Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 478
“Đại ca, bên kia có một cái hang, chúng ta đi vào đó trốn đã, tóm lại, bọn em sẽ không bỏ mặc anh đâu?”
Mấy tên đàn em cũng đồng thanh nói.
Nói xong, khiêng người bị thương trực tiếp chạy vào hang núi.
“Ừm? Có vẻ như chỗ này đang có người ở?”
Sau khi đám người đi vào, không khỏi kinh ngạc thốt lên.
“Đúng vậy, nhưng mặc kệ đã, trước hết cứ ở lại nơi này, băng bó vết thương cho đại ca đi.”
Một người nói.
“Trong trường hợp này, chảy được chút máu nào thì càng tốt chút đó, một khi băng bó vết thương lại thì càng chết nhanh hơn.”
Đúng lúc này, bỗng nhiên vang lên một giọng nói ở cửa hang.
Dọa cho đám người nhảy dựng cả lên.
Nhao nhao giơ súng lên, nhắm thẳng vào một người thanh niên ở trước mặt.
Còn Trần Lạc Thần thì chỉ giương mắt nhìn những họng súng đen ngòm này một chút.
Trong tay còn cầm một con thỏ rừng vừa nướng chín.
Sau đó lạnh nhạt ngồi xuống một bên.
Trong lúc đó tên đại ca trong miệng đám người này cũng lạnh lùng nhìn người trẻ tuổi kia.
Trong lòng cảm thấy người này rất không tầm thường.
Mặc dù bây giờ anh ta đang bị thương nặng, nhưng sự cảnh giác còn cao hơn bình thường gấp nhiều lần.
Không có lý nào có một người thanh niên ở gần đây mà anh ta lại không phát hiện ra được.
Càng mấu chốt hơn nữa, là vừa rồi khi các anh em chĩa sũng vào người đó, nhưng người ta lại chẳng buồn nhấc mí mắt lên một cái nào.
Đây là phẩm chất của những người thanh niên bình thường bây giờ ư?
Huống chi, ở trong núi sâu nướng thỏ rừng, đây cũng không phải chuyện người bình thường hay làm.
“Để súng xuống!”
Người cầm đầu phất phất tay, lập tức cười hỏi:
“Người anh em, đây là chỗ của anh à, rất xin lỗi, chúng tôi đã mạo muội xâm nhập rồi!”
“Nhà của anh ở trong hang núi à? Tôi cũng chỉ ở chỗ này tránh mưa mà thôi, các người muốn ở lại đây bao lâu thì cứ ở đi.”
Trần Lạc Thần cười lạnh.
“Hừ đại ca, hỏi anh ta làm gì, xem ra, anh ta cũng chỉ là phượt thủ thôi! Này thằng nhóc kia, tốt nhất là đừng lắm miệng, nếu không đừng trách súng trong tay bọn tôi không có mắt!”
Một người cả giận nói.
Sau đó vội vàng băng bó vết thương cho tên đại ca.
Anh ta móc ra một con dao găm, cắt lấy một miếng băng gạc.
Mà lúc Trần Lạc Thần nhìn thấy con dao găm này đã có thể lập tức kết luận.
Nhóm người này, có lẽ cùng một bọn với Lãnh Như Sương kia?
Từ loại dao găm tương tự nhau như kia là có thể xác định.
Đúng rồi, Lãnh Như Sương từng nói rằng bạn bè của cô ta bị Lý Hổ hãm hại, đến bây giờ vẫn chưa rõ sống chết thế nào, cô ta muốn tìm Lý Hổ báo thù.
Bây giờ thấy nhóm người này chật vật như vậy, có lẽ chính là bọn họ.
Quả nhiên, đúng lúc này có một người phẫn nộ nói:
“Mẹ cái thằng Lý Hổ chết tiệt, nếu lần này chúng ta còn sống ra ngoài thì nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn chúng, muốn mượn tay người khác để diệt trừ chúng ta, không dễ như vậy đâu, chuyện này còn chưa xong đây!”
“Bây giờ không biết em sáu thế nào rồi, tôi chỉ sợ nó trúng gian kế của Lý Hổ thôi!”
Lão đại ho khan một tiếng nói.
Trần Lạc Thần thầm nghĩ, cũng không phải chỉ trúng gian kế của người ta không đâu, còn suýt chút nữa mất mạng rồi cơ.
“Vậy đại ca, bước kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ? Lý Hổ thiết kế khiến chúng ta như rắn mất đầu, chúng ta cũng không còn chỗ nào để đi nữa rồi!”
Có người hỏi.
“Bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước, cùng lắm thì lưu lạc đầu đường xó chợ! Cho dù thế nào, nếu các cậu có thể trốn thì tuyệt đối không được vì tôi mà mất mạng ở đây, chết như vậy quá uất ức!”
Sau đó, cơ bản chính là tên cầm đầu khuyên các anh em còn lại đi nhanh lên, các anh em thì nhất quyết không đi.
Cũng đúng vào lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập đuổi theo vang lên.
Có khoảng hơn chục người.
“Đi mau!”
“Liều mạng với bọn họ!”
Đám người khẽ cắn môi chuẩn bị liều mạng.
“Để súng xuống!”
“Tất cả đều để súng xuống!”
Nhóm người kia nhanh chóng đuổi tới, giơ súng nhắm vào đám người trong hang.
“Hừ, vẫn còn có thể chạy được, hại chúng tao đuổi theo đường núi lâu như vậy! Thẩm Vạn Sơn, mày được lắm đó!”
Giờ phút này, một người mặc quần áo rằn ri bước vào, cười lạnh nói.
“Báo Đen, muốn giết cứ giết, muốn đánh cứ đánh, mày bớt nói nhảm đi!”
Thẩm Vạn Sơn quát.
“Có khí phách, thật đúng là có khí phách!”
Báo Đen cười lạnh.
“Anh Báo, ở đây còn có một người nữa!”
Lúc này có một tên đàn em nói.
“Ừm? Mẹ nó, một tên phượt thủ thôi mà, nhóc con kia, khôn hồn thì cút ngay cho tao, nếu không, tao sẽ khiến mày chết tại đây!”
Báo Đen giơ súng trong tay lên, nhắm ngay vào đầu Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần quay đầu nhìn anh ta một cái.
“Nhóc con, mày nhìn cái gì?”
Báo Đen gầm thét.
“Tôi đã ra ngoài lăn lộn một thời gian rồi, nhưng từ trước tới giờ chưa từng có ai dám dùng thứ này chỉ vào đầu của tôi!”
Trần Lạc Thần cười nói.
“Muốn chết!”
Báo Đen vừa nói chuyện, vừa định bóp cò.
Đoàng!
Lập tức nghe thấy một tiếng vang giòn.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều sừng sờ.
Còn Báo Đen, đầu chảy đầy mồ hôi lạnh.
Thở mạnh cũng không dám.
Đám người Thẩm Vạn Sơn càng há to miệng, khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bởi vì ngay vừa rồi, có một tia sáng lóe lên rất nhanh.
Một nhánh cây với tốc độ cực nhanh trực tiếp xuyên qua khẩu súng của Báo Đen, sau đó cắm nó lên trên vách đá trong hang, sâu khoảng một tấc.
Gương mặt của Báo Đen, tức thì bị rạch ra một vết máu nhàn nhạt.
Trời ạ!
Cái này cần sức mạnh và tốc độ như thế nào đây?
Nếu lần này đánh trúng cổ họng hoặc lồng ngực của mình, vậy chẳng phải đã mất mạng rồi à!
Đám người kinh ngạc.
Còn người vừa rồi mới nói Trần Lạc Thần chỉ là phượt thủ, giờ phút này chật vật nuốt một ngụm nước miếng: “Thật là lợi hại!”
“Hôm nay tôi còn phải ở lại đây một đêm, các người hoặc là ra ngoài chém giết, hoặc là dừng lại ở đây!”
Trần Lạc Thần nói.
Rồi xé thịt thỏ bỏ vào miệng.
Ánh mắt Báo Đen hơi ngưng tụ, trong mắt là sự sợ hãi.
“Chúng ta rút lui!”
Báo Đen nói.
“Anh Báo!”
“Rút lui!”
Báo Đen phất tay, nhanh chóng dẫn người rút lui.
“Anh Báo, chúng ta có hẳn mười mấy người, tại sao phải rút lui?”
Sau khi đi ra ngoài, tên đàn em nghi ngờ hỏi.
“Ha ha, mười mấy người ư? Tôi nhận được tin tức chính xác là mấy ngày trước, Lý Hổ mang theo mấy chục người ngựa lên đường, nhưng chỉ trong một đêm đã bị người ta giết sạch toàn bộ, ném xác ở nơi hoang dã, không còn một ai sống sót!”
Báo Đen nói.
“Cái gì? Đều bị giết hết?”
“Ừm, hơn nữa kiểu chết tất cả đều là một kích mất mạng, mà trước khi bọn họ chết đều đang làm động tác bóp cò, còn về hung khí giết chết bọn họ chính là… Chính là nhánh cây! Chuyện này gần đây đang truyền đi xôn xao ở khu tam giác đó!”
Báo Đen ứa ra mồ hôi lạnh.
Bước nhanh hơn.
Lời nói này có ý gì, tất cả đám đàn em đều hiểu rõ.
Lý Hổ cũng được coi như một nhân vật lớn, thế mà lại bị giết chết trong phút chốc.
Vừa rồi tất cả mọi người cũng đã được chứng kiến thân thủ của người thanh niên kia.
Có lẽ, anh ta chính là hung thủ giết chết đám người Lý Hổ?
Trời ạ!
Vậy vừa rồi, thật đúng là quá nguy hiểm!
Lại quay về trong hang.
Thẩm Vạn Sơn chật vật đứng dậy: “Không ngờ trên đời này lại thật sự có người tài giỏi lánh đời như vậy, tôi là Thẩm Vạn Sơn, cảm tạ ơn cứu mạng của anh!”
Thẩm Vạn Sơn đầy tôn kính.
“Cảm tạ ơn cứu mạng của anh!”
Năm người còn lại cũng rối rít nói.
“Khách sáo rồi, tôi cũng vô ý cứu các người thôi, vừa rồi chẳng qua chỉ là tự vệ.”
Trần Lạc Thần lắc đầu.
“Đúng rồi, vừa rồi anh nói vết thương của tôi không thể băng bó, chẳng biết là tại sao?”
Thẩm Vạn Sơn hỏi.
Trần Lạc Thần liếc mắt nhìn anh ta.
Sở dĩ vừa rồi âm thầm cứu bọn họ cũng là vì thấy mấy người này rất nặng tình nghĩa.
Nếu chỉ đơn thuần là thế lực hai bên chém giết, Trần Lạc Thần sẽ không thèm quan tâm tới mấy chuyện này.
Anh nói: “Anh nằm nghiêng xuống đi, tôi lấy viên đạn ra trước rồi nói tiếp…”
Mấy tên đàn em cũng đồng thanh nói.
Nói xong, khiêng người bị thương trực tiếp chạy vào hang núi.
“Ừm? Có vẻ như chỗ này đang có người ở?”
Sau khi đám người đi vào, không khỏi kinh ngạc thốt lên.
“Đúng vậy, nhưng mặc kệ đã, trước hết cứ ở lại nơi này, băng bó vết thương cho đại ca đi.”
Một người nói.
“Trong trường hợp này, chảy được chút máu nào thì càng tốt chút đó, một khi băng bó vết thương lại thì càng chết nhanh hơn.”
Đúng lúc này, bỗng nhiên vang lên một giọng nói ở cửa hang.
Dọa cho đám người nhảy dựng cả lên.
Nhao nhao giơ súng lên, nhắm thẳng vào một người thanh niên ở trước mặt.
Còn Trần Lạc Thần thì chỉ giương mắt nhìn những họng súng đen ngòm này một chút.
Trong tay còn cầm một con thỏ rừng vừa nướng chín.
Sau đó lạnh nhạt ngồi xuống một bên.
Trong lúc đó tên đại ca trong miệng đám người này cũng lạnh lùng nhìn người trẻ tuổi kia.
Trong lòng cảm thấy người này rất không tầm thường.
Mặc dù bây giờ anh ta đang bị thương nặng, nhưng sự cảnh giác còn cao hơn bình thường gấp nhiều lần.
Không có lý nào có một người thanh niên ở gần đây mà anh ta lại không phát hiện ra được.
Càng mấu chốt hơn nữa, là vừa rồi khi các anh em chĩa sũng vào người đó, nhưng người ta lại chẳng buồn nhấc mí mắt lên một cái nào.
Đây là phẩm chất của những người thanh niên bình thường bây giờ ư?
Huống chi, ở trong núi sâu nướng thỏ rừng, đây cũng không phải chuyện người bình thường hay làm.
“Để súng xuống!”
Người cầm đầu phất phất tay, lập tức cười hỏi:
“Người anh em, đây là chỗ của anh à, rất xin lỗi, chúng tôi đã mạo muội xâm nhập rồi!”
“Nhà của anh ở trong hang núi à? Tôi cũng chỉ ở chỗ này tránh mưa mà thôi, các người muốn ở lại đây bao lâu thì cứ ở đi.”
Trần Lạc Thần cười lạnh.
“Hừ đại ca, hỏi anh ta làm gì, xem ra, anh ta cũng chỉ là phượt thủ thôi! Này thằng nhóc kia, tốt nhất là đừng lắm miệng, nếu không đừng trách súng trong tay bọn tôi không có mắt!”
Một người cả giận nói.
Sau đó vội vàng băng bó vết thương cho tên đại ca.
Anh ta móc ra một con dao găm, cắt lấy một miếng băng gạc.
Mà lúc Trần Lạc Thần nhìn thấy con dao găm này đã có thể lập tức kết luận.
Nhóm người này, có lẽ cùng một bọn với Lãnh Như Sương kia?
Từ loại dao găm tương tự nhau như kia là có thể xác định.
Đúng rồi, Lãnh Như Sương từng nói rằng bạn bè của cô ta bị Lý Hổ hãm hại, đến bây giờ vẫn chưa rõ sống chết thế nào, cô ta muốn tìm Lý Hổ báo thù.
Bây giờ thấy nhóm người này chật vật như vậy, có lẽ chính là bọn họ.
Quả nhiên, đúng lúc này có một người phẫn nộ nói:
“Mẹ cái thằng Lý Hổ chết tiệt, nếu lần này chúng ta còn sống ra ngoài thì nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn chúng, muốn mượn tay người khác để diệt trừ chúng ta, không dễ như vậy đâu, chuyện này còn chưa xong đây!”
“Bây giờ không biết em sáu thế nào rồi, tôi chỉ sợ nó trúng gian kế của Lý Hổ thôi!”
Lão đại ho khan một tiếng nói.
Trần Lạc Thần thầm nghĩ, cũng không phải chỉ trúng gian kế của người ta không đâu, còn suýt chút nữa mất mạng rồi cơ.
“Vậy đại ca, bước kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ? Lý Hổ thiết kế khiến chúng ta như rắn mất đầu, chúng ta cũng không còn chỗ nào để đi nữa rồi!”
Có người hỏi.
“Bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước, cùng lắm thì lưu lạc đầu đường xó chợ! Cho dù thế nào, nếu các cậu có thể trốn thì tuyệt đối không được vì tôi mà mất mạng ở đây, chết như vậy quá uất ức!”
Sau đó, cơ bản chính là tên cầm đầu khuyên các anh em còn lại đi nhanh lên, các anh em thì nhất quyết không đi.
Cũng đúng vào lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập đuổi theo vang lên.
Có khoảng hơn chục người.
“Đi mau!”
“Liều mạng với bọn họ!”
Đám người khẽ cắn môi chuẩn bị liều mạng.
“Để súng xuống!”
“Tất cả đều để súng xuống!”
Nhóm người kia nhanh chóng đuổi tới, giơ súng nhắm vào đám người trong hang.
“Hừ, vẫn còn có thể chạy được, hại chúng tao đuổi theo đường núi lâu như vậy! Thẩm Vạn Sơn, mày được lắm đó!”
Giờ phút này, một người mặc quần áo rằn ri bước vào, cười lạnh nói.
“Báo Đen, muốn giết cứ giết, muốn đánh cứ đánh, mày bớt nói nhảm đi!”
Thẩm Vạn Sơn quát.
“Có khí phách, thật đúng là có khí phách!”
Báo Đen cười lạnh.
“Anh Báo, ở đây còn có một người nữa!”
Lúc này có một tên đàn em nói.
“Ừm? Mẹ nó, một tên phượt thủ thôi mà, nhóc con kia, khôn hồn thì cút ngay cho tao, nếu không, tao sẽ khiến mày chết tại đây!”
Báo Đen giơ súng trong tay lên, nhắm ngay vào đầu Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần quay đầu nhìn anh ta một cái.
“Nhóc con, mày nhìn cái gì?”
Báo Đen gầm thét.
“Tôi đã ra ngoài lăn lộn một thời gian rồi, nhưng từ trước tới giờ chưa từng có ai dám dùng thứ này chỉ vào đầu của tôi!”
Trần Lạc Thần cười nói.
“Muốn chết!”
Báo Đen vừa nói chuyện, vừa định bóp cò.
Đoàng!
Lập tức nghe thấy một tiếng vang giòn.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều sừng sờ.
Còn Báo Đen, đầu chảy đầy mồ hôi lạnh.
Thở mạnh cũng không dám.
Đám người Thẩm Vạn Sơn càng há to miệng, khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bởi vì ngay vừa rồi, có một tia sáng lóe lên rất nhanh.
Một nhánh cây với tốc độ cực nhanh trực tiếp xuyên qua khẩu súng của Báo Đen, sau đó cắm nó lên trên vách đá trong hang, sâu khoảng một tấc.
Gương mặt của Báo Đen, tức thì bị rạch ra một vết máu nhàn nhạt.
Trời ạ!
Cái này cần sức mạnh và tốc độ như thế nào đây?
Nếu lần này đánh trúng cổ họng hoặc lồng ngực của mình, vậy chẳng phải đã mất mạng rồi à!
Đám người kinh ngạc.
Còn người vừa rồi mới nói Trần Lạc Thần chỉ là phượt thủ, giờ phút này chật vật nuốt một ngụm nước miếng: “Thật là lợi hại!”
“Hôm nay tôi còn phải ở lại đây một đêm, các người hoặc là ra ngoài chém giết, hoặc là dừng lại ở đây!”
Trần Lạc Thần nói.
Rồi xé thịt thỏ bỏ vào miệng.
Ánh mắt Báo Đen hơi ngưng tụ, trong mắt là sự sợ hãi.
“Chúng ta rút lui!”
Báo Đen nói.
“Anh Báo!”
“Rút lui!”
Báo Đen phất tay, nhanh chóng dẫn người rút lui.
“Anh Báo, chúng ta có hẳn mười mấy người, tại sao phải rút lui?”
Sau khi đi ra ngoài, tên đàn em nghi ngờ hỏi.
“Ha ha, mười mấy người ư? Tôi nhận được tin tức chính xác là mấy ngày trước, Lý Hổ mang theo mấy chục người ngựa lên đường, nhưng chỉ trong một đêm đã bị người ta giết sạch toàn bộ, ném xác ở nơi hoang dã, không còn một ai sống sót!”
Báo Đen nói.
“Cái gì? Đều bị giết hết?”
“Ừm, hơn nữa kiểu chết tất cả đều là một kích mất mạng, mà trước khi bọn họ chết đều đang làm động tác bóp cò, còn về hung khí giết chết bọn họ chính là… Chính là nhánh cây! Chuyện này gần đây đang truyền đi xôn xao ở khu tam giác đó!”
Báo Đen ứa ra mồ hôi lạnh.
Bước nhanh hơn.
Lời nói này có ý gì, tất cả đám đàn em đều hiểu rõ.
Lý Hổ cũng được coi như một nhân vật lớn, thế mà lại bị giết chết trong phút chốc.
Vừa rồi tất cả mọi người cũng đã được chứng kiến thân thủ của người thanh niên kia.
Có lẽ, anh ta chính là hung thủ giết chết đám người Lý Hổ?
Trời ạ!
Vậy vừa rồi, thật đúng là quá nguy hiểm!
Lại quay về trong hang.
Thẩm Vạn Sơn chật vật đứng dậy: “Không ngờ trên đời này lại thật sự có người tài giỏi lánh đời như vậy, tôi là Thẩm Vạn Sơn, cảm tạ ơn cứu mạng của anh!”
Thẩm Vạn Sơn đầy tôn kính.
“Cảm tạ ơn cứu mạng của anh!”
Năm người còn lại cũng rối rít nói.
“Khách sáo rồi, tôi cũng vô ý cứu các người thôi, vừa rồi chẳng qua chỉ là tự vệ.”
Trần Lạc Thần lắc đầu.
“Đúng rồi, vừa rồi anh nói vết thương của tôi không thể băng bó, chẳng biết là tại sao?”
Thẩm Vạn Sơn hỏi.
Trần Lạc Thần liếc mắt nhìn anh ta.
Sở dĩ vừa rồi âm thầm cứu bọn họ cũng là vì thấy mấy người này rất nặng tình nghĩa.
Nếu chỉ đơn thuần là thế lực hai bên chém giết, Trần Lạc Thần sẽ không thèm quan tâm tới mấy chuyện này.
Anh nói: “Anh nằm nghiêng xuống đi, tôi lấy viên đạn ra trước rồi nói tiếp…”