Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-370
Chương 370: Không hổ là người nhà họ nhiếp (5)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hai người ở đó làm gì?” Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Nhiếp Nhiên, trong lòng Lệ Xuyên Lâm đột nhiên thấy hoảng hốt. Không hiểu sao anh ta lại nhớ tới lời mà Nhiếp Nhiên nói với Phương Lượng ở trong phòng bao lúc trước.
Cô từng nói, nếu cô thực sự thích Hoắc Hoành thì cho dù có ở bên phe anh ta cũng là bình thường thôi!
Chẳng lẽ hiện giờ... cô đang tính sẽ thật sự đứng về phe Hoắc Hoành hay sao?
Nghĩ tới đây, Lệ Xuyên Lâm nhíu mày, nghiêm khắc ra lệnh, “Cô không thể thích Hoắc Hoành!”
Nghe giọng nói có chiều hướng nhỏ đi ở trong điện thoại, mặt Nhiếp Nhiên lập tức trầm xuống, “Lệ Xuyên Lâm, tôi phải nhắc anh một vấn đề, hợp tác của chúng ta đã chấm dứt, bây giờ tôi làm gì không phải báo cáo với anh.”
Lệ Xuyên Lâm thấy cô chẳng thèm giải thích thì có vẻ cũng tức giận: “Cô đừng để bị vẻ bề ngoài của Hoắc Hoành làm mờ đầu óc!”
“Cảm ơn đã nhắc nhở.” Hai tròng mắt của Nhiếp Nhiên như trong đêm đen gió lạnh lạnh tới mức khiến người ta thấy run rẩy.
Sau vài câu cãi cọ gay gắt với nhau, bỗng nhiên Lệ Xuyên Lâm lại không nói gì nữa.
Anh ta im lặng một hồi, cuối cùng bình tĩnh nói, “... Tôi chỉ không muốn nhìn thấy cô bước lên một con đường không thể quay đầu lại.”
Trong giọng nói của anh ta dường như có mang theo một chút... bất lực.
Hay cô nghe nhầm rồi? Núi băng khổng lồ mà cũng có lúc bất lực ư?
Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của anh ta, cô không nhịn được nhớ lại lúc trước anh ta hủy bỏ nhiệm vụ của cô, đuổi cô về đơn vị.
Giờ cô làm ra chuyện này, tuy rằng Lệ Xuyên Lâm không có tư cách bắt mình quay về, nhưng điều này không có nghĩa là anh ta sẽ không tìm Phương Lượng tâm sự, đến lúc đó, e là nhiệm vụ của cô có xác suất xôi hỏng bỏng không rất cao.
Để đề phòng, lại cũng vì tiếng thở dài bất lực vừa rồi, Nhiếp Nhiên đứng trong gió đêm, thản nhiên nói một câu: “Ở bên Hoắc Hoành là con đường không có lối về, vậy chẳng phải giết anh ta là tôi có thể quang minh chính đại trở về rồi sao?”
Giọng nói của cô vô cùng bình thản, nhưng Lệ Xuyên Lâm vừa nghe thì lại càng nhíu mày chặt hơn.
“Cô nói thế là sao?”
Nhiếp Nhiên nhìn bóng đêm trập trùng trước mắt, giọng lan vào trong gió, gằn từng tiếng một, “Tôi nhận được nhiệm vụ, là ám sát Hoắc Hoành.”
“Cái gì?” Lúc Lệ Xuyên Lâm nghe thấy câu này, cho dù là núi băng lù lù bất động cũng không thể không nứt ra một đường, anh ta biến sắc mặt.
“Bức ảnh kia là do tôi tìm người chụp, đây chỉ là một phần của kế hoạch mà thôi.”
Nghe Nhiếp Nhiên giải thích như thế, không hiểu sao Lệ Xuyên Lâm lại thở phào trong lòng, thì ra đây chỉ là kế hoạch của Nhiếp Nhiên.
May là cô còn biết mình đang làm gì, không hề bị Hoắc Hoành mê hoặc.
Nói vậy là cô còn có thể quay về đơn vị, còn có thể nhận huân huy chương, còn có thể...
Lúc Lệ Xuyên Lâm nghĩ tới ba chữ còn có thể kia thì đột nhiên ngừng lại.
Còn có thể cái gì chứ? Chẳng phải anh ta sợ nhất là Nhiếp Nhiên sẽ rời khỏi đơn vị ư? Nên mới không ngừng lặp đi lặp lại lời cảnh cáo cô không nên làm chuyện điên rồ, cái thứ ba vừa rồi sắp hiện lên trong lòng anh ta có thể là gì chứ?
Anh ta không dám nghĩ, cũng không muốn tiếp tục nghĩ nữa. Anh ta có cảm giác một khi mình suy nghĩ thì sẽ không thể khống chế được nữa.
Lệ Xuyên Lâm đè nén cảm xúc khác thường trong lòng, kéo trọng tâm câu chuyện trở về việc ám sát Hoắc Hoành.
“Vậy tiếp theo cô định làm thế nào?”
“Tôi định...” Còn chưa nói xong, đột nhiên đầu bên kia im bặt.
“Nhiếp Nhiên?” Lệ Xuyên Lâm không nghe thấy bên kia nói gì, gọi mấy tiếng, “Nhiếp Nhiên?”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô từng nói, nếu cô thực sự thích Hoắc Hoành thì cho dù có ở bên phe anh ta cũng là bình thường thôi!
Chẳng lẽ hiện giờ... cô đang tính sẽ thật sự đứng về phe Hoắc Hoành hay sao?
Nghĩ tới đây, Lệ Xuyên Lâm nhíu mày, nghiêm khắc ra lệnh, “Cô không thể thích Hoắc Hoành!”
Nghe giọng nói có chiều hướng nhỏ đi ở trong điện thoại, mặt Nhiếp Nhiên lập tức trầm xuống, “Lệ Xuyên Lâm, tôi phải nhắc anh một vấn đề, hợp tác của chúng ta đã chấm dứt, bây giờ tôi làm gì không phải báo cáo với anh.”
Lệ Xuyên Lâm thấy cô chẳng thèm giải thích thì có vẻ cũng tức giận: “Cô đừng để bị vẻ bề ngoài của Hoắc Hoành làm mờ đầu óc!”
“Cảm ơn đã nhắc nhở.” Hai tròng mắt của Nhiếp Nhiên như trong đêm đen gió lạnh lạnh tới mức khiến người ta thấy run rẩy.
Sau vài câu cãi cọ gay gắt với nhau, bỗng nhiên Lệ Xuyên Lâm lại không nói gì nữa.
Anh ta im lặng một hồi, cuối cùng bình tĩnh nói, “... Tôi chỉ không muốn nhìn thấy cô bước lên một con đường không thể quay đầu lại.”
Trong giọng nói của anh ta dường như có mang theo một chút... bất lực.
Hay cô nghe nhầm rồi? Núi băng khổng lồ mà cũng có lúc bất lực ư?
Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của anh ta, cô không nhịn được nhớ lại lúc trước anh ta hủy bỏ nhiệm vụ của cô, đuổi cô về đơn vị.
Giờ cô làm ra chuyện này, tuy rằng Lệ Xuyên Lâm không có tư cách bắt mình quay về, nhưng điều này không có nghĩa là anh ta sẽ không tìm Phương Lượng tâm sự, đến lúc đó, e là nhiệm vụ của cô có xác suất xôi hỏng bỏng không rất cao.
Để đề phòng, lại cũng vì tiếng thở dài bất lực vừa rồi, Nhiếp Nhiên đứng trong gió đêm, thản nhiên nói một câu: “Ở bên Hoắc Hoành là con đường không có lối về, vậy chẳng phải giết anh ta là tôi có thể quang minh chính đại trở về rồi sao?”
Giọng nói của cô vô cùng bình thản, nhưng Lệ Xuyên Lâm vừa nghe thì lại càng nhíu mày chặt hơn.
“Cô nói thế là sao?”
Nhiếp Nhiên nhìn bóng đêm trập trùng trước mắt, giọng lan vào trong gió, gằn từng tiếng một, “Tôi nhận được nhiệm vụ, là ám sát Hoắc Hoành.”
“Cái gì?” Lúc Lệ Xuyên Lâm nghe thấy câu này, cho dù là núi băng lù lù bất động cũng không thể không nứt ra một đường, anh ta biến sắc mặt.
“Bức ảnh kia là do tôi tìm người chụp, đây chỉ là một phần của kế hoạch mà thôi.”
Nghe Nhiếp Nhiên giải thích như thế, không hiểu sao Lệ Xuyên Lâm lại thở phào trong lòng, thì ra đây chỉ là kế hoạch của Nhiếp Nhiên.
May là cô còn biết mình đang làm gì, không hề bị Hoắc Hoành mê hoặc.
Nói vậy là cô còn có thể quay về đơn vị, còn có thể nhận huân huy chương, còn có thể...
Lúc Lệ Xuyên Lâm nghĩ tới ba chữ còn có thể kia thì đột nhiên ngừng lại.
Còn có thể cái gì chứ? Chẳng phải anh ta sợ nhất là Nhiếp Nhiên sẽ rời khỏi đơn vị ư? Nên mới không ngừng lặp đi lặp lại lời cảnh cáo cô không nên làm chuyện điên rồ, cái thứ ba vừa rồi sắp hiện lên trong lòng anh ta có thể là gì chứ?
Anh ta không dám nghĩ, cũng không muốn tiếp tục nghĩ nữa. Anh ta có cảm giác một khi mình suy nghĩ thì sẽ không thể khống chế được nữa.
Lệ Xuyên Lâm đè nén cảm xúc khác thường trong lòng, kéo trọng tâm câu chuyện trở về việc ám sát Hoắc Hoành.
“Vậy tiếp theo cô định làm thế nào?”
“Tôi định...” Còn chưa nói xong, đột nhiên đầu bên kia im bặt.
“Nhiếp Nhiên?” Lệ Xuyên Lâm không nghe thấy bên kia nói gì, gọi mấy tiếng, “Nhiếp Nhiên?”