Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Con Nhà Giàu - Chương 954
Kết quả là bị Trần Lạc Thần một chân giậm chân trên mặt đất.
“Giống như đi dạo?” Trần Lạc Thần lạnh lùng hỏi.
“Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có làm loạn, đây là Dược Vương Cốc, ngươi không muốn sống nữa, dám động thủ vơi ta?” Dược Tam vùng vẫy.
“Trước khi ta tới, ta thật sự coi Dược Vương Cốc như vậy. Chủ nhân của cốc là Dược Vương Cốc của ngươi cũng nên là người số một, không ngờ người của Dược Vương Cốc, ngoại trừ người này ta đã thấy,chính là Dược Minh.” Là người tốt, còn lại, không có nhiều người tốt, ngươi chỉ là một tên quan gia của cốc? Ta cần thiết gì phải cho ngươi mặt mũi? Ai cho ngươi cái dũng khí,mà ngươi dám động vào đồ của ta? ” Trần Lạc Thần dậm cổ, hơi hơi dùng sức.
Phát ra tiếng răng rắc.
Ôi! Dược Tam sợ tới mức tiểu ướt cả quần.
Không khó để tưởng tượng nếu vừa rồi nếu Trần Lạc Thần dùng thêm một chút lực nữa thì cổ của hắn đã gãy và hắn đã chết rồi.
“Dễ thương lượng!dễ thương lượng! xin tha mạng! xin tha mang!” Hắn ta hét lên trong đau đớn.
“ngươi có thể đi nếu ngươi muốn, chỉ cần ngươi lau dọn lại túi của ta mà khi nảy ngươi đã giẫm lên nó!” Trần Lạc Thần đánh rơi túi trước mặt.
“Được được được” Dược Tâm vội vàng lấy tay lau.
Còn Trần Lạc Thần thì dùng lực khác giẫm lên mặt hắn.
“Tiểu huynh đệ, ta đã làm theo lệnh của ngươi!” Dược Tam cầu cứu.
“Ta bảo ngươi dùng tay sao? Dùng miệng liếm sạch sẽ túi cho ta!” Trần Lạc Thần hung ác nói.
Với ánh mắt dữ tợn đó, toàn thân Dược Tam trong nháy mắt rùng mình.
Hắn nhàn nhạt thở dài, quân tử trả thù mười năm cũng không muộn! Ngươi cứ chờ đó cho ta! Lúc này, hắn thực sự thè lưỡi ra và liếm cái túi.
“Cút!” Trần Lạc Thần không ngờ hắn ta lại thật sự liếm túi bằng miệng, anh buồn nôn mà đá hắn bay ra khỏi sân bằng một đá.
Và cảnh này đã khiến cho Dược Minh ngẩn ra …
Lúc đầu Dược Minh chỉ nghĩ Trần huynh đệ là một thanh niên bình thường.
Mà ân công, là một thầy thuốc, thanh niên này là đồ đệ của ông ta.
Không ngờ Trần huynh đệ thật sự có thực lực như vậy.
Cái gọi là người trong nghề vừa ra tay, liền biết có hay không.
Thực lực mà Trần huynh đệ thể hiện vừa rồi thực sự quá mạnh.
Còn mạnh hơn một số cao thủ của Dược Vương Cốc.
Dược Minh sửng sốt.
“Trần huynh đệ, không nghĩ ra, anh thế này mà công phu cũng thật lợi hại!” Dược Minh trong lòng tán thưởng.
Anh đã quên mất chuyện Trần Lạc Thần đánh quản gia Dược Vương Cốc trọng thương.
“Anh quá khen, tôi cũng là giận hắn đối đãi với anh thái độ.” Trần Lạc Thần cười khổ một tiếng.
“Nhân tiện, Dược Minh, ba loại thảo dược mà tôi cần, chủ cốc có biết không? Tôi muốn gặp chủ nhân của anh!” Trần Lạc Thần trực tiếp nói.
Sau khi anh đến, lần đầu tiên anh gặp hai chị em của Dược gia, hai cô gái mà coi cuộc đời của người khác là một vở kịch.
Rất vô lý.
Để cho sự tôn trọng của Trần Lạc Thần đối với Dược Vương Cốc đã biến mất từ lâu.
Và bản thân, chủ nhân thung lũng Dược Vương Cốc là kẻ vô ơn bạc nghĩa, từ lâu đã quên đi việc được Đại Thúc giải cứu hồi đó khiến Trần Lạc Thần có chút tức giận.
Tất nhiên, cứu người, Đại Thúc không phải cố gắng để người khác phải mang ơn.
Điều Trần Lạc Thần muốn là một lời tuyên bố.
“Giống như đi dạo?” Trần Lạc Thần lạnh lùng hỏi.
“Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có làm loạn, đây là Dược Vương Cốc, ngươi không muốn sống nữa, dám động thủ vơi ta?” Dược Tam vùng vẫy.
“Trước khi ta tới, ta thật sự coi Dược Vương Cốc như vậy. Chủ nhân của cốc là Dược Vương Cốc của ngươi cũng nên là người số một, không ngờ người của Dược Vương Cốc, ngoại trừ người này ta đã thấy,chính là Dược Minh.” Là người tốt, còn lại, không có nhiều người tốt, ngươi chỉ là một tên quan gia của cốc? Ta cần thiết gì phải cho ngươi mặt mũi? Ai cho ngươi cái dũng khí,mà ngươi dám động vào đồ của ta? ” Trần Lạc Thần dậm cổ, hơi hơi dùng sức.
Phát ra tiếng răng rắc.
Ôi! Dược Tam sợ tới mức tiểu ướt cả quần.
Không khó để tưởng tượng nếu vừa rồi nếu Trần Lạc Thần dùng thêm một chút lực nữa thì cổ của hắn đã gãy và hắn đã chết rồi.
“Dễ thương lượng!dễ thương lượng! xin tha mạng! xin tha mang!” Hắn ta hét lên trong đau đớn.
“ngươi có thể đi nếu ngươi muốn, chỉ cần ngươi lau dọn lại túi của ta mà khi nảy ngươi đã giẫm lên nó!” Trần Lạc Thần đánh rơi túi trước mặt.
“Được được được” Dược Tâm vội vàng lấy tay lau.
Còn Trần Lạc Thần thì dùng lực khác giẫm lên mặt hắn.
“Tiểu huynh đệ, ta đã làm theo lệnh của ngươi!” Dược Tam cầu cứu.
“Ta bảo ngươi dùng tay sao? Dùng miệng liếm sạch sẽ túi cho ta!” Trần Lạc Thần hung ác nói.
Với ánh mắt dữ tợn đó, toàn thân Dược Tam trong nháy mắt rùng mình.
Hắn nhàn nhạt thở dài, quân tử trả thù mười năm cũng không muộn! Ngươi cứ chờ đó cho ta! Lúc này, hắn thực sự thè lưỡi ra và liếm cái túi.
“Cút!” Trần Lạc Thần không ngờ hắn ta lại thật sự liếm túi bằng miệng, anh buồn nôn mà đá hắn bay ra khỏi sân bằng một đá.
Và cảnh này đã khiến cho Dược Minh ngẩn ra …
Lúc đầu Dược Minh chỉ nghĩ Trần huynh đệ là một thanh niên bình thường.
Mà ân công, là một thầy thuốc, thanh niên này là đồ đệ của ông ta.
Không ngờ Trần huynh đệ thật sự có thực lực như vậy.
Cái gọi là người trong nghề vừa ra tay, liền biết có hay không.
Thực lực mà Trần huynh đệ thể hiện vừa rồi thực sự quá mạnh.
Còn mạnh hơn một số cao thủ của Dược Vương Cốc.
Dược Minh sửng sốt.
“Trần huynh đệ, không nghĩ ra, anh thế này mà công phu cũng thật lợi hại!” Dược Minh trong lòng tán thưởng.
Anh đã quên mất chuyện Trần Lạc Thần đánh quản gia Dược Vương Cốc trọng thương.
“Anh quá khen, tôi cũng là giận hắn đối đãi với anh thái độ.” Trần Lạc Thần cười khổ một tiếng.
“Nhân tiện, Dược Minh, ba loại thảo dược mà tôi cần, chủ cốc có biết không? Tôi muốn gặp chủ nhân của anh!” Trần Lạc Thần trực tiếp nói.
Sau khi anh đến, lần đầu tiên anh gặp hai chị em của Dược gia, hai cô gái mà coi cuộc đời của người khác là một vở kịch.
Rất vô lý.
Để cho sự tôn trọng của Trần Lạc Thần đối với Dược Vương Cốc đã biến mất từ lâu.
Và bản thân, chủ nhân thung lũng Dược Vương Cốc là kẻ vô ơn bạc nghĩa, từ lâu đã quên đi việc được Đại Thúc giải cứu hồi đó khiến Trần Lạc Thần có chút tức giận.
Tất nhiên, cứu người, Đại Thúc không phải cố gắng để người khác phải mang ơn.
Điều Trần Lạc Thần muốn là một lời tuyên bố.