Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 983
Chương 983:
“Vị huynh đệ kia!” Mà Trần Lạc Thần đi tới cửa, Từ Hải Nhi từ dưới đất chật vật dựa vào ghế sô pha ngồi dậy.
“Vừa rồi ta đối với ngươi dùng toàn lực, ngươi chỉ dùng một kích, mà ta đã không có cách nào ngăn cản được, thế nhưng huynh đệ ngươi thực tế là ngươi quá lợi hại, vừa rồi ngươi đánh ta, ngươi dùng mấy phần lực?” Trần Lạc Thần nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn: “Đánh ngươi? Ta. . . Không dùng một chút nôi lực nào, ta chỉ nhẹ nhàng phất phất tay!”
“Cái gì?” Từ Hải Nhi sửng sốt.
Mà Trần Lạc Thần, đã quay người ra ngoài cửa.
Tô Nhược Hi giờ phút này mới bằng lòng tin tưởng anh, trước mắt người này trông rất đàng hoàng Trần tiên sinh, thật ra hắn là một người cao thủ thần bí, hắn quá lợi hại, để Tô Nhược Hi không thể không tin tưởng.
Hắn muốn mình đi cúng hắn ba ngày để làm cái gì? Hẳn là. . . hắn nghĩ sẽ làm chuyện kia với mình ưh? Thế nhưng mà, hắn lại cho mình rất nhiều tiền như vậy, còn cứu chữa mẹ của mình.
Chính là muốn cùng mình làm chuyện kia ưh? Đây cũng quá. . .
Ai da, mình đang suy nghĩ cái gì thế này! Trong đầu hiện lên rất nhiều ý nghĩ lung tung và ngổn ngang để cho gương mặt xinh đẹp của Tô Nhược Hi, không khỏi hiện lên một vòng đỏ ửng.
Lập tức vội vàng đuổi theo.
Cùng lúc đó.
Cổ gia.
“Tung tích của Cổ Phong hiện tại không có, không phải là hắn đi bắt Trần Lạc Thần sao, làm sao đến bây giờ hắn vẫn chưa về?” Cổ Nguyệt Hồng hỏi một trong các thuộc hạ.
“Tổ nãi nãi,chúng tôi đã đi bắt, nhưng là Cổ Phong thiếu gia vừa rồi chỉ là cho chúng tôi đuổi theo Trần Lạc Thần đến bên ngoài núi, muốn chúng tôi tìm kiếm bên ngoài, sau đó điện thoại liền tắt máy, đến bây giờ đều là liên lạc không được! Đoán chừng cũng đã lên núi tìm kiếm Trần Lạc Thần!” Thuộc hạ cung kính nói.
“Trước mắt Trần Lạc Thần, hắn nhiều lắm cũng có thể là một ngươi đạt tới hóa khí cảnh cao thủ, Cổ Phong bắt lấy hắn căn bản không thành vấn đề, huống chi còn có chúng tôi và trấn tộc chi bảo, là mẹ của hoa ma do thiếu nắm giữ, cho dù là đụng phải cao thủ như lần trước, cũng căn bản có thể chống đỡ chúng tôi nhưng còn Cổ gia pháp khí, làm sao hắn có thể chống đỡ lâu như vậy?” Cổ Nguyệt Hồng không khỏi cau mày nói.
“Các ngươi, mau chóng đi đại sơn hiệp trợ cho Cổ Phong!”
“Vâng! Tổ nãi nãi!” Lần này đám thuộc hạ lui ra.
Cổ Nguyệt Hồng lúc này mới quay đầu nhìn về phía sau tấm bình phong.
“Chớ có núp nữa, ngươi nghe lén lâu như vậy, ta đã sớm phát hiện ra ngươi!” Cổ Nguyệt Hồng âm thanh lạnh lùng nói.
Lúc này, từ bình phong đằng sau, một nữ tử chậm rãi đi ra.
Mà nàng chính là Cổ Vũ Tiêu.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Cổ Vũ Tiêu cũng đã không quên được Trần Lạc Thần kia, không giờ khắc nào trong lòng cô không nhớ tới hắn.
Chỉ mong gặp hắn nhưng không biết khi nào mới có thể gặp lại.
Hi vọng duy nhất chính là Trần Lạc Thần tuyệt đối đừng bị nãi nãi bắt được.
“Đến bây giờ, đều không bắt được tiểu tử kia, trong lòng ngươi nhất định rất vui vẻ đúng không?” Cổ Nguyệt Hồng thanh âm lanh lùng, nhìn về phía Cổ Vũ Tiêu.
“Nãi nãi, vì sao người phải nhất định bắt đượcTrần Lạc Thần kia? Hắn với chúng ta không oán không thù, với lại lần này, hắn còn muốn đến để bái kiến người, nhưng người lại thông đồng Cửu La Môn, trăm phương ngàn kế muốn hại hắn, chẳng lẽ mọi người không thể ngồi xuống cúng nhau nói chuyện rồi tha cho hắn ưh?” Cổ Vũ Tiêu đỏ hoe mắt khẩn cầu nói.
“Hừ, ngươi yêu hắn rồi ak, ta thật không biết tiểu tử này có lạo ma lực lại khiến ngươi yêu hắn, ngươi từ nhỏ đến lớn, ngươi ghét nam nhi,càng ghét cái thứ gọi là tình yêu, nhưng ngươi mới ở cùng hắn có mấy ngày, ngươi thế nào mà lại bị hắn khiến cho thần hồn điên đảo!” Cổ Nguyệt Hồng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Ta. . . Ta không có!” Cổ Vũ Tiêu nghe vậy, khẩn trương nắm chặt quần áo, mặt cũng đỏ dần lên.
“Vị huynh đệ kia!” Mà Trần Lạc Thần đi tới cửa, Từ Hải Nhi từ dưới đất chật vật dựa vào ghế sô pha ngồi dậy.
“Vừa rồi ta đối với ngươi dùng toàn lực, ngươi chỉ dùng một kích, mà ta đã không có cách nào ngăn cản được, thế nhưng huynh đệ ngươi thực tế là ngươi quá lợi hại, vừa rồi ngươi đánh ta, ngươi dùng mấy phần lực?” Trần Lạc Thần nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn: “Đánh ngươi? Ta. . . Không dùng một chút nôi lực nào, ta chỉ nhẹ nhàng phất phất tay!”
“Cái gì?” Từ Hải Nhi sửng sốt.
Mà Trần Lạc Thần, đã quay người ra ngoài cửa.
Tô Nhược Hi giờ phút này mới bằng lòng tin tưởng anh, trước mắt người này trông rất đàng hoàng Trần tiên sinh, thật ra hắn là một người cao thủ thần bí, hắn quá lợi hại, để Tô Nhược Hi không thể không tin tưởng.
Hắn muốn mình đi cúng hắn ba ngày để làm cái gì? Hẳn là. . . hắn nghĩ sẽ làm chuyện kia với mình ưh? Thế nhưng mà, hắn lại cho mình rất nhiều tiền như vậy, còn cứu chữa mẹ của mình.
Chính là muốn cùng mình làm chuyện kia ưh? Đây cũng quá. . .
Ai da, mình đang suy nghĩ cái gì thế này! Trong đầu hiện lên rất nhiều ý nghĩ lung tung và ngổn ngang để cho gương mặt xinh đẹp của Tô Nhược Hi, không khỏi hiện lên một vòng đỏ ửng.
Lập tức vội vàng đuổi theo.
Cùng lúc đó.
Cổ gia.
“Tung tích của Cổ Phong hiện tại không có, không phải là hắn đi bắt Trần Lạc Thần sao, làm sao đến bây giờ hắn vẫn chưa về?” Cổ Nguyệt Hồng hỏi một trong các thuộc hạ.
“Tổ nãi nãi,chúng tôi đã đi bắt, nhưng là Cổ Phong thiếu gia vừa rồi chỉ là cho chúng tôi đuổi theo Trần Lạc Thần đến bên ngoài núi, muốn chúng tôi tìm kiếm bên ngoài, sau đó điện thoại liền tắt máy, đến bây giờ đều là liên lạc không được! Đoán chừng cũng đã lên núi tìm kiếm Trần Lạc Thần!” Thuộc hạ cung kính nói.
“Trước mắt Trần Lạc Thần, hắn nhiều lắm cũng có thể là một ngươi đạt tới hóa khí cảnh cao thủ, Cổ Phong bắt lấy hắn căn bản không thành vấn đề, huống chi còn có chúng tôi và trấn tộc chi bảo, là mẹ của hoa ma do thiếu nắm giữ, cho dù là đụng phải cao thủ như lần trước, cũng căn bản có thể chống đỡ chúng tôi nhưng còn Cổ gia pháp khí, làm sao hắn có thể chống đỡ lâu như vậy?” Cổ Nguyệt Hồng không khỏi cau mày nói.
“Các ngươi, mau chóng đi đại sơn hiệp trợ cho Cổ Phong!”
“Vâng! Tổ nãi nãi!” Lần này đám thuộc hạ lui ra.
Cổ Nguyệt Hồng lúc này mới quay đầu nhìn về phía sau tấm bình phong.
“Chớ có núp nữa, ngươi nghe lén lâu như vậy, ta đã sớm phát hiện ra ngươi!” Cổ Nguyệt Hồng âm thanh lạnh lùng nói.
Lúc này, từ bình phong đằng sau, một nữ tử chậm rãi đi ra.
Mà nàng chính là Cổ Vũ Tiêu.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Cổ Vũ Tiêu cũng đã không quên được Trần Lạc Thần kia, không giờ khắc nào trong lòng cô không nhớ tới hắn.
Chỉ mong gặp hắn nhưng không biết khi nào mới có thể gặp lại.
Hi vọng duy nhất chính là Trần Lạc Thần tuyệt đối đừng bị nãi nãi bắt được.
“Đến bây giờ, đều không bắt được tiểu tử kia, trong lòng ngươi nhất định rất vui vẻ đúng không?” Cổ Nguyệt Hồng thanh âm lanh lùng, nhìn về phía Cổ Vũ Tiêu.
“Nãi nãi, vì sao người phải nhất định bắt đượcTrần Lạc Thần kia? Hắn với chúng ta không oán không thù, với lại lần này, hắn còn muốn đến để bái kiến người, nhưng người lại thông đồng Cửu La Môn, trăm phương ngàn kế muốn hại hắn, chẳng lẽ mọi người không thể ngồi xuống cúng nhau nói chuyện rồi tha cho hắn ưh?” Cổ Vũ Tiêu đỏ hoe mắt khẩn cầu nói.
“Hừ, ngươi yêu hắn rồi ak, ta thật không biết tiểu tử này có lạo ma lực lại khiến ngươi yêu hắn, ngươi từ nhỏ đến lớn, ngươi ghét nam nhi,càng ghét cái thứ gọi là tình yêu, nhưng ngươi mới ở cùng hắn có mấy ngày, ngươi thế nào mà lại bị hắn khiến cho thần hồn điên đảo!” Cổ Nguyệt Hồng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Ta. . . Ta không có!” Cổ Vũ Tiêu nghe vậy, khẩn trương nắm chặt quần áo, mặt cũng đỏ dần lên.