Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-469
Chương 469: Không phục - Chống đối (9)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cứ liên quan tới Kiều Vũ Kiều là hai người này nói chuyện rất sung sướng, nhưng sắc mặt Nhiếp Nhiên lại dần dần đen lại.
Không phải tên này nên trở về làm nằm vùng sao? Tại sao vẫn còn ở lại đây để huấn luyện chứ? Chẳng lẽ là..
nhiệm vụ nằm vùng đã kết thúc?
Theo lý thuyết thì không có khả năng, từ buổi tiệc tối tại nhà họ Hoắc lần trước, cô đã biết mười mấy tuổi Hoắc Hoành đã được đưa vào gia đình họ Hoắc
Điều này nói rõ nhiệm vụ này cực kì gian nan, đâu có thể chỉ vài tháng đã kết
thúc.
Huống chi anh ta mới tiếp quản Hoắc thị không lâu lắm, một đế quốc Hoắc thị khổng lồ như vậy mà muốn tìm hiểu từ bên trong thì cũng cần phải có thời gian
Nhưng nếu đã không phải là khả năng này, vậy thì rốt cuộc anh ta ở lại đây là muốn làm gì? “Nhiếp Nhiên, đây là ghi chép về các chương trình học quân sự, mấy ngày trước cậu không lên lớp, tôi đều thay cậu chép lại một bản đấy.” Nhiếp Nhiên đang nghĩ ngợi thì bỗng thấy trước mắt xuất hiện một quyển vở nhỏ, phía trên ghi chi chít chữ
Nhiếp Nhiên thu suy nghĩ lại, quay sang nhìn Cổ Lâm đang mỉm cười với mình
Mấy ngày nay lúc cô nằm trong phòng Y tế, mỗi buổi trưa Cổ Lâm sẽ sắp xếp thời gian đến thăm cô
Đối với việc Cổ Lâm làm, Nhiếp Nhiên mặc dù cười nói cảm ơn, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười
Cũng giống hệt như bây giờ
Cô nhận lấy quyển vở ghi chép mà Cổ Lâm đã khổ cực viết thay mình, sau đó hơi mỉm cười, nói cảm ơn
Cổ Lâm ngại ngùng cười một tiếng rồi vội khoát tay, “Không cần, không cần cậu dùng đến nó là tôi vui rồi.” “Thế của tôi đâu, của tôi đâu? Sao lần nào cậu cũng chép bài cho Nhiếp Nhiên, tại sao lại không viết cho tôi hả?” Hà Giai Ngọc thấy lần nào Nhiếp Nhiên cũng được lớp trưởng chăm sóc đặc biệt, nên lần này cô ta lập tức quấn lấy Cổ Lâm.
Hà Giai Ngọc vô cùng, vô cùng ghét cái chương trình học lý thuyết quân sự khỉ gió kia
Cô ta cảm thấy rằng mọi thứ nên được thực hiện trong thực chiến
Nhưng bây giờ nhất định trải qua khóa học quân sự, những chuỗi dài các danh từ chuyên ngành nối tiếp nhau khiến cô ta đau cả đầu
Mỗi lần lên lớp, cô ta chỉ muốn ngủ, sau giờ học xem lại những gì mình viết cô ta chỉ muốn khóc thét.
Trên đó đều là những con giun con dế cô ta vô thức vẽ ra trong lúc buồn ngủ
Bây giờ thấy Nhiếp Nhiên có sự đãi ngộ cấp bậc VIP như thế này, cô ta cảm thấy vô cùng hâm mộ.
“Nếu cậu muốn, tôi cũng có thể viết cho cậu một phần.” Cổ Lâm vẫn cảm thấy Hà Giai Ngọc hơi đáng sợ
Bởi vì Hà Giai Ngọc là người thích tìm người khác đánh nhau ở khắp mọi nơi, Cổ Lâm sợ mình sẽ bị để mắt tới nên cười rất miễn cưỡng
“Ha ha lớp trưởng, tôi yêu cậu chết mất! Tôi cảm thấy lớp chúng ta chắc chắn có lớp trưởng tốt nhất trong toàn quân.” Cổ Lâm vừa nghe thấy Hà Giai Ngọc khen mình thì trong lòng lập tức run lên
Cô thật sự sợ một lát nữa Hà Giai Ngọc sẽ bổ sung thêm một câu: Lớp trưởng, chúng ta đánh nhau một trận đi!
Nếu là thế thật thì cô sẽ phải khóc mất! Tuýt!!! Đột nhiên, dưới lẩu ký túc xá vang lên một tràng tiếng còi bén nhọn.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không phải tên này nên trở về làm nằm vùng sao? Tại sao vẫn còn ở lại đây để huấn luyện chứ? Chẳng lẽ là..
nhiệm vụ nằm vùng đã kết thúc?
Theo lý thuyết thì không có khả năng, từ buổi tiệc tối tại nhà họ Hoắc lần trước, cô đã biết mười mấy tuổi Hoắc Hoành đã được đưa vào gia đình họ Hoắc
Điều này nói rõ nhiệm vụ này cực kì gian nan, đâu có thể chỉ vài tháng đã kết
thúc.
Huống chi anh ta mới tiếp quản Hoắc thị không lâu lắm, một đế quốc Hoắc thị khổng lồ như vậy mà muốn tìm hiểu từ bên trong thì cũng cần phải có thời gian
Nhưng nếu đã không phải là khả năng này, vậy thì rốt cuộc anh ta ở lại đây là muốn làm gì? “Nhiếp Nhiên, đây là ghi chép về các chương trình học quân sự, mấy ngày trước cậu không lên lớp, tôi đều thay cậu chép lại một bản đấy.” Nhiếp Nhiên đang nghĩ ngợi thì bỗng thấy trước mắt xuất hiện một quyển vở nhỏ, phía trên ghi chi chít chữ
Nhiếp Nhiên thu suy nghĩ lại, quay sang nhìn Cổ Lâm đang mỉm cười với mình
Mấy ngày nay lúc cô nằm trong phòng Y tế, mỗi buổi trưa Cổ Lâm sẽ sắp xếp thời gian đến thăm cô
Đối với việc Cổ Lâm làm, Nhiếp Nhiên mặc dù cười nói cảm ơn, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười
Cũng giống hệt như bây giờ
Cô nhận lấy quyển vở ghi chép mà Cổ Lâm đã khổ cực viết thay mình, sau đó hơi mỉm cười, nói cảm ơn
Cổ Lâm ngại ngùng cười một tiếng rồi vội khoát tay, “Không cần, không cần cậu dùng đến nó là tôi vui rồi.” “Thế của tôi đâu, của tôi đâu? Sao lần nào cậu cũng chép bài cho Nhiếp Nhiên, tại sao lại không viết cho tôi hả?” Hà Giai Ngọc thấy lần nào Nhiếp Nhiên cũng được lớp trưởng chăm sóc đặc biệt, nên lần này cô ta lập tức quấn lấy Cổ Lâm.
Hà Giai Ngọc vô cùng, vô cùng ghét cái chương trình học lý thuyết quân sự khỉ gió kia
Cô ta cảm thấy rằng mọi thứ nên được thực hiện trong thực chiến
Nhưng bây giờ nhất định trải qua khóa học quân sự, những chuỗi dài các danh từ chuyên ngành nối tiếp nhau khiến cô ta đau cả đầu
Mỗi lần lên lớp, cô ta chỉ muốn ngủ, sau giờ học xem lại những gì mình viết cô ta chỉ muốn khóc thét.
Trên đó đều là những con giun con dế cô ta vô thức vẽ ra trong lúc buồn ngủ
Bây giờ thấy Nhiếp Nhiên có sự đãi ngộ cấp bậc VIP như thế này, cô ta cảm thấy vô cùng hâm mộ.
“Nếu cậu muốn, tôi cũng có thể viết cho cậu một phần.” Cổ Lâm vẫn cảm thấy Hà Giai Ngọc hơi đáng sợ
Bởi vì Hà Giai Ngọc là người thích tìm người khác đánh nhau ở khắp mọi nơi, Cổ Lâm sợ mình sẽ bị để mắt tới nên cười rất miễn cưỡng
“Ha ha lớp trưởng, tôi yêu cậu chết mất! Tôi cảm thấy lớp chúng ta chắc chắn có lớp trưởng tốt nhất trong toàn quân.” Cổ Lâm vừa nghe thấy Hà Giai Ngọc khen mình thì trong lòng lập tức run lên
Cô thật sự sợ một lát nữa Hà Giai Ngọc sẽ bổ sung thêm một câu: Lớp trưởng, chúng ta đánh nhau một trận đi!
Nếu là thế thật thì cô sẽ phải khóc mất! Tuýt!!! Đột nhiên, dưới lẩu ký túc xá vang lên một tràng tiếng còi bén nhọn.