Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 864
Chương 864:
Đương nhiên, cô cũng nói với Trần Lạc Thần về tình hình gần đây của nhà họ Tô.
Chuyện là sau khi Tô Đồng Hân xảy ra chuyện.
Toàn bộ nhà họ Tô đã có một thời gian rất dài bị một tầng mây đen lo lắng bao trùm lên, Nó khiến cho mọi ng áp lực đến khó thở.
Đã có nhiều những ánh mắt chế diễu và phỉ nhổ vào chúng tôi.
Dường như lúc này ai ai trong nhà họ Tô cũng dễ dàng gục ngã.
Bởi vì thân phận đặc biệt của Trần Lạc Thần mà nhà họ Tô chưa bao giờ thông báo cho mọi người biết cháu rể tương lai của họ chính là Kim Lăng đại thiếu Trần Lạc Thần.
Tất nhiên, người thân và bạn bè của nhà họ tô chỉ biết rằng bạn trai của Tô Đồng Hân rất có thế lực, tiềm lực tài chính của gia đình đặc biệt hùng hậu, họ đã mua cho gia đình họ Tô căn biệt thự trị giá 100 triệu.
Chỉ riêng điều này thôi đã khiến bạn bè của gia đình họ Tô nể phục và ghen tị. Liền nịnh bợ Tô gia*, ý đồ nhằm tiến tới kết giao với người bạn trai thần bí này của Tô Đồng Hân. —-*( gia đình họ Tô – typing dài quá )
Thế nhưng từ khi Tô Đồng Hân xảy ra chuyện, toàn bộ Tô gia đều vì thế mà từ từ thay đổi.
Mà bà cụ Tô gia là Trương Tân Hoa, bà nội của Tô Đồng Hân, vẫn là vì mặt mũi nên đã trả lại biệt thự mà Trần Lạc Thần tặng cho họ và trở về quê sinh sống.
Thậm chí ngay cả cái xí nghiệp lớn kia cũng quả quyết không lấy từ Trần Lạc Thần.
Ha ha, cháu gái tôi mất tích, Tô gia tôi còn là gì trong mắt Trần Thiếu đâu?
Làm gì đến nỗi phải đi liếm mặt, nịnh bợ đâu?
Bà cụ Tô gia không thể làm đc việc này.
Vì vậy cuối cùng họ đã lựa chọn cuộc sống như ban đầu. Đã có người xem đó mà chế giễu, vậy thì để họ xem đi!
“Thì ra mọi người cho cho rằng tôi đã sớm từ bỏ Đồng Hân, đúng không?”
Trần Lạc Thần hít một hơi thật sâu, có chút áy náy nói.
Mình chỉ lo tìm kiếm Đồng Hân cùng Chú hai, lại thật sự bỏ qua người nhà Đồng Hân, liền trong lòng có cảm giác tự trách bản thân.
“Ừm!” Đường Nhiên gật đầu.
“Chú Tô, bà và mọi người vẫn tốt chứ? Chị dẫn tôi đi, Tôi muốn gặp họ!”
Trần Ca nghiêm túc nói.
“Sao có thể tốt hơn? Hôm nay, là lễ mừng thọ của Nguỵ Quý Phương tỷ muội của bà nội, anh biết không, từ khi Đồng Hân xảy ra chuyện, bà ấy đã cắt đứt liên lạc vs bà nội rồi, còn bây giờ, ha ha, đến lễ mừng thọ đã nhiều lần mời cả nhà chúng tôi tới dự!”
“Người có con mắt tinh tường đều biết Ngụy Quế Phương có ý tứ gì, chẳng phải năm đó Đồng Hân đi cùng với anh, Tô gia từ chối lời cầu hôn của cháu trai Ngụy
Quý Phương và để họ ôm mối hận. Giờ thì tuyệt vời rồi, cháu gái đã gả vào hào môn, cháu trai cũng cưới được đám tốt, cho nên bà ấy nhiệt tình mời, chỉ để bà ta khoe khoang tất cả những thứ này trước mặt bà nội! Nếu không phải vì nghe nói biệt thự Vân Đỉnh bị phá bỏ, tôi đã đi tham gia rồi!”
Đường Nhiên cắn môi một cái nói.
“Nếu đã biết họ không có ý tốt vậy mà bà nội vẫn nhất quyết muốn đi?” Trần Lạc Thần nói.
“Đương nhiên, bà nội nói khi bị đánh nhất quyết phải đứng vững, Tô gia chưa từng làm việc gì trái với lương tâm, Tô gia ngay thẳng, lương thiện, nhà họ đã mời thì vì cái gì mà không đi?”
Đường Nhiên nói.
“Haizzzz, nhưng mà nhắc tới thì hai năm bà nội cũng trở nên quá khó tính! Hôm rồi sinh nhật của bà, bà lại nhớ tới Đồng Hân, còn nói chỉ cần Đồng Hân không trở lại, thì sẽ không có sinh nhật, lễ lạp gì hết!”
“Đi thôi, dù sao chị cũng tham gia lễ mừng thọ phải ko, tôi cùng đi với chị!”
Trần Lạc Thần nói.
Đương nhiên, cô cũng nói với Trần Lạc Thần về tình hình gần đây của nhà họ Tô.
Chuyện là sau khi Tô Đồng Hân xảy ra chuyện.
Toàn bộ nhà họ Tô đã có một thời gian rất dài bị một tầng mây đen lo lắng bao trùm lên, Nó khiến cho mọi ng áp lực đến khó thở.
Đã có nhiều những ánh mắt chế diễu và phỉ nhổ vào chúng tôi.
Dường như lúc này ai ai trong nhà họ Tô cũng dễ dàng gục ngã.
Bởi vì thân phận đặc biệt của Trần Lạc Thần mà nhà họ Tô chưa bao giờ thông báo cho mọi người biết cháu rể tương lai của họ chính là Kim Lăng đại thiếu Trần Lạc Thần.
Tất nhiên, người thân và bạn bè của nhà họ tô chỉ biết rằng bạn trai của Tô Đồng Hân rất có thế lực, tiềm lực tài chính của gia đình đặc biệt hùng hậu, họ đã mua cho gia đình họ Tô căn biệt thự trị giá 100 triệu.
Chỉ riêng điều này thôi đã khiến bạn bè của gia đình họ Tô nể phục và ghen tị. Liền nịnh bợ Tô gia*, ý đồ nhằm tiến tới kết giao với người bạn trai thần bí này của Tô Đồng Hân. —-*( gia đình họ Tô – typing dài quá )
Thế nhưng từ khi Tô Đồng Hân xảy ra chuyện, toàn bộ Tô gia đều vì thế mà từ từ thay đổi.
Mà bà cụ Tô gia là Trương Tân Hoa, bà nội của Tô Đồng Hân, vẫn là vì mặt mũi nên đã trả lại biệt thự mà Trần Lạc Thần tặng cho họ và trở về quê sinh sống.
Thậm chí ngay cả cái xí nghiệp lớn kia cũng quả quyết không lấy từ Trần Lạc Thần.
Ha ha, cháu gái tôi mất tích, Tô gia tôi còn là gì trong mắt Trần Thiếu đâu?
Làm gì đến nỗi phải đi liếm mặt, nịnh bợ đâu?
Bà cụ Tô gia không thể làm đc việc này.
Vì vậy cuối cùng họ đã lựa chọn cuộc sống như ban đầu. Đã có người xem đó mà chế giễu, vậy thì để họ xem đi!
“Thì ra mọi người cho cho rằng tôi đã sớm từ bỏ Đồng Hân, đúng không?”
Trần Lạc Thần hít một hơi thật sâu, có chút áy náy nói.
Mình chỉ lo tìm kiếm Đồng Hân cùng Chú hai, lại thật sự bỏ qua người nhà Đồng Hân, liền trong lòng có cảm giác tự trách bản thân.
“Ừm!” Đường Nhiên gật đầu.
“Chú Tô, bà và mọi người vẫn tốt chứ? Chị dẫn tôi đi, Tôi muốn gặp họ!”
Trần Ca nghiêm túc nói.
“Sao có thể tốt hơn? Hôm nay, là lễ mừng thọ của Nguỵ Quý Phương tỷ muội của bà nội, anh biết không, từ khi Đồng Hân xảy ra chuyện, bà ấy đã cắt đứt liên lạc vs bà nội rồi, còn bây giờ, ha ha, đến lễ mừng thọ đã nhiều lần mời cả nhà chúng tôi tới dự!”
“Người có con mắt tinh tường đều biết Ngụy Quế Phương có ý tứ gì, chẳng phải năm đó Đồng Hân đi cùng với anh, Tô gia từ chối lời cầu hôn của cháu trai Ngụy
Quý Phương và để họ ôm mối hận. Giờ thì tuyệt vời rồi, cháu gái đã gả vào hào môn, cháu trai cũng cưới được đám tốt, cho nên bà ấy nhiệt tình mời, chỉ để bà ta khoe khoang tất cả những thứ này trước mặt bà nội! Nếu không phải vì nghe nói biệt thự Vân Đỉnh bị phá bỏ, tôi đã đi tham gia rồi!”
Đường Nhiên cắn môi một cái nói.
“Nếu đã biết họ không có ý tốt vậy mà bà nội vẫn nhất quyết muốn đi?” Trần Lạc Thần nói.
“Đương nhiên, bà nội nói khi bị đánh nhất quyết phải đứng vững, Tô gia chưa từng làm việc gì trái với lương tâm, Tô gia ngay thẳng, lương thiện, nhà họ đã mời thì vì cái gì mà không đi?”
Đường Nhiên nói.
“Haizzzz, nhưng mà nhắc tới thì hai năm bà nội cũng trở nên quá khó tính! Hôm rồi sinh nhật của bà, bà lại nhớ tới Đồng Hân, còn nói chỉ cần Đồng Hân không trở lại, thì sẽ không có sinh nhật, lễ lạp gì hết!”
“Đi thôi, dù sao chị cũng tham gia lễ mừng thọ phải ko, tôi cùng đi với chị!”
Trần Lạc Thần nói.