Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-52
Chương 52: Cậu chủ trần của kim lăng ra tay
“Lão Trần, bên này!”
Khi Trần Lạc Thần đến chỗ ký túc xá của Dương Ngọc, ở đây quả nhiên có không ít người tụ tập, nam nữ đều có cả.
Còn có cả cảnh sát, ngay cả giáo viên hướng dẫn Mạnh Thải Như và giáo viên hướng dẫn của Lục Phàm cũng ở đây.
Có thể nói là rất náo nhiệt.
Trong đám người, Dương Thanh vẫy tay gọi Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần đi tới mới nhìn thấy bóng dáng của Dương Ngọc và Lục Phàm.
Xem ra hai người đánh nhau, trên mặt Dương Ngọc có dấu bàn tay, tóc cũng rối bời, đang vừa khóc vừa mắng.
Mà lúc này Lục Phàm đang bị cảnh sát áp tải, còn bị đeo còng tay, sợ tới mức mặt trắng bệch.
Một người cảnh sát trong đó đang nói rõ tình hình với hai giáo viên hướng dẫn.
“Đây là… sao vậy?”
Trần Lạc Thần kinh ngạc hỏi.
“Còn sao vậy? Mẹ kiếp, lão Trần không phải luôn buồn bực không rõ vì sao sau ngày đó Lục Phàm lại trở nên lắm tiền như vậy à? Cậu đoán xem thế nào? Lục Phàm cũng thật to gan. Đầu tiên là anh ta mượn ba trăm triệu từ công ty cho vay qua mạng, lại mượn bảy ngày. Sau đó thì sao chứ, có thể là bị hại bởi những thao tác ngầm, mới qua bảy ngày đã biến thành món lãi kếch sù một tỷ rưỡi. Lục Phàm này hình như lén lấy cổ phần trong xưởng của ba anh ta ra gán nợ cho người ta!”
“Nói chung bây giờ gây ra rắc rối lớn rồi, cảnh sát này là do ba anh ta báo mới tới đây đấy!”
“Bây giờ Lục Phàm cùng đường, lại bảo Dương Ngọc trả tiền cho anh ta. Hình như anh ta đã tốn ba trăm triệu lên trên người Dương Ngọc, Dương Ngọc không trả, anh ta lại đánh Dương Ngọc!”
“Mẹ nó, một vài công ty cho vay trên mạng quá độc ác. Trước đây tôi xem tin tức, có người mượn ba mươi triệu, một tuần sau bị thao tác ngầm biến thành ba trăm triệu, gấp mười lần đấy. Lúc đó tôi nghĩ là giả, nhưng bây giờ tôi thì tôi thật sự tin rồi. Má nó, thật dọa người!”
Trần Lạc Thần nghe xong liền nhìn về phía Dương Ngọc đang khóc rồi lại nhìn Lục Phàm bị áp giải vào xe cảnh sát. Anh ta còn đang mắng: “Con đĩ thối tha kia, tao cho mày biết, ông đây tiêu cả ba trăm triệu cho mày, kết quả thậm chí còn chưa lên giường được. Má nó mày cứ chờ đấy cho tao. Mày mà không trả tiền, tao sẽ bảo ba tao tìm người chém chết mày!”
“Vào trong cho tôi!”
Lục Phàm chưa mắng xong đã bị cảnh sát nhét vào!
“Mẹ nó, anh còn muốn đòi tiền tôi à? Chẳng lẽ bà đây làm bạn gái anh không công sao?”
Dương Ngọc tức giận nhảy cẫng lên.
“Tên lường gạt nhà anh bị thế cũng là đáng đời!”
Cho dù Dương Ngọc mắng nhưng trong lòng cũng rất sợ. Nhà Lục Phàm cũng không phải đơn giản, ít nhất lợi hại hơn mình.
Nhìn Lục Phàm bị cảnh sát dẫn đi mà tim Dương Ngọc đập thình thịch.
Bỗng nhiên, ánh mắt cô ta liếc thấy Trần Lạc Thần trong đám đông.
Ngay lập tức, mắt Dương Ngọc cũng đỏ lên.
Cô ta chạy thẳng tới chỗ Trần Lạc Thần, giơ tay lên tát Trần Lạc Thần hai cái rất kêu!
“Anh đúng là khốn kiếp, thấy tôi bị người ta đánh mà anh lại ở trong này nhìn à? Khốn kiếp, anh lôi anh ta ra ngoài lại đánh cho tôi!”
Dương Ngọc giống như phát điên, xé rách quần áo của Trần Lạc Thần rồi hết kêu lại gào.
Ở trong mắt cô ta, Trần Lạc Thần có thể vì mình mà làm bất cứ chuyện gì.
Không nói bây giờ, chỉ nói trước đây, khi mình hơi bị cảm một chút mà Trần Lạc Thần cũng sẽ cõng mình tới phòng y tế.
Mình chỉ nói một tiếng đói, cho dù là hơn nửa đêm, Trần Lạc Thần cũng sẽ chạy ra cổng trường mua đồ ăn đưa đến dưới tầng ký túc của mình.
Mình muốn mua một cái điện thoại, Trần Lạc Thần làm thêm có mệt chết, cũng sẽ mua cho mình.
Cho nên bây giờ Dương Ngọc bị đánh, cô ta theo bản năng cảm thấy Trần Lạc Thần nhất định sẽ vì mình mà liều mạng.
Kết quả, Trần Lạc Thần lại đứng ở đó nhìn!
Dương Ngọc tức giận cũng sắp điên rồi.
“Dương Ngọc, tôi không phải là bạn trai của cô!”
Trần Lạc Thần bị trúng hai phát tát, thật sự muốn đánh trả.
Nhưng vừa nhìn thấy vết tát của Lục Phàm đánh còn in trên mặt Dương Ngọc.
Dù thế nào Trần Lạc Thần cũng không thể xuống tay được, anh chỉ có thể đẩy cô ta ra!
Trước đây Trần Lạc Thần thật sự có tình cảm với Dương Ngọc.
“Được, không phải là bạn trai của tôi, lẽ nào anh không muốn chúng ta quay lại sao?”
Dương Ngọc vừa khóc vừa nói.
Bây giờ cô ta thật ra không điên nữa.
Nhưng Trần Lạc Thần bây giờ cho cô ta cảm giác thật xa lạ.
Lẽ nào, ngay cả tên nghèo hèn kém cỏi này cũng không yêu mình sao?
Sao có thể chứ?
Cho dù Dương Ngọc tôi có không tốt, Trần Lạc Thần này cũng có thể quỳ liếm tôi mới phải.
“Tôi không muốn!”
Trần Lạc Thần lắc đầu, xoay người bỏ đi. Thật ra, trong lòng Trần Lạc Thần có hơi đau.
“Đồ khốn nạn! Anh không ở cùng với tôi thì tôi làm sao trả tiền lại được. Nếu không phải Lục Phàm so giàu với anh, tôi có thể như bây giờ sao?”
Dương Ngọc phát cuồng rồi!
Trần Lạc Thần này hoàn toàn không yêu mình nữa.
Nhưng… bây giờ mình còn có ba trăm triệu trong tài khoản, nhà Lục Phàm kia lại không phải dễ chọc.
Làm thế nào đây? Bây giờ nên làm gì đây?
Ba trăm triệu, cho dù bán mình cũng không thể bỗng chốc mà kiếm được nhiều tiền như vậy đâu!
Dương Ngọc ngồi xụp xuống đất và khóc rống lên.
Lại nói tới Trần Lạc Thần.
Trong lòng anh rối bời trở lại phòng ký túc, muốn ngủ một lát, nhưng dù thế nào cũng không ngủ được.
Thấy dấu tay trên mặt Dương Ngọc, Trần Lạc Thần thật sự rất đau lòng.
Nếu Dương Ngọc vẫn như trước kia, an phận đi theo bên cạnh mình, bây giờ thật sự là muốn gì có đó.
Cô ta bị bắt nạt, Trần Lạc Thần đương nhiên sẽ vì việc nghĩa không hề chùn bước.
Nhưng châm chọc chính là cô ta phản bội mình.
Cô lừa mình nói chỉ muốn yên tĩnh một người, nhưng ba ngày lại leo lên người khác rồi.
Trần Lạc Thần không mấy khi nhắc tới chuyện này nhưng trong lòng vĩnh viễn sẽ không quên!
Anh nằm ở trên giường, lúc thì nhớ lại những điểm tốt của Dương Ngọc trước đây, lúc thì nhớ tới từng cảnh tượng Dương Ngọc châm chọc mình, cứ vậy mà hơn nửa tiếng đã trôi qua.
Mà lúc này, điện thoại của Trần Lạc Thần lại đổ chuông.
Anh cầm lên xem mới biết là Tô Lệ Hàm gọi tới.
“Trần Lạc Thần, cậu ở đâu vậy? Cậu nhanh tới nhà của tôi đi, nhà tôi đã nấu xong rồi, chuẩn bị chiêu đãi các cậu đấy!”
Giọng Tô Lệ Hàm rất hưng phấn.
“Tôi về túc xá rồi, sao vậy?”
Trần Lạc Thần đã đại khái đoán được có chuyện gì, nhưng vẫn giả vờ không biết hỏi.
“Hì hì, khủng hoảng kinh tế nhà chúng tôi đã qua, hơn nữa cậu biết không, công ty còn được tập đoàn kinh doanh Kim Lăng đầu tư, ba trăm tỷ đấy! Trần Lạc Thần cậu nhanh tới cùng ăn cơm đi!”
Thấy Tô Lệ Hàm vui vẻ như vậy, Trần Lạc Thần rất vui, đồng thời cũng rất sửng sốt.
Hiệu suất làm việc của anh Chấn Quốc nhanh thật đấy. Điều làm cho Trần Lạc Thần không ngờ chính là anh ta lại ném ra tới ba trăm tỷ, nhiều tiền như vậy à! Chà chà…
Nếu là trước đây, Tô Lệ Hàm nói mình quay lại, Trần Lạc Thần có thể sẽ thật sự qua thăm gia náo nhiệt một chút.
Nhưng bây giờ thấy Dương Ngọc gặp chuyện, trong lòng Trần Lạc Thần rất hỗn loạn.
“Thôi quên đi, các người cứ ăn đi, tôi không đi được, bây giờ mình hơi mệt, muốn ngủ một lát đã!”
“A! Trần Lạc Thần cậu làm gì thế? Sao cậu lại không đến chứ? Có phải cậu sợ bọn họ sẽ châm chọc cậu không? Cậu yên tâm, có mình ở đây, bọn họ sẽ không làm vậy đâu!”
“Không phải, mình mệt thật mà!”
“Vậy được rồi, chờ tới tối, tối mình quay về trường học sẽ mời riêng cậu. Lại nói, mình vẫn muốn mời cậu ăn cơm mà còn chưa mời đâu!”
“Được!”
Sau khi cúp máy, Trần Lạc Thần nghĩ, liệu buổi tối có phải nên tìm một cơ hội, nói cho Tô Lệ Hàm biết lần này mình giúp cô không?
Thuận tiện cũng nói cho cô ấy biết thân phận mình?
Nhưng anh lại bối rối không biết nên mở miệng nói thế nào.
Có thể quá không đột ngột không?
A a a, Trần Lạc Thần cảm giác đầu mình sắp nổ tung rồi!
Cùng lúc đó, ở trong nhà Tô Lệ Hàm.
“Sao thế? Bạn học nghèo kia của không tới à? Còn cao giá nhỉ!”
Vương Tuệ Mẫn thấy Tô Lệ Hàm để điện thoại xuống lại với vẻ mặt cô đơn thì không nhịn được nói.
Bà ta thật sự không hiểu nổi con gái quan tâm người kia như vậy làm gì.
“Không đến càng tốt. Chị họ, em thấy sau này chị ít quan tâm tới thằng nhóc này đi. Chị biết không, bây giờ chị và anh ta quả thật không phải cùng một thế giới, lần này sản nghiệp của nhà họ Tô chúng ta có tập đoàn kinh doanh Kim Lăng đầu tư, chắc chắn sẽ được nâng cao một bước, nên sớm cắt đứt ý định muốn ăn thịt thiên nga của anh ta đi!”
“Đúng vậy! Liên hệ với người kia làm gì chứ!”
Một đám người trẻ tuổi không ngừng thì thầm nói. .
ngôn tình ngược
“Đúng rồi Trang Đông Thành, có phải là nhờ quan hệ của ba cháu nên mới khiến cho tập đoàn kinh doanh Kim Lăng đầu tư không? Đây chính là tập đoàn đứng đầu Kim Lăng đấy, sao bọn họ có thể đột nhiên đầu tư cho nhà dì chứ?”
Lúc này Vương Tuệ Mẫn lại kéo đề tài đến tập đoàn kinh doanh Kim Lăng.
Đây cũng là nghi ngờ lớn nhất trong lòng bà ta.
Mà Trang Đông Thành lại lắc đầu:
“Không phải là ba cháu. Thật ra chỉ có hai người gật đầu, mới có thể làm cho tập đoàn kinh doanh Kim Lăng đầu tư. Cho dù là tổng giám đốc Lý – Lý Chấn Quốc cũng không đảm đương nổi! Đó chính là hai vị sếp tổng của tập đoàn, tổng giám đốc Trần lớn nhất kia bây giờ không có ở trong nước, cho nên cháu đoán người lần này phát động đầu tư, rất có khả năng là cậu chủ Trần vô cùng thần bí kia!”
“Cậu chủ Trần? Sao chưa nghe nói qua?”
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đó đều im lặng.
Phải biết Lý Chấn Quốc chính là đại gia lớn ở Kim Lăng, bây giờ trên đầu anh ta còn có hai núi dựa lớn, hơn nữa một người trong đó là cậu chủ Trần này.
Lý do tại sao thì không phải là nói, Kim Lăng con phố thương mại cũng là người ta.
Má nó, vậy hẳn phải có rất nhiều có tiền đi?
Dáng vẻ Trang Đông Thành rất cung kính nói: “Thân thế của cậu chủ Trần này rất thần bí, hơn nữa tài sản trong nhà nhiều tới mức mọi người không thể tưởng tượng đâu… Bây giờ cậu chủ Trần vừa tới Kim Lăng thì nhất định sẽ thi triển quyền cước. Cho nên cháu nghi ngờ, dì Vương, có phải công ty các dì vừa lúc gặp phải không?”
“Chắc là vậy rồi!”
Vương Tuệ Mẫn ngạc nhiên gật đầu.
Mà một đám nữ sinh trong đó có cả Giang Bích Ngọc lại không sao bình tĩnh được:
“Cậu chủ Trang, cậu nói nhanh lên. Rốt cuộc cậu chủ Trần kia thần bí tới mức nào? Có phải cả con phố thương mại Kim Lăng kia đều là của cậu ta hay không? Mẹ ơi!”
Trang Đông Thành cười giễu cợt một tiếng: “Cái gì chứ? Con phố thương mại Kim Lăng à? Ha ha, tôi nói cho mọi người nghe thế này nhé. Tôi cũng chỉ nghe ba tôi hình dung, phố thương mại Kim Lăng – máy tin tiền của Kim Lăng ở trong mắt của gia tộc cậu chủ Trần người ta thậm chí còn chẳng bằng cái rắm!”
“Cái gì?”
- ------------------
“Lão Trần, bên này!”
Khi Trần Lạc Thần đến chỗ ký túc xá của Dương Ngọc, ở đây quả nhiên có không ít người tụ tập, nam nữ đều có cả.
Còn có cả cảnh sát, ngay cả giáo viên hướng dẫn Mạnh Thải Như và giáo viên hướng dẫn của Lục Phàm cũng ở đây.
Có thể nói là rất náo nhiệt.
Trong đám người, Dương Thanh vẫy tay gọi Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần đi tới mới nhìn thấy bóng dáng của Dương Ngọc và Lục Phàm.
Xem ra hai người đánh nhau, trên mặt Dương Ngọc có dấu bàn tay, tóc cũng rối bời, đang vừa khóc vừa mắng.
Mà lúc này Lục Phàm đang bị cảnh sát áp tải, còn bị đeo còng tay, sợ tới mức mặt trắng bệch.
Một người cảnh sát trong đó đang nói rõ tình hình với hai giáo viên hướng dẫn.
“Đây là… sao vậy?”
Trần Lạc Thần kinh ngạc hỏi.
“Còn sao vậy? Mẹ kiếp, lão Trần không phải luôn buồn bực không rõ vì sao sau ngày đó Lục Phàm lại trở nên lắm tiền như vậy à? Cậu đoán xem thế nào? Lục Phàm cũng thật to gan. Đầu tiên là anh ta mượn ba trăm triệu từ công ty cho vay qua mạng, lại mượn bảy ngày. Sau đó thì sao chứ, có thể là bị hại bởi những thao tác ngầm, mới qua bảy ngày đã biến thành món lãi kếch sù một tỷ rưỡi. Lục Phàm này hình như lén lấy cổ phần trong xưởng của ba anh ta ra gán nợ cho người ta!”
“Nói chung bây giờ gây ra rắc rối lớn rồi, cảnh sát này là do ba anh ta báo mới tới đây đấy!”
“Bây giờ Lục Phàm cùng đường, lại bảo Dương Ngọc trả tiền cho anh ta. Hình như anh ta đã tốn ba trăm triệu lên trên người Dương Ngọc, Dương Ngọc không trả, anh ta lại đánh Dương Ngọc!”
“Mẹ nó, một vài công ty cho vay trên mạng quá độc ác. Trước đây tôi xem tin tức, có người mượn ba mươi triệu, một tuần sau bị thao tác ngầm biến thành ba trăm triệu, gấp mười lần đấy. Lúc đó tôi nghĩ là giả, nhưng bây giờ tôi thì tôi thật sự tin rồi. Má nó, thật dọa người!”
Trần Lạc Thần nghe xong liền nhìn về phía Dương Ngọc đang khóc rồi lại nhìn Lục Phàm bị áp giải vào xe cảnh sát. Anh ta còn đang mắng: “Con đĩ thối tha kia, tao cho mày biết, ông đây tiêu cả ba trăm triệu cho mày, kết quả thậm chí còn chưa lên giường được. Má nó mày cứ chờ đấy cho tao. Mày mà không trả tiền, tao sẽ bảo ba tao tìm người chém chết mày!”
“Vào trong cho tôi!”
Lục Phàm chưa mắng xong đã bị cảnh sát nhét vào!
“Mẹ nó, anh còn muốn đòi tiền tôi à? Chẳng lẽ bà đây làm bạn gái anh không công sao?”
Dương Ngọc tức giận nhảy cẫng lên.
“Tên lường gạt nhà anh bị thế cũng là đáng đời!”
Cho dù Dương Ngọc mắng nhưng trong lòng cũng rất sợ. Nhà Lục Phàm cũng không phải đơn giản, ít nhất lợi hại hơn mình.
Nhìn Lục Phàm bị cảnh sát dẫn đi mà tim Dương Ngọc đập thình thịch.
Bỗng nhiên, ánh mắt cô ta liếc thấy Trần Lạc Thần trong đám đông.
Ngay lập tức, mắt Dương Ngọc cũng đỏ lên.
Cô ta chạy thẳng tới chỗ Trần Lạc Thần, giơ tay lên tát Trần Lạc Thần hai cái rất kêu!
“Anh đúng là khốn kiếp, thấy tôi bị người ta đánh mà anh lại ở trong này nhìn à? Khốn kiếp, anh lôi anh ta ra ngoài lại đánh cho tôi!”
Dương Ngọc giống như phát điên, xé rách quần áo của Trần Lạc Thần rồi hết kêu lại gào.
Ở trong mắt cô ta, Trần Lạc Thần có thể vì mình mà làm bất cứ chuyện gì.
Không nói bây giờ, chỉ nói trước đây, khi mình hơi bị cảm một chút mà Trần Lạc Thần cũng sẽ cõng mình tới phòng y tế.
Mình chỉ nói một tiếng đói, cho dù là hơn nửa đêm, Trần Lạc Thần cũng sẽ chạy ra cổng trường mua đồ ăn đưa đến dưới tầng ký túc của mình.
Mình muốn mua một cái điện thoại, Trần Lạc Thần làm thêm có mệt chết, cũng sẽ mua cho mình.
Cho nên bây giờ Dương Ngọc bị đánh, cô ta theo bản năng cảm thấy Trần Lạc Thần nhất định sẽ vì mình mà liều mạng.
Kết quả, Trần Lạc Thần lại đứng ở đó nhìn!
Dương Ngọc tức giận cũng sắp điên rồi.
“Dương Ngọc, tôi không phải là bạn trai của cô!”
Trần Lạc Thần bị trúng hai phát tát, thật sự muốn đánh trả.
Nhưng vừa nhìn thấy vết tát của Lục Phàm đánh còn in trên mặt Dương Ngọc.
Dù thế nào Trần Lạc Thần cũng không thể xuống tay được, anh chỉ có thể đẩy cô ta ra!
Trước đây Trần Lạc Thần thật sự có tình cảm với Dương Ngọc.
“Được, không phải là bạn trai của tôi, lẽ nào anh không muốn chúng ta quay lại sao?”
Dương Ngọc vừa khóc vừa nói.
Bây giờ cô ta thật ra không điên nữa.
Nhưng Trần Lạc Thần bây giờ cho cô ta cảm giác thật xa lạ.
Lẽ nào, ngay cả tên nghèo hèn kém cỏi này cũng không yêu mình sao?
Sao có thể chứ?
Cho dù Dương Ngọc tôi có không tốt, Trần Lạc Thần này cũng có thể quỳ liếm tôi mới phải.
“Tôi không muốn!”
Trần Lạc Thần lắc đầu, xoay người bỏ đi. Thật ra, trong lòng Trần Lạc Thần có hơi đau.
“Đồ khốn nạn! Anh không ở cùng với tôi thì tôi làm sao trả tiền lại được. Nếu không phải Lục Phàm so giàu với anh, tôi có thể như bây giờ sao?”
Dương Ngọc phát cuồng rồi!
Trần Lạc Thần này hoàn toàn không yêu mình nữa.
Nhưng… bây giờ mình còn có ba trăm triệu trong tài khoản, nhà Lục Phàm kia lại không phải dễ chọc.
Làm thế nào đây? Bây giờ nên làm gì đây?
Ba trăm triệu, cho dù bán mình cũng không thể bỗng chốc mà kiếm được nhiều tiền như vậy đâu!
Dương Ngọc ngồi xụp xuống đất và khóc rống lên.
Lại nói tới Trần Lạc Thần.
Trong lòng anh rối bời trở lại phòng ký túc, muốn ngủ một lát, nhưng dù thế nào cũng không ngủ được.
Thấy dấu tay trên mặt Dương Ngọc, Trần Lạc Thần thật sự rất đau lòng.
Nếu Dương Ngọc vẫn như trước kia, an phận đi theo bên cạnh mình, bây giờ thật sự là muốn gì có đó.
Cô ta bị bắt nạt, Trần Lạc Thần đương nhiên sẽ vì việc nghĩa không hề chùn bước.
Nhưng châm chọc chính là cô ta phản bội mình.
Cô lừa mình nói chỉ muốn yên tĩnh một người, nhưng ba ngày lại leo lên người khác rồi.
Trần Lạc Thần không mấy khi nhắc tới chuyện này nhưng trong lòng vĩnh viễn sẽ không quên!
Anh nằm ở trên giường, lúc thì nhớ lại những điểm tốt của Dương Ngọc trước đây, lúc thì nhớ tới từng cảnh tượng Dương Ngọc châm chọc mình, cứ vậy mà hơn nửa tiếng đã trôi qua.
Mà lúc này, điện thoại của Trần Lạc Thần lại đổ chuông.
Anh cầm lên xem mới biết là Tô Lệ Hàm gọi tới.
“Trần Lạc Thần, cậu ở đâu vậy? Cậu nhanh tới nhà của tôi đi, nhà tôi đã nấu xong rồi, chuẩn bị chiêu đãi các cậu đấy!”
Giọng Tô Lệ Hàm rất hưng phấn.
“Tôi về túc xá rồi, sao vậy?”
Trần Lạc Thần đã đại khái đoán được có chuyện gì, nhưng vẫn giả vờ không biết hỏi.
“Hì hì, khủng hoảng kinh tế nhà chúng tôi đã qua, hơn nữa cậu biết không, công ty còn được tập đoàn kinh doanh Kim Lăng đầu tư, ba trăm tỷ đấy! Trần Lạc Thần cậu nhanh tới cùng ăn cơm đi!”
Thấy Tô Lệ Hàm vui vẻ như vậy, Trần Lạc Thần rất vui, đồng thời cũng rất sửng sốt.
Hiệu suất làm việc của anh Chấn Quốc nhanh thật đấy. Điều làm cho Trần Lạc Thần không ngờ chính là anh ta lại ném ra tới ba trăm tỷ, nhiều tiền như vậy à! Chà chà…
Nếu là trước đây, Tô Lệ Hàm nói mình quay lại, Trần Lạc Thần có thể sẽ thật sự qua thăm gia náo nhiệt một chút.
Nhưng bây giờ thấy Dương Ngọc gặp chuyện, trong lòng Trần Lạc Thần rất hỗn loạn.
“Thôi quên đi, các người cứ ăn đi, tôi không đi được, bây giờ mình hơi mệt, muốn ngủ một lát đã!”
“A! Trần Lạc Thần cậu làm gì thế? Sao cậu lại không đến chứ? Có phải cậu sợ bọn họ sẽ châm chọc cậu không? Cậu yên tâm, có mình ở đây, bọn họ sẽ không làm vậy đâu!”
“Không phải, mình mệt thật mà!”
“Vậy được rồi, chờ tới tối, tối mình quay về trường học sẽ mời riêng cậu. Lại nói, mình vẫn muốn mời cậu ăn cơm mà còn chưa mời đâu!”
“Được!”
Sau khi cúp máy, Trần Lạc Thần nghĩ, liệu buổi tối có phải nên tìm một cơ hội, nói cho Tô Lệ Hàm biết lần này mình giúp cô không?
Thuận tiện cũng nói cho cô ấy biết thân phận mình?
Nhưng anh lại bối rối không biết nên mở miệng nói thế nào.
Có thể quá không đột ngột không?
A a a, Trần Lạc Thần cảm giác đầu mình sắp nổ tung rồi!
Cùng lúc đó, ở trong nhà Tô Lệ Hàm.
“Sao thế? Bạn học nghèo kia của không tới à? Còn cao giá nhỉ!”
Vương Tuệ Mẫn thấy Tô Lệ Hàm để điện thoại xuống lại với vẻ mặt cô đơn thì không nhịn được nói.
Bà ta thật sự không hiểu nổi con gái quan tâm người kia như vậy làm gì.
“Không đến càng tốt. Chị họ, em thấy sau này chị ít quan tâm tới thằng nhóc này đi. Chị biết không, bây giờ chị và anh ta quả thật không phải cùng một thế giới, lần này sản nghiệp của nhà họ Tô chúng ta có tập đoàn kinh doanh Kim Lăng đầu tư, chắc chắn sẽ được nâng cao một bước, nên sớm cắt đứt ý định muốn ăn thịt thiên nga của anh ta đi!”
“Đúng vậy! Liên hệ với người kia làm gì chứ!”
Một đám người trẻ tuổi không ngừng thì thầm nói. .
ngôn tình ngược
“Đúng rồi Trang Đông Thành, có phải là nhờ quan hệ của ba cháu nên mới khiến cho tập đoàn kinh doanh Kim Lăng đầu tư không? Đây chính là tập đoàn đứng đầu Kim Lăng đấy, sao bọn họ có thể đột nhiên đầu tư cho nhà dì chứ?”
Lúc này Vương Tuệ Mẫn lại kéo đề tài đến tập đoàn kinh doanh Kim Lăng.
Đây cũng là nghi ngờ lớn nhất trong lòng bà ta.
Mà Trang Đông Thành lại lắc đầu:
“Không phải là ba cháu. Thật ra chỉ có hai người gật đầu, mới có thể làm cho tập đoàn kinh doanh Kim Lăng đầu tư. Cho dù là tổng giám đốc Lý – Lý Chấn Quốc cũng không đảm đương nổi! Đó chính là hai vị sếp tổng của tập đoàn, tổng giám đốc Trần lớn nhất kia bây giờ không có ở trong nước, cho nên cháu đoán người lần này phát động đầu tư, rất có khả năng là cậu chủ Trần vô cùng thần bí kia!”
“Cậu chủ Trần? Sao chưa nghe nói qua?”
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đó đều im lặng.
Phải biết Lý Chấn Quốc chính là đại gia lớn ở Kim Lăng, bây giờ trên đầu anh ta còn có hai núi dựa lớn, hơn nữa một người trong đó là cậu chủ Trần này.
Lý do tại sao thì không phải là nói, Kim Lăng con phố thương mại cũng là người ta.
Má nó, vậy hẳn phải có rất nhiều có tiền đi?
Dáng vẻ Trang Đông Thành rất cung kính nói: “Thân thế của cậu chủ Trần này rất thần bí, hơn nữa tài sản trong nhà nhiều tới mức mọi người không thể tưởng tượng đâu… Bây giờ cậu chủ Trần vừa tới Kim Lăng thì nhất định sẽ thi triển quyền cước. Cho nên cháu nghi ngờ, dì Vương, có phải công ty các dì vừa lúc gặp phải không?”
“Chắc là vậy rồi!”
Vương Tuệ Mẫn ngạc nhiên gật đầu.
Mà một đám nữ sinh trong đó có cả Giang Bích Ngọc lại không sao bình tĩnh được:
“Cậu chủ Trang, cậu nói nhanh lên. Rốt cuộc cậu chủ Trần kia thần bí tới mức nào? Có phải cả con phố thương mại Kim Lăng kia đều là của cậu ta hay không? Mẹ ơi!”
Trang Đông Thành cười giễu cợt một tiếng: “Cái gì chứ? Con phố thương mại Kim Lăng à? Ha ha, tôi nói cho mọi người nghe thế này nhé. Tôi cũng chỉ nghe ba tôi hình dung, phố thương mại Kim Lăng – máy tin tiền của Kim Lăng ở trong mắt của gia tộc cậu chủ Trần người ta thậm chí còn chẳng bằng cái rắm!”
“Cái gì?”
- ------------------