Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 539
Chương 539:
Văn Hải muốn giãy ra, nhưng không thể giãy ra được.
“Ông sai nhiều lần rồi!” Trần Lạc Thần lạnh nhạt mỡ miệng, hai mắt thình lình hiện lên một nét đỏ sẵm.
Nhìn vào, như là ác ma.
Thuộc hạ phía sau Trần Lạc Thần, liếc nhìn nhau một cái, sau đó ào ào lui ra sau.
Mà sát ý nồng nặc này cũng làm cho Văn Hải lạnh cả sống lưng, khí thế giảm đi hơn nửa.
Giống như là ở trước mặt một ma đầu, ông không thể không cúi đầu run rẩy.
“Thứ nhất, ông không nên có ý đồ với tập đoàn của tôi!”
“Thứ hai, ông càng không nên động vào anh em của tôi!”
Nói xong, hai tay Trần Lạc Thần khoát lên hai vai của Văn Hải đang run rầy.
“Thứ ba, ông càng không nên sỉ nhục người của tôi trước mặt tôi!”
Một chữ cuối cùng,Trần Lạc Thần kẹp chặt hơn.
Rồi đột nhiên, hai tay anh bất ngờ phát lực, nắm lấy hai vai của Văn Hải xé ra bên ngoài.
“Xé toạc!”
Tiếng xé toạc buồn nôn vang lên sau đó, “AHI”
Nhìn thấy một màn này, hơn một nửa số người ở đây chịu kích thích mạnh, sụp đổ, tiếng hét chói tai kinh hoàng đã làm vỡ gần hết những ly rượu xung quanh.
Cũng có những cô gái hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ… Tàn nhẫn! Ma quỷ!!
Hiện trường cực kỳ hỗn loạn.
Tất cả mọi người sợ run lui vào góc tường.
Còn có người sủi bọt mép, rõ ràng là quá sợ hãi.
Trần Kim Thanh cũng bị dọa đến khóc lên.
Không dám nói câu nào.
Trái lại là Trần Lạc Thần, giờ phút này cậu đang hít sâu một hơi, nhắm chặt hai mắt.
Sau khi im lặng một lúc, lại mở mắt ra. Lúc này màu đỏ sẵẫm trong đôi mắt đã rút đi.
Trần Lạc Thần chậm rãi đi tới bên cạnh người quản gia: “Bạn tôi bị các ông nhốt ở đâu?”
Người quản gia bị hỏi tới, bỗng nhiên run rầy.
Miệng hộc máu, co quắp trên mặt đất, không lâu sau thì bất động.
Bởi vì sợ hãi cực độ, máu tươi trào lên nổ tung đầu ông ta!
“Đi tìm người!”
Trần Lạc Thần ra lệnh cho thuộc hạ phía sau.
“Vâng, thiếu điện chủ!”
Sau đó, mọi người rời đi.
Trước khi rời đi, Trần Lạc Thần có nhìn liếc qua mẹ con nhà họ Trần đang dựa sát vào nhau. Sau đó thu lại ánh mắt, bước dài chân đi ra ngoài!
Yên tĩnh! Hiện trường yên lặng như tờ, cho đến một tiếng sau sau khi Trần Lạc Thần đi, cũng chưa có ai dám động đậy!
Chỉ sợ từ nay về sau, khu tam giác của Hải Dương chỉ cần nghe đến bốn chữ tập đoàn Thiên Thành, đều sẽ run như cầy sấy.
Ba ngày sau.
Trong biệt thự.
“Thiếu điện chủ, chủ thượng bảo tôi điều tra nơi mà linh hồ thường lui tới, tôi đã tìm được rồi. Hóa ra là ð trong một khu rậm phía tây Bắc Giang. Một năm trước đã từng có người gặp phải linh hồ ở đấy!”
Bác Hùng giảng giải.
“Ai, thuộc hạ cũng hiểu ý của chủ thượng. Nếu cậu không được tầm bổ bằng máu linh, sợ là không lâu nữa tâm tính của cậu sẽ bị thù hận thao túng. Đến lúc đó muốn tìm lại cậu của ban đầu sẽ rất khó khăn!”
Văn Hải muốn giãy ra, nhưng không thể giãy ra được.
“Ông sai nhiều lần rồi!” Trần Lạc Thần lạnh nhạt mỡ miệng, hai mắt thình lình hiện lên một nét đỏ sẵm.
Nhìn vào, như là ác ma.
Thuộc hạ phía sau Trần Lạc Thần, liếc nhìn nhau một cái, sau đó ào ào lui ra sau.
Mà sát ý nồng nặc này cũng làm cho Văn Hải lạnh cả sống lưng, khí thế giảm đi hơn nửa.
Giống như là ở trước mặt một ma đầu, ông không thể không cúi đầu run rẩy.
“Thứ nhất, ông không nên có ý đồ với tập đoàn của tôi!”
“Thứ hai, ông càng không nên động vào anh em của tôi!”
Nói xong, hai tay Trần Lạc Thần khoát lên hai vai của Văn Hải đang run rầy.
“Thứ ba, ông càng không nên sỉ nhục người của tôi trước mặt tôi!”
Một chữ cuối cùng,Trần Lạc Thần kẹp chặt hơn.
Rồi đột nhiên, hai tay anh bất ngờ phát lực, nắm lấy hai vai của Văn Hải xé ra bên ngoài.
“Xé toạc!”
Tiếng xé toạc buồn nôn vang lên sau đó, “AHI”
Nhìn thấy một màn này, hơn một nửa số người ở đây chịu kích thích mạnh, sụp đổ, tiếng hét chói tai kinh hoàng đã làm vỡ gần hết những ly rượu xung quanh.
Cũng có những cô gái hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ… Tàn nhẫn! Ma quỷ!!
Hiện trường cực kỳ hỗn loạn.
Tất cả mọi người sợ run lui vào góc tường.
Còn có người sủi bọt mép, rõ ràng là quá sợ hãi.
Trần Kim Thanh cũng bị dọa đến khóc lên.
Không dám nói câu nào.
Trái lại là Trần Lạc Thần, giờ phút này cậu đang hít sâu một hơi, nhắm chặt hai mắt.
Sau khi im lặng một lúc, lại mở mắt ra. Lúc này màu đỏ sẵẫm trong đôi mắt đã rút đi.
Trần Lạc Thần chậm rãi đi tới bên cạnh người quản gia: “Bạn tôi bị các ông nhốt ở đâu?”
Người quản gia bị hỏi tới, bỗng nhiên run rầy.
Miệng hộc máu, co quắp trên mặt đất, không lâu sau thì bất động.
Bởi vì sợ hãi cực độ, máu tươi trào lên nổ tung đầu ông ta!
“Đi tìm người!”
Trần Lạc Thần ra lệnh cho thuộc hạ phía sau.
“Vâng, thiếu điện chủ!”
Sau đó, mọi người rời đi.
Trước khi rời đi, Trần Lạc Thần có nhìn liếc qua mẹ con nhà họ Trần đang dựa sát vào nhau. Sau đó thu lại ánh mắt, bước dài chân đi ra ngoài!
Yên tĩnh! Hiện trường yên lặng như tờ, cho đến một tiếng sau sau khi Trần Lạc Thần đi, cũng chưa có ai dám động đậy!
Chỉ sợ từ nay về sau, khu tam giác của Hải Dương chỉ cần nghe đến bốn chữ tập đoàn Thiên Thành, đều sẽ run như cầy sấy.
Ba ngày sau.
Trong biệt thự.
“Thiếu điện chủ, chủ thượng bảo tôi điều tra nơi mà linh hồ thường lui tới, tôi đã tìm được rồi. Hóa ra là ð trong một khu rậm phía tây Bắc Giang. Một năm trước đã từng có người gặp phải linh hồ ở đấy!”
Bác Hùng giảng giải.
“Ai, thuộc hạ cũng hiểu ý của chủ thượng. Nếu cậu không được tầm bổ bằng máu linh, sợ là không lâu nữa tâm tính của cậu sẽ bị thù hận thao túng. Đến lúc đó muốn tìm lại cậu của ban đầu sẽ rất khó khăn!”