Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-42
Chương 42: Hôm nay tôi sẽ không đi
“Cái gì? Lệ Hàm, cậu muốn dẫn Trần Lạc Thần đi?”
Giang Bích Ngọc kinh ngạc nói.
Trần Lạc Thần cũng có chút kinh hãi.
Qua sự tiếp xúc nhỏ trong ngày hôm nay, Trần Lạc Thần biết, Tô Lệ Hàm là người rất tốt bụng, hơn nữa không phải là một cô gái chê người nghèo thích người giàu, chỉ cần bạn là người tốt, Tô Lệ Hàm sẽ trở thành bạn tốt của bạn.
Nếu mà so sánh, cô ta và Giang Bích Ngọc tạo nên sự chênh lệch quá rõ ràng.
Hơn nữa Tô Lệ Hàm cũng rất biết suy nghĩ cho người khác.
Tuy nhiên, về việc tham gia cuộc gặp gỡ của mấy người Vương Hào và Giang Bích Ngọc, Trần Lạc Thần thật sự không có hứng thú.
Không phải người một một con đường!
Tô Lệ Hàm nhẹ gật đầu: “Bích Ngọc, hôm nay Trần Lạc Thần rất bận rộn vì tôi, nên buổi tối tôi mời mọi người ăn cơm, Trần Lạc Thần đương nhiên phải đi!”
“Hay là mọi người cứ đi chơi đi.” Trần Lạc Thần mỉm cười, Tô Lệ Hàm có thể mời anh ta, anh ta cũng đã hiểu tấm lòng của Tô Lệ Hàm.
“Không được, cậu nhất định phải đi!”
Thật ra Tô Lệ Hàm còn có mục đích khác, Vương Hào có tâm tư gì, sao cô ta lại có thể không biết.
Cách duy nhất chính là tách cô ta ra khỏi Vương Hào.
Tô Lệ Hàm không thích Vương Hào, vô cùng không thích.
Vương Hào ở bên cạnh sắc mặt rất khó coi.
Ngay lập tức không cho Trần Lạc Thần đi, Tô Lệ Hàm cũng đã nói rằng chính cô mời khách.
Nếu để cho Trần Lạc Thần đi.
Vương Hào cũng không thể thật sự để cho Tô Lệ Hàm mời khách.
Mình không có chút phong độ nào sao?
Ngay lập tức hắn ta có chút oán hận nói: “Lệ Hàm, như vậy đi, đêm nay vẫn là tôi mời khách, lần trước lúc ở nhà hàng Gia Viên mời khách cậu không đi, dù thế nào lần này cậu cũng phải đi, về phần Trần Lạc Thần, cứ để cậu ta đi theo …”
Lúc này Tô Lệ Hàm mới nhẹ gật đầu.
Giang Bích Ngọc thở phì phò nhìn Trần Lạc Thần: “Hừ, thật sự là tiện nghi cho cậu, vậy mà để Vương Hào mời cậu ăn cơm, cũng chính nể mặt cậu giúp đỡ Lệ Hàm, nếu không, cậu nghĩ cùng đừng nghĩ!”
Nói xong quay đầu nhìn về phía Tô Lệ Hàm: “Vậy Lệ Hàm, buổi tối chúng ta gặp lại!”
Sau đó cùng Vương Hào một trước một sau rời đi.
Haizz!
Trần Lạc Thần thở dài trong lòng!
Nếu đã như vậy, anh ta không đi cũng không có cách nào khác.
Ngay sau đó, Trần Lạc Thần cũng không muốn nghĩ tới việc khác, tập trung tập lái xe.
Tập luyện một mạch đến chạng vạng tối.
Giang Bích Ngọc đến tìm Tô Lệ Hàm.
Người lái xe là Vương Hào.
Hơn nữa lần này có khá nhiều người đi, trên cơ bản đều là các nữ sinh của hội học sinh, còn có vài nam sinh tương đối thân với Vương Hào.
Trong đó bao gồm cả Trịnh Thiên Thiên và Lý Niệm.
Sau khi đến nơi, Vương Hào càng biểu hiện rất hào phóng, trực tiếp đặt một phòng riêng sang trọng và tinh tế.
Trần Lạc Thần cùng bọn họ lần lượt đi vào.
Chỉ có điều, đến ngay cả Trần Lạc Thần cũng không chú ý, trên hành lang một nhân viên phục vụ gặp thoáng qua anh ta đã liếc mắt kinh ngạc nhìn, sau đó vội vã chạy xuống lầu, cũng không biết đi làm gì!
“Hừ, nơi này, hẳn là có người chưa từng đến, có lẽ đời này cũng chưa chắc đã có tư cách đến!”
Mọi người cùng kích động.
Trịnh Thiên Thiên liếc mắt nhìn Trần Lạc Thần nói.
“Thiên Thiên, cô nói vậy là sai rồi, Trần Lạc Thần đã từng tới, hơn nữa còn tổ chức tiệc với bạn ở đây, nghe nói đêm đó đã bỏ ra nhất nhiều tiền!”
Giang Bích Ngọc cũng kỳ quái nói.
Trịnh Thiên Thiên và Lý Niệm đều giật mình.
Giang Bích Ngọc lập tức đem chuyện lúc trước Trần Lạc Thần trúng xổ số, sau đó mời bạn bè tiêu xài phung phí kể ra.
Cả đám nhìn về phía Trần Lạc Thần, cũng cảm giác giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc.
Trần Lạc Thần cũng không nói chuyện.
Chỉ đang ngồi yên lặng.
“Trước kia cậu trúng sổ xố à?”
Tô Lệ Hàm có chút ngạc nhiên hỏi.
“Ừm, trúng một chút!” Trần Lạc Thần mỉm cười.
“Vì sao cậu lại đem tiêu hết số tiền đó, tại sao lại không để lại một chút?” Tô Lệ Hàm hỏi.
“Để lại? Lòng hư vinh mạnh như vậy, sao có thể khiến cậu Trần giữ lại? Ha ha…”
Lúc này Vương Hào từ bên ngoài đi vào, đúng lúc nghe được tất cả mọi người đang thảo luận về chuyện Trần Lạc Thần trúng xổ số.
Sao có thể không mượn cơ hội chèn ép một chút.
“Được rồi được rồi, mọi người nhanh ngồi xuống đi, đúng rồi, vừa rồi lúc tôi xuống lầu, gặp được chủ tịch hội sinh viên của khoa bên cạnh, tôi gọi mấy người bọn họ một tiếng, đợi chút nữa có lẽ sẽ cùng chúng ta ăn cơm với nhau!” Vương Hào cười nói.
“Vậy thì tốt, nhưng Vương Hào, căn phòng này của chúng ta mặc dù cao cấp, nhưng lại hơi nhỏ, chỉ sợ không ngồi được nhiều người như vậy?”
Giang Bích Ngọc nghe thấy chủ tịch hội sinh viên của khoa bên cạnh ở đây, cũng thấy có chút hứng thú.
Bọn họ gặp nhau khắp nơi, mà Giang Bích Ngọc lại là một cô gái rất thích gặp gỡ mọi người.
“Đúng vậy, bọn họ có ba người, nếu như là hai người thì chúng ta chen chúc một chút cũng được, nhưng cứ như vậy rõ ràng là có hơn một người!”
Vương Hào gãi gãi trán, bộ dạng lo lắng.
Trần Lạc Thần sao có thể không hiểu những lời này là nói cho anh ta nghe.
Nhưng nói thật, hôm nay tới đây là để giữ thể diện cho Tô Lệ Hàm.
Có đôi khi bạn bè tụ tập chính là như vậy, mời người bạn này tới, người bạn này lại mang theo một người bạn khác tới.
Mặc dù khiến người làm chủ không được tự nhiên, nhưng cũng không thể nói gì.
Bây giờ Trần Lạc Thần cũng chính là như vậy, là bị Tô Lệ Hàm đưa tới.
Ha ha, thích thế nào thì thế đó, Trần Lạc Thần nghĩ thầm.
Nhìn thấy trên mặt bàn có đồ uống, đang muốn cầm lên rót một ly.
Cũng không biết ai xoay bàn quay, trực tiếp xoay đi.
Bên cạnh có một bình trà, Trần Lạc Thần chỉ có thể uống trà.
Vẫn chưa chạm đến, kết quả lại bị người khác xoay đi.
Móa! Ai vậy?
Trần Lạc Thần khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một cái tay của Giang Bích Ngọc đang ấn trên bàn xoay, thở phì phò nhìn chằm chằm vào mình.
“Trần Lạc Thần, cậu không nghe thấy Vương Hào sao, hắn ta nói trên bàn này sẽ có thêm một người!”
Thêm một người thì liên quan cái rắm gì đến mình.
Người phụ nữ này, đừng để mình gặp được cơ hội, nếu không mình sẽ chỉnh đốn cô ta thật tốt!
Cởi hết đồ và đánh vào mông!
Trong lòng Trần Lạc Thần nhịn Giang Bích Ngọc đủ rồi.
“Thật không biết xấu hổ! Ăn nhờ, còn muốn chiếm đoạt chỗ ngồi của người ta!”
Trịnh Thiên Thiên cũng khinh bỉ nói.
Cậu nói này của cô ta, đương nhiên là giúp mấy người Vương Hào, cộng thêm việc bản thân cô ta coi thường Trần Lạc Thần, đương nhiên trong miệng không có lời hay ho.
“Lệ Hàm, tôi thấy hay là thế này đi, trước tiên cậu để cho Trần Lạc Thần trở về, lần sau chúng ta lại mời! Cô xem bây giờ nói thế nào cũng thừa một mình cậu ta!”
Giang Bích Ngọc bắt đầu khuyên Tô Lệ Hàm.
Tô Lệ Hàm nhíu mày, sớm biết thế này, cô và Trần Lạc Thần sẽ không đến.
Tô Lệ Hàm đang suy nghĩ xem có nên cùng nhau rời đi hay không.
Trịnh Thiên Thiên chỉ vào cái bàn nhỏ ở bên cạnh nói: “Trần Lạc Thần không đi cũng được, để cậu ta qua cái bàn nhỏ kia ăn một chút, chúng ta cùng đem đồ ăn đến cho cậu ta, không phải cũng giống nhau sao?”
“Được, tôi thấy ý kiến này cũng hay, Trần Lạc Thần ăn đồ ăn miễn phí quen rồi, nên bụng dạ cũng không đổi được!”
Lý Niệm cười nói.
Đám người này, miệng cũng quá hèn hạ!
Nói thật, trong cơn tức giận, Trần Lạc Thần thật sự muốn đập bàn rời đi.
Nhưng vừa đứng lên, Trần Lạc Thần liền thay đổi ý định.
Đi?
Cứ thế mà đi có phải chính mình bị bọn họ đùa giỡn phí công nửa ngày không?
Nha, hôm nay tôi cứ nhất định không đi, ở cái bàn này của tôi để mấy người bắt nạt?
Trần Lạc Thần vừa nghĩ như thế.
Liền gật đầu nói: “Vậy được, tôi sẽ ngồi ở cái bàn nhỏ bên cạnh ăn.”
Nói xong, Trần Lạc Thần kéo một cái ghế, trực tiếp ngồi xuống trước cái bàn nhỏ.
Mà đúng lúc này, cửa phòng mở ra..
- ------------------
“Cái gì? Lệ Hàm, cậu muốn dẫn Trần Lạc Thần đi?”
Giang Bích Ngọc kinh ngạc nói.
Trần Lạc Thần cũng có chút kinh hãi.
Qua sự tiếp xúc nhỏ trong ngày hôm nay, Trần Lạc Thần biết, Tô Lệ Hàm là người rất tốt bụng, hơn nữa không phải là một cô gái chê người nghèo thích người giàu, chỉ cần bạn là người tốt, Tô Lệ Hàm sẽ trở thành bạn tốt của bạn.
Nếu mà so sánh, cô ta và Giang Bích Ngọc tạo nên sự chênh lệch quá rõ ràng.
Hơn nữa Tô Lệ Hàm cũng rất biết suy nghĩ cho người khác.
Tuy nhiên, về việc tham gia cuộc gặp gỡ của mấy người Vương Hào và Giang Bích Ngọc, Trần Lạc Thần thật sự không có hứng thú.
Không phải người một một con đường!
Tô Lệ Hàm nhẹ gật đầu: “Bích Ngọc, hôm nay Trần Lạc Thần rất bận rộn vì tôi, nên buổi tối tôi mời mọi người ăn cơm, Trần Lạc Thần đương nhiên phải đi!”
“Hay là mọi người cứ đi chơi đi.” Trần Lạc Thần mỉm cười, Tô Lệ Hàm có thể mời anh ta, anh ta cũng đã hiểu tấm lòng của Tô Lệ Hàm.
“Không được, cậu nhất định phải đi!”
Thật ra Tô Lệ Hàm còn có mục đích khác, Vương Hào có tâm tư gì, sao cô ta lại có thể không biết.
Cách duy nhất chính là tách cô ta ra khỏi Vương Hào.
Tô Lệ Hàm không thích Vương Hào, vô cùng không thích.
Vương Hào ở bên cạnh sắc mặt rất khó coi.
Ngay lập tức không cho Trần Lạc Thần đi, Tô Lệ Hàm cũng đã nói rằng chính cô mời khách.
Nếu để cho Trần Lạc Thần đi.
Vương Hào cũng không thể thật sự để cho Tô Lệ Hàm mời khách.
Mình không có chút phong độ nào sao?
Ngay lập tức hắn ta có chút oán hận nói: “Lệ Hàm, như vậy đi, đêm nay vẫn là tôi mời khách, lần trước lúc ở nhà hàng Gia Viên mời khách cậu không đi, dù thế nào lần này cậu cũng phải đi, về phần Trần Lạc Thần, cứ để cậu ta đi theo …”
Lúc này Tô Lệ Hàm mới nhẹ gật đầu.
Giang Bích Ngọc thở phì phò nhìn Trần Lạc Thần: “Hừ, thật sự là tiện nghi cho cậu, vậy mà để Vương Hào mời cậu ăn cơm, cũng chính nể mặt cậu giúp đỡ Lệ Hàm, nếu không, cậu nghĩ cùng đừng nghĩ!”
Nói xong quay đầu nhìn về phía Tô Lệ Hàm: “Vậy Lệ Hàm, buổi tối chúng ta gặp lại!”
Sau đó cùng Vương Hào một trước một sau rời đi.
Haizz!
Trần Lạc Thần thở dài trong lòng!
Nếu đã như vậy, anh ta không đi cũng không có cách nào khác.
Ngay sau đó, Trần Lạc Thần cũng không muốn nghĩ tới việc khác, tập trung tập lái xe.
Tập luyện một mạch đến chạng vạng tối.
Giang Bích Ngọc đến tìm Tô Lệ Hàm.
Người lái xe là Vương Hào.
Hơn nữa lần này có khá nhiều người đi, trên cơ bản đều là các nữ sinh của hội học sinh, còn có vài nam sinh tương đối thân với Vương Hào.
Trong đó bao gồm cả Trịnh Thiên Thiên và Lý Niệm.
Sau khi đến nơi, Vương Hào càng biểu hiện rất hào phóng, trực tiếp đặt một phòng riêng sang trọng và tinh tế.
Trần Lạc Thần cùng bọn họ lần lượt đi vào.
Chỉ có điều, đến ngay cả Trần Lạc Thần cũng không chú ý, trên hành lang một nhân viên phục vụ gặp thoáng qua anh ta đã liếc mắt kinh ngạc nhìn, sau đó vội vã chạy xuống lầu, cũng không biết đi làm gì!
“Hừ, nơi này, hẳn là có người chưa từng đến, có lẽ đời này cũng chưa chắc đã có tư cách đến!”
Mọi người cùng kích động.
Trịnh Thiên Thiên liếc mắt nhìn Trần Lạc Thần nói.
“Thiên Thiên, cô nói vậy là sai rồi, Trần Lạc Thần đã từng tới, hơn nữa còn tổ chức tiệc với bạn ở đây, nghe nói đêm đó đã bỏ ra nhất nhiều tiền!”
Giang Bích Ngọc cũng kỳ quái nói.
Trịnh Thiên Thiên và Lý Niệm đều giật mình.
Giang Bích Ngọc lập tức đem chuyện lúc trước Trần Lạc Thần trúng xổ số, sau đó mời bạn bè tiêu xài phung phí kể ra.
Cả đám nhìn về phía Trần Lạc Thần, cũng cảm giác giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc.
Trần Lạc Thần cũng không nói chuyện.
Chỉ đang ngồi yên lặng.
“Trước kia cậu trúng sổ xố à?”
Tô Lệ Hàm có chút ngạc nhiên hỏi.
“Ừm, trúng một chút!” Trần Lạc Thần mỉm cười.
“Vì sao cậu lại đem tiêu hết số tiền đó, tại sao lại không để lại một chút?” Tô Lệ Hàm hỏi.
“Để lại? Lòng hư vinh mạnh như vậy, sao có thể khiến cậu Trần giữ lại? Ha ha…”
Lúc này Vương Hào từ bên ngoài đi vào, đúng lúc nghe được tất cả mọi người đang thảo luận về chuyện Trần Lạc Thần trúng xổ số.
Sao có thể không mượn cơ hội chèn ép một chút.
“Được rồi được rồi, mọi người nhanh ngồi xuống đi, đúng rồi, vừa rồi lúc tôi xuống lầu, gặp được chủ tịch hội sinh viên của khoa bên cạnh, tôi gọi mấy người bọn họ một tiếng, đợi chút nữa có lẽ sẽ cùng chúng ta ăn cơm với nhau!” Vương Hào cười nói.
“Vậy thì tốt, nhưng Vương Hào, căn phòng này của chúng ta mặc dù cao cấp, nhưng lại hơi nhỏ, chỉ sợ không ngồi được nhiều người như vậy?”
Giang Bích Ngọc nghe thấy chủ tịch hội sinh viên của khoa bên cạnh ở đây, cũng thấy có chút hứng thú.
Bọn họ gặp nhau khắp nơi, mà Giang Bích Ngọc lại là một cô gái rất thích gặp gỡ mọi người.
“Đúng vậy, bọn họ có ba người, nếu như là hai người thì chúng ta chen chúc một chút cũng được, nhưng cứ như vậy rõ ràng là có hơn một người!”
Vương Hào gãi gãi trán, bộ dạng lo lắng.
Trần Lạc Thần sao có thể không hiểu những lời này là nói cho anh ta nghe.
Nhưng nói thật, hôm nay tới đây là để giữ thể diện cho Tô Lệ Hàm.
Có đôi khi bạn bè tụ tập chính là như vậy, mời người bạn này tới, người bạn này lại mang theo một người bạn khác tới.
Mặc dù khiến người làm chủ không được tự nhiên, nhưng cũng không thể nói gì.
Bây giờ Trần Lạc Thần cũng chính là như vậy, là bị Tô Lệ Hàm đưa tới.
Ha ha, thích thế nào thì thế đó, Trần Lạc Thần nghĩ thầm.
Nhìn thấy trên mặt bàn có đồ uống, đang muốn cầm lên rót một ly.
Cũng không biết ai xoay bàn quay, trực tiếp xoay đi.
Bên cạnh có một bình trà, Trần Lạc Thần chỉ có thể uống trà.
Vẫn chưa chạm đến, kết quả lại bị người khác xoay đi.
Móa! Ai vậy?
Trần Lạc Thần khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một cái tay của Giang Bích Ngọc đang ấn trên bàn xoay, thở phì phò nhìn chằm chằm vào mình.
“Trần Lạc Thần, cậu không nghe thấy Vương Hào sao, hắn ta nói trên bàn này sẽ có thêm một người!”
Thêm một người thì liên quan cái rắm gì đến mình.
Người phụ nữ này, đừng để mình gặp được cơ hội, nếu không mình sẽ chỉnh đốn cô ta thật tốt!
Cởi hết đồ và đánh vào mông!
Trong lòng Trần Lạc Thần nhịn Giang Bích Ngọc đủ rồi.
“Thật không biết xấu hổ! Ăn nhờ, còn muốn chiếm đoạt chỗ ngồi của người ta!”
Trịnh Thiên Thiên cũng khinh bỉ nói.
Cậu nói này của cô ta, đương nhiên là giúp mấy người Vương Hào, cộng thêm việc bản thân cô ta coi thường Trần Lạc Thần, đương nhiên trong miệng không có lời hay ho.
“Lệ Hàm, tôi thấy hay là thế này đi, trước tiên cậu để cho Trần Lạc Thần trở về, lần sau chúng ta lại mời! Cô xem bây giờ nói thế nào cũng thừa một mình cậu ta!”
Giang Bích Ngọc bắt đầu khuyên Tô Lệ Hàm.
Tô Lệ Hàm nhíu mày, sớm biết thế này, cô và Trần Lạc Thần sẽ không đến.
Tô Lệ Hàm đang suy nghĩ xem có nên cùng nhau rời đi hay không.
Trịnh Thiên Thiên chỉ vào cái bàn nhỏ ở bên cạnh nói: “Trần Lạc Thần không đi cũng được, để cậu ta qua cái bàn nhỏ kia ăn một chút, chúng ta cùng đem đồ ăn đến cho cậu ta, không phải cũng giống nhau sao?”
“Được, tôi thấy ý kiến này cũng hay, Trần Lạc Thần ăn đồ ăn miễn phí quen rồi, nên bụng dạ cũng không đổi được!”
Lý Niệm cười nói.
Đám người này, miệng cũng quá hèn hạ!
Nói thật, trong cơn tức giận, Trần Lạc Thần thật sự muốn đập bàn rời đi.
Nhưng vừa đứng lên, Trần Lạc Thần liền thay đổi ý định.
Đi?
Cứ thế mà đi có phải chính mình bị bọn họ đùa giỡn phí công nửa ngày không?
Nha, hôm nay tôi cứ nhất định không đi, ở cái bàn này của tôi để mấy người bắt nạt?
Trần Lạc Thần vừa nghĩ như thế.
Liền gật đầu nói: “Vậy được, tôi sẽ ngồi ở cái bàn nhỏ bên cạnh ăn.”
Nói xong, Trần Lạc Thần kéo một cái ghế, trực tiếp ngồi xuống trước cái bàn nhỏ.
Mà đúng lúc này, cửa phòng mở ra..
- ------------------
Bình luận facebook