Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1011
Chương 1011 : Chương 1011
CHẾT VÌ QUÂN PHỤC LÀ VINH QUANG CỦA TÔI (5)
Vẻ mặt hiểu rõ của Lâm Hoài khiến Dương Thụ run lên, buồn bực quay đầu đi.
“Nhóc con, cố gắng lên...” Lúc Lâm Hoài nói câu này lại tinh quái toét miệng cười với anh ta.
Nhưng nụ cười đầy máu tươi này khiến Dương Thụ vô cùng đau lòng, nắm chặt tay Lâm Hoài im lặng gật đầu.
Mọi người nhìn thấy đều buồn bã, Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh là nữ binh, nhìn thấy cảnh này khóe mắt cũng ươn ướt.
An Viễn Đạo đứng ở cách đó không xa, tay cầm bộ đàm liên tục giục bên căn cứ, lúc nhìn về phía Lâm Hoài, vẻ mặt rất nặng nề.
Sau khoảng hai mươi phút, trên bầu trời truyền đến âm thanh rất nhỏ.
“Máy bay trực thăng đến, máy bay trực thăng đến rồi!”
“Bác sĩ tới rồi, thầy được cứu rồi, được cứu rồi!” Lúc nhìn thấy một cái chấm đen trên bầu trời, trong lòng Dương Thụ lập tức dấy lên hi vọng.
Nhưng cảnh tiếp theo lại khiến trái tim anh ta đột nhiên nguội lạnh.
Phụt! Lâm Hoài phun ra một ngụm lớn máu, còn bắn một ít lên mặt Dương Thụ.
Chất lỏng ấm nóng cộng thêm mùi máu tanh nồng nặc làm Dương Thụ hoàn toàn ngẩn ra.
Sau đó anh ta đứng vụt lên, lao đến cách đó không xa, giơ hai tay lên ra hiệu với bầu trời, hơn nữa hô lớn: “Ở chỗ này, ở chỗ này, nhanh lên, nhanh lên!”
Nhiếp Nhiên biết Lâm Hoài đã hoàn toàn không chống đỡ nổi nữa, cô cất bước đi tới trước mặt anh ta, hỏi: “Anh còn tâm nguyện gì nữa không?”
Lâm Hoài mở mắt ra, lần này anh ta dùng sức cũng chỉ hé ra được một kẽ hở nhỏ xíu, “Không.”
Nhiếp Nhiên cau mày, cam kết: “Chỉ cần anh nói ra, tôi nhất định làm được.”
Lâm Hoài dừng lại mấy giây, giống như đang suy nghĩ, sau đó mở miệng nói: “Lần sau không được làm việc đơn độc nữa, như vậy... rất nguy hiểm, sẽ không có ai ngăn đạn... giúp cô mãi được...”
Nhiếp Nhiên không ngờ vào lúc sắp chết anh ta còn nói như vậy, mất kiên nhẫn ngắt lời anh ta: “Còn gì nữa không?”
Lâm Hoài khẽ lắc đầu mấy cái, cười như có như không, “Thật sự hết rồi, đời này có thể chết trên chiến trường... là vinh dự của tôi... cái vừa nãy cô nói cô sẽ làm được, còn nữa... thật ra năng lực của thằng nhóc Dương Thụ này... không tệ... cô...”
Còn chưa nói hết, Lâm Hoài đã nghiêng đầu sang một bên, lập tức tắt thở.
Nhiếp Nhiên ngẩn ra, vậy là chết rồi à?
Anh ta không có một tâm nguyện nào của mình à!
Có thể chết vì quân phục là vinh quang của tôi.
Ban đầu ở trên thuyền Lâm Hoài đã từng nói câu này, không ngờ mới mấy tiếng ngắn ngủi đã thành sự thật.
Lúc ấy cô nghĩ là người này chỉ nói thế mà thôi, nhưng bây giờ xem ra anh ta thật sự chết cũng không tiếc rồi.
Máy bay trực thăng vừa hạ cánh, quân y đã bị Dương Thụ vội vàng kéo tới.
Quân y lập tức vạch mí mắt anh ta ra, con ngươi đã lỏng lẻo, lại dùng ống nghe, tim cũng hoàn toàn ngừng đập rồi.
Sắc mặt tái mét kia tuyên bố rõ ràng Lâm Hoài đã chết rồi.
“Đã không cứu được nữa.” Quân y kiểm tra nửa phút, đứng lên nói với y tá bên cạnh mình: “Thời gian tử vong là mười sáu giờ năm mươi hai phút tám giây chiều, chết do xương ngực cắm vào trong phổi, phổi bị nát.”
Thông báo tử vong này khiến mọi người kinh hãi.
Những lời này giống như một tia chớp bổ xuống khiến Dương Thụ ngẩn ngơ.
Mấy quân y khác viết hồ sơ xong rồi muốn khiêng người lên cáng cứu thương đưa đi, Dương Thụ giống như con thú bị nhốt đang phát điên, nhào tới, “Không, không đâu, thầy ấy sẽ không chết! Các người lừa gạt, lừa gạt!”
“Xin anh phối hợp với công việc của chúng tôi.” Một quân y nghiêm túc nói.
“Phối hợp cái gì mà phối hợp, các người đang lừa gạt! Vừa rồi thầy ấy còn nói chuyện với tôi, làm sao các người vừa đến, thầy ấy đã không thở nữa rồi! Các người không có ý định cứu người! Các người muốn hại chết thầy ấy đúng không! Đúng không!” Dương Thụ càng nói càng kích động, đáy mắt đỏ ngầu.
“Anh bình tĩnh đi!”
Một quân y khác muốn khuyên giải lại bị Dương Thụ túm lấy cổ áo, “Làm sao mà tôi bình tĩnh được? Bọn họ còn chưa hề cấp cứu đã nói không thể cứu được nữa, rõ ràng là muốn hại chết sĩ quan huấn luyện!”
“Chúng tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh, nhưng người này thật sự đã ngừng thở rồi, các biện pháp cấp cứu nên làm chúng tôi đều đã làm.”
Nhưng Dương Thụ không nghe lọt, lắc đầu hét lớn: “Tôi mặc kệ, tôi mặc kệ! Các người không cứu người cẩn thận, các người cố ý, các người...”
Chát! Một tiếng tát lanh lảnh vang lên.
CHẾT VÌ QUÂN PHỤC LÀ VINH QUANG CỦA TÔI (5)
Vẻ mặt hiểu rõ của Lâm Hoài khiến Dương Thụ run lên, buồn bực quay đầu đi.
“Nhóc con, cố gắng lên...” Lúc Lâm Hoài nói câu này lại tinh quái toét miệng cười với anh ta.
Nhưng nụ cười đầy máu tươi này khiến Dương Thụ vô cùng đau lòng, nắm chặt tay Lâm Hoài im lặng gật đầu.
Mọi người nhìn thấy đều buồn bã, Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh là nữ binh, nhìn thấy cảnh này khóe mắt cũng ươn ướt.
An Viễn Đạo đứng ở cách đó không xa, tay cầm bộ đàm liên tục giục bên căn cứ, lúc nhìn về phía Lâm Hoài, vẻ mặt rất nặng nề.
Sau khoảng hai mươi phút, trên bầu trời truyền đến âm thanh rất nhỏ.
“Máy bay trực thăng đến, máy bay trực thăng đến rồi!”
“Bác sĩ tới rồi, thầy được cứu rồi, được cứu rồi!” Lúc nhìn thấy một cái chấm đen trên bầu trời, trong lòng Dương Thụ lập tức dấy lên hi vọng.
Nhưng cảnh tiếp theo lại khiến trái tim anh ta đột nhiên nguội lạnh.
Phụt! Lâm Hoài phun ra một ngụm lớn máu, còn bắn một ít lên mặt Dương Thụ.
Chất lỏng ấm nóng cộng thêm mùi máu tanh nồng nặc làm Dương Thụ hoàn toàn ngẩn ra.
Sau đó anh ta đứng vụt lên, lao đến cách đó không xa, giơ hai tay lên ra hiệu với bầu trời, hơn nữa hô lớn: “Ở chỗ này, ở chỗ này, nhanh lên, nhanh lên!”
Nhiếp Nhiên biết Lâm Hoài đã hoàn toàn không chống đỡ nổi nữa, cô cất bước đi tới trước mặt anh ta, hỏi: “Anh còn tâm nguyện gì nữa không?”
Lâm Hoài mở mắt ra, lần này anh ta dùng sức cũng chỉ hé ra được một kẽ hở nhỏ xíu, “Không.”
Nhiếp Nhiên cau mày, cam kết: “Chỉ cần anh nói ra, tôi nhất định làm được.”
Lâm Hoài dừng lại mấy giây, giống như đang suy nghĩ, sau đó mở miệng nói: “Lần sau không được làm việc đơn độc nữa, như vậy... rất nguy hiểm, sẽ không có ai ngăn đạn... giúp cô mãi được...”
Nhiếp Nhiên không ngờ vào lúc sắp chết anh ta còn nói như vậy, mất kiên nhẫn ngắt lời anh ta: “Còn gì nữa không?”
Lâm Hoài khẽ lắc đầu mấy cái, cười như có như không, “Thật sự hết rồi, đời này có thể chết trên chiến trường... là vinh dự của tôi... cái vừa nãy cô nói cô sẽ làm được, còn nữa... thật ra năng lực của thằng nhóc Dương Thụ này... không tệ... cô...”
Còn chưa nói hết, Lâm Hoài đã nghiêng đầu sang một bên, lập tức tắt thở.
Nhiếp Nhiên ngẩn ra, vậy là chết rồi à?
Anh ta không có một tâm nguyện nào của mình à!
Có thể chết vì quân phục là vinh quang của tôi.
Ban đầu ở trên thuyền Lâm Hoài đã từng nói câu này, không ngờ mới mấy tiếng ngắn ngủi đã thành sự thật.
Lúc ấy cô nghĩ là người này chỉ nói thế mà thôi, nhưng bây giờ xem ra anh ta thật sự chết cũng không tiếc rồi.
Máy bay trực thăng vừa hạ cánh, quân y đã bị Dương Thụ vội vàng kéo tới.
Quân y lập tức vạch mí mắt anh ta ra, con ngươi đã lỏng lẻo, lại dùng ống nghe, tim cũng hoàn toàn ngừng đập rồi.
Sắc mặt tái mét kia tuyên bố rõ ràng Lâm Hoài đã chết rồi.
“Đã không cứu được nữa.” Quân y kiểm tra nửa phút, đứng lên nói với y tá bên cạnh mình: “Thời gian tử vong là mười sáu giờ năm mươi hai phút tám giây chiều, chết do xương ngực cắm vào trong phổi, phổi bị nát.”
Thông báo tử vong này khiến mọi người kinh hãi.
Những lời này giống như một tia chớp bổ xuống khiến Dương Thụ ngẩn ngơ.
Mấy quân y khác viết hồ sơ xong rồi muốn khiêng người lên cáng cứu thương đưa đi, Dương Thụ giống như con thú bị nhốt đang phát điên, nhào tới, “Không, không đâu, thầy ấy sẽ không chết! Các người lừa gạt, lừa gạt!”
“Xin anh phối hợp với công việc của chúng tôi.” Một quân y nghiêm túc nói.
“Phối hợp cái gì mà phối hợp, các người đang lừa gạt! Vừa rồi thầy ấy còn nói chuyện với tôi, làm sao các người vừa đến, thầy ấy đã không thở nữa rồi! Các người không có ý định cứu người! Các người muốn hại chết thầy ấy đúng không! Đúng không!” Dương Thụ càng nói càng kích động, đáy mắt đỏ ngầu.
“Anh bình tĩnh đi!”
Một quân y khác muốn khuyên giải lại bị Dương Thụ túm lấy cổ áo, “Làm sao mà tôi bình tĩnh được? Bọn họ còn chưa hề cấp cứu đã nói không thể cứu được nữa, rõ ràng là muốn hại chết sĩ quan huấn luyện!”
“Chúng tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh, nhưng người này thật sự đã ngừng thở rồi, các biện pháp cấp cứu nên làm chúng tôi đều đã làm.”
Nhưng Dương Thụ không nghe lọt, lắc đầu hét lớn: “Tôi mặc kệ, tôi mặc kệ! Các người không cứu người cẩn thận, các người cố ý, các người...”
Chát! Một tiếng tát lanh lảnh vang lên.