Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1060
Chương 1060 : Chương 1060
ĐÃI NGỘ ĐẶC BIỆT - CÔ LÀ MỤC TIÊU CỦA TÔI (4)
Lúc đó bọn họ đúng lúc gặp được đợt thanh tẩy của quân đội, Quý Chính Hổ chịu ấm ức bao nhiêu năm như thế, giờ có người mới tới, anh ta không huấn luyện lính mới tới chết để phân thắng bại với An Viễn Đạo mới lạ ấy.
Dương Thụ nhìn nụ cười của cô thì không khỏi lạnh người.
Ục ục... Đột nhiên, một âm thanh kỳ dị vang lên.
Dương Thụ ôm bụng mình, mặt hơi đỏ.
“Sao hả, đói bụng rồi à?” Cô hứng thú nhìn vẻ mặt xấu hổ của anh ta.
Dương Thụ vẫn rất ương ngạnh đáp: “Không sao, còn chịu được.”
Nhưng vừa nói xong thì bụng lại réo lên òng ọc.
Dương Thụ đỏ mặt tía tai.
“Được rồi, nhìn gần đây anh có biểu hiện rất khá, tôi đưa anh tới một chỗ tốt, thưởng cho anh một chút.” Nhiếp Nhiên đứng lên, phủi quần rồi dẫn đường đi ra bên ngoài.
Có điều, Dương Thụ vừa nghe thấy “thưởng” thì lại chẳng vui vẻ chút nào.
Lại muốn thưởng nữa à?
Vừa rồi đã thưởng cho anh ta một thùng nước muối mặn chát rồi, giờ còn muốn thưởng gì nữa đây?
“Còn không mau đi thôi!” Nhiếp Nhiên đứng cách đó không xa thấy anh ta vẫn đứng đực ra tại chỗ thì lập tức thúc giục.
“Đến đây.” Dương Thụ bất đắc dĩ đáp lời, sau đó ôm ý tưởng liều chết đi theo Nhiếp Nhiên ra phía sau nhà kho.
Hai người một trước một sau chạy rất nhanh trong Quân khu 2, thành công tránh né vài trạm canh gác, rốt cuộc cũng tới được một chỗ.
Sau khi Dương Thụ thấy nơi cô vừa dừng lại thì không khỏi khiếp sợ nói: “Cô bị điên à? Đây là bếp sau, người bình thường không thể vào đâu! Nếu bị phát hiện thì sẽ bị ghi tội đấy!”
“Tôi là người bình thường chắc?” Nhiếp Nhiên đi tới cửa sau của bếp, lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa.
Ánh sáng kim loại của chiếc chìa khóa lóe lên trước mặt Dương Thụ, đầu tiên Dương Thụ giật mình, sau đó lập tức quát khẽ: “Cô dám ăn trộm chìa khóa bếp sau? Cô muốn chết à!”
Nhiếp Nhiên đắc ý hừ lạnh một tiếng, “Dù gì tôi cũng từng là thành viên của lớp cấp dưỡng, chỉ bằng phần tình cảm này mà tôi cần phải trộm à?”
Nói xong, cô liền mở cửa bếp ra, tùy tiện đi vào.
Dương Thụ tròn mắt đi vào, kinh ngạc nói: “Bọn họ cho cô đãi ngộ đặc biệt sao?”
Nhiếp Nhiên nhún vai, “Biết làm sao được, chúng tôi có quan hệ tốt mà.”
Sau đó, cô bắt đầu tìm thức ăn trong một đống nồi.
“Đây rồi, đây rồi, xem đi! Bánh bao, còn có chút đồ ăn nhẹ.” Nhiếp Nhiên vẫy tay ra hiệu cho Dương Thụ đang đứng nhìn ở bên cạnh.
Dương Thụ thở phào một hơi đi tới, nhìn bát bánh bao trắng và một đống đồ ăn phong phú, không khỏi nghĩ tới mấy hôm nay không hề nhìn thấy cô xuất hiện ở nhà ăn, “Mỗi ngày cô không tới nhà ăn ăn cơm mà tối đến đây ăn à?”
“Ai bảo tôi không tới nhà ăn ăn cơm chứ? Tôi chỉ là tới sớm hơn hoặc muộn hơn các anh một chút mà thôi.” Nhiếp Nhiên lấy hết bánh bao vào đồ ăn lót dạ trong nồi ra.
“Vậy tức là ăn khuya à?”
ĐÃI NGỘ ĐẶC BIỆT - CÔ LÀ MỤC TIÊU CỦA TÔI (4)
Lúc đó bọn họ đúng lúc gặp được đợt thanh tẩy của quân đội, Quý Chính Hổ chịu ấm ức bao nhiêu năm như thế, giờ có người mới tới, anh ta không huấn luyện lính mới tới chết để phân thắng bại với An Viễn Đạo mới lạ ấy.
Dương Thụ nhìn nụ cười của cô thì không khỏi lạnh người.
Ục ục... Đột nhiên, một âm thanh kỳ dị vang lên.
Dương Thụ ôm bụng mình, mặt hơi đỏ.
“Sao hả, đói bụng rồi à?” Cô hứng thú nhìn vẻ mặt xấu hổ của anh ta.
Dương Thụ vẫn rất ương ngạnh đáp: “Không sao, còn chịu được.”
Nhưng vừa nói xong thì bụng lại réo lên òng ọc.
Dương Thụ đỏ mặt tía tai.
“Được rồi, nhìn gần đây anh có biểu hiện rất khá, tôi đưa anh tới một chỗ tốt, thưởng cho anh một chút.” Nhiếp Nhiên đứng lên, phủi quần rồi dẫn đường đi ra bên ngoài.
Có điều, Dương Thụ vừa nghe thấy “thưởng” thì lại chẳng vui vẻ chút nào.
Lại muốn thưởng nữa à?
Vừa rồi đã thưởng cho anh ta một thùng nước muối mặn chát rồi, giờ còn muốn thưởng gì nữa đây?
“Còn không mau đi thôi!” Nhiếp Nhiên đứng cách đó không xa thấy anh ta vẫn đứng đực ra tại chỗ thì lập tức thúc giục.
“Đến đây.” Dương Thụ bất đắc dĩ đáp lời, sau đó ôm ý tưởng liều chết đi theo Nhiếp Nhiên ra phía sau nhà kho.
Hai người một trước một sau chạy rất nhanh trong Quân khu 2, thành công tránh né vài trạm canh gác, rốt cuộc cũng tới được một chỗ.
Sau khi Dương Thụ thấy nơi cô vừa dừng lại thì không khỏi khiếp sợ nói: “Cô bị điên à? Đây là bếp sau, người bình thường không thể vào đâu! Nếu bị phát hiện thì sẽ bị ghi tội đấy!”
“Tôi là người bình thường chắc?” Nhiếp Nhiên đi tới cửa sau của bếp, lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa.
Ánh sáng kim loại của chiếc chìa khóa lóe lên trước mặt Dương Thụ, đầu tiên Dương Thụ giật mình, sau đó lập tức quát khẽ: “Cô dám ăn trộm chìa khóa bếp sau? Cô muốn chết à!”
Nhiếp Nhiên đắc ý hừ lạnh một tiếng, “Dù gì tôi cũng từng là thành viên của lớp cấp dưỡng, chỉ bằng phần tình cảm này mà tôi cần phải trộm à?”
Nói xong, cô liền mở cửa bếp ra, tùy tiện đi vào.
Dương Thụ tròn mắt đi vào, kinh ngạc nói: “Bọn họ cho cô đãi ngộ đặc biệt sao?”
Nhiếp Nhiên nhún vai, “Biết làm sao được, chúng tôi có quan hệ tốt mà.”
Sau đó, cô bắt đầu tìm thức ăn trong một đống nồi.
“Đây rồi, đây rồi, xem đi! Bánh bao, còn có chút đồ ăn nhẹ.” Nhiếp Nhiên vẫy tay ra hiệu cho Dương Thụ đang đứng nhìn ở bên cạnh.
Dương Thụ thở phào một hơi đi tới, nhìn bát bánh bao trắng và một đống đồ ăn phong phú, không khỏi nghĩ tới mấy hôm nay không hề nhìn thấy cô xuất hiện ở nhà ăn, “Mỗi ngày cô không tới nhà ăn ăn cơm mà tối đến đây ăn à?”
“Ai bảo tôi không tới nhà ăn ăn cơm chứ? Tôi chỉ là tới sớm hơn hoặc muộn hơn các anh một chút mà thôi.” Nhiếp Nhiên lấy hết bánh bao vào đồ ăn lót dạ trong nồi ra.
“Vậy tức là ăn khuya à?”