Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-54
Chương 54: Tôi là phú nhị đại thật đấy
Trần Lạc Thần nhìn thấy Dương Ngọc đi làm phục vụ trong sơn trang, cũng cảm thấy bất ngờ.
Thảo nào mấy ngày nay không thấy cô ta đâu hết, thì ra là đến đây.
Có điều Trần Lạc Thần cảm thấy mừng cho cô ta nhiều hơn.
Nói thế nào nhỉ, mặc dù bây giờ Dương Ngọc tỏ ra thù địch với mình, nhưng mà, sau khi gặp phải chuyện đó, Dương Ngọc không hề sụp đổ, mà tìm được một công việc mới.
Nghiêm túc làm việc, và kiếm tiền.
So với những kết quả khác, Trần Lạc Thần hy vọng cô ấy được như bây giờ.
“Trần Lạc Thần, sao cậu lại đến đây! Đây là nơi cậu nên đến sao? Cậu đi ra ngoài cho tôi!”
Dương Ngọc lạnh lùng nói.
“Này! Ngọc, cậu quen người này à?”
Hai, ba cô phục vụ đứng cạnh Dương Ngọc, xấp xỉ tuổi tác của Trần Lạc Thần, lục tục đi đến.
Rõ ràng bọn họ cũng là sinh viên năm ba như Dương Ngọc vậy, sắp thực tập rồi nên ra ngoài kiếm thêm chút tiền.
Quan trọng nhất là nghe nói, có thể quen thêm được nhiều trai nhà giàu ở đây.
Vừa nhìn thấy Trần Lạc Thần, gương mặt bọn họ lộ ra vẻ nghi ngờ.
Người đó ăn mặc không giống với mấy cậu ấm một chút nào hết, bởi vậy thoạt đầu bọn họ nghi ngờ không biết có phải người này đến đây mở mang đầu óc hay không.
Bây giờ sơn trang có quy định, không được cho phép những người không có phận sự vào!
“Hứ, đương nhiên là tớ quen anh ta rồi, anh ta là bạn trai cũ của tớ!”
Dương Ngọc trừng mắt nhìn Trần Lạc Thần, gương mặt lộ ra vẻ tức giận.
“Hả? Ngọc, anh ta chính là người sau khi trúng vé số đã đá cậu đó hả, hơn nữa còn là cái tên cặn bã chơi bời trác táng đó ư?
“Má, nhìn xấu xí như vậy, trúng vé số thì có thể ăn chơi được à? Trên đời này, không biết có bao nhiêu phú nhị đại có tiền có quyền hơn anh ta nữa, ví dụ như cậu Khang này, người ta vừa có tiền, cũng không ăn chơi, đúng là đồ cặn bã!”
“Sao anh ta sánh bì được cậu Khang cơ chứ, Tuyết này, may mà cậu không trao cho anh ta trinh trắng của mình, chứ bằng không sau này phải hối hận rồi nhỉ…”
Hai ba người phụ nữ xinh đẹp, tỏ ra khinh bỉ Trần Lạc Thần một cách trắng trợn.
Có thể thân phận của bọn họ không cao quý, nhưng mà, bây giờ bọn họ đang làm việc trong sơn trang Ôn Tuyền, hơn nữa trong khoảng thời gian này, đã làm thân với không ít người có địa vị cao.
Khinh thường người bình thường, tự cao tự đại.
Đương nhiên bọn họ không hề kiêng dè một đồ vô dụng như Trần Lạc Thần rồi!
Trần Lạc Thần bất đắc dĩ thở dài.
Anh đang định hỏi sao không thấy Trịnh Duyệt đâu nữa.
Lẽ nào đi rồi à?
Có điều bây giờ lại bị mấy cô gái mắng đến mức không nói nên lời.
Dương Ngọc giỏi đổ tội cho người khác thật, lẽ nào không phải cô ấy đã phản bội mình sao?
Nhưng Trần Lạc Thần lại lười không muốn đôi co với Dương Ngọc về chuyện này.
Cho dù Dương Ngọc có nói gì đi chăng nữa, bây giờ hai người bọn họ cũng đã chia tay rồi.
Mặc dù Trần Lạc Thần vẫn có tình cảm phức tạp với Dương Ngọc, nhưng anh sẽ không đời nào tái hợp với cô ấy.
Đã là thế, cô ấy có nói gì cũng không sao cả!
“Trần Lạc Thần, tôi nói cho anh biết, đừng nghĩ trúng số thì ghê gớm lắm, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, lúc mới bắt đầu vào năm nhất, tại tôi ít hiểu biết, thấy anh giả vờ đối xử tốt với tôi, tôi bèn đồng ý! Ha ha, sau đó tôi lại đến với tên Lục Phàm đó, cứ cảm thấy anh ta giỏi giang hơn anh, có thể khiến tôi trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất, nhưng rồi thì sao?”
“Dương Ngọc tôi đúng là ếch ngồi đáy giếng, tầm nhìn hạn hẹp, cho đến khi tôi đến sơn trang Ôn Tuyền làm việc, anh biết không, dường như cả một thế giới mới đang mở ra trước mặt tôi, đừng nói là Trần Lạc Thần anh trúng 3 tỷ, cho dù bây giờ anh có 15 tỷ, 300 tỷ đi chăng nữa, thì trong lòng tôi, anh cũng chỉ là nhà giàu xổi mà thôi!”
“Bởi thế, anh đừng nghĩ mình hay lắm, trong mắt Dương Ngọc tôi, anh chỉ là đồ cặn bã mà thôi!”
Dương Ngọc nói với vẻ kích động.
Mấy ngày trước, cô ấy nợ Lục Phàm 300 triệu, từng cầu cứu Trần Lạc Thần, điều kiện là muốn tái hợp với anh, hơn nữa tất cả của cô đều thuộc về anh.
Nhưng mà, Trần Lạc Thần lại từ chối.
Đột nhiên cái kẻ Trần Lạc Thần vô dụng bị mình đá có nhiều tiền như thế.
Khiến cho Dương Ngọc thấy phẫn nộ và thẹn thùng vô cùng.
Bây giờ, cô muốn nhân cơ hội này, trút hết sự căm hờn trong lòng mình ra.
Trần Lạc Thần anh là cái thá gì! Có gì ghê gớm đâu!
“Hừ, đồ cặn bã, mau cút đi, còn không cút thì bọn tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!”
Mấy cô gái lạnh lùng nói: “Cái nơi này há…á! Ngọc, chúng ta mau đi xem đi, cậu Khang đến rồi kìa!”
Đang giễu cợt Trần Lạc Thần, đột nhiên bọn họ mừng rỡ chỉ ra ngoài.
Chỉ nhìn thấy một chiếc xe sang trọng đậu ở đó.
Một người đàn ông trẻ trung, khôi ngô, mặc vest xanh, bước từ trên xe xuống.
Hai tay đút trong túi, đi vào với dáng vẻ hiên ngang.
“Cậu Khang!”
Mây cô gái phục vụ nhảy nhót vẫy tay.
Còn Dương Ngọc, chỉ tỏ ra nhẹ nhàng như thục nữ.
“Ngọc, các em đang bận à…”
Cậu Khang đi đến, vừa cười vừa nói.
“Không bận đâu cậu Khang, bọn em vừa chặn đường một thằng vô dụng, miễn cho nó khỏi trà trộn vào đây, quấy rầy đến cuộc họp của ba cậu và mọi người!”
Dương Ngọc vừa nói, vừa khẽ bước đến bên Đỗ Khang.
Còn Đỗ Khang lại ôm hờ eo Duơng Ngọc, nhìn về phía Trần Lạc Thần đang đứng bên cạnh.
“Cậu từ đâu ra đây, chỗ này cũng là nơi cậu có thể đến ư? Mau cút đi cho tôi!”
Đỗ Khang lạnh lùng nói với Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần sững sờ.
Đương nhiên không phải vì sợ Đỗ Khang.
Mà là kinh ngạc vì Dương Ngọc,
Xem ra mình đã hiểu nhầm cô ta rồi, anh vốn nghĩ rằng sau khi gặp phải chuyện ấy, Dương Ngọc sẽ không còn nịnh hót dân nhà giàu nữa.
Nào ngờ, còn nghiêm trọng hơn cả trước kia.
Cô ta đến sơn trang, là để kiếm chồng đại gia.
Nói thật lòng, thực chất khi nãy nghe bọn Dương Ngọc châm chọc mình, Trần Lạc Thần cũng không có ý định tỏ rõ thân phận.
Làm vậy, có thể chừa cho Dương Ngọc đường lui.
Nhưng đã như thế, Trần Lạc Thần quyết định không tiếp tục khhiêm tốn nữa.
“Dương Ngọc! Có chuyện này tôi đã giấu cô rất lâu rồi, hôm nay tôi quyết định, phải ngửa bài với cô luôn!”
Trần Lạc Thần lạnh lùng nói.
“Ha, ngửa bài? Trần Lạc Thần, anh có bài gì để ngửa? Anh sẽ không nói với tôi rằng, thực chất anh là phú nhị đại, là một phú nhị đại ẩn mình đấy chứ? Ha ha ha, nếu như thật sự mà thế, thì tôi hối hận thật đấy!”
Dương Ngọc cọ người vào mình cậu Khang, nói với giọng châm chọc.
“Đúng thế, thực chất tôi chính là phú nhị đại, thật ra sau khi chia tay cô ba ngày, tôi mới biết tin này, hóa ra tôi là phú nhị đại, còn có rất nhiều tiền, ha ha…”
“Ha ha ha…”
Dương Ngọc phá ra cười lớn.
“Trần Lạc Thần, tôi phục anh thật đó, tôi biết anh là người rất có lòng tự tôn, sợ người khác xem thường mình, nhưng tôi không ngờ, bây giờ anh lại giả dối như thế? Anh là phú nhị đại à? Vậy để tôi nói cho anh biết, tôi là cô chiêu nhà giàu đây!”
“Cái tên cặn bã này, vì mặt mũi mà mất hết liêm sỉ rồi à. Anh mà cũng dám tự xưng mình là phú nhị đại ư, chẳng phải chỉ trúng số thôi sao?”
“Các cô không biết đâu, có thể các tên cặn bã này thấy Dương Ngọc xinh đẹp, hơn nữa lại được cậu Khang ghé mắt tới nên mới ghen tị, bèn nói mình cũng là phú nhị đại, muốn khiến cho Dương Ngọc hồi tâm chuyển ý, sau đó vứt bỏ cô ấy để báo thù. Các loại thủ đoạn này của bọn đàn ông cặn bã, tôi đã nhìn thấy nhiều lắm rồi.”
“Tôi thật sự là phú nhị đại đấy, Dương Ngọc, cho đến nước này thì tôi cũng không muốn giấu giếm cô nữa, không những tôi có tiền, hơn nữa, 7/10 cửa hàng trên con đường thương mại, được đứng tên tôi!”
Trần Lạc Thần cười khổ.
Mình nói thật lòng mà bọn họ lại không tin?
- ------------------
Trần Lạc Thần nhìn thấy Dương Ngọc đi làm phục vụ trong sơn trang, cũng cảm thấy bất ngờ.
Thảo nào mấy ngày nay không thấy cô ta đâu hết, thì ra là đến đây.
Có điều Trần Lạc Thần cảm thấy mừng cho cô ta nhiều hơn.
Nói thế nào nhỉ, mặc dù bây giờ Dương Ngọc tỏ ra thù địch với mình, nhưng mà, sau khi gặp phải chuyện đó, Dương Ngọc không hề sụp đổ, mà tìm được một công việc mới.
Nghiêm túc làm việc, và kiếm tiền.
So với những kết quả khác, Trần Lạc Thần hy vọng cô ấy được như bây giờ.
“Trần Lạc Thần, sao cậu lại đến đây! Đây là nơi cậu nên đến sao? Cậu đi ra ngoài cho tôi!”
Dương Ngọc lạnh lùng nói.
“Này! Ngọc, cậu quen người này à?”
Hai, ba cô phục vụ đứng cạnh Dương Ngọc, xấp xỉ tuổi tác của Trần Lạc Thần, lục tục đi đến.
Rõ ràng bọn họ cũng là sinh viên năm ba như Dương Ngọc vậy, sắp thực tập rồi nên ra ngoài kiếm thêm chút tiền.
Quan trọng nhất là nghe nói, có thể quen thêm được nhiều trai nhà giàu ở đây.
Vừa nhìn thấy Trần Lạc Thần, gương mặt bọn họ lộ ra vẻ nghi ngờ.
Người đó ăn mặc không giống với mấy cậu ấm một chút nào hết, bởi vậy thoạt đầu bọn họ nghi ngờ không biết có phải người này đến đây mở mang đầu óc hay không.
Bây giờ sơn trang có quy định, không được cho phép những người không có phận sự vào!
“Hứ, đương nhiên là tớ quen anh ta rồi, anh ta là bạn trai cũ của tớ!”
Dương Ngọc trừng mắt nhìn Trần Lạc Thần, gương mặt lộ ra vẻ tức giận.
“Hả? Ngọc, anh ta chính là người sau khi trúng vé số đã đá cậu đó hả, hơn nữa còn là cái tên cặn bã chơi bời trác táng đó ư?
“Má, nhìn xấu xí như vậy, trúng vé số thì có thể ăn chơi được à? Trên đời này, không biết có bao nhiêu phú nhị đại có tiền có quyền hơn anh ta nữa, ví dụ như cậu Khang này, người ta vừa có tiền, cũng không ăn chơi, đúng là đồ cặn bã!”
“Sao anh ta sánh bì được cậu Khang cơ chứ, Tuyết này, may mà cậu không trao cho anh ta trinh trắng của mình, chứ bằng không sau này phải hối hận rồi nhỉ…”
Hai ba người phụ nữ xinh đẹp, tỏ ra khinh bỉ Trần Lạc Thần một cách trắng trợn.
Có thể thân phận của bọn họ không cao quý, nhưng mà, bây giờ bọn họ đang làm việc trong sơn trang Ôn Tuyền, hơn nữa trong khoảng thời gian này, đã làm thân với không ít người có địa vị cao.
Khinh thường người bình thường, tự cao tự đại.
Đương nhiên bọn họ không hề kiêng dè một đồ vô dụng như Trần Lạc Thần rồi!
Trần Lạc Thần bất đắc dĩ thở dài.
Anh đang định hỏi sao không thấy Trịnh Duyệt đâu nữa.
Lẽ nào đi rồi à?
Có điều bây giờ lại bị mấy cô gái mắng đến mức không nói nên lời.
Dương Ngọc giỏi đổ tội cho người khác thật, lẽ nào không phải cô ấy đã phản bội mình sao?
Nhưng Trần Lạc Thần lại lười không muốn đôi co với Dương Ngọc về chuyện này.
Cho dù Dương Ngọc có nói gì đi chăng nữa, bây giờ hai người bọn họ cũng đã chia tay rồi.
Mặc dù Trần Lạc Thần vẫn có tình cảm phức tạp với Dương Ngọc, nhưng anh sẽ không đời nào tái hợp với cô ấy.
Đã là thế, cô ấy có nói gì cũng không sao cả!
“Trần Lạc Thần, tôi nói cho anh biết, đừng nghĩ trúng số thì ghê gớm lắm, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, lúc mới bắt đầu vào năm nhất, tại tôi ít hiểu biết, thấy anh giả vờ đối xử tốt với tôi, tôi bèn đồng ý! Ha ha, sau đó tôi lại đến với tên Lục Phàm đó, cứ cảm thấy anh ta giỏi giang hơn anh, có thể khiến tôi trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất, nhưng rồi thì sao?”
“Dương Ngọc tôi đúng là ếch ngồi đáy giếng, tầm nhìn hạn hẹp, cho đến khi tôi đến sơn trang Ôn Tuyền làm việc, anh biết không, dường như cả một thế giới mới đang mở ra trước mặt tôi, đừng nói là Trần Lạc Thần anh trúng 3 tỷ, cho dù bây giờ anh có 15 tỷ, 300 tỷ đi chăng nữa, thì trong lòng tôi, anh cũng chỉ là nhà giàu xổi mà thôi!”
“Bởi thế, anh đừng nghĩ mình hay lắm, trong mắt Dương Ngọc tôi, anh chỉ là đồ cặn bã mà thôi!”
Dương Ngọc nói với vẻ kích động.
Mấy ngày trước, cô ấy nợ Lục Phàm 300 triệu, từng cầu cứu Trần Lạc Thần, điều kiện là muốn tái hợp với anh, hơn nữa tất cả của cô đều thuộc về anh.
Nhưng mà, Trần Lạc Thần lại từ chối.
Đột nhiên cái kẻ Trần Lạc Thần vô dụng bị mình đá có nhiều tiền như thế.
Khiến cho Dương Ngọc thấy phẫn nộ và thẹn thùng vô cùng.
Bây giờ, cô muốn nhân cơ hội này, trút hết sự căm hờn trong lòng mình ra.
Trần Lạc Thần anh là cái thá gì! Có gì ghê gớm đâu!
“Hừ, đồ cặn bã, mau cút đi, còn không cút thì bọn tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!”
Mấy cô gái lạnh lùng nói: “Cái nơi này há…á! Ngọc, chúng ta mau đi xem đi, cậu Khang đến rồi kìa!”
Đang giễu cợt Trần Lạc Thần, đột nhiên bọn họ mừng rỡ chỉ ra ngoài.
Chỉ nhìn thấy một chiếc xe sang trọng đậu ở đó.
Một người đàn ông trẻ trung, khôi ngô, mặc vest xanh, bước từ trên xe xuống.
Hai tay đút trong túi, đi vào với dáng vẻ hiên ngang.
“Cậu Khang!”
Mây cô gái phục vụ nhảy nhót vẫy tay.
Còn Dương Ngọc, chỉ tỏ ra nhẹ nhàng như thục nữ.
“Ngọc, các em đang bận à…”
Cậu Khang đi đến, vừa cười vừa nói.
“Không bận đâu cậu Khang, bọn em vừa chặn đường một thằng vô dụng, miễn cho nó khỏi trà trộn vào đây, quấy rầy đến cuộc họp của ba cậu và mọi người!”
Dương Ngọc vừa nói, vừa khẽ bước đến bên Đỗ Khang.
Còn Đỗ Khang lại ôm hờ eo Duơng Ngọc, nhìn về phía Trần Lạc Thần đang đứng bên cạnh.
“Cậu từ đâu ra đây, chỗ này cũng là nơi cậu có thể đến ư? Mau cút đi cho tôi!”
Đỗ Khang lạnh lùng nói với Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần sững sờ.
Đương nhiên không phải vì sợ Đỗ Khang.
Mà là kinh ngạc vì Dương Ngọc,
Xem ra mình đã hiểu nhầm cô ta rồi, anh vốn nghĩ rằng sau khi gặp phải chuyện ấy, Dương Ngọc sẽ không còn nịnh hót dân nhà giàu nữa.
Nào ngờ, còn nghiêm trọng hơn cả trước kia.
Cô ta đến sơn trang, là để kiếm chồng đại gia.
Nói thật lòng, thực chất khi nãy nghe bọn Dương Ngọc châm chọc mình, Trần Lạc Thần cũng không có ý định tỏ rõ thân phận.
Làm vậy, có thể chừa cho Dương Ngọc đường lui.
Nhưng đã như thế, Trần Lạc Thần quyết định không tiếp tục khhiêm tốn nữa.
“Dương Ngọc! Có chuyện này tôi đã giấu cô rất lâu rồi, hôm nay tôi quyết định, phải ngửa bài với cô luôn!”
Trần Lạc Thần lạnh lùng nói.
“Ha, ngửa bài? Trần Lạc Thần, anh có bài gì để ngửa? Anh sẽ không nói với tôi rằng, thực chất anh là phú nhị đại, là một phú nhị đại ẩn mình đấy chứ? Ha ha ha, nếu như thật sự mà thế, thì tôi hối hận thật đấy!”
Dương Ngọc cọ người vào mình cậu Khang, nói với giọng châm chọc.
“Đúng thế, thực chất tôi chính là phú nhị đại, thật ra sau khi chia tay cô ba ngày, tôi mới biết tin này, hóa ra tôi là phú nhị đại, còn có rất nhiều tiền, ha ha…”
“Ha ha ha…”
Dương Ngọc phá ra cười lớn.
“Trần Lạc Thần, tôi phục anh thật đó, tôi biết anh là người rất có lòng tự tôn, sợ người khác xem thường mình, nhưng tôi không ngờ, bây giờ anh lại giả dối như thế? Anh là phú nhị đại à? Vậy để tôi nói cho anh biết, tôi là cô chiêu nhà giàu đây!”
“Cái tên cặn bã này, vì mặt mũi mà mất hết liêm sỉ rồi à. Anh mà cũng dám tự xưng mình là phú nhị đại ư, chẳng phải chỉ trúng số thôi sao?”
“Các cô không biết đâu, có thể các tên cặn bã này thấy Dương Ngọc xinh đẹp, hơn nữa lại được cậu Khang ghé mắt tới nên mới ghen tị, bèn nói mình cũng là phú nhị đại, muốn khiến cho Dương Ngọc hồi tâm chuyển ý, sau đó vứt bỏ cô ấy để báo thù. Các loại thủ đoạn này của bọn đàn ông cặn bã, tôi đã nhìn thấy nhiều lắm rồi.”
“Tôi thật sự là phú nhị đại đấy, Dương Ngọc, cho đến nước này thì tôi cũng không muốn giấu giếm cô nữa, không những tôi có tiền, hơn nữa, 7/10 cửa hàng trên con đường thương mại, được đứng tên tôi!”
Trần Lạc Thần cười khổ.
Mình nói thật lòng mà bọn họ lại không tin?
- ------------------