Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 488
Trần Lạc Thần ngẩng đầu lên nhìn thử, vừa khéo trông thấy vài đồng nghiệp nữ trẻ tuổi trong tổ.
Rõ ràng bọn họ cũng đang tìm chỗ ăn cơm.
Vừa khéo nhìn thấy Trần Lạc Thần.
Còn Trần Lạc Thần vừa nhìn thấy bọn họ thì mỉm cười, gật đầu với bọn họ.
“Đệch, chết mất, chẳng hiểu cái gì cả, đi đâu ăn cơm mà chẳng được, sao cứ phải ăn cơm ở đây kia chứ!”
Bọn họ chẳng hề để ý đến nụ cười của Trần Lạc Thần.
Mà ai nấy cũng bụm miệng như thể buồn cười lắm vậy.
Rồi bỏ đi thẳng một nước.
“Ha, các người mau nhìn xem, hình như là thầy Dư Giang và cô Thẩm Mộng đó!”
Mấy cô gái nhìn thấy Dư Giang bèn mỉm cười vẫy vẫy tay ngay.
“Khéo ghê, biết sớm như thế đã gọi các em đi chung rồi, qua đây ngồi cùng nhé?”
Dư Giang cười thoải mái.
“Vậy có được không ạ?”
Mấy cô gái cười tủm tỉm, nhưng cuối cùng vẫn sang ngồi cạnh bọn họ.
Cả nhóm vui vẻ cười nói.
Trần Lạc Thần cũng biết rõ mình không bằng Dư Giang, nhưng đồng thời, Trần Lạc Thần cũng không muốn dính líu với những đồng nghiệp ấy.
Dù gì đây không phải là nhiệm vụ chính của mình.
Trần Lạc Thần chỉ muốn cố gắng hết sức để gặp Úc Kim Hương mà thôi.
Đợi đến khi buổi họp trong buổi chiều kết thúc.
Trần Lạc Thần bước vào tiết dạy đầu tiên, trong phòng có tổng cộng hơn ba mươi học sinh, người nổi bật nhất chính là Úc Kim Hương.
Bởi vì rõ ràng cô bé xinh đẹp này là chị đại trong lớp
Bởi vì tiết học đầu tiên là tiết thực hành, cần phải xuống phòng thí nghiệm, anh đưa học sinh đi quan sát mẫu vật.
Xem như là tiết học đầu tiên của môn sinh học.
Mà nghe nói không cần phải ngồi trong phòng học nên rõ ràng học sinh cũng rất vui vẻ, bọn họ cầm quyển sổ đi theo Trần Lạc Thần.
“Ha ha, Kim Hương, cậu có nhận ra không, ông thầy xinh trai ấy có ý với cậu thì phải?”
Dọc đường, một cô sinh viên nói với Úc Kim Hương.
“Cậu nói bậy bạ gì thế?”
Úc Kim Hương cạn lời.
“Thật đó, từ lúc thầy ấy vào lớp cho đến lúc giới thiệu bản thân xong, tớ thấy thỉnh thoảng thầy lại quay sang nhìn cậu đó, hơn nữa ban nãy lúc ra khỏi lớp, thầy còn liếc nhìn cậu nữa, đảm bảo thầy đã bị hút hồn trước vẻ đẹp của cậu mất rồi!”
“Nói linh tinh!”
Úc Kim Hương cười khổ: “Cũng đừng để tớ phát hiện, nếu như tớ thấy thầy ta nhìn lén tớ thì tớ sẽ móc mắt của thầy ta ra cho Đại Hoàng ăn! Tớ chẳng thích thầy ta tẹo nào, thầy giáo nho nhã ít nói là mẫu người tớ ghét nhất, chẳng mạnh mẽ chút nào cả!”
Đại Hoàng là con chó Tây Tạng mà Úc Kim Hương nuôi.
Mấy cô gái cười ha hả.
Chỉ có điều, đợi đến lúc Trần Lạc Thần đưa học sinh của mình đến.
Thì mới nhận ra, đã có hai lớp khác đang ở trong phòng thí nghiệm.
Thông thường hai lớp sẽ dùng chung một phòng thí nghiệm, mà hôm nay lớp của Trần Lạc Thần sẽ học chung với lớp của Thẩm Mộng.
Nhưng bây giờ Dư Giang lại dắt học trò của anh ta vào đây.
“Thầy Trần?”
Thẩm Mộng nhìn thấy Trần Lạc Thần bèn hơi lúng túng.
“Không phải một tiết chỉ có hai lớp thôi sao? Sao thầy Dư lại dẫn học sinh của mình đến đây?”
Cho dù Trần Lạc Thần không hề xem nơi này thuộc về mình nhưng anh vẫn thấy hơi khó chịu.
“Xin lỗi thầy Trần, thầy Dư nói đây là lần đầu thầy ấy dẫn dắt học sinh, chưa có kinh nghiệm, muốn học chung với lớp tôi, tôi cứ tưởng thầy ấy đã nói với anh rồi nên tôi bèn đồng ý.”
Gương mặt Thẩm Mộng ửng đỏ.
“Khụ khụ, cô ơi em thấy cứ như vậy đi, hai lớp chúng ta học chung? Bọn em thích được học với thầy Dư và cô Thẩm!”
Vài sinh viên trong lớp Dư Giang la lớn.
Rõ ràng bọn họ cũng đang tìm chỗ ăn cơm.
Vừa khéo nhìn thấy Trần Lạc Thần.
Còn Trần Lạc Thần vừa nhìn thấy bọn họ thì mỉm cười, gật đầu với bọn họ.
“Đệch, chết mất, chẳng hiểu cái gì cả, đi đâu ăn cơm mà chẳng được, sao cứ phải ăn cơm ở đây kia chứ!”
Bọn họ chẳng hề để ý đến nụ cười của Trần Lạc Thần.
Mà ai nấy cũng bụm miệng như thể buồn cười lắm vậy.
Rồi bỏ đi thẳng một nước.
“Ha, các người mau nhìn xem, hình như là thầy Dư Giang và cô Thẩm Mộng đó!”
Mấy cô gái nhìn thấy Dư Giang bèn mỉm cười vẫy vẫy tay ngay.
“Khéo ghê, biết sớm như thế đã gọi các em đi chung rồi, qua đây ngồi cùng nhé?”
Dư Giang cười thoải mái.
“Vậy có được không ạ?”
Mấy cô gái cười tủm tỉm, nhưng cuối cùng vẫn sang ngồi cạnh bọn họ.
Cả nhóm vui vẻ cười nói.
Trần Lạc Thần cũng biết rõ mình không bằng Dư Giang, nhưng đồng thời, Trần Lạc Thần cũng không muốn dính líu với những đồng nghiệp ấy.
Dù gì đây không phải là nhiệm vụ chính của mình.
Trần Lạc Thần chỉ muốn cố gắng hết sức để gặp Úc Kim Hương mà thôi.
Đợi đến khi buổi họp trong buổi chiều kết thúc.
Trần Lạc Thần bước vào tiết dạy đầu tiên, trong phòng có tổng cộng hơn ba mươi học sinh, người nổi bật nhất chính là Úc Kim Hương.
Bởi vì rõ ràng cô bé xinh đẹp này là chị đại trong lớp
Bởi vì tiết học đầu tiên là tiết thực hành, cần phải xuống phòng thí nghiệm, anh đưa học sinh đi quan sát mẫu vật.
Xem như là tiết học đầu tiên của môn sinh học.
Mà nghe nói không cần phải ngồi trong phòng học nên rõ ràng học sinh cũng rất vui vẻ, bọn họ cầm quyển sổ đi theo Trần Lạc Thần.
“Ha ha, Kim Hương, cậu có nhận ra không, ông thầy xinh trai ấy có ý với cậu thì phải?”
Dọc đường, một cô sinh viên nói với Úc Kim Hương.
“Cậu nói bậy bạ gì thế?”
Úc Kim Hương cạn lời.
“Thật đó, từ lúc thầy ấy vào lớp cho đến lúc giới thiệu bản thân xong, tớ thấy thỉnh thoảng thầy lại quay sang nhìn cậu đó, hơn nữa ban nãy lúc ra khỏi lớp, thầy còn liếc nhìn cậu nữa, đảm bảo thầy đã bị hút hồn trước vẻ đẹp của cậu mất rồi!”
“Nói linh tinh!”
Úc Kim Hương cười khổ: “Cũng đừng để tớ phát hiện, nếu như tớ thấy thầy ta nhìn lén tớ thì tớ sẽ móc mắt của thầy ta ra cho Đại Hoàng ăn! Tớ chẳng thích thầy ta tẹo nào, thầy giáo nho nhã ít nói là mẫu người tớ ghét nhất, chẳng mạnh mẽ chút nào cả!”
Đại Hoàng là con chó Tây Tạng mà Úc Kim Hương nuôi.
Mấy cô gái cười ha hả.
Chỉ có điều, đợi đến lúc Trần Lạc Thần đưa học sinh của mình đến.
Thì mới nhận ra, đã có hai lớp khác đang ở trong phòng thí nghiệm.
Thông thường hai lớp sẽ dùng chung một phòng thí nghiệm, mà hôm nay lớp của Trần Lạc Thần sẽ học chung với lớp của Thẩm Mộng.
Nhưng bây giờ Dư Giang lại dắt học trò của anh ta vào đây.
“Thầy Trần?”
Thẩm Mộng nhìn thấy Trần Lạc Thần bèn hơi lúng túng.
“Không phải một tiết chỉ có hai lớp thôi sao? Sao thầy Dư lại dẫn học sinh của mình đến đây?”
Cho dù Trần Lạc Thần không hề xem nơi này thuộc về mình nhưng anh vẫn thấy hơi khó chịu.
“Xin lỗi thầy Trần, thầy Dư nói đây là lần đầu thầy ấy dẫn dắt học sinh, chưa có kinh nghiệm, muốn học chung với lớp tôi, tôi cứ tưởng thầy ấy đã nói với anh rồi nên tôi bèn đồng ý.”
Gương mặt Thẩm Mộng ửng đỏ.
“Khụ khụ, cô ơi em thấy cứ như vậy đi, hai lớp chúng ta học chung? Bọn em thích được học với thầy Dư và cô Thẩm!”
Vài sinh viên trong lớp Dư Giang la lớn.