Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1852
Chương 1852:
Đây quả thực là miệt thị lão!
“A Cần, con cười cái gì?”
Cố Dạ Cần nhanh chóng thu lại ý cười, anh nghiêm túc nói: “Ông nội, con có cười sao, con không có cười.”
“..” Cố lão gia tử cạn lời: “Diệp Linh đâu?”
“Cô ấy không ở đây.” Cố Dạ Cần tỉnh bơ nói dối.
Cố lão gia tử hừ lạnh một tiếng, lúc này lão đột nhiên thấy được gối và chăn trên ghế salon, lão biến sắc: “Đây là cái gì, A Cần, tối hôm qua… con ngủ ở thư phòng?”
Cố Dạ Cần gật đầu: “Đúng vậy, tối hôm qua mắng Linh Linh vài câu, cô ấy tức giận, đuổi con ra phòng, nên con ngủ thư phòng.”
“Mày! Mày mày mày! Cố lão gia tử khiếp sợ nhìn Cố Dạ Cần, toàn thân run rầy: “A Cẩn, mày có phải…. điên rồi không? Mày lại nuông chiều Diệp Linh đến vậy, ta thấy bây giờ nó cưỡi lên đầu mày luôn rồi đấy!”
Cố lão gia tử vẫn cảm thấy Có Dạ Cần là người giông Cô gia nhât, thê nhưng người Cố gia cũng không có ai sỉ tình.
Nghe tiếng răn dạy như vậy, Có Dạ Cần rũ mí mắt tuấn mỹ lại nhìn Diệp Linh bên chân, cô hiện tại thật sự đã cưỡi đến trên đầu anh.
Song, anh cam tâm tình nguyện.
“Ông nội, lần này ông tới tìm con có chuyện gì, ông cũng biết, con đã sống chung với Diệp Linh rồi, về sau giữa chúng con, ông đừng tham dự vào.” Cố Dạ Cần cắt tiếng.
Cố lão gia tử cảm giác thằng cháu này quả thật vô pháp vô thiên, cây gậy lão trong tay cầm nặng nề ném xuống đất: “A Cần, mày có phải đã quên tao đã cảnh cáo với mày, giang sơn và mỹ nhân, mày chỉ có thê chọn một.”
Giang sơn và mỹ nhân, phải lựa chọn…
Diệp Linh nâng đôi mắt câu nhân nhìn anh.
Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú kia của Cố Dạ Cần không có chút rung động nào, anh nhàn nhạt cong môi: “Ông nội, ông thực sự đã già rồi, ngay cả tin tức cũng không nhanh nhạy nữa.”
Có ý gì?
Cố lão gia tử cứng đờ, lão mơ hồ có một loại dự cảm rất xấu.
Lúc này cửa thư phòng bị đẩy ra, quản gia vội vội vàng vàng chạy vào: “Lão gia tử, không xong, đã xảy ra chuyện!”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Vừa nhận được tin tức, người chúng ta sắp xếp vào hội đồng quản trị đã bị thiếu gia nhổ tận gốc. Bây giờ đội ngũ cốt cán trong công ty đều là người của thiếu gia. Tại đại hội đồng cổ đông hôm nay, tất cả cổ đông đều nhất trí bỏ phiếu tán thành, làm cho lão gia tử ngài bị nốc-ao rồi. Nói cách khác, bây giờ Cố thị không liên quan gì đến ngài nữa rồi.
Cái gì?
Cố lão gia tử ngưng thở, lão chỉ sợ Cố Dạ Cần có một ngày sẽ thoát khỏi lòng bàn tay gã, cho nên lão vẫn không buông tay, còn nằm vùng để mắt đến Cô thị.
Nhưng bây giờ Cố Dạ Cần rút tất cả đường dây của lão, trực tiếp nốc-ao lão, nhớ tới trong khoảng thời gian này Cố Dạ Cần im lặng, lại hành sự cẩn thận, tàn nhẫn thượng vị nắm quyền, Cố lão gia tử sợ mắt mật.
“A Gần, mày…”
Đây quả thực là miệt thị lão!
“A Cần, con cười cái gì?”
Cố Dạ Cần nhanh chóng thu lại ý cười, anh nghiêm túc nói: “Ông nội, con có cười sao, con không có cười.”
“..” Cố lão gia tử cạn lời: “Diệp Linh đâu?”
“Cô ấy không ở đây.” Cố Dạ Cần tỉnh bơ nói dối.
Cố lão gia tử hừ lạnh một tiếng, lúc này lão đột nhiên thấy được gối và chăn trên ghế salon, lão biến sắc: “Đây là cái gì, A Cần, tối hôm qua… con ngủ ở thư phòng?”
Cố Dạ Cần gật đầu: “Đúng vậy, tối hôm qua mắng Linh Linh vài câu, cô ấy tức giận, đuổi con ra phòng, nên con ngủ thư phòng.”
“Mày! Mày mày mày! Cố lão gia tử khiếp sợ nhìn Cố Dạ Cần, toàn thân run rầy: “A Cẩn, mày có phải…. điên rồi không? Mày lại nuông chiều Diệp Linh đến vậy, ta thấy bây giờ nó cưỡi lên đầu mày luôn rồi đấy!”
Cố lão gia tử vẫn cảm thấy Có Dạ Cần là người giông Cô gia nhât, thê nhưng người Cố gia cũng không có ai sỉ tình.
Nghe tiếng răn dạy như vậy, Có Dạ Cần rũ mí mắt tuấn mỹ lại nhìn Diệp Linh bên chân, cô hiện tại thật sự đã cưỡi đến trên đầu anh.
Song, anh cam tâm tình nguyện.
“Ông nội, lần này ông tới tìm con có chuyện gì, ông cũng biết, con đã sống chung với Diệp Linh rồi, về sau giữa chúng con, ông đừng tham dự vào.” Cố Dạ Cần cắt tiếng.
Cố lão gia tử cảm giác thằng cháu này quả thật vô pháp vô thiên, cây gậy lão trong tay cầm nặng nề ném xuống đất: “A Cần, mày có phải đã quên tao đã cảnh cáo với mày, giang sơn và mỹ nhân, mày chỉ có thê chọn một.”
Giang sơn và mỹ nhân, phải lựa chọn…
Diệp Linh nâng đôi mắt câu nhân nhìn anh.
Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú kia của Cố Dạ Cần không có chút rung động nào, anh nhàn nhạt cong môi: “Ông nội, ông thực sự đã già rồi, ngay cả tin tức cũng không nhanh nhạy nữa.”
Có ý gì?
Cố lão gia tử cứng đờ, lão mơ hồ có một loại dự cảm rất xấu.
Lúc này cửa thư phòng bị đẩy ra, quản gia vội vội vàng vàng chạy vào: “Lão gia tử, không xong, đã xảy ra chuyện!”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Vừa nhận được tin tức, người chúng ta sắp xếp vào hội đồng quản trị đã bị thiếu gia nhổ tận gốc. Bây giờ đội ngũ cốt cán trong công ty đều là người của thiếu gia. Tại đại hội đồng cổ đông hôm nay, tất cả cổ đông đều nhất trí bỏ phiếu tán thành, làm cho lão gia tử ngài bị nốc-ao rồi. Nói cách khác, bây giờ Cố thị không liên quan gì đến ngài nữa rồi.
Cái gì?
Cố lão gia tử ngưng thở, lão chỉ sợ Cố Dạ Cần có một ngày sẽ thoát khỏi lòng bàn tay gã, cho nên lão vẫn không buông tay, còn nằm vùng để mắt đến Cô thị.
Nhưng bây giờ Cố Dạ Cần rút tất cả đường dây của lão, trực tiếp nốc-ao lão, nhớ tới trong khoảng thời gian này Cố Dạ Cần im lặng, lại hành sự cẩn thận, tàn nhẫn thượng vị nắm quyền, Cố lão gia tử sợ mắt mật.
“A Gần, mày…”