cứ khốn đồn giãy dụa mãi trong lòng.
Anh không có cách nào tiền lên, bởi vì anh đã nói, sẽ để cô đi.
Hạ Tịch Quán không đi nơi khác, cô ngồi trên chiếc ghế dài ấy suốt một buỏi chiều, rất nhanh thì đã đến đêm, rất nhiều bạn nhỏ cười nói chạy tới, ở đó thả pháo hoa.
Đùng đùng.
Hạ Tịch Quán tuy không nhìn thấy, nhưng cô nghe được tiếng pháo hoa nỗ vang.
Tâm trạng đang ủ dột cũng bị lây nhiễm, cô đứng lên, đến cạnh đám bạn nhỏ kia.
Lúc này cô cảm giác một bàn tay duỗi tới, còn đưa tới đồ giống hệt vậy, cô vươn ngón tay trắng nõn của mình nhận lấy, là một ít gốc pháo hoa.
Chương 450: Hai Người Họ Làm Gì Trong Phòng
Đôi mắt trống rỗng của cô trong nháy mắt có lại tiêu cự, thế giới tối đen lúc nãy nhanh chóng khôi phục ánh sáng.
Hạ Tịch Quán cúi đầu nhìn, gốc pháo hoa trong tay tí tách nở rộ, tỏa ra lửa đỏ như là mưa sao băng sáng chói, thắp sáng cả thế giới của cô.
Nhưng cô không có tâm tình xem pháo hoa, mà là đứng ở tại chỗ nhìn xa xa khắp nơi, vừa rồi, cô cảm giác… Lục Hàn Đình tới, anh đang ở bên cạnh cô! Gốc pháo hoa này cũng là anh cho.
Nhưng nhìn một vòng, cô cũng không thấy được bóng hình cao lớn của anh.
Lúc này một bạn nhỏ đưa một gốc pháo hoa tới: “Chị ơi, chị còn muốn chơi không?” Tim Hạ Tịch Quán lập tức trùng xuống, à, hóa ra anh không đến.
Cô vẫn còn đang chờ mong cái gì? Hạ Tịch Quán cảm giác bản thân thật nực cười.
Đêm nay Hạ Tịch Quán không về Túy Ngọc Hoan, mà cô tìm một khách sạn thuê phòng, đi một ngày đường, cô đồ đầy hoa hồng vào bồn tắm Vé máy bay là chiều mai, tối nay là đêm cuối cùng cô ở Hải Thành.
Hạ Tịch Quán ngâm nước tắm, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Song Song: “Giờ cô có thể đưa chậu hoa Mạn Đà La cho tôi không, tôi ở khách sạn Thiên Châu số một.” Song song biết cô phải rời khỏi nơi này liền ôm cô khóc thật lâu, còn tuyên bố muốn đến Đé Đô tìm cô chơi, cô vừa gửi tin nhắn cô ấy đã hồi âm: “Không có gì, Quán Quán, chờ tôi nhé.” Hạ Tịch Quán sấy khô tóc, rất nhanh tiếng chuông cửa vang lên, có người tới.
Tốc độ của Song Song thật nhanh.
Hạ Tịch Quán đi tới mở cửa phòng: “Song Song, sao cô lại nhanh như… thế… Lục Tử Tiễn, sao anh lại tới đây?” Ngoài cửa không phải Song Song, mà là Lục Tử Tiễn.
Trong tay Lục Tử Tiễn mang theo một cái túi, đôi mắt đen trong vắt rơi vào khuôn mặt nhỏ mềm của cô.
Hạ Tịch Quán lúc này mới ý thức được bản thân vừa tắm xong không đeo mạng che mặt, khuôn mặt lớn chừng bàn tay của cô bị hơi nước nóng làm ửng hồng, ngũ quan tuyệt lệ và đôi mắt trong veo, môi anh đào đỏ mọng nho nhỏ ướt át, trên người còn quấn áo choàng tắm màu trắng của khách sạn, tỏa ra mùi hương thiếu nữ, làm rung động lòng người, câu hồn thần sắc.
Lục Tử Tiễn là lần thứ hai nhìn dáng vẻ thật của cô, anh đưa tay, ngón tay xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Lục Hàn Đình đứng cách đó không xa nhìn, anh nhìn đôi tuần nam mỹ nữ ở đấy, Lục Tử Tiễn động tình xoa khuôn mặt nhỏ xinh của cô, Hạ Tịch Quán lại sợ mát hồn, đôi mắt trong veo hệt như chú nai chạy loạn, lập tức tránh đi, trực tiếp muốn đóng cửa.
Lục Hàn Đình liền suy nghĩ, ngày hôm qua cặp mắt hầu gái kia cũng có vẻ hoảng loạn như chú nai con, nhưng cô ta không phải Hạ Tịch Quán, sẽ không khiến anh có loại xúc động muốn đè cô xuống chiếc giường mềm mại, hung hăng cắn xé cô.
Lúc này Lục Tử Tiễn đặt tay trên ván cửa, bá đạo giữ chặt, không cho cô đóng.
Hạ Tịch Quán ngước mắt, trong lúc đó có chút kinh ngạc, mà thân hình to lớn của Lục Tử Tiễn đã nghiêng vào phòng, đóng cửa phòng lại.
Lục Hàn Đình trơ mắt nhìn tắm cửa phòng kia khép lại trước mắt mình, cảnh cuối cùng anh thấy là Lục Tử Tiễn dùng lưng đóng cửa lại, Hạ Tịch Quán lui về phía sau một bước, đôi mắt đen láy ươn ướt dưới ánh đèn vàng nhìn Lục Tử Tiễn, hình ảnh vô cùng dẫn dắt người ta mơ màng.
“Lục tổng, đây thẻ mở cửa phòng của anh.” Lúc này Nghiêm Kiên đi tới đưa thẻ mở cửa phòng tới.
Lục Hàn Đình không nhận, anh chỉ là đóng rồi khép môi mỏng, giọng nói khàn khàn lành lạnh: “Anh nói, hai người họ sẽ làm gì trong phòng ?”
Chương 451: Em Vẫn Chưa Buông Được Lục Hàn Đình
Cái gì?
Nghiêm Kiên hơi đờ ra, bởi vì anh ta vừa đi qua, không thấy được Lục Tử Tiễn vào phòng Hạ Tịch Quán.
Nghiêm Kiên nhìn chủ tịch nhà mình, chỉ thấy khuôn mặt tuần tú của chủ tịch mây đen bao phủ, quanh thân tản ra hơi thở tối tăm rét lạnh, khiến người ta sợ hãi.
“Lục tổng, anh vẫn ổn chứ, nếu không tôi ở lại với anh nhé?” Nghiêm Kiên luôn cảm thấy chủ tịch nhà mình đây là cực lực ẩn nhãn, anh lại sắp lên cơn rồi.
Lúc này Lục Hàn Đình vươn tay rút thẻ mở cửa phòng ra: “Không cần, thư ký Nghiêm, anh về đi.” Nói xong Lục Hàn Đình liền xoay người cà thẻ vào phòng mình.
Trong “phòng cho tổng thống”, Lục Hàn Đình cũng không đi vào tắm, trong phòng rất tối, cũng không mở đèn, bầu không khí băng lạnh mà kiềm nén.
Anh ngồi trên ghế sofa, rút ra một điều thuốc đặt trên đôi môi mỏng trên, “bụp” một tiếng mở bật lửa ra, đưa ngọn lửa đỏ rực đang nhảy múa tiến đến môi mình châm thuốc, anh bắt đầu hút vào làn khói trắng.
Rất nhanh, trên bàn trà, trong cái gạt tàn thuốc đã rơi đầy đầu mẫu thuốc lá, tốc độ anh hút thuốc quá nhanh, một cây tiếp lấy một cây, một gói thuốc lá nháy mắt đã trống rỗng.
Lục Hàn Đình lại vươn tay lấy thuốc, phát hiện mình đã hút sạch hết một gói thuốc lá, hiện tại đã không còn cây nào.
Cỗ lệ khí nóng giận khát máu trong lồng ngực anh phải dựa vào mùi nicotin đến làm tê dại, không thể chạm vào thứ mình muốn, anh ngả đầu vào ghế sô pha, đôi mắt híp lại đầy đỏ tươi.
Mở mắt ra nhắm mắt lại trong đầu đều là cảnh Lục Tử Tiễn vào phòng cô, bây giờ hai người họ đang làm những gì? Anh đã sớm chuẩn bị xong tâm lý, tương lai cô sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn, tựa đầu vào ngực người khác, thế nhưng giờ khắc này chân chính đi tới thời điểm đó, anh vẫn cảm thấy khó lòng chịu được.
Cơ thể cao ngất đột nhiên đứng lên, anh chạy tới mở cửa phòng, sau đó đứng trước của phòng Hạ Tịch Quán.
Cánh cửa còn đóng chặt, Lục Tử Tiễn còn chưa đi ra.
Lục Hàn Đình giơ tay lên muốn gõ cửa, nhưng ngón tay của anh chợt dừng lại giữa không trung, cứ như vậy dừng lại.
Mí mắt anh tuấn thõng xuống, rất nhanh anh xoay người rời đi, về phòng mình.
Anh lấy bình thuốc ngủ kia, mở nắp ra, dốc xuống một đống thuốc vào lòng bàn tay, sau đó nuốt xuống toàn bộ.
Anh hiện tại phải uống thuốc ngủ, nếu không uống, anh sẽ phát bệnh mát, rất có thể vọt vào làm chuyện tổn thương cô.
Anh đã không thể rời bỏ được thuốc ngủ rồi.
Trong căn phòng cách vách, Hạ Tịch Quán nhìn Lục Tử Tiễn cạnh cửa, đôi mắt trong vắt lóe lên vẻ đề phòng: “Anh… anh làm cái gì?” Lục Tử Tiễn nhìn bộ dáng cô phòng bị, nhàn nhạt câu môi mỏng, anh đi tới bên cạnh bàn, mở chiếc túi đang cầm trong tay ra, lấy ra bụi cây Mạn Đà La: “Tôi đứng bên ngoài sao đưa em thứ này được, cây Mạn Đà La này vẫn luôn ở chỗ tôi, Song Song gọi cho tôi, tôi liền đưa tói.” Thần kinh căng thẳng Hạ Tịch Quán buông lỏng, tuy là cô tin tưởng nhân phẩm của Lục Tử Tiễn, thế nhưng cô nam quả nữ, anh xông vào trong phòng cô vẫn dọa cô giật mình.
Hạ Tịch Quán đi lên trước, hoa Mạn Đà La Hoa vẫn kiều diễm đỏ tươi như trước.
“Em cần cái này làm gì?” Lúc này Lục Tử Tiễn đột nhiên hỏi.
“À, tôi muốn nghiên cứu thôi, chắc đây cũng là bụi cây Mạn Đà La duy nhất trên đời này, cũng là quà Song Song tặng tôi, tôi phải mang đi.” Hạ Tịch Quán dời cây Mạn Đà La đến sân thượng.
“Tịch Quán, em vẫn chưa buông được Lục Hàn Đình, đúng không?” Bước chân Hạ Tịch Quán khựng lại, hàng mi dài cong vút khẽ run lên, cô nói: “Chúng tôi đã ly hôn rồi.”
Chương 452: Lục Hàn Đình, Anh Thật Đáng Ghét!
“Vậy tôi đổi cách nói, em vẫn chưa buông được bệnh tình của Lục Hàn Đình, em vẫn như cũ muốn chữa bệnh cho anh ta, đây cũng là nguyên nhân em muốn mang hoa Mạn Đà La đi, phải không?” Hạ Tịch Quán xoay người, nhìn Lục Tử Tiễn: “Đây là chuyện của tôi, hiện tại đã khuya lắm rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Cô đây là hạ lệnh đuồi khách.
Lục Tử Tiễn nhìn cô một hồi: “Với cơ thể của em bây giờ tuyệt đối không được chạm vào hoa Mạn Đà La, trừ phi em không muốn sống nữa, tuy là tôi không biết em muốn làm cái gì, thế nhưng vì lý do an toàn, ngày mai tôi sẽ bay cùng chuyến đến Đé Đô với em, tôi ở sân bay đợi em, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai gặp.” Lục Tử Tiễn mở rộng cửa rời đi.
Hạ Tịch Quán nhíu hàng long mày thanh tú, ý anh là gì, muốn giám sát cô? Hạ Tịch Quán ngồi xuống ghé, lại lấy ra quyền y điển kia, lật đến trang cuối cùng.
Lục Tử Tiễn ra khỏi phòng, sau đó lấy ra điện thoại mình, gọi một cuộc: “Từ giờ trở đi phái người theo dõi Hạ Tịch Quán, ngày mai sẽ bay đến Đế Đô rồi, tôi không hy vọng lúc rời đi sẽ xảy ra bắt cứ chuyện ngoài ý muốn nào.” Sáng sớm hôm sau, Hạ Tịch Quán ngủ thẳng giấc, đột nhiên tỉnh lại, lúc cô rửa mặt xong đã hơn chín giờ, cô mở cửa phòng đi ra ngoài.
Đi tới hành lang, cô đứng đợi thang máy.
Lúc này bên tai truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, cô liếc mắt sang, chỉ thấy phía trước một bóng người cao lớn đi đến, là Lục Hàn Đình.
Anh vậy mà cũng ở đây.
Hạ Tịch Quán không ngờ ở chỗ này lại chạm mặt anh, bất ngờ không kịp đề phòng như thế, cô không hè chuẩn bị tâm lý, đây là lần đầu tiên hai người chạm mặt sau khi ly hôn.
Cô nhanh chóng dời mắt, nhìn con số màu đỏ đang nhảy bên khung thang máy.
Lúc này Lục Hàn Đình đã đi tới, đứng ở cạnh cô, giọng nói anh trầm : “Gần đây… có khỏe không?” Hạ Tịch Quán không nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Vâng, rất khỏe, anh cũng ở khách sạn này ư?” “Công việc cần.” Anh đơn giản đáp.
“À.” Hạ Tịch Quán không nói gì thêm, cô nỗ lực để mình ung dung tự nhiên một chút.
Lúc này bên tai lại truyền tới giọng trầm khàn của anh: “Tối qua, tôi thấy Lục Tử Tiễn vào phòng cô, hai người hình như tiến triển rất nhanh, tiền đến bước nào rồi?” Hạ Tịch Quán trì trệ, nhanh chóng quay đầu nhìn anh, anh đang nhìn cô, trong đuôi mắt hẹp dài tất cả đều là tia máu chán chường mệt mỏi, dưới mắt đầy quằng thâm, nhìn trạng thái tinh thần thật không tốt, cả người quanh quần hơi thở bệnh tật tối tăm cùng lệ khí.
“Tôi nghe không hiểu anh đang nói gì.” Thang máy tới, Hạ Tịch Quán bỏ lại một câu, trực tiếp vào thang máy.
Thế nhưng một giây ké tiếp cổ tay trắng noãn mảnh khảnh của cô bị siết lại, ngón tay rõ ràng khớp xương của người đàn ông vươn tới, dùng sức kéo, cô bị anh đẩy để đến trên vách tường.
Bờ lưng mềm mại tựa vào vách tường, phía trước là lồng ngực rắn chắc của anh, cô bị anh ngăn lại trong ngực, hàng mi Hạ Tịch Quán run lên: “Lục tổng, có chuyện gì từ từ nói, đừng động tay động chân.” Khoảng cách gần như vậy đủ ddeer anh ngửi được mùi hương thiếu nữ trong veo của cô, là mùi hương anh mê luyến yêu thích: “Cô là sợ tôi động tay động chân gây ra hiểu lầm sao, trước khi để tôi động tay động chân thì trả lời tốt câu hỏi của tôi, tối hôm qua cô và Lục Tử Tiễn ở trong phòng đã làm những gì?” Hạ Tịch Quán nhìn viền mắt đỏ tươi của anh, hai tay nhỏ bé chống đỡ lên lồng ngực rắn chắc to lớn của anh, muốn anh đẩy ra: “Đây là việc riêng của tôi, không mượn anh quản, Lục Hàn Đình, anh thật đáng ghét!”
* * *