Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 898
Chương 898:
“Ta đã nói, miếng ngọc bội kia tuyệt đối không phải hàng tầm thường, chúng ta cùng xông lên, vây bắt Trần Lạc Thần, rồi tự lấy ngọc bội!” Lúc này trong mắt tám người đều là ánh mắt thèm thuồng.
Bọn chúng tự tin đến mức không nghĩ đến những thay đổi lớn đã xảy ra ở Trần Lạc Thần.
Thứ bọn chúng muốn bây giờ là ngọc bội trên người Trần Lạc Thần.
“các ngươi muốn lấy thì tới đây!” Trần Lạc Thần nhìn bọn chúng rồi cười nhạt nói.
“Lên!” Trong số tám người, người đứng đầu bỗng nhiên vun tay lên.
Bảy người còn lại lao về phía Trần Lạc Thần như thú dữ săn mồi.
Chỉ là trước kia Trần Lạc Thần không thể nào làm đả thương được bọn họ, nhưng với hiện tại bây giờ chẳng lẽ không đả thương được bọn chúng sao? Trần Lạc Thần tốc độ xuất thủ cực nhanh, nhanh như một cái chợp mắt.
Bảy người này xong vào chưa kịp chạm vào Trần Lạc Thần, Trần Lạc Thần đã dùng Chí Dương vặn gãy cổ bọn chúng.
Bọn chúng rơi rãi khắp nơi.
“Cái gì?” Người đàn ông cuối cùng lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ Không phải là đối thủ! Hắn tự nhủ vs bản thân.
Ngay bây giờ, hắn lập tức muốn chạy trốn.
Nhưng vừa xoay người lại, có một lực hút mạnh mẽ hút lấy hắn trên không trung.
Hắn không thể chống lại và không biết đã bị như vậy từ bao giờ.
Kinh mạch khắp cơ thể đang bị hút sạch và sắp bị vắt kiệt sạch bằng một nguồn nội lực lớn nào đó đang thao túm lấy.
Cuối cùng, người đó rơi từ trên không xuống đất rất nhẹ.
“Trần Thiếu, tha mạng!” Hắn đứng dậy quỳ xuống trước mặt Trần Lạc Thần, toàn thân run rẩy cầu xin.
Chỉ trong ba ngày, Trần Lạc Thần ở trước mặt giống như một người khác, quá mạnh mẽ quá phi thường! Những người được gọi là ngụy anh hùng liền cầu xin, vì vậy sẽ tìm được cơ hội thoát thân trước.
“Trần Thiếu, thứ lỗi, tôi có một bí mật lớn muốn nói với ngai!” Người này hít sâu, ngập ngừng nói lắp bắp.
Trần Lạc Thần vừa nhấc chân, phịch một tiếng, đầu người này đã bị dẫm bẹp.
Người còn lại nuốt nước bọt nói: “Chỉ cần ngài hứa tha cho tôi, tôi sẽ nguyện ý nói ra hết tất cả!”
“Xin lỗi, ta không có hứng thú!” Đang khi nói chuyện, Trần Lạc Thần dùng sức đạp lên chân.
Có một tiếng nổ lớn.
Đầu người khác bị Trần Lạc Thần dẫm nát tiếp! Văng tứ phía! Mà hắn đã chuẩn bị từ trong tay áo móc ra ám khí, cũng chưa kịp động thủ đã thành nát gạo! (ai chơi CrossFire sẽ biết từ nát gạo ) Cuối cùng, Trần Lạc Thần nhìn Thiết Hồng, tứ chi đều đứt đoạn như bị tàn phế.
Thiết Hồng sợ hãi ôm lấy thân mình, cố gắng bò thoát thân.
“Trần Thiếu gia, giao cô ấy cho tôi!” Thiết Thành bước tới và nói.
Trần Lạc Thần gật đầu.
“Thiết Thành, Nghịch tử! Ngươi dám giết ta? Ngươi không sợ trời đánh sao?” Thiết Hồng mắng đến đỏ cả mắt.
“Ngươi sai rồi Thiết Hồng, cho dù ngươi đối với ta không có nhân tính, ta cũng sẽ không như ngươi, lòng dạ dã thú, đương nhiên sẽ không tự tay giết chết ngươi, ta xin Trần Thiếu giao ngươi cho ta,là để trước khi ngươi chết, ta muốn hỏi ngươi một điều, câu hỏi này ta đã giấu kín trong lòng nhiều năm rồi, tất cả những gì ta muốn chỉ là một câu trả lời! ” Thiết Thành đi tới trước mặt Thiết Hồng.
“Trong mắt ngươi, còn có nhân tính tình thân không?” Thiết Thành lạnh lùng hỏi.
“Tình thân? Haha, không, kẻ nào dám cản đường của ta sẽ phải chết, tất cả mọi người đều phải chết!” Thiết Hồng tức giận nói.
Giọng nói vừa rơi xuống.
Bà ta nhìn Thiết Thành nắm chặt tay.
Đột nhiên, toàn bộ sức lực của bà ta đã cạn kiệt, và bà ta muốn động thủ phản kích.
Bạch! Một luồng ánh sáng xuyên thẳng qua cổ bà ta.
“Ta đã nói, miếng ngọc bội kia tuyệt đối không phải hàng tầm thường, chúng ta cùng xông lên, vây bắt Trần Lạc Thần, rồi tự lấy ngọc bội!” Lúc này trong mắt tám người đều là ánh mắt thèm thuồng.
Bọn chúng tự tin đến mức không nghĩ đến những thay đổi lớn đã xảy ra ở Trần Lạc Thần.
Thứ bọn chúng muốn bây giờ là ngọc bội trên người Trần Lạc Thần.
“các ngươi muốn lấy thì tới đây!” Trần Lạc Thần nhìn bọn chúng rồi cười nhạt nói.
“Lên!” Trong số tám người, người đứng đầu bỗng nhiên vun tay lên.
Bảy người còn lại lao về phía Trần Lạc Thần như thú dữ săn mồi.
Chỉ là trước kia Trần Lạc Thần không thể nào làm đả thương được bọn họ, nhưng với hiện tại bây giờ chẳng lẽ không đả thương được bọn chúng sao? Trần Lạc Thần tốc độ xuất thủ cực nhanh, nhanh như một cái chợp mắt.
Bảy người này xong vào chưa kịp chạm vào Trần Lạc Thần, Trần Lạc Thần đã dùng Chí Dương vặn gãy cổ bọn chúng.
Bọn chúng rơi rãi khắp nơi.
“Cái gì?” Người đàn ông cuối cùng lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ Không phải là đối thủ! Hắn tự nhủ vs bản thân.
Ngay bây giờ, hắn lập tức muốn chạy trốn.
Nhưng vừa xoay người lại, có một lực hút mạnh mẽ hút lấy hắn trên không trung.
Hắn không thể chống lại và không biết đã bị như vậy từ bao giờ.
Kinh mạch khắp cơ thể đang bị hút sạch và sắp bị vắt kiệt sạch bằng một nguồn nội lực lớn nào đó đang thao túm lấy.
Cuối cùng, người đó rơi từ trên không xuống đất rất nhẹ.
“Trần Thiếu, tha mạng!” Hắn đứng dậy quỳ xuống trước mặt Trần Lạc Thần, toàn thân run rẩy cầu xin.
Chỉ trong ba ngày, Trần Lạc Thần ở trước mặt giống như một người khác, quá mạnh mẽ quá phi thường! Những người được gọi là ngụy anh hùng liền cầu xin, vì vậy sẽ tìm được cơ hội thoát thân trước.
“Trần Thiếu, thứ lỗi, tôi có một bí mật lớn muốn nói với ngai!” Người này hít sâu, ngập ngừng nói lắp bắp.
Trần Lạc Thần vừa nhấc chân, phịch một tiếng, đầu người này đã bị dẫm bẹp.
Người còn lại nuốt nước bọt nói: “Chỉ cần ngài hứa tha cho tôi, tôi sẽ nguyện ý nói ra hết tất cả!”
“Xin lỗi, ta không có hứng thú!” Đang khi nói chuyện, Trần Lạc Thần dùng sức đạp lên chân.
Có một tiếng nổ lớn.
Đầu người khác bị Trần Lạc Thần dẫm nát tiếp! Văng tứ phía! Mà hắn đã chuẩn bị từ trong tay áo móc ra ám khí, cũng chưa kịp động thủ đã thành nát gạo! (ai chơi CrossFire sẽ biết từ nát gạo ) Cuối cùng, Trần Lạc Thần nhìn Thiết Hồng, tứ chi đều đứt đoạn như bị tàn phế.
Thiết Hồng sợ hãi ôm lấy thân mình, cố gắng bò thoát thân.
“Trần Thiếu gia, giao cô ấy cho tôi!” Thiết Thành bước tới và nói.
Trần Lạc Thần gật đầu.
“Thiết Thành, Nghịch tử! Ngươi dám giết ta? Ngươi không sợ trời đánh sao?” Thiết Hồng mắng đến đỏ cả mắt.
“Ngươi sai rồi Thiết Hồng, cho dù ngươi đối với ta không có nhân tính, ta cũng sẽ không như ngươi, lòng dạ dã thú, đương nhiên sẽ không tự tay giết chết ngươi, ta xin Trần Thiếu giao ngươi cho ta,là để trước khi ngươi chết, ta muốn hỏi ngươi một điều, câu hỏi này ta đã giấu kín trong lòng nhiều năm rồi, tất cả những gì ta muốn chỉ là một câu trả lời! ” Thiết Thành đi tới trước mặt Thiết Hồng.
“Trong mắt ngươi, còn có nhân tính tình thân không?” Thiết Thành lạnh lùng hỏi.
“Tình thân? Haha, không, kẻ nào dám cản đường của ta sẽ phải chết, tất cả mọi người đều phải chết!” Thiết Hồng tức giận nói.
Giọng nói vừa rơi xuống.
Bà ta nhìn Thiết Thành nắm chặt tay.
Đột nhiên, toàn bộ sức lực của bà ta đã cạn kiệt, và bà ta muốn động thủ phản kích.
Bạch! Một luồng ánh sáng xuyên thẳng qua cổ bà ta.