Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 487
Trần Lạc Thần có vẻ ngoài điển trai, giờ lại mặc vest đi giày da, tất nhiên càng dễ khiến cho phái nữ ưa thích.
Mà đồng nghiệp tên Thẩm Mộng này, nhìn qua hình như cũng mới tốt nghiệp đại học chưa lâu.
Trần Lạc Thần gật đầu với cô ta.
Dư Giang bên cạnh cũng là một thanh niên, lúc này nhìn thấy Thẩm Mộng xinh đẹp như vậy lại tỏ vẻ hứng thú với Trần Lạc Thần, chủ đề vẫn luôn đặt trên người Trần Lạc Thần.
Không khỏi nhíu mày, trong lòng sinh ra đố kị.
Vốn dĩ thì hai người mới đến có cùng chức nghiệp và chuyên ngành, lại đến cùng một lúc.
Là đã có quan hệ cạnh tranh nhất định.
Mà hiện tại Thẩm Mộng có ý với anh ta không phải là coi thường mình sao?
Loại cảm giác này khiến cho Dư Giang hơi khó chịu.
Tuy nhiên, anh ta không phải là người không có đầu óc, sau đó không nói lời nào, chỉ đi theo bên cạnh, nhìn Thẩm Mộng nói chuyện với Trần Lạc Thần.
“Cô Thẩm Mộng, đây là hai giảng viên mới của tổ chúng ta à? Ai cũng đẹp trai nhỉ?”
Đúng lúc này, có vài giảng viên trẻ đi tới.
Chào hỏi với Thẩm Mộng.
Các cô đều là con gái, nhìn qua cũng trà tuổi Thẩm Mộng.
“Đúng vậy, đây là Trần thầy Lạc Thần, còn đây…”
“Ôi, ngại quá, tôi quên mất tên thầy…”
Thẩm Mộng bỗng trở nên xấu hổ.
Đúng vậy, vừa rồi Thẩm Mộng cảm thấy Trần Lạc Thần mặc vest đi giày da trông rất đẹp trai.
Cho nên không khỏi đặt phần lớn lực chú ý lên người Trần Lạc Thần.
Về phần Dư Giang, chỉ cười nhạt: “Tôi tên Dư Giang.”
Đồng thời, trong lòng lại xuất hiện một chút đố kị.
Mà giảng viên trẻ này cũng đều nói chuyện với Trần Lạc Thần.
Bỗng nhiên đúng lúc này.
Một chiếc xe sang trọng bỗng nhiên vọt tới.
Trực tiếp dừng trước mặt mấy người.
Khiến mấy cô gái như Thẩm Mộng đều sửng sốt một chút.
Mà lúc này, mấy vệ sĩ mặc đồ đen từ trên xe bước xuống.
“Cậu chủ, hôm nay ông chủ nói, lần đầu cậu tới Thiên Thành, đêm nay sẽ mở tiệc đón cậu.”
Vệ sĩ mặc đồ đen hơi cúi đầu với một người.
Còn Dư Giang thì nhẹ nhàng đẩy cặp kính vàng của mình: “Được rồi, nói với anh họ tối tôi sẽ đến.”
“Vâng thưa cậu chủ!”
Mấy vệ sĩ lại cúi đầu.
Lúc này mới rời đi.
Mà mấy giảng viên trẻ vây quanh Trần Lạc Thần, nháy mắt liền sửng sốt, há hốc miệng.
Kinh ngạc nhìn Dư Giang.
“Thầy Dư Giang, sao bọn họ lại gọi anh là cậu chủ vậy?”
Một đồng nghiệp nữ kinh ngạc hỏi.
“À, bọn họ là người anh họ tôi, anh họ tôi mở mấy nhà quán rượu và khách sạn ở Vận Thành.”
Dư Giang thản nhiên nói.
Mà Thẩm Mộng, cũng là không khỏi nhìn về phía Dư Giang thêm mấy lần.
“Vậy thầy Dư Giang này, trông thầy không giống phải người ở Thiên Thành rồi, không thể tưởng được anh còn có một anh họ lợi hại như vậy đích !”
Thẩm Mộng mỉm cười hỏi.
“Vâng, tôi đến từ Tháp Câu trấn, các cô từng nghe về thế lực ngũ phương rồi chứ?”
Dư Giang bình tĩnh hỏi.
“Tôi từng nghe nói, Tháp Câu trấn thuộc về thế lực ngũ phương. Rất lợi hại, ở Thiên Thành cũng có địa vị rất cao.”
Một cái nữ đồng nghiệp kinh ngạc, bỗng nhiên có hứng thú rất lớn.
“Ba tôi là quản gia nhà họ Tào, một trong thế lực ngũ phương.”
Dư Giang cười nói.
“Cái gì?”
Mà đồng nghiệp tên Thẩm Mộng này, nhìn qua hình như cũng mới tốt nghiệp đại học chưa lâu.
Trần Lạc Thần gật đầu với cô ta.
Dư Giang bên cạnh cũng là một thanh niên, lúc này nhìn thấy Thẩm Mộng xinh đẹp như vậy lại tỏ vẻ hứng thú với Trần Lạc Thần, chủ đề vẫn luôn đặt trên người Trần Lạc Thần.
Không khỏi nhíu mày, trong lòng sinh ra đố kị.
Vốn dĩ thì hai người mới đến có cùng chức nghiệp và chuyên ngành, lại đến cùng một lúc.
Là đã có quan hệ cạnh tranh nhất định.
Mà hiện tại Thẩm Mộng có ý với anh ta không phải là coi thường mình sao?
Loại cảm giác này khiến cho Dư Giang hơi khó chịu.
Tuy nhiên, anh ta không phải là người không có đầu óc, sau đó không nói lời nào, chỉ đi theo bên cạnh, nhìn Thẩm Mộng nói chuyện với Trần Lạc Thần.
“Cô Thẩm Mộng, đây là hai giảng viên mới của tổ chúng ta à? Ai cũng đẹp trai nhỉ?”
Đúng lúc này, có vài giảng viên trẻ đi tới.
Chào hỏi với Thẩm Mộng.
Các cô đều là con gái, nhìn qua cũng trà tuổi Thẩm Mộng.
“Đúng vậy, đây là Trần thầy Lạc Thần, còn đây…”
“Ôi, ngại quá, tôi quên mất tên thầy…”
Thẩm Mộng bỗng trở nên xấu hổ.
Đúng vậy, vừa rồi Thẩm Mộng cảm thấy Trần Lạc Thần mặc vest đi giày da trông rất đẹp trai.
Cho nên không khỏi đặt phần lớn lực chú ý lên người Trần Lạc Thần.
Về phần Dư Giang, chỉ cười nhạt: “Tôi tên Dư Giang.”
Đồng thời, trong lòng lại xuất hiện một chút đố kị.
Mà giảng viên trẻ này cũng đều nói chuyện với Trần Lạc Thần.
Bỗng nhiên đúng lúc này.
Một chiếc xe sang trọng bỗng nhiên vọt tới.
Trực tiếp dừng trước mặt mấy người.
Khiến mấy cô gái như Thẩm Mộng đều sửng sốt một chút.
Mà lúc này, mấy vệ sĩ mặc đồ đen từ trên xe bước xuống.
“Cậu chủ, hôm nay ông chủ nói, lần đầu cậu tới Thiên Thành, đêm nay sẽ mở tiệc đón cậu.”
Vệ sĩ mặc đồ đen hơi cúi đầu với một người.
Còn Dư Giang thì nhẹ nhàng đẩy cặp kính vàng của mình: “Được rồi, nói với anh họ tối tôi sẽ đến.”
“Vâng thưa cậu chủ!”
Mấy vệ sĩ lại cúi đầu.
Lúc này mới rời đi.
Mà mấy giảng viên trẻ vây quanh Trần Lạc Thần, nháy mắt liền sửng sốt, há hốc miệng.
Kinh ngạc nhìn Dư Giang.
“Thầy Dư Giang, sao bọn họ lại gọi anh là cậu chủ vậy?”
Một đồng nghiệp nữ kinh ngạc hỏi.
“À, bọn họ là người anh họ tôi, anh họ tôi mở mấy nhà quán rượu và khách sạn ở Vận Thành.”
Dư Giang thản nhiên nói.
Mà Thẩm Mộng, cũng là không khỏi nhìn về phía Dư Giang thêm mấy lần.
“Vậy thầy Dư Giang này, trông thầy không giống phải người ở Thiên Thành rồi, không thể tưởng được anh còn có một anh họ lợi hại như vậy đích !”
Thẩm Mộng mỉm cười hỏi.
“Vâng, tôi đến từ Tháp Câu trấn, các cô từng nghe về thế lực ngũ phương rồi chứ?”
Dư Giang bình tĩnh hỏi.
“Tôi từng nghe nói, Tháp Câu trấn thuộc về thế lực ngũ phương. Rất lợi hại, ở Thiên Thành cũng có địa vị rất cao.”
Một cái nữ đồng nghiệp kinh ngạc, bỗng nhiên có hứng thú rất lớn.
“Ba tôi là quản gia nhà họ Tào, một trong thế lực ngũ phương.”
Dư Giang cười nói.
“Cái gì?”