Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 462
Bàn tay nhỏ của Phương Di thật trơn tru và ấm áp.
Làm Trần Lạc Thần tự nhiên có chút cảm giác khác thường.
Phương Di kéo anh ngồi xuống ghế đá bên bồn hoa.
“A Tam, tôi đang suy nghĩ vì sao chúng ta mới gặp mà như đã quen biết lâu lắm rồi, có thể là do tôi cảm thấy chúng ta có quá khứ tương tự chăng? Đừng thấy tôi là tiểu thư con nhà giàu, từ nhỏ đã được ăn cơm ngon mặc áo đẹp, anh thì sao, nghe sư phụ anh nói, anh đã chịu khổ từ nhỏ, còn gặp phải tai họa như vậy, nhưng quá khứ của chúng ta rất giống nhau, bởi vì từ nhỏ chúng ta đều không có bạn bè, đều không có các mối quan hệ!”
Phương Di nói.
Trần Lạc Thần gật đầu.
“Anh biết không, từ nhỏ tôi đã căm hận, bởi vì một gia tộc mà tôi và Kiển Niếp bị cấm túc, haiz, thật ra tôi là một người không chịu ngồi yên, anh cũng đã nhìn ra, từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng yêu đương, đảo mắt đã sắp 23 tuổi, tôi còn không biết những cái gọi là tình yêu trên phim truyền hình có cảm giác như thế nào!”
Phương Di nâng má nói.
“A a a!”
Trần Lạc Thần chỉ vào Phương Di, khoa tay múa chân ra hiệu.
“Ha ha ha, anh nói tôi xinh đẹp, muốn tìm bạn trai thì sẽ rất dễ dàng sao?”
Phương Di cười nói.
Trần Lạc Thần gật gật đầu.
“Nói thật, trong khoảng thời gian sau khi không bị cấm túc nữa, đúng là tôi có ý muốn nếm thử tình yêu, tôi cũng gặp gỡ rất nhiều người đàn ông, nhưng anh biết tôi có cảm giác gì không, tôi đều không có cảm giác với tất cả bọn họ!”
Trần Lạc Thần gật gật đầu.
“Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có, lúc trước tôi từng có một người bạn, tôi đã có cảm giác với anh ấy!”
Phương Di nói.
“Anh ấy tên là Trần Lạc Thần, tuy rằng chỉ tiếp xúc với tôi một thời gian ngắn, nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tôi đã cảm thấy anh ấy rất đáng yêu! Tóm lại chính là tôi có chút cảm giác!”
Trần Lạc Thần nhướng mày.
Lập tức làm một tư thế.
“Này này, anh hỏi vì sao tôi không tỏ tình với anh ấy à?”
Trần Lạc Thần gật đầu.
“Hừ, chuyện này nói ra thì rất dài, bởi vì theo quan sát của tôi, dường như anh ấy có chút xấu xa!”
“A?”
Trần Lạc Thần kinh ngạc nói.
“Anh biết không A Tam, tuy rằng người bạn này của tôi rất tốt, đối xử với người khác cũng khá tốt, nhưng điều làm cho người ta chán ghét chính là anh ấy đối xử với ai cũng rất tốt, đặc biệt là những người phụ nữ! Anh nói xem, như vậy không phải xấu xa sao? Cho nên cảm giác của tôi với anh ấy cũng đã biến mất!”
Phương Di nói.
Trần Lạc Thần lại làm tư thế cố lên với cô.
“Yên tâm đi, tôi sẽ tìm được tình yêu tôi.”
Phương Di nhìn Trần Lạc Thần hơi mỉm cười.
“Đúng rồi A Tam, anh có đặc biệt quan tâm đến cách người khác nhìn mình không?”
Phương Di hỏi.
Trần Lạc Thần gật đầu.
Chỉ có thể bất đắc dĩ diễn.
Anh chỉ vào khuôn mặt mình rồi làm một biểu cảm khủng bố.
“Ý anh là dáng vẻ của anh sẽ dọa người khác, sau đó người ta chạy đi, rồi không ai làm bạn với anh nữa đúng không?”
Trần Lạc Thần gật đầu.
“Tôi sẽ không sợ, tôi cũng sẽ không ghét bỏ anh, A Tam, anh tháo mặt nạ xuống được không?”
Phương Di nói.
Trần Lạc Thần đột nhiên lắc đầu.
“Được rồi, anh không muốn thì tôi sẽ không ép, nhưng chúng ta là bạn tốt, cho dù anh có dáng vẻ như thế nào, tôi cũng sẽ không ghét bỏ anh!”
Phương Di kiên định nói.
Trần Lạc Thần không ngờ Phương Di lại nói ra lời này.
Anh lập tức gật đầu.
“A Tam, thì ra anh ở đây!”
Đúng lúc này, một người thuộc hạ đi tới.
“A?”
Trần Lạc Thần đứng lên.
“Anh A Tam, chuyện là thế này, gần đây vai trái của cô chủ lại bắt đầu đau, cho nên muốn mời anh A Tam đi qua nhìn xem!”
Người giúp việc nữ nói.
A Tam gật gật đầu.
“A Tam, anh đi xem bệnh cho Kiển Niếp trước đi, gần đây chị ấy phải huấn luyện rất nhiều, chắc chắn là bệnh cũ lại tái phát! Đêm mai tôi ở đây chờ anh, chúng ta lại nói chuyện phiếm!”
Phương Di nói.
Trần Lạc Thần lại gật đầu lần nữa.
Theo sự dẫn đường người giúp việc, Trần Lạc Thần đi lấy hòm thuốc.
Rồi trực tiếp tới phòng Phương Kiển Niếp.
Giờ phút này Phương Kiển Niếp đang mặc một chiếc váy ngủ hai dây.
Tóc dài xõa trên vai.
Khí chất xinh đẹp tuyệt trần làm Trần Lạc Thần khẽ giật mình.
“Anh A Tam, ban ngày anh đi theo sư phụ Tả, tôi không thể làm phiền anh, chỉ có thể đợi đến buổi tối mới nhờ anh kiểm tra căn bệnh cũ này giúp tôi!”
Phương Kiển Niếp hơi mỉm cười.
“A a a!”
Trần Lạc Thần vội vàng xua tay, ý bảo không phiền.
“Từ sau khi bị thương, bả vai này của tôi vẫn luôn đau âm ỉ, đặc biệt là trong khoảng thời gian tôi tăng cường huấn luyện, có đôi khi nó vô cùng đau đớn!”
Phương Kiển Niếp ngồi xuống nói.
Trần Lạc Thần dùng tay ra hiệu, hỏi vì sao cô ta bị thương.
“Một người bạn của tôi không cẩn thận làm tôi bị thương, lúc ấy trong đại hội Taekwondo, vốn dĩ tôi cảm thấy cậu ấy không lợi hại, nhất thời không chú ý, bị cậy ấy vứt ra ngoài, té xuống rồi bị thương vai trái, từ sau lúc đó thì có tai họa ngầm này!”
Trần Lạc Thần đang xoa bóp vai trái cho cô ta, nghe vậy thì chấn động.
Nhớ không lầm thì đó là do chính mình đã làm cô ta bị thương đúng không?
Không thể tưởng tượng được, lại để lại tai họa ngầm này cho cô ta.
Bây giờ cô ta tìm mình tới điều trị, cũng không biết có phải ý trời hay không.
Trần Lạc Thần vẫy vẫy tay, nói với cô ta là không đáng ngại, sau khi châm cứu vài lần là có thể khỏi hẳn!
“Thật không? Vậy cảm ơ A Tam, đúng rồi, tôi có thể không gọi anh là A Tam nữa không, cảm thấy rất gượng gạo, tôi có thể gọi anh là A Tam không?”
Phương Kiển Niếp hơi mỉm cười.
Trần Lạc Thần gật đầu.
“A Tam, có phải mỗi ngày anh ở bên cạnh sư phụ Tả đều rất buồn khổ không, sáng nay ở trên núi, tôi đã nhìn thấy bạn của anh không nhiều lắm, có rất ít người nói chuyện với anh đúng không? Ngoài Phương Di luôn tung tăng nhảy nhót?”
Phương Kiển Niếp hỏi.
Không biết vì sao khi vừa nhìn thấy A Tam, một người phụ nữ như Phương Kiển Niếp lại sinh ra cảm giác đồng tình.
Hơn nữa A Tam tạo cho Phương Kiển Niếp một cảm giác vô cùng kiên định.
Thật sự hoàn toàn trái ngược với những người đàn ông khác.
Tuy rằng Phương Kiển Niếp bước vào thế giới muộn hơn, nhưng cô ta tự nhận mắt nhìn người của mình rất chuẩn.
Cô ta không nhìn ra chút vẻ đáng khinh khi những người đàn ông khác nhìn mình từ trong ánh mắt của A Tam.
Làm người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Bởi vậy, Phương Kiển Niếp thật sự muốn nói chuyện thêm với A Tam vài câu.
Đặc biệt là A Tam sẽ không thể nói chuyện, không giống như Phương Di sẽ nói ra tất cả suy nghĩ trong lòng mình.
Trần Lạc Thần lập tức gật đầu.
“A Tam, anh vẫn luôn sống ở ngoài thế giới cho đến khi lớn lên, anh có hiểu cảm giác của tình yêu không? Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi một chút…”
Tối nay hai chị em này bị làm sao vậy? Sao đều nói về chủ đề này với mình?
Trần Lạc Thần lắc đầu.
“Haiz, A Tam chưa từng yêu đương, tôi cũng vậy, nhưng tôi không xác định được có phải tôi đang thích một người hay không, tôi càng không biết là mình bắt đầu thích cậu ấy từ khi nào…”
Phương Kiển Niếp nhẹ giọng nói.
Trần Lạc Thần nghe.
“Tôi nghĩ có thể là từ giây phút cậu ấy làm tôi bị thương? Hay là lúc cậu ấy cứu tôi? Lòng tôi bắt đầu có cảm giác với cậu ấy?”
“A!”
Bả vai đột nhiên nhói đau làm Phương Kiển Niếp kêu lên một tiếng.
Trần Lạc Thần vội vàng xua tay xin lỗi.
“Tôi không sao, A Tam tiếp tục đi!”
Phương Kiển Niếp cười nói.
Làm Trần Lạc Thần tự nhiên có chút cảm giác khác thường.
Phương Di kéo anh ngồi xuống ghế đá bên bồn hoa.
“A Tam, tôi đang suy nghĩ vì sao chúng ta mới gặp mà như đã quen biết lâu lắm rồi, có thể là do tôi cảm thấy chúng ta có quá khứ tương tự chăng? Đừng thấy tôi là tiểu thư con nhà giàu, từ nhỏ đã được ăn cơm ngon mặc áo đẹp, anh thì sao, nghe sư phụ anh nói, anh đã chịu khổ từ nhỏ, còn gặp phải tai họa như vậy, nhưng quá khứ của chúng ta rất giống nhau, bởi vì từ nhỏ chúng ta đều không có bạn bè, đều không có các mối quan hệ!”
Phương Di nói.
Trần Lạc Thần gật đầu.
“Anh biết không, từ nhỏ tôi đã căm hận, bởi vì một gia tộc mà tôi và Kiển Niếp bị cấm túc, haiz, thật ra tôi là một người không chịu ngồi yên, anh cũng đã nhìn ra, từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng yêu đương, đảo mắt đã sắp 23 tuổi, tôi còn không biết những cái gọi là tình yêu trên phim truyền hình có cảm giác như thế nào!”
Phương Di nâng má nói.
“A a a!”
Trần Lạc Thần chỉ vào Phương Di, khoa tay múa chân ra hiệu.
“Ha ha ha, anh nói tôi xinh đẹp, muốn tìm bạn trai thì sẽ rất dễ dàng sao?”
Phương Di cười nói.
Trần Lạc Thần gật gật đầu.
“Nói thật, trong khoảng thời gian sau khi không bị cấm túc nữa, đúng là tôi có ý muốn nếm thử tình yêu, tôi cũng gặp gỡ rất nhiều người đàn ông, nhưng anh biết tôi có cảm giác gì không, tôi đều không có cảm giác với tất cả bọn họ!”
Trần Lạc Thần gật gật đầu.
“Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có, lúc trước tôi từng có một người bạn, tôi đã có cảm giác với anh ấy!”
Phương Di nói.
“Anh ấy tên là Trần Lạc Thần, tuy rằng chỉ tiếp xúc với tôi một thời gian ngắn, nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tôi đã cảm thấy anh ấy rất đáng yêu! Tóm lại chính là tôi có chút cảm giác!”
Trần Lạc Thần nhướng mày.
Lập tức làm một tư thế.
“Này này, anh hỏi vì sao tôi không tỏ tình với anh ấy à?”
Trần Lạc Thần gật đầu.
“Hừ, chuyện này nói ra thì rất dài, bởi vì theo quan sát của tôi, dường như anh ấy có chút xấu xa!”
“A?”
Trần Lạc Thần kinh ngạc nói.
“Anh biết không A Tam, tuy rằng người bạn này của tôi rất tốt, đối xử với người khác cũng khá tốt, nhưng điều làm cho người ta chán ghét chính là anh ấy đối xử với ai cũng rất tốt, đặc biệt là những người phụ nữ! Anh nói xem, như vậy không phải xấu xa sao? Cho nên cảm giác của tôi với anh ấy cũng đã biến mất!”
Phương Di nói.
Trần Lạc Thần lại làm tư thế cố lên với cô.
“Yên tâm đi, tôi sẽ tìm được tình yêu tôi.”
Phương Di nhìn Trần Lạc Thần hơi mỉm cười.
“Đúng rồi A Tam, anh có đặc biệt quan tâm đến cách người khác nhìn mình không?”
Phương Di hỏi.
Trần Lạc Thần gật đầu.
Chỉ có thể bất đắc dĩ diễn.
Anh chỉ vào khuôn mặt mình rồi làm một biểu cảm khủng bố.
“Ý anh là dáng vẻ của anh sẽ dọa người khác, sau đó người ta chạy đi, rồi không ai làm bạn với anh nữa đúng không?”
Trần Lạc Thần gật đầu.
“Tôi sẽ không sợ, tôi cũng sẽ không ghét bỏ anh, A Tam, anh tháo mặt nạ xuống được không?”
Phương Di nói.
Trần Lạc Thần đột nhiên lắc đầu.
“Được rồi, anh không muốn thì tôi sẽ không ép, nhưng chúng ta là bạn tốt, cho dù anh có dáng vẻ như thế nào, tôi cũng sẽ không ghét bỏ anh!”
Phương Di kiên định nói.
Trần Lạc Thần không ngờ Phương Di lại nói ra lời này.
Anh lập tức gật đầu.
“A Tam, thì ra anh ở đây!”
Đúng lúc này, một người thuộc hạ đi tới.
“A?”
Trần Lạc Thần đứng lên.
“Anh A Tam, chuyện là thế này, gần đây vai trái của cô chủ lại bắt đầu đau, cho nên muốn mời anh A Tam đi qua nhìn xem!”
Người giúp việc nữ nói.
A Tam gật gật đầu.
“A Tam, anh đi xem bệnh cho Kiển Niếp trước đi, gần đây chị ấy phải huấn luyện rất nhiều, chắc chắn là bệnh cũ lại tái phát! Đêm mai tôi ở đây chờ anh, chúng ta lại nói chuyện phiếm!”
Phương Di nói.
Trần Lạc Thần lại gật đầu lần nữa.
Theo sự dẫn đường người giúp việc, Trần Lạc Thần đi lấy hòm thuốc.
Rồi trực tiếp tới phòng Phương Kiển Niếp.
Giờ phút này Phương Kiển Niếp đang mặc một chiếc váy ngủ hai dây.
Tóc dài xõa trên vai.
Khí chất xinh đẹp tuyệt trần làm Trần Lạc Thần khẽ giật mình.
“Anh A Tam, ban ngày anh đi theo sư phụ Tả, tôi không thể làm phiền anh, chỉ có thể đợi đến buổi tối mới nhờ anh kiểm tra căn bệnh cũ này giúp tôi!”
Phương Kiển Niếp hơi mỉm cười.
“A a a!”
Trần Lạc Thần vội vàng xua tay, ý bảo không phiền.
“Từ sau khi bị thương, bả vai này của tôi vẫn luôn đau âm ỉ, đặc biệt là trong khoảng thời gian tôi tăng cường huấn luyện, có đôi khi nó vô cùng đau đớn!”
Phương Kiển Niếp ngồi xuống nói.
Trần Lạc Thần dùng tay ra hiệu, hỏi vì sao cô ta bị thương.
“Một người bạn của tôi không cẩn thận làm tôi bị thương, lúc ấy trong đại hội Taekwondo, vốn dĩ tôi cảm thấy cậu ấy không lợi hại, nhất thời không chú ý, bị cậy ấy vứt ra ngoài, té xuống rồi bị thương vai trái, từ sau lúc đó thì có tai họa ngầm này!”
Trần Lạc Thần đang xoa bóp vai trái cho cô ta, nghe vậy thì chấn động.
Nhớ không lầm thì đó là do chính mình đã làm cô ta bị thương đúng không?
Không thể tưởng tượng được, lại để lại tai họa ngầm này cho cô ta.
Bây giờ cô ta tìm mình tới điều trị, cũng không biết có phải ý trời hay không.
Trần Lạc Thần vẫy vẫy tay, nói với cô ta là không đáng ngại, sau khi châm cứu vài lần là có thể khỏi hẳn!
“Thật không? Vậy cảm ơ A Tam, đúng rồi, tôi có thể không gọi anh là A Tam nữa không, cảm thấy rất gượng gạo, tôi có thể gọi anh là A Tam không?”
Phương Kiển Niếp hơi mỉm cười.
Trần Lạc Thần gật đầu.
“A Tam, có phải mỗi ngày anh ở bên cạnh sư phụ Tả đều rất buồn khổ không, sáng nay ở trên núi, tôi đã nhìn thấy bạn của anh không nhiều lắm, có rất ít người nói chuyện với anh đúng không? Ngoài Phương Di luôn tung tăng nhảy nhót?”
Phương Kiển Niếp hỏi.
Không biết vì sao khi vừa nhìn thấy A Tam, một người phụ nữ như Phương Kiển Niếp lại sinh ra cảm giác đồng tình.
Hơn nữa A Tam tạo cho Phương Kiển Niếp một cảm giác vô cùng kiên định.
Thật sự hoàn toàn trái ngược với những người đàn ông khác.
Tuy rằng Phương Kiển Niếp bước vào thế giới muộn hơn, nhưng cô ta tự nhận mắt nhìn người của mình rất chuẩn.
Cô ta không nhìn ra chút vẻ đáng khinh khi những người đàn ông khác nhìn mình từ trong ánh mắt của A Tam.
Làm người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Bởi vậy, Phương Kiển Niếp thật sự muốn nói chuyện thêm với A Tam vài câu.
Đặc biệt là A Tam sẽ không thể nói chuyện, không giống như Phương Di sẽ nói ra tất cả suy nghĩ trong lòng mình.
Trần Lạc Thần lập tức gật đầu.
“A Tam, anh vẫn luôn sống ở ngoài thế giới cho đến khi lớn lên, anh có hiểu cảm giác của tình yêu không? Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi một chút…”
Tối nay hai chị em này bị làm sao vậy? Sao đều nói về chủ đề này với mình?
Trần Lạc Thần lắc đầu.
“Haiz, A Tam chưa từng yêu đương, tôi cũng vậy, nhưng tôi không xác định được có phải tôi đang thích một người hay không, tôi càng không biết là mình bắt đầu thích cậu ấy từ khi nào…”
Phương Kiển Niếp nhẹ giọng nói.
Trần Lạc Thần nghe.
“Tôi nghĩ có thể là từ giây phút cậu ấy làm tôi bị thương? Hay là lúc cậu ấy cứu tôi? Lòng tôi bắt đầu có cảm giác với cậu ấy?”
“A!”
Bả vai đột nhiên nhói đau làm Phương Kiển Niếp kêu lên một tiếng.
Trần Lạc Thần vội vàng xua tay xin lỗi.
“Tôi không sao, A Tam tiếp tục đi!”
Phương Kiển Niếp cười nói.