Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 529
Chương 529:
“Lúc đầu, chú hai cháu cũng là người được chọn thích hợp của Luyện ngục, đáng tiếc…”
Vẻ mặt Trần Đường Dương ảm đạm nói.
“Nhưng vẫn may, bây giờ nhà họ Trần có Trần Lạc Thần cháu, nhà họ Trần chúng ta sẽ có hy vọng mới.
Trước tiên cháu ở trên đảo không minh làm quen một tuần, một tuần sau sẽ bắt đầu kỳ hạn luyện ngục cải tạo trong nửa năm. Một tuần này, ông nội cũng sẽ bố trí cải tạo tốt sân bãi. Trần Lạc Thần….Mặc dù cháu sẽ phải chịu đựng rất nhiều đau đớn, điều này…không phải là điều cháu muốn trốn mà trốn được. Làm con cháu của nhà họ Trần , cháu phải có trách nhiệm này! Cháu có sợ không?”
“Cháu không sợ!”
Hai ông cháu nói chuyện đến đêm khuya.
Bảy ngày sau, Trần Đường Dương – chủ thượng của Hồn Điện dẫn cháu mình là Trần Lạc Thần tiến vào bí cảnh.
Chủ thượng có mệnh lệnh, lần bế quan này có thời gian nửa năm, bất kỳ ai cũng không được quấy rây.
Nửa năm sau.
Khu tam giác của Hải Dương.
Một loạt đoàn xe dừng ở đường giao.
Khoảng mấy trăm người, Tất cả mọi người trông ngóng chờ mong, giống như đang chào đón anh hùng trở về.
Vù vù và… Chẳng mấy chốc, một chiếc máy bay trực thăng từ xa bay đến.
Dừng ở trước mặt mọi người. Sau đó cabin mở ra.
Một người đàn ông cao to lực lưỡng đầu trọc, được một đám người vây quanh đi xuống dưới.
Người đàn ông lực lưỡng đầu trọc này, trên đầu có vết sẹo, hết sức dữ tợn.
“Tổng giám đốc Hải, cuối cùng anh cũng về rồi!”
Có người tỏ vẻ xúc động nói.
“Văn Hải! Văn Hải!”
Mọi người hò hét, tâm trạng bị đè ép đã lâu như được khai thông, vua của bọn họ, vua của Hải Dương, xa cách nửa năm cuối cùng đã trở về.
“Tổng giám đốc Hải, anh xuất ngoại theo thầy học nghệ nửa năm, Hải Dương bây giờ đã đổi giời rồi! Anh cả anh…”
Mà người này, không phải Văn Quyết thì là ai.
Anh lạnh lùng nâng tay, ý bảo mọi người không cần nhiều lời: “Tôi đã biết hết mọi chuyện rồi. Văn Biên bị giết, địa bàn bị cướp, nhân sâm vua bị đoạt, tôi đều biết hết!”
“Tập đoàn Thiên Thành? Bắt nạt nhà họ Văn tôi không có ai ở Hải Dương à?”
Hai mắt Văn Hải thoáng hiện lên lạnh lùng nghiêm nghị.
Tập đoàn Thiên Thành.
“Rốt cuộc tiên sinh đã đi đâu vậy? Vẫn chưa có một chút thông tin gì?”
“Chỉ biết đi tới hướng Bắc, nhưng ở Việt Nam, thậm chí phái người tìm kiếm ở nước Nga cũng không có bất cứ tin tức gì của tiên sinh?”
“Tiếp tục tìm!” Trương Long tức giận nói.
Trương Long Trương Hổ thêm cả Thẩm Quốc Sơn, đang sốt ruột đi qua đi lại ð phòng làm việc.
Nửa năm nay, tập đoàn Thiên Thành đã trở thành thế lực lớn nhất ở khu tam giác, địa bàn rộng lớn, một nhánh siêu quần xuất chúng.
Thế nhưng chuyện ông chủ mất tích, chung quy giấy không gói được lửa, dần dần lộ ra.
Làm cho không ít thế lực như hổ rình mồi.
“Tổng giám đốc Long, tổng giám đốc Sơn, không hay rồi!”
Có thủ hạ chạy vào, hoảng sợ nói.
“Chuyện gì luống cuống vậy?”
“Văn Hải, Văn Hải đã quay về rồi. Còn dẫn theo người tới thẳng cổng biệt thự nữa!”
Tên thủ hạ này nói.
“Cái gì?”
Ba người đưa mắt nhìn nhau.
“Lúc đầu, chú hai cháu cũng là người được chọn thích hợp của Luyện ngục, đáng tiếc…”
Vẻ mặt Trần Đường Dương ảm đạm nói.
“Nhưng vẫn may, bây giờ nhà họ Trần có Trần Lạc Thần cháu, nhà họ Trần chúng ta sẽ có hy vọng mới.
Trước tiên cháu ở trên đảo không minh làm quen một tuần, một tuần sau sẽ bắt đầu kỳ hạn luyện ngục cải tạo trong nửa năm. Một tuần này, ông nội cũng sẽ bố trí cải tạo tốt sân bãi. Trần Lạc Thần….Mặc dù cháu sẽ phải chịu đựng rất nhiều đau đớn, điều này…không phải là điều cháu muốn trốn mà trốn được. Làm con cháu của nhà họ Trần , cháu phải có trách nhiệm này! Cháu có sợ không?”
“Cháu không sợ!”
Hai ông cháu nói chuyện đến đêm khuya.
Bảy ngày sau, Trần Đường Dương – chủ thượng của Hồn Điện dẫn cháu mình là Trần Lạc Thần tiến vào bí cảnh.
Chủ thượng có mệnh lệnh, lần bế quan này có thời gian nửa năm, bất kỳ ai cũng không được quấy rây.
Nửa năm sau.
Khu tam giác của Hải Dương.
Một loạt đoàn xe dừng ở đường giao.
Khoảng mấy trăm người, Tất cả mọi người trông ngóng chờ mong, giống như đang chào đón anh hùng trở về.
Vù vù và… Chẳng mấy chốc, một chiếc máy bay trực thăng từ xa bay đến.
Dừng ở trước mặt mọi người. Sau đó cabin mở ra.
Một người đàn ông cao to lực lưỡng đầu trọc, được một đám người vây quanh đi xuống dưới.
Người đàn ông lực lưỡng đầu trọc này, trên đầu có vết sẹo, hết sức dữ tợn.
“Tổng giám đốc Hải, cuối cùng anh cũng về rồi!”
Có người tỏ vẻ xúc động nói.
“Văn Hải! Văn Hải!”
Mọi người hò hét, tâm trạng bị đè ép đã lâu như được khai thông, vua của bọn họ, vua của Hải Dương, xa cách nửa năm cuối cùng đã trở về.
“Tổng giám đốc Hải, anh xuất ngoại theo thầy học nghệ nửa năm, Hải Dương bây giờ đã đổi giời rồi! Anh cả anh…”
Mà người này, không phải Văn Quyết thì là ai.
Anh lạnh lùng nâng tay, ý bảo mọi người không cần nhiều lời: “Tôi đã biết hết mọi chuyện rồi. Văn Biên bị giết, địa bàn bị cướp, nhân sâm vua bị đoạt, tôi đều biết hết!”
“Tập đoàn Thiên Thành? Bắt nạt nhà họ Văn tôi không có ai ở Hải Dương à?”
Hai mắt Văn Hải thoáng hiện lên lạnh lùng nghiêm nghị.
Tập đoàn Thiên Thành.
“Rốt cuộc tiên sinh đã đi đâu vậy? Vẫn chưa có một chút thông tin gì?”
“Chỉ biết đi tới hướng Bắc, nhưng ở Việt Nam, thậm chí phái người tìm kiếm ở nước Nga cũng không có bất cứ tin tức gì của tiên sinh?”
“Tiếp tục tìm!” Trương Long tức giận nói.
Trương Long Trương Hổ thêm cả Thẩm Quốc Sơn, đang sốt ruột đi qua đi lại ð phòng làm việc.
Nửa năm nay, tập đoàn Thiên Thành đã trở thành thế lực lớn nhất ở khu tam giác, địa bàn rộng lớn, một nhánh siêu quần xuất chúng.
Thế nhưng chuyện ông chủ mất tích, chung quy giấy không gói được lửa, dần dần lộ ra.
Làm cho không ít thế lực như hổ rình mồi.
“Tổng giám đốc Long, tổng giám đốc Sơn, không hay rồi!”
Có thủ hạ chạy vào, hoảng sợ nói.
“Chuyện gì luống cuống vậy?”
“Văn Hải, Văn Hải đã quay về rồi. Còn dẫn theo người tới thẳng cổng biệt thự nữa!”
Tên thủ hạ này nói.
“Cái gì?”
Ba người đưa mắt nhìn nhau.