Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1882
Chương 1882:
Anh vươn tay năm chiếc cằm xinh xắn của cô, nâng cô ngắng đầu đối diện với anh: “Diệp Linh, em thực sự muốn gả cho anh làm Cố thái thái của anh?”
Diệp Linh đón nhận ánh mắt của anh: “Làm tiểu tam của anh còn có tiền tiêu, nói không chừng ngày nào đó anh chán ngán còn có thể nghỉ việc, làm chính cung Cố thái thái của anh vậy tất cả tiền của anh đều là của em, ta muốn tiêu liền tiêu, còn là người giám hộ hợp pháp của anh, em đương nhiên muốn chính thức thượng vị rồi.”
Có Dạ Cần nhìn cô nửa thật nửa giả im lặng vài giây, anh không có ý định cưới cô, nhưng anh cũng không định cưới người khác.
Cô như vậy, anh cũng không yên tâm lấy về nhà, cô vợ quá đẹp, cặp sừng bất cứ lúc nào cũng sẽ đội lên đầu được, anh vẫn cảm thấy bao nuôi tốt hơn, cô rất thích hợp làm tiểu tình nhân.
Cố Dạ Cẩn nhếch môi thành đường vòng cung tà mị: “Linh Linh, em cũng đừng trêu chọc anh, Cố thái thái phải thật sự hầu hạ người đàn ông của mình, chứ không phải giống như ngươi vậy dùng tay hoặc dùng miệng cũng có thể kiểu cách mấy ngày, anh sẽ không cưới một thạch nữ” vô dụng về.”
*Thạch nữ: cô gái đá, ý nói ở trên giường bị động, cứng đờ như đá.
“.” Diệp Linh đau đầu, cô cảm giác giao tiếp giữa mình và người đàn ông này có chướng ngại.
“Bốp” một tiếng, Diệp Linh vỗ bàn tay anh rớt xuống, cô hờn dỗi liếc mắt anh: “Cố tổng, em đi tắm trước.”
“Cùng tắm.” Cố Dạ Cẩn hấp ta hấp tấp cùng đi.
Nhưng đến cửa phòng tắm: “rằm” một tiếng, Diệp Linh trực tiếp đóng cửa lại, còn phòng sắc lang khóa trái cửa.
Ăn một cái bế môn canh Có Dạ Cẩn: Cô như vậy, còn muốn anh cưới cô?
Bên trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Cố Dạ Cẩn ngồi ở bên giường, giơ tay kéo cà- vạt, động tác vừa dã vừa tà.
Rất nhanh ngoài cửa truyền đến tiếng Phạm Tư Minh: “Diệp Linh! Diệp Linh, em đang ở đâu, mau đi ral”
Phạm Tư Minh tìm tới, phòng tổng thống của khách sạn đều ở tầng cao nhất, rất dễ tìm, Phạm Tư Minh ở bên ngoài gõ cửa từng phòng, còn lớn tiêng gọi.
Cố Dạ Cần lạnh lùng xì khẽ một cái tiếng, cảm thấy đặc biệt buồn chán, Phạm Tư Minh nên cảm ơn Diệp Linh, bằng không loại ngốc bạch điềm như anh ta căn bản không đáng giá để anh ra tay.
Cố Dạ Cần đoạn đường này đã bóp nát hết hoa đào vụn trên người Diệp Linh, người anh đối phó, không nóng nảy, từ từ rút gân lột da.
Giống như lão sắc quỷ Sử tổng kia, quan tâm nhất chính là tiền, anh đã đánh sụp công ty lão.
Giống như Phạm Tư Minh, thiếu nam trẻ đẹp đối với Diệp Linh chắc là thật tình, vậy hẹn anh ta ra, đề anh ta đây cõi lòng mong đợi ở trên đường cái chờ hai giờ, lại để cho anh ta nhìn tận mắt cô gái mình thích cùng người đàn ông khác thuê phòng, làm cho anh ta đau, làm cho anh ta điên cuồng.
Như vậy rất thú vị.
Lúc này phía ngoài tiếng gây rối càng lúc càng lớn, Phạm Tư Minh gõ cửa từng phòng đã kinh động rất nhiều khách, khách nhao nhao gọi điện thoại trách cứ, nhân viên an ninh khách sạn đã xuất động.
“Linh Linh! Linh Linh em đang ở đâu?”
Cố Dạ Cần đứng lên, sau đó đi tới mở cửa phòng.
Bên ngoài trong hành lang tới rât nhiêu nhân viên an ninh, Phạm Tư Minh đứng bên cửa phòng tổng thống nhìn vào bên trong: “Linh Linh! Linh Linh!”
“AI” Bên trong nữ khách người đang thét chói tai: “Người này là ai, mau đuồi anh ta ra ngoài!”
An ninh vươn tay kéo lại Phạm Tư Minh: “Vị tiên sinh này, mời lập tức rời đi, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”
Phạm Tư Minh bị chế trụ như là con thú bị nhốt muốn tránh thoát, anh ta bị kích thích đỏ bừng cả khuôn mặt, tâm tình hết sức kích động: “Buông ta! Mau buông ra, tôi muốn tìm Linh Linh!”
Anh vươn tay năm chiếc cằm xinh xắn của cô, nâng cô ngắng đầu đối diện với anh: “Diệp Linh, em thực sự muốn gả cho anh làm Cố thái thái của anh?”
Diệp Linh đón nhận ánh mắt của anh: “Làm tiểu tam của anh còn có tiền tiêu, nói không chừng ngày nào đó anh chán ngán còn có thể nghỉ việc, làm chính cung Cố thái thái của anh vậy tất cả tiền của anh đều là của em, ta muốn tiêu liền tiêu, còn là người giám hộ hợp pháp của anh, em đương nhiên muốn chính thức thượng vị rồi.”
Có Dạ Cần nhìn cô nửa thật nửa giả im lặng vài giây, anh không có ý định cưới cô, nhưng anh cũng không định cưới người khác.
Cô như vậy, anh cũng không yên tâm lấy về nhà, cô vợ quá đẹp, cặp sừng bất cứ lúc nào cũng sẽ đội lên đầu được, anh vẫn cảm thấy bao nuôi tốt hơn, cô rất thích hợp làm tiểu tình nhân.
Cố Dạ Cẩn nhếch môi thành đường vòng cung tà mị: “Linh Linh, em cũng đừng trêu chọc anh, Cố thái thái phải thật sự hầu hạ người đàn ông của mình, chứ không phải giống như ngươi vậy dùng tay hoặc dùng miệng cũng có thể kiểu cách mấy ngày, anh sẽ không cưới một thạch nữ” vô dụng về.”
*Thạch nữ: cô gái đá, ý nói ở trên giường bị động, cứng đờ như đá.
“.” Diệp Linh đau đầu, cô cảm giác giao tiếp giữa mình và người đàn ông này có chướng ngại.
“Bốp” một tiếng, Diệp Linh vỗ bàn tay anh rớt xuống, cô hờn dỗi liếc mắt anh: “Cố tổng, em đi tắm trước.”
“Cùng tắm.” Cố Dạ Cẩn hấp ta hấp tấp cùng đi.
Nhưng đến cửa phòng tắm: “rằm” một tiếng, Diệp Linh trực tiếp đóng cửa lại, còn phòng sắc lang khóa trái cửa.
Ăn một cái bế môn canh Có Dạ Cẩn: Cô như vậy, còn muốn anh cưới cô?
Bên trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Cố Dạ Cẩn ngồi ở bên giường, giơ tay kéo cà- vạt, động tác vừa dã vừa tà.
Rất nhanh ngoài cửa truyền đến tiếng Phạm Tư Minh: “Diệp Linh! Diệp Linh, em đang ở đâu, mau đi ral”
Phạm Tư Minh tìm tới, phòng tổng thống của khách sạn đều ở tầng cao nhất, rất dễ tìm, Phạm Tư Minh ở bên ngoài gõ cửa từng phòng, còn lớn tiêng gọi.
Cố Dạ Cần lạnh lùng xì khẽ một cái tiếng, cảm thấy đặc biệt buồn chán, Phạm Tư Minh nên cảm ơn Diệp Linh, bằng không loại ngốc bạch điềm như anh ta căn bản không đáng giá để anh ra tay.
Cố Dạ Cần đoạn đường này đã bóp nát hết hoa đào vụn trên người Diệp Linh, người anh đối phó, không nóng nảy, từ từ rút gân lột da.
Giống như lão sắc quỷ Sử tổng kia, quan tâm nhất chính là tiền, anh đã đánh sụp công ty lão.
Giống như Phạm Tư Minh, thiếu nam trẻ đẹp đối với Diệp Linh chắc là thật tình, vậy hẹn anh ta ra, đề anh ta đây cõi lòng mong đợi ở trên đường cái chờ hai giờ, lại để cho anh ta nhìn tận mắt cô gái mình thích cùng người đàn ông khác thuê phòng, làm cho anh ta đau, làm cho anh ta điên cuồng.
Như vậy rất thú vị.
Lúc này phía ngoài tiếng gây rối càng lúc càng lớn, Phạm Tư Minh gõ cửa từng phòng đã kinh động rất nhiều khách, khách nhao nhao gọi điện thoại trách cứ, nhân viên an ninh khách sạn đã xuất động.
“Linh Linh! Linh Linh em đang ở đâu?”
Cố Dạ Cần đứng lên, sau đó đi tới mở cửa phòng.
Bên ngoài trong hành lang tới rât nhiêu nhân viên an ninh, Phạm Tư Minh đứng bên cửa phòng tổng thống nhìn vào bên trong: “Linh Linh! Linh Linh!”
“AI” Bên trong nữ khách người đang thét chói tai: “Người này là ai, mau đuồi anh ta ra ngoài!”
An ninh vươn tay kéo lại Phạm Tư Minh: “Vị tiên sinh này, mời lập tức rời đi, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”
Phạm Tư Minh bị chế trụ như là con thú bị nhốt muốn tránh thoát, anh ta bị kích thích đỏ bừng cả khuôn mặt, tâm tình hết sức kích động: “Buông ta! Mau buông ra, tôi muốn tìm Linh Linh!”