Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1397
Chương 1397 : Chương 1397
ANH TỚI KHÔNG PHẢI ĐỂ LÀM NGƯỜI HẦU (3)
Bỗng nhiên, đáy lòng cô mơ hồ nổi lên một câu trả lời.
“Ừm, làm thế cũng không đi, nói là muốn ở bên Nghiêm Hoài Vũ và Mã Tường, nhưng mà...”
“Nhưng bọn họ giống cậu, muốn chờ tôi trở lại, đúng không?” Nhiếp Nhiên nghiêng đầu cười.
Lý Kiêu bị nhìn thấu thì ngẩn ra, sau đó vẻ mặt lộ ra chút lạnh lùng.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Các cậu luôn hành động theo cảm tính như vậy. Bỏ lỡ cơ hội tốt đến thế, cẩn thận tương lai sẽ hối hận.”
Đơn vị là nơi nói một là một nói hai là hai, phục tùng cấp trên vô điều kiện, bọn họ dám không làm việc theo mệnh lệnh của đơn vị, chắc chắn vì thế mà phải chịu không ít trừng phạt.
Lý Kiêu theo bản năng phản bác một câu, “Bây giờ đã bỏ hủy chế độ cấp bậc lớp học rồi.”
Nhiếp Nhiên hừ một tiếng, “Nghe ý cậu thì tôi nên khen các cậu à?”
Tất cả mọi người đều biết đó chỉ là hủy bỏ ngoài mặt mà thôi, cho dù trong đơn vị đã được đối xử bình đẳng nhưng tư duy cố định những năm gần đây không thể dễ dàng thay đổi như vậy.
Đến giai đoạn chạy nước rút, tất cả mọi người đều chạy nhanh hơn, Nhiếp Nhiên không muốn tụt lại cuối cùng nên cũng tăng tốc theo.
May mà ở một trăm mét cuối cùng, cô điều chỉnh hô hấp cố gắng lao tới, thuận lợi vượt qua bảy tám giây trước khi kết thúc.
Cô không ngồi xuống ngay lập tức mà chỉ đứng ở đó đi đi lại lại, không ngừng thở hổn hển, cố gắng để cho mình bình ổn lại.
“Nước của cô này.” Dương Thụ cầm bình nước của mình đi tới đưa cho cô.
Nhiếp Nhiên nhìn bình nước rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Dương Thụ, hít sâu một hơi, xua tay nói: “Không cần, tôi cũng có.”
Dương Thụ thuận thế nhìn bình nước bên hông cô.
Sao anh ta lại quên mất lần này là chạy bộ võ trang đầy đủ chứ?
Dương Thụ không cam lòng thu bình nước của mình lại, thấy cô cầm súng trường đứng ở đó, dưới bóng đêm mặt cô tái nhợt không có chút huyết sắc nào, trên trán là một tầng mồ hôi mỏng.
“Tôi cầm súng cho cô, cô nghỉ ngơi đi.” Nói rồi, anh ta muốn nhận lấy súng trong tay cô.
Những tân binh xung quanh thấy Dương Thụ quan tâm đến Nhiếp Nhiên như vậy, tưởng Dương Thụ là “cu li” Nhiếp Nhiên dẫn tới. Bọn họ càng cảm thấy Nhiếp Nhiên được chiều quá thành quen.
Đương nhiên Nhiếp Nhiên biết người xung quanh đang nhìn mình, sắc mặt cô lạnh lùng, chặn tay Dương Thụ lại, nói: “Anh có biết đối với quân nhân mà nói, súng không thể rời người không?”
Dương Thụ cụp mắt xuống, thu tay lại.
“Nhiếp Nhiên!” Quý Chính Hổ đứng cách đó không xa lại gọi cô.
Nhiếp Nhiên tùy ý hỏi một câu, “Sao thế ạ?”
Phát hiện ra ánh mắt sắc bén lạnh lùng của Quý Chính Hổ, cô mới giật mình bây giờ không phải là ở bên ngoài mà là ở trong đơn vị.
Cô vội vàng chạy qua đó, chữa lại, hô to, “Có!”
ANH TỚI KHÔNG PHẢI ĐỂ LÀM NGƯỜI HẦU (3)
Bỗng nhiên, đáy lòng cô mơ hồ nổi lên một câu trả lời.
“Ừm, làm thế cũng không đi, nói là muốn ở bên Nghiêm Hoài Vũ và Mã Tường, nhưng mà...”
“Nhưng bọn họ giống cậu, muốn chờ tôi trở lại, đúng không?” Nhiếp Nhiên nghiêng đầu cười.
Lý Kiêu bị nhìn thấu thì ngẩn ra, sau đó vẻ mặt lộ ra chút lạnh lùng.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Các cậu luôn hành động theo cảm tính như vậy. Bỏ lỡ cơ hội tốt đến thế, cẩn thận tương lai sẽ hối hận.”
Đơn vị là nơi nói một là một nói hai là hai, phục tùng cấp trên vô điều kiện, bọn họ dám không làm việc theo mệnh lệnh của đơn vị, chắc chắn vì thế mà phải chịu không ít trừng phạt.
Lý Kiêu theo bản năng phản bác một câu, “Bây giờ đã bỏ hủy chế độ cấp bậc lớp học rồi.”
Nhiếp Nhiên hừ một tiếng, “Nghe ý cậu thì tôi nên khen các cậu à?”
Tất cả mọi người đều biết đó chỉ là hủy bỏ ngoài mặt mà thôi, cho dù trong đơn vị đã được đối xử bình đẳng nhưng tư duy cố định những năm gần đây không thể dễ dàng thay đổi như vậy.
Đến giai đoạn chạy nước rút, tất cả mọi người đều chạy nhanh hơn, Nhiếp Nhiên không muốn tụt lại cuối cùng nên cũng tăng tốc theo.
May mà ở một trăm mét cuối cùng, cô điều chỉnh hô hấp cố gắng lao tới, thuận lợi vượt qua bảy tám giây trước khi kết thúc.
Cô không ngồi xuống ngay lập tức mà chỉ đứng ở đó đi đi lại lại, không ngừng thở hổn hển, cố gắng để cho mình bình ổn lại.
“Nước của cô này.” Dương Thụ cầm bình nước của mình đi tới đưa cho cô.
Nhiếp Nhiên nhìn bình nước rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Dương Thụ, hít sâu một hơi, xua tay nói: “Không cần, tôi cũng có.”
Dương Thụ thuận thế nhìn bình nước bên hông cô.
Sao anh ta lại quên mất lần này là chạy bộ võ trang đầy đủ chứ?
Dương Thụ không cam lòng thu bình nước của mình lại, thấy cô cầm súng trường đứng ở đó, dưới bóng đêm mặt cô tái nhợt không có chút huyết sắc nào, trên trán là một tầng mồ hôi mỏng.
“Tôi cầm súng cho cô, cô nghỉ ngơi đi.” Nói rồi, anh ta muốn nhận lấy súng trong tay cô.
Những tân binh xung quanh thấy Dương Thụ quan tâm đến Nhiếp Nhiên như vậy, tưởng Dương Thụ là “cu li” Nhiếp Nhiên dẫn tới. Bọn họ càng cảm thấy Nhiếp Nhiên được chiều quá thành quen.
Đương nhiên Nhiếp Nhiên biết người xung quanh đang nhìn mình, sắc mặt cô lạnh lùng, chặn tay Dương Thụ lại, nói: “Anh có biết đối với quân nhân mà nói, súng không thể rời người không?”
Dương Thụ cụp mắt xuống, thu tay lại.
“Nhiếp Nhiên!” Quý Chính Hổ đứng cách đó không xa lại gọi cô.
Nhiếp Nhiên tùy ý hỏi một câu, “Sao thế ạ?”
Phát hiện ra ánh mắt sắc bén lạnh lùng của Quý Chính Hổ, cô mới giật mình bây giờ không phải là ở bên ngoài mà là ở trong đơn vị.
Cô vội vàng chạy qua đó, chữa lại, hô to, “Có!”