Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-697
Chương 697: Cô ấy không có người thân phản bội (2)
Ai ngờ Khắc Lý lại lắc đầu, phản bác: “Em không biết, cho dù không 3cùng huyết thống nhưng bọn họ cũng là người thân của em, bởi vì em2 và bọn họ có tình cảm mà.”
Tình cảm? Nhiếp Nhiên đang địn0h cười giễu cợt, thì lại nghe được thằng bé sung sướng nói: “Giống0 như chị anh hùng và các anh chị bạn của chị vậy, không phải là ng3ười thân mà còn hơn hẳn người thân.” Nụ cười của Nhiếp Nhiên cứng lại trong nháy mắt
Nhưng Khắc Lý không phát hiện ra, thằng bé vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình
Cái cậu không phải người thân mà hơn hẳn người thân này thằng bé nghe được ở chỗ chị Y Xá
Lúc ấy thằng bé không hiểu vì sao mấy anh chị kia rõ ràng đã đi rồi mà lại quay trở về
Sau đó chị Y Xá nói cho nó biết, giữa nhóm anh chị này có thứ tình cảm còn thân hơn cả người thân, cho nên họ mới không tiếc thân mình mà quay lại
Tình cảm đó được gọi là tình chiến hữu
Thôi được rồi, mặc dù thằng bé còn chưa hiểu tình chiến hữu là gì, nhưng nó hiểu cảm giác thân hơn cả người thân, giống như tộc trưởng, chị Y Xá, chú Kha Lỗ đối với nó vậy
Nhiếp Nhiên nhìn nụ cười đơn thuần thì lạnh lùng nói: “Chị và bọn họ không phải là người thân.” Nhưng sao Khắc Lý biết được hàm nghĩa trong lời nói của cô, thằng bé gật đầu thật mạnh rồi nở nụ cười thật to, “Đúng vậy, thế cho nên mới nói là hơn hẳn người thân mà.” Hiển nhiên là thằng bé vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình
Nhiếp Nhiên nhếch miệng rồi mặc kệ thằng bé
Khắc Lý thấy cô không nói gì thêm thì tỏ vẻ lo lắng, thằng bé nghĩ hồi lâu rồi lại bắt chuyện với cô
“Chị, tại sao chị lại tham gia quân ngũ ạ?” Nhiếp Nhiên lạnh nhạt trả lời: “Bởi vì một lần ngoài ý muốn.” Khắc Lý mở to mắt nhìn, kinh ngạc hỏi: “Ngoài ý muốn?” Không phải chị Y Xá đã nói người tham gia quân ngũ là bởi vì họ có trái tim muốn bảo vệ quốc gia sao? Sao chị anh hùng nói là ngoài ý muốn?
Chủ đề này cứ như vậy bị kết thúc.
Lần này khuôn mặt nhỏ trông ngóng của Khắc Lý nhăn nhó, trông có vẻ rất khổ não: “Tộc trưởng là người rất tốt..
Ngày mai đánh cướp biển rất nguy hiểm, chị anh hùng có thể hay không...” “Không thể” Không đợi Khắc Lý nói hết, Nhiếp Nhiên đã từ chối luôn
“Chị biết em muốn nói gì à?” Khắc Lý kinh ngạc trợn tròn mắt
Sao Nhiếp Nhiên có thể không biết chứ, từ lúc thằng bé ngồi ở bên cạnh cô nói một đống lời linh tinh là cô đã phát hiện thấy có vấn đề rồi
Mấy ngày nay Khắc Lý vẫn luôn đứng ở xa xa hoặc chờ ở sau lưng cô
Thằng bé không nói chuyện mà chỉ yên lặng đi theo, nhưng chỉ cần khẽ đến gần bãi mìn là thằng bé sẽ ngoan ngoãn đứng bên ngoài chờ, chỉ có lúc ăn cơm mới chạy đến bên cạnh cô
Hôm nay thằng bé lại từ bãi mìn bên kia sang đây, đủ để có thể thấy nó có chuyện muốn nói với cô.
Ai ngờ Khắc Lý lại lắc đầu, phản bác: “Em không biết, cho dù không 3cùng huyết thống nhưng bọn họ cũng là người thân của em, bởi vì em2 và bọn họ có tình cảm mà.”
Tình cảm? Nhiếp Nhiên đang địn0h cười giễu cợt, thì lại nghe được thằng bé sung sướng nói: “Giống0 như chị anh hùng và các anh chị bạn của chị vậy, không phải là ng3ười thân mà còn hơn hẳn người thân.” Nụ cười của Nhiếp Nhiên cứng lại trong nháy mắt
Nhưng Khắc Lý không phát hiện ra, thằng bé vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình
Cái cậu không phải người thân mà hơn hẳn người thân này thằng bé nghe được ở chỗ chị Y Xá
Lúc ấy thằng bé không hiểu vì sao mấy anh chị kia rõ ràng đã đi rồi mà lại quay trở về
Sau đó chị Y Xá nói cho nó biết, giữa nhóm anh chị này có thứ tình cảm còn thân hơn cả người thân, cho nên họ mới không tiếc thân mình mà quay lại
Tình cảm đó được gọi là tình chiến hữu
Thôi được rồi, mặc dù thằng bé còn chưa hiểu tình chiến hữu là gì, nhưng nó hiểu cảm giác thân hơn cả người thân, giống như tộc trưởng, chị Y Xá, chú Kha Lỗ đối với nó vậy
Nhiếp Nhiên nhìn nụ cười đơn thuần thì lạnh lùng nói: “Chị và bọn họ không phải là người thân.” Nhưng sao Khắc Lý biết được hàm nghĩa trong lời nói của cô, thằng bé gật đầu thật mạnh rồi nở nụ cười thật to, “Đúng vậy, thế cho nên mới nói là hơn hẳn người thân mà.” Hiển nhiên là thằng bé vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình
Nhiếp Nhiên nhếch miệng rồi mặc kệ thằng bé
Khắc Lý thấy cô không nói gì thêm thì tỏ vẻ lo lắng, thằng bé nghĩ hồi lâu rồi lại bắt chuyện với cô
“Chị, tại sao chị lại tham gia quân ngũ ạ?” Nhiếp Nhiên lạnh nhạt trả lời: “Bởi vì một lần ngoài ý muốn.” Khắc Lý mở to mắt nhìn, kinh ngạc hỏi: “Ngoài ý muốn?” Không phải chị Y Xá đã nói người tham gia quân ngũ là bởi vì họ có trái tim muốn bảo vệ quốc gia sao? Sao chị anh hùng nói là ngoài ý muốn?
Chủ đề này cứ như vậy bị kết thúc.
Lần này khuôn mặt nhỏ trông ngóng của Khắc Lý nhăn nhó, trông có vẻ rất khổ não: “Tộc trưởng là người rất tốt..
Ngày mai đánh cướp biển rất nguy hiểm, chị anh hùng có thể hay không...” “Không thể” Không đợi Khắc Lý nói hết, Nhiếp Nhiên đã từ chối luôn
“Chị biết em muốn nói gì à?” Khắc Lý kinh ngạc trợn tròn mắt
Sao Nhiếp Nhiên có thể không biết chứ, từ lúc thằng bé ngồi ở bên cạnh cô nói một đống lời linh tinh là cô đã phát hiện thấy có vấn đề rồi
Mấy ngày nay Khắc Lý vẫn luôn đứng ở xa xa hoặc chờ ở sau lưng cô
Thằng bé không nói chuyện mà chỉ yên lặng đi theo, nhưng chỉ cần khẽ đến gần bãi mìn là thằng bé sẽ ngoan ngoãn đứng bên ngoài chờ, chỉ có lúc ăn cơm mới chạy đến bên cạnh cô
Hôm nay thằng bé lại từ bãi mìn bên kia sang đây, đủ để có thể thấy nó có chuyện muốn nói với cô.